Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 85




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng ban mai của mùa hè Tân Hải nương theo tiếng chim hót xuyên thấu qua rèm cửa, Ngô Vu mông lung mở to mắt, lại nhắm lại một lát mới ngồi dậy ngáp thật dài, phát hiện chung quanh căn phòng bày biện không thích hợp —— Là phòng ngủ chính của Bộ Trọng Hoa.

Ăn của lãnh đạo, ở nhà của lãnh đạo, còn ngủ ở phòng lãnh đạo, làm thuộc hạ giờ phút này nhân sinh quả thực đạt tới đỉnh cao……

Ngô Vu xoa đôi mắt nhập nhèm xoay người xuống giường, xem xét thời gian đã là 8 giờ sáng, quay đầu cất giọng nói: “Lãnh đạo! Lãnh đạo?”

Ngoài phòng im ắng không có hồi âm, đoán chừng đã đi làm.

Ngô Vu gấp lại mền, chuẩn bị lên lầu về phòng ngủ cho khách đánh răng rửa mặt, nhưng mà vừa mở cửa phòng ngủ chính ra, một đồ vật đen sì rủ xuống, để cậu như thiểm điện bạch bạch bạch lui về phía sau ba bước, tập trung nhìn vào đó rõ ràng là một chiếc tất được dán giữa không trung.

…… Tất……

Chiếc tất nam màu đen lắc lắc ung dung, bị một đầu dây treo lên trước cửa, căng phồng không biết đút lấy cái gì. Ngô Vu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nó trọn vẹn tầm mười giây, mới nhíu mày mở chiếc tất ra xem xét, bên trong lại là một chiếc điện thoại mới nhất cùng tai nghe và củ sạc, trên màn hình điện thoại chưa bóc seal dán tờ giấy, cẩn thận, nắn nót viết: 

【 Quà giáng sinh tặng Ngô Vu, Bộ Trọng Hoa 】.

Mặt trái tờ giấy là dòng chữ viết ngoáy, hẳn là vội vã viết: 

【 Công trường kiến trúc của tên sát thủ kia đã có kết quả kiểm tra thi thể, anh tới đội kỹ thuật một chuyến, buổi chiều em hãy đi làm. ps: Không cho phép dùng điện thoại mới tải Hatano Yui】

(*Hatano Yui là nữ diễn viên nổi tiếng đóng phim sex của Nhật Bản, ở chương 20 mấy Ngô Vu có ngồi xem trước mặt anh Hoa í, còn rủ anh xem chung:))))

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, Ngô Vu dùng hai ngón tay cầm tất lên, ánh mắt có chút vi diệu.

…… Đạo lý em đều hiểu, nhưng cái bít tất xuyên thấu này.

“Tổn thương toàn thân của người chết phù hợp với đặc điểm nặng nhẹ bên trong, nặng nhẹ bên ngoài, tổn thương rộng và đa chấn thương, tất cả các vết thương đều hình thành cùng một lúc”. Trong văn phòng đội kỹ thuật, Vương Cửu Linh cầm một bản báo cáo kiểm tra thi thể ào ào lật: “Dấu vân tay của người chết không được ghi lại trong cơ sở dữ liệu tội phạm quốc gia. Theo suy đoán của cháu, đội kỹ thuật đã kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh. Đúng như dự đoán, lý do khiến hắn ta không có tiền án là —” 

“Bạch!” một tiếng Vương Cửu Linh đem báo cáo kiểm tra thi thể đập xuống trước mặt Bộ Trọng Hoa, chỉ trang đầu: “Quốc tịch, Miến Điện.”

Bộ Trọng Hoa chỉ liếc qua, cảm thấy suy đoán được chứng thực, không có xúc động đặc biệt gì: “Cháu bảo các chú đi thăm dò nơi gần nhất có hành tung của hắn, có manh mối nào đặc biệt không ạ?”

Vương Cửu Linh nhún nhún vai, chỉ vào một đống túi vật chứng đựng vật phẩm tùy thân trước mặt: “Một chút đồ vụn vặt đều ở nơi này, thẻ căn cước giả, thẻ học sinh giả, áo polo cổ cao, đồng hồ là lấy cũ đổi mới, điện thoại là hàng dỏm từ Hồng Kông…… A đúng, trong điện thoại di động tất cả đều là ảnh chụp theo dõi Ngô Vu, đừng nói nữa, còn rất đáng sợ.”

Bộ Trọng Hoa tiện tay cầm lấy cái điện thoại hàng dỏm, đội kỹ thuật đã giải khóa, tất cả số liệu đều khôi phục toàn vẹn, bên trong album ảnh lít nha lít nhít cơ bản tất cả đều là Ngô Vu. Ngô Vu trong tiệm sách, Ngô Vu đi trên đường, Ngô Vu ngồi xổm ở cục công an dưới lầu chờ ăn xiên nướng, Ngô Vu ngồi trên băng ghế dài ở bên đường một tay cắm ở trong túi quần một tay vươn ra cho mèo con ăn…… Tất cả ảnh chụp đều ở cự ly xa khía cạnh hoặc mặt sau, không có một ảnh chính diện nào có thể rõ mặt.

Bộ Trọng Hoa lật ra nửa ngày, một tấm duy nhất có thể rõ ràng soi sáng mặt, đó là tấm hình cuối cùng trong điện thoại —— Trên hành lang bệnh viện Giang Đình đang nói chuyện với mình.

Mình xác thực không bằng Ngô Vu mà, ý nghĩ này trong chốc lát nương theo hoang đường cùng bất đắc dĩ đồng loạt phun lên trong lòng Bộ Trọng Hoa: Khó trách sát thủ kia nói mình dựa vào mặt mới có thể hỗn ở bên người Hoạ Sư, khả năng hắn thật sự nghĩ như vậy.

Nhóc con họ Ngô kia cả ngày tự ti trước mặt giai cấp tinh anh, cậu lúc nào mới có thể biết, giai cấp phải tinh anh bỏ ra bao lớn cố gắng mới có thể được đứng bên cạnh người như cậu?

“Thế nào?” Vương Cửu Linh thuận miệng hỏi.

“Không tệ”. Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi, nhanh chóng vuốt màn hình điện thoại di động: “Có mấy trương tấm chụp Ngô Vu rất đẹp, bảo kỹ thuật viên gửi qua cho cháu”.

“Tiểu Ngô chính là rất đẹp trai rất ăn ảnh mà”. Vương Cửu Linh hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chuyện đương nhiên: “Cháu nhìn Tiểu Ngô đi theo các cháu xuất ngoại gặp nhiều nguy hiểm, không chừng có ngày nào đó liền bị phần tử tội phạm hung ác bắt đi, vẫn là mau đem trưởng công chúa gả đến đội kỹ thuật hòa thân đi. An toàn, an tâm, tiền lương cao lại còn phụ cấp thêm 200 tiền sinh hoạt”.

Bộ Trọng Hoa cũng không ngẩng đầu lên: “Đổi, mua bá vương……”

Vương Cửu Linh lạnh lùng nói: “Tàn thuốc.”

Không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh, Bộ Trọng Hoa tập trung tinh thần lật xem album ảnh trong điện thoại, một chữ cũng không lên tiếng.

Vương Cửu Linh chiếm ưu thế lớn trong quan hệ ngoại giao song phương, nghiền ép cấp thượng phong, mang theo biểu cảm thắng lợi nhấp một ngụm trà, đột nhiên chỉ thấy ngón tay Bộ Trọng Hoa đang lướt trên màn hình dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm tấm hình nửa ngày, nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Ảnh đầu tiên trong điện thoại được hiển thị trên màn hình, có thể là vừa khởi động máy muốn thí nghiệm pixel nên tiện tay chụp đại một tấm, hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường viền mờ nhạt của những ngôi nhà và vùng hoang vu nhấp nhô ở phía xa. 

Vương Cửu Linh lại gần nhìn một chút, có chút không hiểu: “Cháu làm sao rồi, đây là?”

“…… Nhìn quen mắt.”

“Cháu đây cái gì cũng đều thấy quen mắt?!”

Bộ Trọng Hoa không đáp, đem hình ảnh bên trong phóng đại quan sát phòng ốc trong góc một lát, đột nhiên nói: “Đây là Tiểu Bắc Trang.”

Vương Cửu Linh: “Hả?”

“Tổng thể ngôi làng có cấu trúc hình vòng tròn và hình chữ nhật nhưng một công trình tự xây nhô ra phía Đông Nam là vi phạm quy định, nhìn từ xa, nó giống như một đường viền hình yên ngựa, có thể thấy đây là tòa nhà bê tông 5 tầng cao nhất Tiểu Bắc Trang, hôm qua cháu và Ngô Vu ở trong thôn dạo qua một vòng, mái nhà có màu trắng.”

Vương Cửu Linh nhìn anh, đã sợ ngây người.

“Cháu sẽ không nhận lầm, đây chính là Tiểu Bắc Trang.” Bộ Trọng Hoa đưa di động ném lên bàn đứng người lên: “Người chết đã từng đứng tại phía nam Tiểu Bắc Trang khoảng cách 1.5 cây số từ chỗ cao chụp tấm hình này, rất có thể đó chính là nơi đó hắn nhận được cái điện thoại này —— Lập tức đi thăm dò phía Nam Tiểu Bắc Trang có những kiến trúc nào, nhanh!”

Vương chủ nhiệm như ở trong mộng bừng tỉnh, chỉ kịp vội vàng giơ ngón cái cho Bộ Trọng Hoa, không nói hai lời vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Vụ án này đã được liệt vào danh sách đại án cấp một khẩn yếu đốc thúc, không bao lâu đồn công an địa phương đã gọi điện thoại trở lại: “Báo cáo Vương chủ nhiệm, phía Nam Tiểu Bắc Trang cách 1200m có một nhà máy bị vứt bỏ, vốn nơi đó là xí nghiệp sản xuất phân đạm, về sau bởi vì ô nhiễm môi trường bị khu phát triển Bắc Đạo hạ lệnh chỉnh đốn, đã bỏ trống hơn một năm!”

Vương Cửu Linh vừa muốn nói cái gì, Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên nghi hoặc nói: “—— Phân đạm?”

Amoni Nitrat, Amoni Clorua, Amoni Hydro Photphat … theo dấu vết còn sót lại trên bao đựng thi thể của Trần Nguyên Lượng tương xứng!

Nói cách khác, tên sát thủ trên công trường cùng Ba Bảy, khả năng đều đã từng đi qua nhà máy phân đạm bị vứt bỏ này!

Vương Cửu Linh mất trọng tâm, kém chút buông rớt microphone trong tay, chỉ nghe sau lưng tiếng ghế ma sát với mặt đất “Ầm”, Bộ Trọng Hoa đã đứng dậy xông ra văn phòng đội kỹ thuật, vừa đi vừa cấp tốc phân phó: “Đem địa chỉ gửi cho tôi, gọi đồn công an địa phương lập tức phái người tới vây quanh nhà máy. Thái Lân! Đi với tôi tới kiến trúc khả nghi gần Tiểu Bắc Trang thăm dò, hiện tại liền xuất phát!”

——

Còi cảnh sát gấp rút vạch phá thiên khung thành phố Tân Hải, xe cảnh sát gào thét xông qua đường cái. Đối diện đường trước cửa tiệm thuốc lá, Ngô Vu một bên cúi đầu đốt thuốc một bên trở lại xe Wrangler, thấy thế hơi sững sờ, đưa mắt nhìn xe cảnh sát đi xa, có thứ gì đột nhiên kích động giác quan thứ sáu của cậu.

……

Cậu đứng yên do dự mấy giây, lấy điện thoại di động ra bấm số Bộ Trọng Hoa.

“Công ty sản xuất phân đạm Roca được lệnh chấn chỉnh do ô nhiễm môi trường hai năm trước, sau đó phá sản và chuyển đi. Nhà máy ban đầu dùng để trả nợ bị bỏ trống do có quá nhiều thủ tục và có thể bây giờ đã trở thành một khu đất hoang….. ” 

Điện thoại rung lên, Bộ Trọng Hoa đưa tay cắt ngang Thái Lân, vừa muốn ấn nút nghe, đột nhiên lại dừng lại.

Thái Lân vừa lái xe, một bên trộm nhìn điện thoại, lại nhìn bên mặt không hỉ nộ ái ố của Bộ Trọng Hoa, trong lòng tự nhủ vì sao không nhận ạ?

Điện thoại tự động cúp máy, chốc lát lại rung mấy lần, tin nhắn theo nhau mà tới ——

Ngô Vu: 【 Em vừa nhìn thấy có xe kéo còi cảnh sát xuất phát từ phân cục chúng ta.】

【 Xảy ra chuyện gì? Anh đang ở đâu?】

Ngón cái Bộ Trọng Hoa để trên không một lát, con ngươi màu hổ phách không nhúc nhích, phảng phất như xuyên thấu qua hai chữ Ngô Vu trên màn hình điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt bi ai mỉm cười trên công trường kiến trúc dưới bầu trời, nhỏ giọng nói ra bốn chữ —— “Em cũng thích anh”.

Ngay sau đó cậu từ lầu tám nhảy xuống, mang theo sát thủ đang muốn nói ra gì đó với cảnh sát, nghĩa vô phản cố* nhìn về phía mặt đất màu máu.

(*Mình đã từng chú thích rồi thì phải, nhưng sợ mấy bạn quên nên mình chú thích thêm lần nữa. Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 có nghĩa là làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước)

Bộ Trọng Hoa nhắm mắt lại, chốc lát lại mở ra, không có chút nào biểu lộ nhắn vài dòng vào điện thoại di động, nhấn gửi đi.

—— Ting!

【 Anh ở chỗ pháp y cục thành phố, em sau cơm trưa hãy tới tìm anh. 】

Ngô Vu nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại di động, lông mày chậm rãi nhíu lại, nửa ngày sau ngẩng đầu nhìn về phía xe cảnh sát vừa lao qua, đuôi mắt chậm rãi híp thành một đường sắc bén, đưa vào một chữ nhấn gửi đi ——

【 Được 】

Sau đó cậu dùng răng nanh ngậm lấy điếu thuốc, mở ra cửa xe Wrangler chui vào, phát động ô tô quay đầu, theo đuôi xe cảnh sát đi về phía ngã tư.

Phía nam của Tiểu Bắc Trang là một vùng đất hoang vu nhấp nhô, từ xa có thể nhìn thấy những tháp sắt điện cao thế sừng sững giữa những ngọn đồi, dòng sông uốn lượn tập hợp các nhánh của sông Hoàn Thành chảy ngược về phía Bắc, lao thẳng về bầu trời u ám.

“Đờ mờ!” Thái Lân nhấn điện thoại Bluetooth, chửi ầm lên: “Đồn công an địa phương đi lạc rồi! Còn chưa tìm ra chỗ đó ở đâu!”

Nơi này xác thực rất khó tìm, đất cày đã thoái hóa, cũng không cách nào lái xe. Bộ Trọng Hoa nhìn về phía ngoài kính chắn gió các kiến trúc thôm xóm chập trùng, trầm ngâm một lát sau phân phó: “Đem xe dừng ở gần Tiểu Bắc Trang, chúng ta chia ra đi bộ về phía Nam xem thử một chút.”

“Dạ, đi!”

Xe cảnh sát xác thực không có cách nào ở loại địa phương này trèo đèo vượt núi, may mà đích đến cách Tiểu Bắc Trang cũng chỉ hơn một cây số, đi nhanh hai mươi phút liền có thể đến. Bộ Trọng Hoa đem xe đậu gần Tiểu Bắc Trang, tìm một dân bản xứ hỏi rõ phương hướng, liền thuận con đê hướng Nam xuất phát; Nhưng ở nơi cỏ hoang cao đến gối người đi hơn nửa giờ cũng không tìm được nhà máy bị vứt bỏ ở đâu, sắc trời càng ngày càng mờ, chung quanh chỉ thấy sườn núi cao thấp chập trùng cùng đồng ruộng và khe nước sâu.

“Này! Đồng hương!” Thái Lân đột nhiên thoáng nhìn bờ ruộng có mấy thôn dân cách ăn mặc nam tử đang đứng nói chuyện, liền nhấc lên ống quần đi xuống dưới mấy bước: “Xin hỏi nhà máy phân đạm Roca ở đâu?”

Thôn dân anh nhìn tôi tôi nhìn anh, riêng phần mình hai mặt nhìn nhau.

“Nhà máy phân đạm Roca! Đã dọn đi rồi!” Thái Lân hệ so sánh mang vạch: “Ngay tại kế bên này! Các anh biết đi như thế nào không?”

Thôn dân riêng phần mình dùng tiếng địa phương thương lượng vài câu, nhao nhao mờ mịt nhìn lại: “Hả?”

Bộ Trọng Hoa vỗ vỗ vai Thái Lân ra hiệu hắn lui ra phía sau, nhớ lại một chút ngày đó tại Tiểu Bắc Trang nghe được khẩu âm mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm, tận lực bắt chước: 

“—— Nơi này trước kia có cái nhà máy, hiện tại trống, đóng cửa! Các anh biết ở đâu không? Chúng tôi tới làm đo đất thổ địa!”

Thái Lân đầy cõi lòng lo nghĩ hỏi: “Bọn họ biết cái gì là đo đất thổ địa không?”

Bộ Trọng Hoa nói khẽ: “Cậu có muốn tôi tìm cho cậu cái kèn vừa thổi vừa tuyên bố với toàn thế giới cậu là chi đội cảnh sát mang cảnh hào 156543 không?”

Thái Lân: ……

“Nhà máy phân hóa học hả?” Lúc này trong đám người có một người cách khá xa, tuổi còn nhỏ giống như nghe hiểu, trên dưới đánh giá Bộ Trọng Hoa vài lần “Bùn đất đi đâu là sazi, đường đi không dễ!” 

“Rốt cục cũng có người biết nói chuyện”, Thái Lân tranh thủ thời gian hỏi: “Anh có thể mang bọn tôi đi không?”

Thôn dân có chút do dự, quay đầu quan sát nơi xa bờ ruộng, tựa hồ đang ước lượng cái gì.

Thái Lân chờ không nổi, từ trong túi lấy ra năm mươi tệ. Bộ Trọng Hoa phản xạ có điều kiện cản lại, chỉ thấy hắn đã nhảy xuống bờ ruộng đem tiền mặt kín đáo đưa cho thôn dân kia: “Làm phiền anh dẫn đường, dẫn bọn tôi tới bên ngoài nhà máy là được, cám ơn anh!”

“Ôi nha! Anh làm cái gì đó!” Thôn dân kia đem khăn lông trắng vắt ở trên vai, tiếp nhận tiền tranh thủ nhét vào túi, lần này không còn nửa điểm chần chờ, ba chân bốn cẳng đầy mặt mỉm cười bò lên trên bờ ruộng: “Được rồi! Đi thôi!”

Thái Lân đi theo bò lên, cảm giác còn rất đắc ý, lúc này lại đột nhiên thoáng nhìn thấy sắc mặt  Bộ Trọng Hoa hơi trầm xuống, kịp phản ứng mình vừa rồi hình như đã làm trái với quy định, vội vàng rụt cổ lại.

Bộ Trọng Hoa không nói gì, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Thôn dân ở phụ cận canh tác rõ ràng biết đường đi, mang theo Bộ Trọng Hoa cùng Thái Lân hai người men theo một lối đi khác, bổ ra bụi cỏ cao hơn phân nửa thân, câu được câu không hỏi: “Mấy anh định làm gì ở chỗ đó?”

Thái Lân: “Lượng thổ địa! Lợp nhà!”

“À” —— Thôn dân cái hiểu cái không, “Lợp nhà bán?”

“……” Thái Lân: “Đúng đúng, bán! Bán!”

“Nhiều tiền không?”

“Tôi đây cũng không biết, dù sao tôi cũng mua không nổi. Lãnh đạo chúng tôi khẳng định mua được. Đúng không lãnh đạo?”

Bộ Trọng Hoa căn bản không phản ứng Thái Lân, anh đi cuối, chậm rãi từng bước giẫm qua bên cạnh đê, hỏi: “Tôi nghe nói các anh chỗ này hôm qua tới giúp cảnh sát, xảy ra chuyện gì?”

“Cảnh sát?” Thôn dân tỉnh tỉnh mê mê, “A, tra giấy tờ tạm chứng, không làm rõ ràng được. Trong làng làm công quá nhiều—— Thuê phòng quá nhiều ——.”

“Tôi nghe nói các anh chỗ này phát sinh án giết người?”

“Án giết người?! Không có không có, bọn tôi chỗ nào sẽ có án giết người chứ! Đều là cảnh sát muốn đuổi người thuê phòng đi ——”

Thôn dân xốc lên bụi cỏ, trước mắt rộng mở sáng trong, chỉ thấy dưới chân là sông Hoàn Thành ào ào chảy về nơi xa, bên kia bờ mơ hồ có thể thấy được một tòa kiến trúc rách rách rưới rưới, bò đầy dây leo lên tường xi măng, biến mất ở sau sườn đất.

“—— Đuổi bọn hắn đi, bọn tôi lợp nhà tiền thuê giá rẻ!” Thôn dân chỉ chỉ toà kiến trúc ở xa: “Nhìn! Chính là nó, nhà máy phân hóa học!”

“Ai nha mẹ của con ơi! Cuối cùng cũng tìm được rồi!” Thái Lân kém chút đặt mông ngồi ngay tại chỗ: “Cái này mẹ nó chứ trước thôn không xây, sau thôn cũng không xây, xây cái gì mà khó tìm quá vậy nè, nhà máy mà mở ở chỗ này chủ tâm chính là muốn xả nước thải ra môi trường đúng không!”

Cửa trước của nhà máy lẽ ra có một con đường dẫn đến khu Phát triển mới thôn Bắc Đạo, nhưng thôn dân này lại đi đường tắt dẫn bọn họ đến cửa sau của nhà máy. Tòa nhà hai tầng hầu như bị chắn bởi dốc đất hoang. Có thể trông thấy lờ mờ tất cả các cửa sổ bằng kính đều bị vỡ, không nhìn thấy rõ thứ gì qua các lỗ đen bên trong tòa nhà. Cây leo gần như nhấn chìm bức tường gạch hướng ra mặt trời. Nếu Ba Bảy và sát thủ Miến Điện gặp nhau ở đây thì quả đúng là một nơi lý tưởng, vừa có thể ẩn náu lại vừa dễ dàng rút lui.

Bộ Trọng Hoa một tay đè lại Thái Lân đang hưng phấn không thôi: “Trước đừng đi qua.”

“Dạ?”

“Nơi này quá ẩn nấp, có thể nhìn ra đây là chỗ ẩn thân lý tưởng ở Tiểu Bắc Trang, một số kẻ giết người hàng loạt thường có xu hướng đi lang thang xung quanh hiện trường vụ án, bồi hồi không chịu rời đi.” Bộ Trọng Hoa thấp giọng phân phó: “Cậu trước tiên đem định vị phát trở lại cho chi đội cùng đồn công an địa phương, để Liêu Cương bọn họ mang tiếp viện tới, sau đó chúng ta tập trung lại tiến hành đột nhập điều tra.”

Thái Lân lúc này mới tỉnh ngộ lại: “Dạ! Rõ!”

Thái Lân lập tức đem định vị phát ra ngoài, sau đó chờ giây lát, có chút mắc vệ sinh, liền kéo quần lên đi lên bờ sông. Thôn dân kia lề mà lề mề có thể là đang suy nghĩ đến tiền, ngồi xổm ở dưới tán cây châm thuốc rít hai cái, đứng dậy chê cười hỏi Bộ Trọng Hoa: “Này, anh là lãnh đạo của hắn đúng không?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Không phải.”

“Ồ, à, không thì thôi”. Thôn dân đứng ở đó cười xoa xoa đôi bàn tay.

Bộ Trọng Hoa trên đường dọc theo tới nơi này trong lòng đã có chút cảm giác không thích hợp, nhưng nói không ra là lạ ở chỗ nào. Trong lòng của anh tính toán thời gian, cảm thấy đồn công an địa phương cũng sẽ nhanh từ con đường ở phía trước nhà máy đi tới, vừa muốn mở miệng gọi Thái Lân xuất phát, chỉ thấy thôn dân kia móc ra trong túi năm mươi tệ ngắm một chút, biểu lộ muốn nói lại thôi, sau đó quay đầu đi đến cạnh bờ sông nhìn Thái Lân rửa tay.

Người này mặc áo ba lỗ, trên vai dựng lấy một khăn lông trắng lau mồ hôi, cánh tay phơi đen nhánh, trên tay tất cả đều là vết chai. Tầm mắt Bộ Trọng Hoa dọc theo bóng lưng hắn, đột nhiên định tại một vật bên trên, con ngươi ngưng lại.

“—— Làm sao rồi đồng hương?” Thái Lân hướng mặt sông vẫy vẫy giọt nước trên tay, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu hỏi.

Thôn dân nắm chặt năm mươi tệ tiền mặt, tựa hồ có chút ngượng ngùng, ngu ngơ cười nói: “Những kẻ bùn kia đã cho tôi năm hoặc bốn nhân dân tệ, nên giờ tôi phải quay trở lại, nếu không những kẻ bùn đó—–“

“…… Thái Lân”, Bộ Trọng Hoa thốt ra.

Ngay sau đó, còi báo động thốt nhiên điên cuồng gõ vang, Bộ Trọng Hoa co cẳng bước xa chạy lên: “Thái Lân! Cẩn thận!——”

“?”

Kịch biến phát sinh ở trong chớp nhoáng này, Thái Lân mờ mịt quay đầu, còn chưa hiểu Bộ Trọng Hoa đang kêu mình làm gì, đột nhiên sau lưng kình phong nện xuống đầu, đau nhức khiến cho trước mắt hắn tối sầm, một giây sau trời đất quay cuồng ——

Lưỡi dao lạnh buốt nhấn lấy cổ kéo hắn hướng về sau một phát, yết hầu mát lạnh nóng lên, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống!

“—— Buông cậu ấy ra!”

“Dừng lại! Không được nhúc nhích!”

Bộ Trọng Hoa bước chân vội vàng dừng lại, một tay giơ súng dừng ở giữa không trung. Một giây sau, điện thoại “Ting ting” hai tiếng truyền đến tin nhắn mới, là Pháp y Cục thành phố: 

【 Kết quả nhận dạng từ 52 mẩu thuốc lá của tất cả chủ sở hữu, DNA phân lập từ mẫu 36 khớp với tiền án trong cơ sở dữ liệu tội phạm quốc gia, nghi phạm đã từng gây ra đại án. 】

【 Hướng Miểu, nam, 29 tuổi, trước kia là một hướng dẫn viên du lịch Trung Quốc – Miến Điện. Hắn từng bị kết án hai năm tù vì bán tiền xu cổ. Hiện đã gửi fax kết quả thẩm định hình vẽ cho email của anh. Vui lòng kiểm tra!!】

“……” Bộ Trọng Hoa ngẩng đầu, con mắt thít chặt phản chiếu ra Thái Lân đang bị lưỡi dao gắt gao chống đỡ tại yết hầu, cùng kẻ cầm dao—— Thôn dân cởi bỏ hết lớp ngụy trang hiền lành chân chất, trở nên lạnh lùng và dữ tợn, giống hệt như bức ảnh vừa nhận được trên màn hình điện thoại di động của anh. 

“Hướng Miểu”. Bộ Trọng Hoa gằn từng chữ một, “Hoặc là tôi nên gọi anh là……Ba Bảy?”

Thái Lân khó có thể tin mở to hai mắt, ngay sau đó chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng cười, tựa hồ còn rất vui vẻ: 

“Không hổ là chi đội trưởng Bộ”. Hướng Miểu cảm thấy rất có ý tứ, cười hỏi: “Có thể thỉnh giáo một chút không, tôi rõ ràng ngay cả khẩu âm cũng bắt chước đến giống như vậy mà, anh là từ đâu phát hiện ra tôi có gì không đúng?”

Sắc trời càng ngày càng mờ, nước sông từ nơi hoang dã chảy đến nơi xa. Cần cổ Thái Lân cốt cốt chảy máu, lồng ngực gấp rút chập trùng, Bộ Trọng Hoa giơ súng không dám động, nửa ngày mới rốt cục mở miệng phun ra một câu: “…… Khăn lông của anh”.

“Cái gì?” Hướng Miểu không khỏi sửng sốt.

“Anh xem quảng cáo đã thấy nhiều, tuy nhiên trong hiện thực xuống ruộng làm việc nông dân sẽ không mang theo một chiếc khăn mặt mới tinh sạch sẽ như vậy. Mà vừa rồi lúc mấy thôn dân kia trong ruộng nói chuyện, chỉ có anh là đứng ở phía ngoài đoàn người, từ đầu tới cuối đều không mở miệng trò chuyện với người khác; Chúng tôi cứ nghĩ anh là một trong các thôn dân, kỳ thật anh chỉ là ngụy trang đi tìm bọn họ bắt chuyện để tìm hiểu tình huống. Sau khi anh đi ra dẫn đường cũng không để cho bọn họ giúp anh dặn dò người nhà một tiếng, điều này không hợp với lẽ thường, nói rõ các anh lẫn nhau căn bản không quen biết”. Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm yết hầu Thái Lân trước con dao dài hơn 30 cm, từng chữ đều căng thẳng: “Là tôi sơ sẩy, rõ ràng có nhiều chỗ sơ suất như vậy, lại không kịp thời phát hiện ra bất thường.”

“……”

Hướng Miểu biểu lộ cơ hồ là kinh ngạc, một lúc lâu sau không khỏi thở dài: “Xác thực không hổ là đội trưởng Bộ, nếu bây giờ tôi rảnh tay, không chừng là đang vỗ tay cho anh ấy chứ”.

“Không nên làm khó cảnh sát, Ba Bảy. Cậu ấy cũng chỉ là đi làm kiếm miếng cơm ăn, không đáng để đổi lấy mệnh”. Ngón trỏ Bộ Trọng Hoa chăm chú án lấy cò súng, thanh âm tỉnh táo áp đảo, không chút do dự hay run rẩy: “Chỉ cần anh buông cậu ấy ra, tôi có thể để anh đi, đi được càng xa càng tốt. Tương lai nước chảy núi cao, vẫn còn rất nhiều cơ hội bắt lại.”

Yết hầu Thái Lân kịch liệt đau nhức, trước mắt biến thành màu đen, trong đầu trống rỗng, nhưng trong chốc lát phản xạ có điều kiện liền muốn giãy dụa —— Thả hắn đi?

Chúng ta nhiều người như vậy bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, đã tóm được rồi thì sao có thể tha cho hắn, sao có thể thả hắn đi?!

Bộ Trọng Hoa gầm thét đất bằng nổ lên: “Thái Lân! Không được động!”

Hắn dí mũi dao lên cổ, không chút lưu tình nào ở trước ngực Thái Lân chậm rãi vạch ra một miệng máu, Hướng Miểu lạnh lùng nói: “Bảo anh không được phép nhúc nhích, không nghe thấy sao?”

Thái Lân tại sợ hãi cực độ, phẫn nộ cùng đau nhức khiến toàn thân phát run, máu tươi tích táp rơi trên mặt đất, rất nhanh đã tích ra một vũng máu nhỏ. Mũi đao Hướng Miểu một lần nữa chống đỡ tại yết hầu, trầm tư mấy giây giương mắt nhìn Bộ Trọng Hoa, con ngươi chiếu ra đao quang rét lạnh: “Vứt điện thoại di động, súng cùng đạn qua cho tôi”.

Bộ Trọng Hoa hơi chần chờ.

Hướng Miểu cổ quái cười lên: “Anh đã để ý đến tính mạng của cấp dưới như vậy, vậy anh có thể hay không vì người khác, thế tính mạng mình vào?”

Bộ Trọng Hoa không nói một lời, cật lực kiềm chế hô hấp, đối mặt với Thái Lân.

Vạt áo Thái Lân tất cả đều là máu, trong lỗ tai ầm ầm vang lên, bờ môi gấp rút run rẩy. Hắn cảm thấy nửa người mình như tê liệt, dùng sức nhiều lần mới miễn cưỡng hé miệng, im lặng làm ra một khẩu hình: “Không ——”

Không nghe theo lời bọn côn đồ, không khuất phục trước kẻ thù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đây rõ ràng là nguyên tắc mà đội trưởng đã nhiều lần răn dạy chúng em ngay từ ngày đầu gia nhập chi đội, chẳng lẽ chính anh cũng quên rồi sao?!

Sau một khắc hắn nghe thấy Bộ Trọng Hoa khàn giọng phun ra một chữ: “Có thể.”

Ngay sau đó anh không chút do dự giơ tay đập xuống, điện thoại soạt bể chia năm xẻ bảy!

Hướng Miểu cũng không nghĩ tới tiến triển sẽ nhanh và thuận lợi như vậy, nhất thời thật không dám tin tưởng vào mắt mình, kinh ngạc giương lên lông mày. Lập tức hắn chỉ thấy Bộ Trọng Hoa sượt qua chốt an toàn, quay ngược khẩu súng 92 của cảnh sát, bước tới từng bước giữ nòng súng. ——

QSZ-92 - WikipediaQSZ-92 là súng ngắn tiêu chuẩn biên chế cho binh sĩ Trung Quốc

Mười bước, chín bước, tám bước.

“…… Không được……” Thái Lân phát ra thanh âm tuyệt vọng, “Không được cho hắn, không được……”

Khuôn mặt Bộ Trọng Hoa lạnh lẽo như bị bao trùm lấy một tầng băng.

—— Đúng lúc này, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng động cơ ô tô vang lên từ xa đến gần, đường xi măng bị bỏ hoang cửa trước nhà máy cuối cùng liên tiếp sáng lên đèn xe, là xe cảnh sát của đồn công an địa phương!

Đại đội cảnh sát nhân dân đã chạy tới!

Hướng Miểu bật thốt lên mắng to: “Mả mẹ nó!”

Tất cả biến cố đều trong nháy mắt này phát sinh: 

Bộ Trọng Hoa trở tay ném, súng cảnh sát xoay tròn bắn lên, bị anh tiếp được chuôi súng chụp xuống phát phiến, tay còn lại kéo động bộ ống, nạp đạn lên nòng;

Hướng Miểu một dao hung hăng cứa cổ Thái Lân, điên cuồng vặn vẹo giãy dụa, dưới máu tươi bốn phía nổ tung hai người đồng thời trùng điệp ngã về sau ——

Bộ Trọng Hoa không chút do dự nhìn trời khai hỏa, “Đùng đùng đùng đùng đùng!!”

Năm phát đạn liên tiếp, tiếng vang vạch phá màn đêm, nơi xa trong xe cảnh sát nhân dân đồng thời cảnh giác quay đầu, liên tiếp kêu ra tiếng: “Đằng kia! Có tiếng súng!”

“Nhanh lái qua! Thông báo cho trung tâm chỉ huy kêu gọi tiếp viện!!”

“Bịch! Bịch!”

—— Tiếng súng vang lên, Hướng Miểu đã đem Thái Lân ngăn ở trước người mình, song song ngã vào nước sông cuồn cuộn. Mực nước cao hơn phân nửa người chưa kịp chìm hẳn xuống, Bộ Trọng Hoa chộp đem súng rỗng quăng ra, không chút do dự bước nhanh về phía trước, thả người nhảy vào sóng cả mãnh liệt của sông Hoàn Thành!