Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 99




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đinh Thịnh, 21 tuổi, trình độ văn hoá cao trung, là thanh viên ban nhạc rock underground. Ban nhạc không nổi tiếng, không đủ khả năng tài chính và hiện đang trên bờ vực tan rã, có động cơ gây án do tiền tài thúc đẩy bí quá hoá liều. Vợ hắn tên Trương Phi, 28 tuổi, đầu năm nay vừa gia nhập công ty của Đào Chính Khánh, so sánh số điện thoại di động cùng tài khoản Wechat ‘Bé mèo bướng bỉnh’ kia, thì chính là tình nhân mà họ Đào vượt quá giới hạn.”

Mưa to như trút nước đổ xuống, chạng vạng tối lại ngầm như đã vào đêm. Dưới chung cư một chiếc xe tải nguỵ trang không đáng chú ý, sáu bảy cảnh sát đồng thời kéo xuống chốt súng, âm thanh nạp đạn lên nòng vang lên kèn kẹt.

“Đợi chút nữa tôi cùng Tiểu Ngô sẽ đột nhập trực diện, Dương phó dẫn người ngăn ở phòng khách, lưu lại hai người canh giữ ở tầng lầu đề phòng cháu trai kia chó cùng rứt giậu”. Liêu Cương quét mắt chung quanh, tùy tiện điểm mấy cảnh sát, thấp giọng phân phó: “Trước mắt không xác định được trong nhà Đinh Thịnh có nắm giữ vũ khí hay không, cũng không xác định được Trương Phi có phải là đồng bọn của kẻ bắt cóc hay không, mọi người hành động hết thảy cẩn thận. Trương Tiểu Lịch!”

“Dạ dạ! Rõ!”

“Trên lưng cậu mai rùa đen!”

Trương Tiểu Lịch tốn sức lốp bốp mặc vào áo lót chống đạn duy nhất trên xe, cảm giác vô cùng ủy khuất: “Vì sao tất cả mọi người có thể không mặc, nhất định phải bắt em mặc……”

“Bởi vì ngoại trừ cậu ra không ai vừa bắt đầu đi ra ngoài làm việc liền lập tức hành động, lần trước vây quét hang ổ chế ma tuý cậu quên rồi sao?! Mười mấy đặc công trơ mắt vây xem đội trưởng Bộ điên cuồng đuổi theo ba tầng lầu mới đem cậu lôi trở lại, mặc áo chống đạn là vì để cho cậu có thể chạy chậm lại một chút!”

Trương Tiểu Lịch: ……

Ngoài xe mưa to ào ào, vật nghiệp sớm đã mở cửa xe. Một nhóm cảnh sát đội mưa xông xuống xe, hóp lưng lại như mèo nối đuôi nhau đi vào hành lang, Liêu Cương đi đầu xông lên lầu sáu, vừa núp ở sau mục tiêu căn nhà 602, đột nhiên bị người từ phía sau nhấc lên, trực tiếp đẩy ra đằng sau, hạ giọng cả giận nói: “Dương Thành Đống anh làm gì?!”

Dương Thành Đống nói: “Ra đằng sau đi, tôi vào đầu tiên, cậu dẫn người chắn phòng khách!”

Liêu Cương: “Anh mẹ nó tay chân lẩm cẩm……”

“Đừng nói nhảm, lão tử rất cường tráng”. Dương Thành Đống trở tay vỗ vỗ Ngô Vu, cũng không quay đầu lại phân phó: “Tiểu Ngô cậu gõ cửa, cửa vừa mở tôi liền vọt vào, sau đó cậu theo sau tôi. Tự mình chú ý ẩn nấp, vạn nhất nghi phạm thật sự có vũ khí tôi cũng không có cách nào bảo hộ cậu!”

Ngô Vu: ……

Liêu Cương: ……

Hành lang sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, Dương Thành Đống quay đầu nghi ngờ hỏi: “Thế nào?”

Ngô Vu trầm mặc, biểu cảm Liêu Cương thập phần vi diệu, chỉ có thiên chân vô tà Trương Tiểu Lịch miệng mở rộng, trong ánh mắt rõ ràng viết mấy chữ ‘anh cũng lớn mặt thật’.

“Để họ Dương đi đầu”, nửa ngày sau chỉ thấy trong tai nghe truyền đến thanh âm bình tĩnh của Bộ Trọng Hoa, nói: “Ngô ca của các cậu rơi mất một sợi tóc nào tôi liền hỏi một mình hắn“.

“……” Dương Thành Đống xắn tay áo lên: “Các người xem thường người ta thế?!”

“Đội sửa chữa đây!” Ngô Vu nhìn vào mắt mèo trầm giọng nói: “Đường ống nước trên gác bị vỡ. Tôi đến lắp thêm nắp cho nhà cô.”

Mắt mèo gắn trên cửa dùng để dòm vào trong và người bên trong dòm ra ngoài

Trong cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, lập tức một giọng nữ vang lên: “Làm gì nữa? Lại thế nào?”

“Đội sửa chữa! Mở cửa ra! Đợi chút nữa nước sẽ rò rỉ đến nhà cô!”

Trương Tiểu Lịch che miệng nhỏ giọng hỏi: “Lúc em vừa mới vào trường học, giảng viên đứng lớp giảng dạy cách gõ cửa, nêu ví dụ ra là nên cải trang thành đội sửa chữa, vì sao cho tới hôm nay mọi người vẫn cải trang thành đội sửa chữa vậy ạ?”

Liêu Cương thấp giọng trả lời: “Cải trang thành đội sửa chữa là truyền thống của giới cảnh sát, bí quyết thành công là ai đến đóng vai. Hay cậu thử đổi thành đội trưởng Bộ đến gõ cửa một chút xem?”

Trương Tiểu Lịch cảm giác sâu sắc thụ giáo gật gật đầu.

Bước chân keng keng rung động, ở sau cửa dừng lại một lát, đại khái đang đánh giá Ngô Vu, vài giây đồng hồ sau cửa rốt cục mở một cái lỗ, một người phụ nữ trẻ tuổi có mái tóc rối bời không tin tưởng lắm thò đầu ra, chính là Trương Phi trên ảnh tư liệu: “Làm sao ba ngày rồi mà vẫn có vấn đề, ống nước các anh sửa…… Ai nha!”

Tiếng thét lên của người phụ nữ thốt nhiên gián đoạn, Ngô Vu một tay che lấy miệng của cô ta lôi ra cửa, như thiểm điện ném cho Dương Thành Đống, đồng thời một cước đá tung cánh cửa: “Không được phép nhúc nhích!”

Một người đàn ông để trần nửa người đứng trong phòng khách: “Anh là ai làm gì ——”

Ầm vài tiếng ào ào, Ngô Vu một tay cầm súng, phi thân vọt lên, trong tiếng kêu thảm của người đàn ông cậu rơi xuống đất đồng thời dùng tay vặn ngược cánh tay hắn, rắn rắn chắc chắc đem nửa thân trần của hắn nhấn trên mặt đất, cùm cụp một súng đỉnh đầu: “Cảnh sát!”

“Toilet không ai!”

“Tủ quần áo không ai!”

Liêu Cương nhấc lên chăn mền cúi nhìn gầm giường: “Phòng ngủ không ai!”

Dương Thành Đống:?

Dương Thành Đống chỉ hơi chớp mắt, chiến đấu đã kết thúc, trong tay hắn nhấn lấy người phụ nữ vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, biểu hiện trên mặt mười phần mờ mịt.

“Tiểu Ngô? Tiểu Ngô Vu?” Liêu Cương từ phòng ngủ tựa như một trận gió lao ra, “Ngô ca của các cậu bị đụng rơi một sợi tóc rồi sao?”

Trương Tiểu Lịch đang giúp Ngô Vu nhấn người đàn ông để trần toàn thân loạn chiến trên mặt đất, tiến tới cẩn thận quan sát hai giây: “—— Một cọng cũng không rơi ạ!”

“Dương phó thật lợi hại!”

Dương phó: “………………“

Dương Thành Đống giận tím mặt: “Các người thật quá đáng ghét!”

“Ô ô ô ô ô! Ô ô ô!! Ô ô ô!……” Người đàn ông nổi giận đan xen, đống thịt mỡ trắng bóng lắc lư một cái, mặt mũi toàn thân đỏ bừng lên. Liêu Cương đi tới thuận chân đạp một đạp, hừ lạnh nói: “Chúng tôi tìm anh trong hàng ngàn cái Baidu, tự nhiên chui tới cửa…… Đinh Thịnh đúng không? Bành Uyển người đâu?”

(Baidu giống với Google, tra cái gì cũng có)

“Ô ô ô ô ô ô?!……”

Liêu Cương nheo mắt, dự cảm bất thường thản nhiên dâng lên, lúc này chỉ thấy Ngô Vu nắm lên tay trái của gã đàn ông kia, chỉ nhìn một chút: “Bắt lộn rồi”.

“Cái gì?!”

Ngô Vu đứng người lên: “Hắn không phải tay guitar.”

“Cô thật được lắm Trương tiểu thư”, nửa giờ sau, Dương Thành Đống hai tay chống nạnh, nhìn người phụ nữ trên ghế sa lon tóc tai bù xù, đầu lông mày cũng sắp từ trên trán văng ra ngoài: “Đào Chính Khánh một tên, người đàn ông để trần bên kia lại một tên, xin hỏi cô còn có bao nhiêu kinh hỉ mà chồng cô không biết?”

Người đàn ông khỏa thân ngồi xổm trong góc rùng mình, so với Trương Phi can đảm hơn nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt được quấn trong bộ đồ ngủ: “Anh quản tôi? Tôi cùng chồng tôi là hình thức hôn nhân mở! Openmarriage! Mỗi người đều có cách chơi của riêng mình, không hiểu thì đừng nói!”

Liêu Cương kéo Dương Thành Đống đang há mồm phun ra một ngụm hỏa diễm đưa cho Trương Tiểu Lịch.

Cảnh sát hình sự hai phân cục đem ba phòng ngủ một phòng khách chen lấn tràn đầy, Liêu Cương từ trong phòng ngủ lấy ra ảnh chụp chung của hai vợ chồng, ngón tay gõ vào khung hình: “Cơ bản có thể xác định chính là cháu trai này.”

Trên tấm ảnh Đinh Thịnh tuổi tác trẻ trung, mắt nhỏ mũi rộng, trời sinh tướng mạo liền nói không ra hung, thân cao, hình thể tương tự với kẻ bắt cóc bên trong video theo dõi.

“Căn cứ vào lời khai của Trương Phi, chồng cô ta thường rời nhà vào thứ sáu để đi biểu diễn bên ngoài cùng ban nhạc, nhưng đây cũng là nói láo. Dàn nhạc bass cùng chủ xướng đều không đi, chỉ có tay trống Đặng Vui là không liên lạc được, người nhà của tay trống kia cũng nói hắn sáng thứ sáu đã rời khỏi nhà, nói là đi ra ngoài tìm người bàn công việc.”

Dương Thành Đống bực bội thở ra một hơi: “Cũng là nói láo.”

“Liêu phó! Dương phó!” Kỹ thuật viên từ trong thư phòng chui ra ngoài: “Xe do Đinh Thịnh cùng Đặng Vui đứng tên đều ở nhà không chạy ra ngoài, vừa xác nhận chiếc xe chở dàn nhạc cũng không hề động, các mục nhập trong hồ sơ tìm kiếm trên máy tính của Đinh Thịnh gồm có ‘Làm thẻ căn cước giả’ và ‘thuê xe địa phương ở Tân Hải!”

Này cũng không có gì lạ, dây thừng, băng dính, đồng phục công nhân bảo vệ môi trường, chuẩn bị những thứ này dùng cho việc bắt cóc và di chuyển con tin đều cần dùng đến xe, lái xe của mình thì mạo hiểm quá lớn, không khác tự thú là bao.

“Hẳn là dùng thẻ căn cước giả để đi thuê xe công ty không giấy tờ”. Liêu Cương xoa huyệt thái dương sắp nổ tung, giật cấp dưới tới phân phó: “Cầm ảnh chụp của hai tên cháu trai Đinh Thịnh và Đặng Vui này, phân phát cho tất cả các đội điều tra khẩn cấp đi đến các công ty taxi trong thành phố, xem liệu có thể tìm thấy mẫu xe và biển số xe mà hai tên bắt cóc này sử dụng hay không, nhanh lên!”

“Rõ!”

Cảnh sát hình sự ứng thanh chạy đi, Dương Thành Đống cùng Liêu Cương liếc nhau một cái, sắc mặt đều rất khó coi.

Thứ sáu áp dụng bắt cóc, thứ bảy vụ án được trình lên cảnh sát, chủ nhật phá án và tiến hành điều tra thân phận kẻ bắt cóc, đến nay đã qua 48 giờ.

Bành Uyển cùng con trai ba tuổi còn sống không?

Trong một thành phố khổng lồ với dân số lên hàng chục triệu người, hàng triệu phương tiện đang chạy trên những con đường nối dài tứ phía, ngày nào tháng nào mới có thể tìm ra được những kẻ bắt cóc ở đâu? 

“Chồng tôi đến cùng phạm vào chuyện gì? Các người dựa vào cái gì xông vào nhà tôi? Có lệnh khám xét không? Có lệnh bắt giam không? Các người đây là xâm phạm vào quyền công dân của tôi!……”

Trương Phi còn đang ồn ào, Dương Thành Đống phất tay để cho người ta kéo cô ta vào phòng ngủ canh chừng, bực bội chống nạnh, hướng khung cảnh hỗn loạn chung quanh đảo mắt một chút.

“Cha mẹ, người thân, bạn học và bạn bè của Đinh Thịnh đều ở đây …” 

“Chặn nghiêm ngặt tin tức! Nghiêm cấm tin tức từ các phương tiện truyền thông!!” 

“Không ai được phép phát thông báo điều tra, thúc giục bọn bắt cóc đưa con tin lên đường! Chúng ta không được để cho Đinh Thịnh biết chúng ta đã tìm ra hắn!!”

……

Có người đang chạy, có người đang la hét, tiếng khóc lóc kêu loạn gào thét của Trương Phi từ sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt mơ hồ truyền tới, phảng phất như một giọt nước rơi vào cái nồi đang sôi sùng sục, kích không dậy nổi nửa điểm gợn sóng.

Đột nhiên ánh mắt Dương Thành Đống định trụ, phía cửa sổ có một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đưa lưng về phía mọi người, áo sơ mi trắng quần tây đen, một tay cầm điếu thuốc chống trên bệ cửa sổ, tay kia cắm ở trong túi quần, từ cửa sổ thủy tinh mưa to ướt nhẹp mơ hồ chiếu ra nửa bên mặt cậu, là Ngô Vu.

…… Ánh mắt Dương Thành Đống chớp lên, quay đầu thoáng nhìn Liêu Cương đang vội vàng cùng kỹ trinh thám lớn tiếng nói cái gì, không ai chú ý tới mình, liền hắng giọng một cái, không hơi không tiếng đi lên phía trước.

“Cảnh sát nhỏ, nghĩ gì thế?”

Khoé mắt Ngô Vu liếc nhìn hắn: “Nghĩ đến kẻ bắt cóc”.

“Bọn chúng làm sao?”

“Cũng không có gì”, Ngô Vu dừng một chút mới nói, “Chỉ là cảm giác vụ án này phá quá thuận lợi, có điểm gì là lạ.”

Ngô Vu thức suốt một đêm, độ sâu dưới hốc mắt liền trở nên rất rõ ràng, mắt hai mí không hề tầm thường trở nên sâu thêm, đầu lông mày cùng mi mắt lại so với người thường đậm hơn, lộ ra khía cạnh hình dáng vô cùng cứng rắn. Loại đường cong ngũ quan này bởi vì thiếu đi thịt nên trông không mềm mại chút nào, ngược lại, càng có xu hướng tạo ấn tượng mạnh mẽ và cứng rắn ngay khi vừa gặp mặt; Nhưng Dương Thành Đống nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu, kỳ thật cũng không có loại cảm giác này.

Bởi vì lúc ấy có Bộ Trọng Hoa.

Hắn phát hiện ra chỉ cần Bộ Trọng Hoa có mặt, cảm giác tồn tại của Ngô Vu liền tự nhiên biến mất, cậu trốn sau lưng Bộ Trọng Hoa, trốn sau lưng hào quang tinh anh toả ra bốn phía, giống như một cái bóng, trầm mặc không đáng chú ý tới; Chỉ có lúc Bộ Trọng Hoa không có mặt, cậu không thể không tự mình bước ra đối mặt với thế giới bên ngoài, loại cứng rắn mạnh mẽ giấu trong nước sâu mới có thể lộ ra chút mánh khóe cho người đời nhìn.

Cậu ấy trước kia làm gì? Trong chốc lát trong lòng Dương Thành Đống lướt qua một câu hỏi.

Nhưng hắn mặt ngoài không biểu hiện ra: “Vụ án này mà thuận lợi hả? Khó chết đi ấy chứ? Nếu không phải nhờ cậu mắt sắc, chúng tôi hiện giờ còn ở chỗ ấy chết chung với máy giám sát!”

Ngô Vu lay động đầu, trong đôi mắt ủ dột tĩnh mịch chiếu ra chấm đỏ của tàn thuốc: “Không phải như vậy. Tôi luôn cảm thấy động cơ gây án của Đinh Thịnh không rõ ràng lắm, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.”

“……” Dương Thành Đống thành khẩn chỉ mặt mình: “Cảnh sát Ngô, ban đầu ở phân cục Ngũ Cao là cậu tự tay tát tôi một bạt tay, nói động cơ gây án của kẻ bắt cóc chỉ thuần cầu tài không trả thù, cậu nhìn mặt mũi tôi bên này hiện tại còn đang sưng đây……”

“À” Ngô Vu không chút rung động, “Tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy anh truy đội trưởng Bộ đến chết cũng không thả rất phiền, nghĩ cách đuổi anh đi thôi”.

Không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh, Dương Thành Đống nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm trống rỗng.

“Đinh Thịnh tuổi còn trẻ, vô tri, lỗ mãng, nóng lòng cầu tài. Nhưng Đào gia cho dù trúng hơn 40 vạn xổ số, cũng không thể tính là có tiền, đầu năm nay, đến cổng một trường trung học cơ sở trọng điểm tuỳ tiện trói một đứa trẻ nửa tuổi còn tống được nhiều tiền hơn”. Ngô Vu hoàn toàn không thèm để ý đến biểu cảm của Dương Thành Đống, cau mày nói: “Tôi không thể tìm ra logic của hai kẻ bắt cóc này. “

“…… Chỗ đó nghĩ không ra à, có thể là bởi vì muốn ít tiền thôi?”

“Không, không phải”. Ngô Vu nói, “Nếu như tôi là Đinh Thịnh, hoặc là quyết định cùng đồng bọn bí quá hoá liều, dứt khoát làm một món lớn, bức Đào gia bán xe bán nhà xuất ra cái giá 180 vạn, sau đó ly biệt quê hương bỏ trốn mất dạng; Hoặc là tôi không có lá gan lớn như vậy để ngồi xổm trong ngục giam, liền lợi dụng việc vợ cùng Đào Chính Khánh yêu đương vụng trộm doạ dẫm đòi tiền hắn, dù chỉ cầm được 10 vạn 8 vạn, nhưng tối thiểu đối phương cũng không dám báo cảnh, với tôi mà nói là một bút phát tài an toàn.”

Dương Thành Đống chớp mắt.

“Nhưng giống như bây giờ, bắt cóc vợ con đối phương, một con bài thương lượng quan trọng như vậy lại chỉ tống được 444.444 NDT; Náo lên hotsearch khiến dư luận xôn xao, nhưng lại bất chấp hậu quả lập tức đòi giết con tin”. Ngô Vu thở ra một điếu thuốc, lắc đầu: “Hành vi của hai kẻ bắt cóc này quá lạ lùng, tôi nghĩ vụ án này không đơn giản như vậy.”

Quanh mình an tĩnh lại, Dương Thành Đống gật đầu suy nghĩ một lát, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cười.

“Làm sao?”

“Chúng ta đánh cược đi.”

Ngô Vu hỏi: “Đánh cược?”

“Đúng”. Dương Thành Đống lấy ra điếu thuốc, chậm rãi ung dung đưa lên miệng đốt: “Tôi cược vụ án này cùng bọn bắt cóc, đều không thoát khỏi liên can với Đào Chính Khánh”.

“…… Anh nghi ngờ bọn bắt cóc cùng Đào Chính Khánh có giao dịch?”

Dương Thành Đống không giải thích, ngược lại hỏi cậu: “Làm sao, cậu cho rằng không có?”

Đuôi mắt thon dài của Ngô Vu thoáng nhìn hắn, trầm ngâm không lên tiếng, nửa ngày hỏi: “Đánh cược cái gì?”

Dương Thành Đống cười một tiếng, mặc dù hắn khẳng định đã che giấu qua, nhưng thần sắc của lão hồ ly mang chút hăng hái vẫn là từng tia từng sợi nổi lên trên mặt: “Soái ca, tôi mạo muội hỏi cậu một câu, người mới như cậu trong nội bộ chi đội Nam Thành có địa vị gì?”

“…… Địa vị?”

Dương Thành Đống vẩy một cái lông mày: “Ừ?”

Hai người đứng phía trước cửa sổ, cùng nhìn nhau. Ngô Vu mặt không biểu tình nhưng ánh mắt mờ mịt, tựa hồ bình sinh chưa bao giờ nghe qua vấn đề này khiến cho đại não cậu nhất thời không thể lý giải, nửa ngày sau mới hắng giọng một cái, dùng từ vựng mới mấy giờ trước Liêu Cương nói lạnh nhạt trả lời: 

“Đoàn sủng.”

Dương Thành Đống: “Hụ khụ khụ khụ!——”

Dương phó chi đội bị một điếu thuốc sặc đến chết đi sống lại, mặt đỏ tía tai nói: “Khụ khụ rất, rất tốt, chi đội chúng tôi cũng có một đoàn sủng, Khụ khụ khụ là con mèo gấu trúc vừa sinh ra ở trước cửa phòng trực ……… Là cách nói khác với đoàn sủng cậu dùng…… Soái ca tương lai mấy năm nữa cậu có hi vọng đề bạt không?”

Ngô Vu: “?”

“Tôi cho cậu biết vậy”. Dương Thành Đống hướng sau lưng nhìn sang, thần thần bí bí tới gần nói: “Đội trưởng Bộ của các cậu tương lai tối thiểu mười năm, không có hi vọng lại thăng chức nữa”.

Ngô Vu trong lòng tự nhủ họ Dương cố lộng huyền hư* như thế làm gì, không thăng liền không thăng cũng tốt mà, còn có thể tránh được sao?

(*Cố lộng huyền hư – 故弄玄虚: cố làm ra vẻ huyền bí, cố ý lừa bịp.)

“Bộ Trọng Hoa ở tuổi này, có chức này quyền này, đã là chiếu cố đặc biệt đối với con liệt sĩ. Nếu không xuống sở cảnh sát, sẽ phải làm việc chăm chỉ trong 20 năm mới có thể bước vào cương vị lãnh đạo. Hắn thăng không được, nói cách khác Liêu Cương cũng thăng không được, xuống chút nữa tất cả các cậu mọi người đều thăng không được; Hệ thống công chức chính là như vậy, một củ cải một cái hố, trừ phi cậu nhảy ra khỏi cái hố này”.

Dương Thành Đống giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: “Phân cục Ngũ Cao của chúng tôi, sang năm tập thể cấp trên về hưu, trống đi ba cái hố, chính chi đội trưởng của chúng tôi đã dự định một chỗ, vị trí này của tôi còn chưa định tốt sẽ đề bạt ai”.

Ngô Vu hiểu rõ ý tứ hắn.

Dương Thành Đống mười mấy năm qua bị Bộ Trọng Hoa đào hai lần sừng, rốt cục không thể nhịn được nữa, muốn chơi một cú lớn.

“Tôi không có ý gì khác, chính là hi vọng cậu suy tính một chút”. Dương Thành Đống ý vị thâm trường vỗ vỗ vai Ngô Vu, “Cảnh sát Ngô, tôi hi vọng cậu vì tương lai mình suy tính một chút, người như cậu với tố chất này xác thực rất hiếm gặp, về sau hẳn sẽ còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn”.

Người chung quanh âm thanh huyên náo, bước chân bận rộn, tiếng thét lệnh hỗn loạn cùng báo cáo liên tiếp, nhưng một mảnh không gian nhỏ này lại đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Dương Thành Đống chỉ thấy cặp mắt hình dạng tuấn tú mà sắc bén của Ngô Vu hơi nheo lại, ánh mắt lóe ra một tia ánh sáng nhạt nói không ra, sau đó đột nhiên nở nụ cười, khóe môi câu lên tựa như cơn gió mùa xuân.

Nhưng không có ai biết năm đó khi đối mặt với Cá Mập cậu cũng nở một nụ cười như thế.

“Dương phó”, cậu đưa tay ôm lấy vai Dương Thành Đống, đem khoảng cách rút ngắn lại, cứ như vậy cười hỏi: “Anh có biết người trước đó mời tôi đi ăn máng khác, giá đưa ra cho tôi là bao nhiêu không?”

Dương Thành Đống vô ý thức: “Bao nhiêu?”

“80 kg heroin, cấp bậc phòng thí nghiệm”. Ngô Vu năm ngón tay thon dài giơ lên đếm từng cái: “Cũng chính là số 5 trong truyền thuyết*”.

“……”

Dương Thành Đống trong lòng tự nhủ đời tôi đừng nói 80 kg heroin, 0.001 g số 5 tôi cũng chưa thấy qua, con mẹ nó cậu đang đùa tôi đúng không? Cậu chính là đang đùa tôi phải không? Cậu thấy tôi giống người dễ bị lừa như vậy hả?!

“Tôi không có ý gì khác, chính là cảm thấy dũng khí của anh vẫn rất đáng khen”. Ngô Vu mỉm cười buông ra bả vai cứng ngắc của Dương Thành Đống, vỗ vỗ vai hắn: “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn là không cảm thấy Đào Chính Khánh cùng bọn bắt cóc có quá nhiều quan hệ, chỉ đơn giản là cảm thấy không giống, không có căn cứ gì cả”.

Dương Thành Đống nhìn chằm chằm cậu, trong đầu đang điên cuồng tính xem 80 kg heroin số 5 có giá trị bao nhiêu tiền, năm nay giá bán lẻ 1 gam số 4 là 600 NDT, 1 kg số 4 là 600.000 NDT. 1 kg số 5 thì… *

“…… Dương phó! Dương Thành Đống!”

“Làm sao?” Dương Thành Đống chấn động.

“Anh không sao chứ, làm gì ngẩn ra vậy?” tay Liêu Cương để trước mắt hắn quơ quơ, đưa di động màn hình sáng lên: “Anh cho kỹ trinh thám điều ra toàn bộ ghi chép trò chuyện của Đào Chính Khánh, Đinh Thịnh cùng Đặng Vui, kết quả ra rồi”.

Dương Thành Đống đột nhiên hoàn hồn, kéo lại Ngô Vu không cho cậu đi, thốt ra: “Đào Chính Khánh cùng hai kẻ bắt cóc có cấu kết đúng không?!”

(*Mình vẫn chưa search ra các cấp bậc Heroin thực tế trong phòng thí nghiệm, nhưng theo mình nghĩ thì cấp độ tinh khiết của Heroin sẽ tăng theo level từ 1-5. Cấp 5 chính là mức độ tinh khiết nhất.

Theo như cách đổi tiền tệ mình mò được thì:

Nếu 1 kg số 4 là 600.000 NDT giá sẽ rơi vào khoảng 2.2 tỷ VNĐ, vì lão Dương không nhớ rõ 1 kg số 5 giá bao nhiêu, nên chúng ta tạm thời lấy giá của số 4 x 80 kg => 2.2 tỷ x 80 ~ 176 tỷ… chưa tính đến số 5 sẽ đắt hơn số 4 @[email protected]….)