Ninh Phàn thấy người đang tới có hành động không đúng mực cô liền né đi nhưng vẫn giữ lịch sự mà nói với anh ta.
“Phó đạo diễn Lý! Anh uống nhiều rồi.”
Người được gọi là phó đạo diễn Lý kia dược không như ý nguyện bất mãn ra mặt.
“Động vào cô thì đã làm sao?”
Ninh Phàn vẫn giữ lịch sự nhưng gương mặt đã có phần tức giận.
“Phó đạo diễn Lý, anh uống nhiều rồi, uống ít lại thì tốt hơn.”
Phó đạo diễn Lý bắt đầu lớn tiếng.
“Cô có ý gì? Tôi mời cô uống rượu là đã cho cô chút thể diện. Cô đừng có cho mặt mũi nhưng không cần. Uống cho tôi!”
Ninh Phàn không muốn quan tâm anh ta, tuyệt nhiên ngồi im lặng khoanh tay không hề đụng đến ly rượu.
Thấy tình hình đang tệ đi, một người can đảm đứng lên cười huề ngăn anh ta lại.
“Phó đạo diễn, uống nhiều rồi.”
Anh ta không vui đẩy người đó ra, tức giận nói.
“Cút ra cho tôi! Tôi đang nói chuyện anh có quyền gì mà xen vào.”
Rồi nhìn Ninh Phàn khinh thường đặt ly rượu lên bàn rồi nói.
“Một nữ nhân của một công xưởng nhỏ nhoi có cái gì đáng sợ chứ? Tôi cũng nói thật cho cô biết luôn. Tôi chính là cố ý muốn làm khó cô đấy. Cô có thể làm gì tôi?”
Nghe vậy, gương mặt Ninh Phàn càng thể hiện sự tức giận. Người kia lại một lần nữa đứng lên ngăn cản thêm một người nữa cũng giúp nhưng không thành.
“Phó đạo diễn, anh uống say rồi!”
“Cút ra!”
Phó đạo diễn Lý vẫn hất tay hai người kia ra, nhìn Ninh Phàn giọng điệu không đổi.
“Tôi đã gặp rất nhiều cái loại bán thân để trèo cao như cô rồi. Giả vờ thanh cao làm cái gì?”
Nói rồi anh ta cởi áo vất mạnh xuống đất rồi chỉ vào ly rượu hét lớn.
“UỐNG!”
Đến đây Ninh Phàn cũng không nhịn tức được nữa. Tay lấy bình rượu rót đầy ly mà anh ta đang chỉ tay vào. Thấy cô hành động như vậy anh ta tưởng cô đã sợ nên muốn uống bồi tội mà trong lòng đắc trí. Nhưng đến khi cô cầm ly rượu đầy hất thẳng vào mặt anh ta thì anh ta mới tỉnh mộng. Không những vậy còn nghe cô mắng anh ta.
“Uống rượu đúng không? Tôi cho anh uống đủ.”
Lần này đến lượt anh ta tức giận định xông đến đánh cô nhưng bị hai người kia giữ lại.
“Ninh Phàn! Tôi sẽ giết cô.”
“Tôi lại muốn xem là ai muốn giết thái thái của tôi.”
Đột nhiên có giọng nói từ ngoài cửa phát ra. Phó Minh Trạch hai tay đút túi quần tiêu soái bước vào với gương mặt tức giận. Đến cạnh Ninh Phàn gương mặt anh mới giãn ra một chút, ôm lấy cô quan tâm.
“Em không sao chứ?”
Ninh Phàn cười lắc đầu, dường như sự tức giận ban nãy cũng tiêu tan.
Tần đạo diễn đã nghe điện thoại xong cũng bước vào đúng lúc bắt gặp cảnh Phó Minh Trạch đang ôm lấy Ninh Phàn còn nghe được câu nói kia của Phó Minh Trạch. Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
“Ninh tổng hóa ra chính là Phó thái thái.”
Rồi hơi cúi người.
“Thất lễ! Thất lễ!”
Xong lại quay đầu tìm kẻ gây chuyện.
“Tiểu Lý! Anh đang làm cái gì vậy? Còn không mau đến kính Phó thái thái một ly.”
Phó đạo diễn Lý từ lúc Phó Minh Trạch đi vào đến khi nhìn anh quan tâm Ninh Phàn thì anh ta đã sợ đến toát mồ hôi. Khi bị nhắc đến liền vội vàng vơ đại ly rượu trên bàn, đến trước mặt Ninh Phàn sợ hãi cầu xin.
“Vừa nãy…là lỗi của tôi. Là tôi khốn nạn. Tôi uống nhiều nên mới nói mấy lời bất kính với cô.”
Rồi tự tay tát mình một cái.
“Ninh tổng! Cô đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần. Ly rượu này coi như tôi bồi tội với cô.”
Nói rồi anh ta ngửa cổ uống hết ly rượu. Cả Phó Minh Trạch lẫn Ninh Phàn đều khinh thường anh ta. Anh ta vẫn tiếp tục cầu xin.
“Ninh tổng! Cô tha thứ cho tôi được không?”
Ninh Phàn nhếch miệng cười nói lời mỉa mai.
“Phó đạo diễn Lý, thân phận tôn quý. Tôi chỉ là một chủ xưởng nhỏ nhoi làm sao dám nhận lời xin lỗi của anh được.”
Phó Minh Trạch tiếp lời.
“Xem ra phó đạo diễn Lý bay cao quá lâu rồi nên mới không để ai vào mắt cả, phải không?”
Nghe lời nói đó của Phó Minh Trạch, phó đạo diễn Lý tự nhiên cũng phải quỳ xuống cầu xin.
“Không! Không! Phó thiếu! Phó thái thái! Sau này tôi không dám nữa.”
“Phó thiếu! Anh xem…”
“NINH PHÀN!”
Có người to gan lớn mật muốn cầu xin nhưng chưa nói được hết câu thì lại có một giọng nói khác hét tên của Ninh Phàn. Kỳ Mặc vội vàng đi vào khiến cô cũng ngạc nhiên. Kỳ Mặc cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào cô nói.
“Tôi không cần chị vì thời lượng lên sóng của tôi mà đi bồi rượu.”
Ninh Phàn tròn mắt hỏi.
“Kỳ Mặc, sao cậu lại tới đây?”
Kỳ Mặc đến trước mặt Ninh Phàn kể lại.
“Tôi nghe Lạc Phi nói chị đã lập kế hoạch rồi đến đây để uống rượu. Chị không biết những chuyện này ở trong giới có nghĩa là gì sao?”
Ninh Phàn cười nói.
“Tôi biết! Tôi không sao! Đừng quá lo lắng!”
Phó Minh Trạch lên tiếng hỏi tội với Tần đạo diễn.
“Tôi đầu tư vào Tomorrow star không phải để làm từ thiện. Tại sao tập đầu tiên tôi lại không thấy Kỳ Mặc?”
Tần đạo diễn sợ sệt giải thích.
“Là lúc biên tập có một số sai sót. Nhưng Phó thiếu không cần lo lắng, thời lượng lên sóng của Kỳ Mặc trong tập tiếp theo, tôi nhất định sẽ điều chỉnh.”
Phó Minh Trạch gật gù xem như hài lòng.
“Được! Tôi hy vọng anh sẽ không làm cho vợ tôi thất vọng.”
Ninh Phàn không muốn làm khó Tần đạo diễn.
“Anh không cần phải vì tôi nên mới cho Kỳ Mặc thời gian lên sóng. Cứ công bằng mà làm việc là được.”
Tần đạo diễn nghe theo.
“Được! Tôi hiểu rồi!”
“Phàn Phàn, chúng ta đi!”
Phó Minh Trạch mặc kệ ánh mắt của mọi người mà nắm tay Ninh Phàn rời đi. Mọi người đều cúi chào.
“Phó thiếu! Ninh tổng! Đi thong thả!”
Nhưng lúc đi ngang qua phó đạo diễn Lý, ánh mắt tức giận của Phó Minh Trạch nhìn anh ta khiến anh ta sợ hãi. Ninh Phàn quay đầu gọi Kỳ Mặc.
“Kỳ Mặc! Cậu còn đứng đó làm gì? Đi thôi!”
“Ồ!”
Kỳ Mặc ngoan ngoãn đi theo nhưng cũng nhìn cảnh cáo phó đạo diễn Lý lúc đi ngang qua.
Ra đến bên ngoài, Phó Minh Trạch mới tức giận nhìn Ninh Phàn.
“Phàn Phàn! Sao em dám đi ăn một mình với bọn họ? Em có biết bọn họ là người như thế nào không?”
Ninh Phàn nhẹ nhàng nói với anh.
“Phó đạo diễn Lý đúng là có ý muốn lợi dụng em. Nhưng em cũng đã dạy cho anh ta một bài học ngay tại chỗ rồi.”
Phó Minh Trạch nghe xong anh còn tức giận hơn.
“Tên họ Lý đó vậy mà dám động vào em! Tôi nhất định sẽ khiến anh ta trả giá.”
Kỳ Mặc đứng cách chỗ của Ninh Phàn và Phó Minh Trạch không xa nghe vậy liền hừ một tiếng giọng điệu như muốn ăn đòn.
“Hừ! Buồn cười thật! Trước đó còn không thèm quan tâm, bây giờ mới lo giải quyết hậu quả. Nên rời đi càng sớm càng tốt.”
Phó Minh Trạch bấy giờ mới nhớ đến kẻ gây nên tất cả mọi chuyện.
“Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu. Nếu không phải vì cậu, cô ấy có cần phải đến nơi như thế này không? Mau quay vể Kỳ gia của cậu đi, đừng ra ngoài tự làm mình xấu hổ.”
Kỳ Mặc không hài lòng câu nói của Phó Minh Trạch.
“Này! Này! Sao chú lại cắn người rồi? Chuyện của tôi cần chú quản sao?”
Ninh Phàn không chịu được hai người này cứ gặp nhau thì lại cãi nhau nên đành lên tiếng hòa giải.
“Hai người nói bớt lại hai câu đi.”
Thấy Ninh Phàn có vẻ tức giận, Kỳ Mặc liền đến trước mặt đổi thành gương mặt đáng thương.
“Chị! Chị không quan tâm đến tôi nữa sao?”
Ninh Phàn thở dài an ủi cậu ta.
“Cậu yên tâm tham gia chương trình đi. Đừng nghĩ quá nhiều! Về nghỉ ngơi trước đi!”
Phó Minh Trạch để lại lời cảnh cáo.
“Cậu bớt gây chuyện lại!”
Rồi nắm tay Ninh Phàn rời đi.
“Bà xã! Chúng ta đi!”
Kỳ Mặc đứng tại chỗ ngẫm nghĩ.
(Ninh Phàn rất quan tâm đến chuyện của mình. Cảm giác có người đại diện như vậy cũng không tồi. Chỉ là như vậy hời cho Phó Minh Trạch rồi. À đúng rồi! Hình như còn một người chưa xử lý.)
Phó đạo diễn Lý vì ban nãy đắc tội với Phó Minh Trạch và Ninh Phàn trong lòng đầy sợ hãi nên uống nhiều hơn một chút. Anh ta bước đi loạng choạng vào nhà vệ sinh thì đụng phải Kỳ Mặc đứng chặn ở cửa. Bởi vì trong người anh ta đã có men rượu nên cũng to gan hơn mà mắng.
“Ai vậy? Mau cút đi!”
Nói rồi định mặc kệ mà đi vào nhưng Kỳ Mặc lại không để anh ta đi liền huých vai anh ta một cái. Anh ta tức giận định đánh nhưng lại để Kỳ Mặc ra tay trước đấm anh ta một phát khiến anh ta gục xuống đất. Không để anh ta kịp đứng dậy liền liên tục ra chân ra tay làm anh ta khóc gọi cha gọi mẹ.
Sáng hôm sau, Kỳ Mặc như thường ngày đến studio, vừa biểu diễn xong mang theo cây đàn ghita vào trong cánh gà đã thấy người khiến anh ta cười vui vẻ.
“Chị đến xem tôi biểu diễn à?”
Ninh Phàn cười đáp vỗ vai Kỳ Mặc
“Kỳ Mặc, cậu hát rất hay! Buổi biểu diễn hôm nay càng tốt hơn những gì tôi mong đợi.”
Được Ninh Phàn khen nên Kỳ Mặc nở phổng mũi.
“Xem như chị có mắt nhìn.”
Lạc Phi chạy đến báo cáo.
“Ninh tổng! Cô đã nghe tin gì chưa? Phó đạo diễn Lý đã được đưa vào bệnh viện rồi.”
Nghe tin này Ninh Phàn cũng ngạc nhiên.
“Chuyện này là sao?”
Lạc Phi kể lại mọi chuyện mình nghe ngóng được mà Kỳ Mặc đứng bên cạnh nghe mà chột dạ.
“Tối qua, phó đạo diễn Lý đã được đưa đến bệnh viện. Người ta nói rằng do anh ta xúc phạm người mà anh ta không nên xúc phạm. Trực tiếp rút lui cũng bị phong sát trong giới.”
Nghe vậy Ninh Phàn liền đoán.
“Lẽ nào Phó Minh Trạch lại hành động nhanh như vậy?”
“NINH PHÀN!”
Ninh Phàn định gọi điện thoại hỏi Phó Minh Trạch thì đột nhiên có người hét tên cô. Mục Bắc Thần tức giận bước đến, Kỳ Mặc thấy anh ta đến không có ý tốt nên chắn trước mặt cô ngăn không cho anh ta đến gần.
“Anh muốn làm gì?”
Mục Bắc Thần chỉ muốn tính sổ với Ninh Phàn nên không xem ai ra gì mà đuổi Kỳ Mặc.
“Tránh ra! Cậu tính là cái thá gì?”
Tính của Kỳ Mặc cũng không dễ nói chuyện. Thấy mình bị xem thường liền đưa cây đàn cho Lạc Phi.
“Giữ giúp tôi! Tôi xử lý anh ta.”
Ninh Phàn vội ngăn Kỳ Mặc lại.
“Đừng kích động!”