Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 17: Đêm đầu tiên.




Phó Minh Trạch không vui khi Ninh Phàn lại thất thần suy nghĩ chuyện khác. Anh nhẹ nhàng đặt máy sấy xuống vòng tay ôm cô sát vào người anh, tựa đầu lên vai cô để má cô kề má anh.

“Em lại nghĩ đến người đàn ông khác. Có phải em nên bị phạt không?”

Ninh Phàn đang suy nghĩ thì bị kéo về thực tại khi bị anh ôm lấy, nhìn thấy đôi mắt nguy hiểu của anh nhìn mình cô có chút sợ sệt, cô muốn chạy trốn.

“Không…Không có! Làm gì có! Em…Em buồn ngủ rồi. Em muốn đi ng…”

Ninh Phàn định gỡ vòng tay của Phó Minh Trạch để chạy lên giường nhưng cô chưa kịp đứng thắng lên thì lại bị anh kéo ngồi trong lòng anh một lần nữa. Vừa ngồi xuống cô đã cảm nhận được có một thứ gì đó cấn ở dưới mông. Giọng của anh trầm xuống nhìn cô như con mồi.

“Em không chạy thoát được đâu.”

Anh bắt đầu những cử chỉ táo bạo hơn, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô. Cô bị kẹp cứng trong lòng anh, hơi thở cô nặng nề khi anh cứ luôn cọ vào hõm cổ của cô. Càng về sau hàng động của anh càng táo bạo hơn khi anh hôn lên tai cô làm cô nhột mà rụt cổ lại. Cô quay đầu đi để tránh nụ hôn của anh nhưng bị anh nắm lấy cằm quay đầu cô lại đối diện với anh, hơi thở của cả hai đều khó khăn.

“Em trốn cái gì? Chuyện này không phải rất bình thường sao?”

Cô bối rối nói.

“Chúng…Chúng ta…có phải tiến triển quá nhanh rồi không?”

Anh dùng ngón tay miết đôi môi của cô.

“Không nhanh! Anh chờ ngày này rất lâu rồi.”

Nói xong không để cô kịp phản ứng anh liền đặt môi mình lên môi cô không để cô nói những lời tiếp theo, tay anh cố định ở cổ cô để cô không thể tránh. Vờn ở bên ngoài một lúc anh liền tiến công vào bên trong, môi lưỡi hòa trộn vào với nhau, bây giờ không thể phân biệt được đâu là nước bọt của ai. Hôn một lúc lâu, cô bị anh hút hết không khí, không thở được liền đánh vào tay anh đang ôm chặt lấy mình. Anh cũng nhận ra, đánh luyến tiếc mà rời khỏi. Cô được thả ra như được sống lại mà hít thở vội. Nhìn gương mặt cô động tình, anh như có thành tựu thì thầm vào tai cô.

“Vẫn không học được cách thở khi hôn. Về sau em nên luyện tập thêm.”

Rồi lại ngậm lấy tai cô. Cô không kịp tức giận lại bị anh tấn công. Anh hết hôn tai cô thì xuống hõm cổ cô. Tay anh thuận lợi tháo nút dây buộc áo choàng ngủ của cô, kéo áo tuột khỏi vai. Bờ vai thon của cô vừa hiện thì anh đã hôn xuống, cô bị anh ôm rất chặt không thể thoát cũng không thể tránh. Cô càng lúc càng hít thở khó khăn hơn, đôi mắt cô bắt đầu mờ đi.

Được một lúc, đột nhiên anh ôm cô đứng thẳng lên, áo choàng ngủ của cô cũng tự nhiên mà rơi xuống đất để lộ bộ váy ngủ hai dây cô đang mặc. Anh nhìn cô qua gương, làn da trắng nổi bật với bờ vai thon, xương quai xanh quyến rũ cùng đôi bông đào căng tròn đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô. Anh để hai tay cô chống lên bàn trang điểm. Anh đứng ngay sau lưng, tay cũng chống ở hai bên, tựa đầu vào vai cô, khóa cô ở trong lòng nhìn gương mặt cô ở trong gương, anh cười gian thì thầm vào tai cô.

“Nhìn biểu cảm trên gương mặt của em đi.”



Ninh Phàn cũng nhìn vào gương, nhìn thấy biểu cảm lần đầu nhìn thấy của mình cô cũng ngạc nhiên nhưng lại không biết nói gì cả. Anh lại nói tiếp.

“Thật biết cách quyến rũ anh.”

Bàn tay anh lướt trên làn da mịn của cô, lướt qua vai rồi vén mái tóc của cô sang để lộ tấm lưng mịn màng không tì vết của cô. Anh ra lệnh.

“Phạt em không được anh cho phép thì không được để tay rời khỏi bàn.”

Ninh Phàn nuốt nước bọt, cô không dám nói gì. Anh lúc này như một vị vua thống trị tất cả, ngay cả bản thân cô lúc này cũng không thể làm trái lời anh mà thực sự chống tay trên bàn.

Thấy cô nghe lời anh cũng hài lòng liền đưa tay lướt nhẹ trên tấm lưng trần của cô. Cô nhắm mắt lại như muốn trốn tránh nhưng lại ngược lại cô càng cảm nhận rõ rệt hơn bàn tay thô ráp của người đàn ông đang chạm vào da của mình. Khi không chú ý, anh đã cúi người hôn xuống. Cô ngạc nhiên nhưng lại bị anh ôm lấy nên cô không thể tránh. Từng nụ hôn của anh đặt xuống như thể lấy đi sức lực của cô làm tay chân cô bủn rủn nhưng cô vẫn cố chống tay lên bàn chống đỡ cả cơ thể của mình.

Bàn tay anh vuốt ve cặp đùi mềm mịn của cô, cô phản ứng tự nhiên muốn tránh đi nhưng bị anh nắm lại để lại vết hằn đỏ trên làn da của cô. Bàn tay anh càng lúc càng lên cao sau đó lại đưa vào trong váy ngủ chạm đến mảnh vải nhỏ bên trong, anh liền kéo mảnh vải đó xuống lướt qua mắt cá chân của cô. Cảm giác bên dưới của mình bị thiếu thốn, cô liền cố gắng khép chân lại để che đậy bản thân.

Một lần nữa, anh đứng áp sát ngực mình vào lưng cô, bàn tay anh lướt qua chiếc eo nhỏ bắt đầu vuốt ve phía trước của cô. Quay đầu cô ra sau để anh thuận tiện hôn cô, bàn tay anh cách một lớp vải hết vuốt ve vùng bụng phẳng lì của cô thì nắm lấy đôi bông đào của cô. Một tay anh đã nắm trọn, anh như tìm được món đồ chơi yêu thích mà không ngừng nhào nặn. Nhưng cảm thấy chưa đủ anh đã tìm xuống khu vực bí ẩn để khám phá.

Một lúc sau, cơ thể cô mất hết sức lực không thể chống đỡ được nữa nhưng may mắn cô đã được anh ôm lấy không để cô ngã xuống. Anh bế cô lên đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ những thứ trên người của mình xuống rồi lại leo lên giường đè cô ở dưới thân mình.

Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của cô, đôi môi cô sưng đỏ vì bị anh hôn. Anh vẫn không nhịn được mà hôn xuống. Ninh Phàn hiểu rõ hôm nay cô đã bị anh thống trị không thể phản kháng chỉ có thể phối hợp. Cô vòng tay lên cổ anh đáp lại nụ hôn của anh, rất tự nhiên để anh tùy tiện muốn làm gì cô thì làm.

Nụ hôn của anh từ từ trượt xuống cổ cô để lại những dấu hôn đỏ chói lên làn da trắng ngần của cô. Ngón tay anh kéo lấy dây áo của cô trượt ra khỏi vai cô kéo xuống, đôi bông đào cũng lộ ra, anh hôn lên xương quai xanh của cô, một tay nắm lấy một bên bông đào của cô, một bên anh đã ngậm lấy nụ hồng đã nở rộ trên đỉnh. Váy của cô bị kéo cao lên đến eo, một tay anh tìm đến nơi bí ẩn nhất của cô, cảm nhận được sự ướt át ở nơi đó, anh cười thì thầm với cô.

“Em thật nhạy cảm!”

Cô xấu hổ quay mặt đi không muốn đối diện. Anh liền bá đạo nắm lấy tay cô đặt lên nơi cứng rắn của anh. Cô giật mình muốn rụt tay lại gọi tên anh.

“Minh Trạch!”

Anh nhất quyết không để cô rút tay ra mà để cô cảm nhận được sự nóng bỏng ở nơi đó của anh.

“Không cần phải xấu hổ! Trước sau gì em cũng phải làm quen với nó thôi.”



Anh nắm lấy tay cô để nắm lấy nơi cứng rắn của anh mà trượt lên xuống, cô nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, thấy anh đang thỏa mãn cô cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng một lúc sau tay cô bắt đầu tê mỏi mà động tác của anh vẫn chưa dừng lại. Phải qua thêm một lúc nữa, cô cảm giác giống như thứ đó ngày càng to lên mà anh giống như sắp đạt đến cái gì đó lại đột nhiên ngừng lại. Gương mặt anh đối diện gương mặt cô, anh không thể nhịn được nữa nhưng vẫn muốn hỏi cô.

“Phàn Phàn, cho anh, được không?”

Ninh Phàn hiểu được, chuyện đã đến bước này thì không thể dừng lại nên cô đã e thẹn gật đầu. Nhìn thấy cô đồng ý, anh mừng rỡ mà hôn lấy cô. Trong lúc cô đang phân tâm liền từ từ tiến vào đến khi có vật cản thì ngừng lại. Anh dù đã biết cô là lần đầu nhưng cảm nhận được vật cản bên trong cô, anh vẫn không nhịn được mà hạnh phúc. Nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên gương mặt cô, anh có hơi đau lòng mà vỗ về an ủi cô.

“Phàn Phàn, vì anh em chịu khó một chút.”

Khi cô đang cố hiểu câu nói của anh thì đột nhiên anh tiếp vào một cách mạng mẽ, sự đau đớn mãnh liệt dâng lên, cô ôm chặt lấy anh gồng mình chịu đựng, móng tay của cô bấu vào da thịt của anh để lại vết cào trên lưng anh.

Cảm nhận được cô đang cố gắng chịu đựng cơn đau của lần đầu tiên, anh cũng để mặc cô để lại vết thương trên người mình vì dù gì đối với anh cũng chỉ như muỗi cắn. Anh cũng rất kiên nhẫn để chờ đợi cơn đau của cô qua đi.

Một lúc sau thấy cô không còn gồng người nữa, anh bắt đầu chậm rãi để thăm dò, thấy cô không còn biểu cảm đau như lúc nãy, anh từ từ tăng tốc độ.

Trải qua một khoảng thời gian, trong phòng chỉ còn những tiếng va chạm của hai cơ thể, tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.

Lại trôi qua thêm một thời gian dài nữa, quần áo vứt loạn trên đất, tấm ga giường cũng nhăn nhúm lộn xộn. Ninh Phàn mệt mỏi ngủ thiếp đi nhưng Phó Minh Trạch lại chẳng hề buồn ngủ mà tình thần dường như phấn trấn hơn bao giờ hết ôm lấy cô để cô nằm trong lòng mình, tay còn không ngừng nghịch mái tóc dài của cô.

Trời lúc nãy vẫn chưa sáng, Ninh Phàn khó chịu cựa quậy người. Phó Minh Trạch thấy người trong lòng mình tỉnh lại liền quan tâm hỏi han cô.

“Em tỉnh rồi. Sao không ngủ thêm một lúc nữa?”

“Khát.”

Giọng của Ninh Phàn bị khàn đi do ban nãy cô bị anh hành. Thấy cô mệt mỏi vì mình, anh cũng cảm thấy tội lỗi, tự mình đi lấy nước, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy để cô uống. Chờ cô uống xong lại thấy cô đưa tay tự xoa eo, anh lại hỏi.

“Sao vậy? Đau lưng sao?”

“Anh nói xem tại ai đây?”

Ánh mắt của Ninh Phàn không thân thiện nhìn tên đầu xỏ. Nghĩ thế nào cũng không hề nghĩ đến, người đàn ông này luôn có vẻ lạnh lùng cấm dục này một khi lên giường lại có thể khác biệt đến vậy. Vậy mà lại có thể hành cô khổ sở đến mức này.

Phó Minh Trạch bị hỏi tội chỉ biết đầu hàng. Cô không hề biết rằng vì đây là lần đầu của cô nên anh đã kiềm chế mình lại rất nhiều.