Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 81




“Ngô Vu!” Bộ Trọng Hoa đứng cạnh cửa phòng dành cho khách ở lầu hai, một tay mang theo hành lý của Ngô Vu, tay kia nắm lấy mấy cái áo thun quát xuống dưới lầu: “Anh ném mấy miếng vải rách này đi nha!”

“…… Người này em nhớ kỹ đi, lúc trước chơi bóng rổ chung với chúng ta đó, tên Hoàng Bằng, do tuổi già nên không chơi tiếp, sau này làm hình sự trinh sát vậy mà có thể tham ô nhiều tiền như vậy…… Còn có người này, Vương Tân Âu, năm đó cướp bình nước ấm của em, kiểm tra sức khoẻ không qua thì liền ăn vạ trên đất, hai năm trước hắn bị bắt còn bị đâm mấy nhát nữa, hiện đã chuyển đến Viện kiểm sát đợi dự thẩm……”

Bộ Trọng Hoa bạch bạch bạch xuống lầu xem xét, quả nhiên trên ghế sa lon hai cái đầu đang chụm chung lại một chỗ, cầm trong tay khung hình nói nhỏ, Ngô Vu lại còn mang mắt kính chỉ dùng khi đọc sách.

“…… Giáo sư Nghiêm Chính”, Bộ Trọng Hoa khoanh tay lạnh lùng nói, “Xin hỏi ngài mấy ngày nay là định đem toàn bộ chi tiết không rõ ràng trong bốn năm đại học ôn lại hết một lượt cho bạn học Bộ Tiểu Hoa có đúng không?”

Bộ Tiểu Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị bị điểm tên, kém chút tự nghẹn nước miếng của chính mình luôn.

“Đúng vậy, Đại Hoa, người già chúng tôi chính là như thế đó, rất thích ôn lại ký ức cũ”. Giang Đình bình tĩnh nói, “Còn nữa, tôi là phó giáo sư, không muốn cưỡng ép, cám ơn.”

Bộ Trọng Hoa trong lòng tự nhủ cưỡng ép là cái gì, Đại Hoa lại là cái quỷ gì, anh xem Nghiêm Tà học nói xong cũng rõ ràng gọi là A Hoa mà…… May mà cuối cùng vẫn còn một tia lý trí khống chế, không để cho hai chữ A Hoa thốt ra khỏi miệng anh.

Anh thở ra một hơi chuyển hướng Ngô Vu, ngữ điệu có vẻ như dị thường bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại lóe ra tia sáng như lãnh đạo cấp trên tuần tra cơ sở: “Một chút nữa anh phải quay về cục, em là muốn ở cùng anh ta đợi trong nhà hay là theo anh đi làm?”

Vấn đề này rõ ràng có thể đem ‘đợi trong nhà cùng đi làm’ trực tiếp lược bớt đi, đơn giản hoá ý tứ chính thành: Em muốn theo anh ta hay là anh?

Ngô Vu bỗng nhiên đứng dậy, không chút do dự: “Muốn theo anh”.

Giang Đình một câu giữ lại chưa kịp thốt ra liền bị ngạnh trở về trong họng.

Bộ Trọng Hoa mỉm cười, quay người lên lầu lấy chìa khoá xe. Ngô Vu vừa nghiêng đầu che nửa bên miệng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay trong cục phát tiền trợ cấp công việc bên ngoài ạ……”

“……” Giang Đình vỗ vỗ vai của cậu, ngữ trọng tâm trường nói: “Nhanh đi đi, làm rất tốt.”

Sau khi video trực tiếp của Cá Mập lan truyền trên darkweb trong đêm, bộ ngay lập tức sắp xếp một loạt các biện pháp điều tra, đồng thời trong Tân Hải cũng tăng cường tuần tra, trọng điểm bảo hộ, ngay cả việc Ngô Vu đánh hắc quyền ở quán bar cũng không thèm để ý truy cứu nữa. Tống Bình có ý tứ là hai ngày nữa sau khi xuất viện Ngô Vu sẽ trực tiếp sắp xếp ở trong khu bảo vệ của Cục công an Tân Hải, Hứa cục lại cho rằng chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có ngàn ngày phòng trộm, thanh niên chẳng lẽ chỉ có thể ở phòng trực ban đơn vị dựng cái giường xếp ở liên tục mấy năm sao? Đối với sinh hoạt cũng không tốt.

Cuối cùng hai người thương lượng nửa ngày, lại tổng hợp thêm ý của Ngô Vu và ý kiến của chính mình, quyết định dứt khoát để cậu đến nhà Bộ Trọng Hoa ở, chung cư giám sát hoàn chỉnh, bảo an dày đặc, còn bớt được chi phí người giám hộ, tiền ăn ngủ, một mũi tên trúng mấy con chim.

Vì thế Hứa cục còn thật không có ý tốt, chủ động đi tìm Bộ Trọng Hoa nói chuyện, cam đoan giảng kinh qua các phân tích của chuyên gia trong bộ, tạm thời phần tử tội phạm ngoại quốc của darkweb sẽ không đuổi kịp tới Tân Hải, khả năng liên lụy người khác là rất nhỏ, bảo anh đừng có tư tưởng phải gánh vác, không nên cảm thấy tổ chức không quan tâm đến an nguy của cá nhân anh.

Bộ Trọng Hoa lại nghiêm mặt biểu thị nói: Cháu là cảnh sát quang vinh của nhân dân, cho dù an toàn của cá nhân cháu có bị liên lụy cũng nghĩa bất dung từ, tổ chức tuyệt đối đừng cảm thấy cháu có bất kỳ tư tưởng gánh vác nào, cần phải đặt lợi ích của quốc gia lên đầu…… Hứa cục thấy vậy thì phi thường cảm động nên tranh thủ thời gian cắt ngang anh.

Một chiếc xe Wrangler từ trong dòng xe cộ lái vào trước toà hình sự trinh sát, Bộ Trọng Hoa đem xe dừng ở vạch đỗ, tắt máy buông tay lái, từ ví tiền bên trong rút ra năm mươi vạn, đập vào trong ngực Ngô Vu không hiểu gì: “Cầm”

“Làm gì?”

Bộ Trọng Hoa mỉm cười: “Hứa cục nói em chuyển tới ở, kêu anh đừng thu tiền thuê nhà, mỗi ngày ăn ngủ phụ cấp năm mươi vạn cho em mua thức ăn”.

Ngô Vu lập tức nghe lời biết phải nhận tiền mặt, nghiêm mặt cam đoan: “Dạ đội trưởng, đêm nay em đi mua đồ ăn liền!”

Bộ Trọng Hoa tranh thủ thời gian biểu thị tuỳ em, căn cứ sự hiểu biết của anh đối với nhóc con này, đêm nay đồ ăn trong nhà mua được hẳn là chỉ có hai cái bánh bao, nửa con cá với một củ hành tây mà thôi.

Mấy món vải rách…… áo thun, quần đùi của Ngô Vu đều bị Bộ Trọng Hoa không lưu tình chút nào ném đi, trên người cậu mặc một chiếc áo thun trắng dày dặn mới tinh tươm, phía dưới là quần đồng phục cảnh sát màu xanh đậm cùng giày da đế bằng buộc dây. Cậu thật là loại người chỉ cần hơi sửa soạn một chút liền có thể toả ra hào quang từ trong ra ngoài, bộ đồng phục có thể thấy khắp nơi ở học viện cảnh sát vậy mà mặc lên người cậu lại lộ ra vòng eo hẹp cùng đôi chân dài, sắc nét và lưu loát, nói cậu là thực tập sinh tuổi trẻ năng động có khi cũng có người tin ấy chứ.

Ánh mắt Bộ Trọng Hoa động một chút, trong lòng phát nhiệt, nhưng giữa ban ngày ban mặt da mặt có hơi mỏng, liền ho một tiếng mở ra ánh mắt khác.

Lúc này chỉ nghe “A” một tiếng, Ngô Vu vừa muốn xuống xe, đột nhiên lại nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, thư từ chức ngày đó của em cũng đã truyền đi, anh làm sao giải thích với bọn họ cho em đi làm lại được vậy?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Cũng không có mấy người biết, nội bộ chi đội chúng ta cũng có giải thích một chút.”

“Giải thích thế nào?”

“Em muốn biết à?”

Ngô Vu có chút hiếu kì: “Muốn biết”.

“Em muốn anh nói cho em biết à?”

“Muốn.”

Bộ Trọng Hoa: “……”

Ngô Vu: “……”

Hai người trong không gian xe nhỏ hẹp dò xét nhau, Ngô Vu thì không hiểu gì, Bộ Trọng Hoa thì không nói một lời; Nhưng mà nếu như cầm kính lúp của Tiểu Quế đến cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện mặt mũi vị chi đội trưởng Bộ này tràn đầy cao lãnh, giờ phút này lại có chút giãn mặt máu, hồng cầu tụ tập, cơ đồng tử co vào, hiện tượng sinh lý vi diệu, mô tả văn học chính là muốn nói rồi lại thôi, bên trong mang theo ánh sáng kỳ vọng bí ẩn và sự mong đợi thận trọng.

Ngô Vu giống như hiểu ra cái gì, đáy mắt hiện ra chút ý cười, từ cửa sổ xe hướng ra phía ngoài quét mắt một chút, sau đó quay đầu móc hai ngón tay ôm lấy cổ áo sơmi của giai cấp tinh anh, phát lực kéo về phía mình.

Nụ hôn ngắn ngủi mà xâm nhập, bờ môi hai người vừa mới tách rời, chỉ thấy trên mặt Bộ Trọng Hoa giãn ra đã không chỉ là mao mạch máu, mà là tĩnh mạch, động mạch, vành mắt dưới tĩnh mạch, mỗi một động mạch trên cơ mặt đều muốn cùng một chỗ giãn ra hết, quay đầu sang chỗ khác dùng sức ho mấy cái mới lặng lẽ nói: “Ý anh không phải cái này……”

Sắc mặt Ngô Vu đỏ lên, cười nói: “Không ai trông thấy đâu, mau nói!”

“Kỳ thật cũng không có gì, anh chỉ nói cho bọn họ ——”

“Cốc cốc cốc!”

Nửa cửa sổ xe bị đập mấy lần, chỉ thấy ngoài xe Vương Cửu Linh đang khom người, một mặt cao hứng bừng bừng: “Ô, Tiểu Ngô chịu đi làm rồi! Thân thể dưỡng tốt chưa cháu? Họ Bộ tranh thủ thời gian xuống, chú đang tìm cháu đây, liên quan tới điện thoại của Trần Nguyên Lượng lần cuối cùng cùng cơ trạm trao đổi tín hiệu đã có kết quả phân tích định vị…… Này? Cháu cái tên mặt lừa này trừng chú làm gì hả?”

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe Bộ Trọng Hoa một mặt lạnh lẽo, ánh mắt sát khí, xương ngón tay dát băng! Phát ra một tiếng bẻ “rắc rắc” phá lệ thanh thúy.

“Tiểu Ngô! A, tiểu Ngô đi làm lại rồi!”

Ngô Vu vừa đi ra từ cửa thang máy, ngay trên hành lang chi đội hình sự trinh sát liền nhận lấy lời chào hỏi nhiệt tình gấp 10 lần so với bình thường. Chỉ cần không có nhiệm vụ gì, tất cả đồng nghiệp đều nằm nghiêng túm lấy chân chạy tới chào hỏi cậu, trên mặt mỗi người đều là vẻ đau lòng tiếc nuối không thể che giấu, Trương Tiểu Lịch chỉ số IQ thấp nhất trong toàn chi đội cũng muốn giơ móng vuốt tới kéo tay Ngô Vu: “Tiểu Ngô ca anh nghĩ thoáng một chút, người không có việc gì là tốt rồi, cái khác được mất đều là duyên số… ” Nói còn chưa dứt liền bị bàn tay của vị cảnh sát hình sự già đánh cho mấy cái vào đầu bỏ chạy.

“…… Cho nên Bộ Trọng Hoa đến cùng là nói cái gì với mọi người hả?!”

Ngô Vu cõi lòng đầy nghi hoặc bước vào văn phòng, Liêu Cương, Thái Lân, Mạnh tỷ bọn họ vậy mà đều không có ở đây, có thể nghe ngóng nội tình chỉ có một mình Tống Hủy —— Cô nương này thật có sức chịu đòn kiên cường, vẫn còn thực tập ở chi đội hình sự trinh sát, giờ phút này đang bị thức đêm giày vò, mặt mày tiều tụy, ngồi ở bàn làm việc dùng tay giữ lấy đầu chống đỡ cơn ngủ gật.

Ngô Vu nghĩ nghĩ, nhìn chung quanh không ai, đi đến phía sau cô: “Tống Hủy?”

“……”

“Tống Hủy!”

Vẫn không có phản ứng.

Ngô Vu cúi tại bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Em lên hotsearch rồi……”

Trong nháy mắt Tống Hủy liền giống như ong mật ngủ đông nhảy dựng lên, tóc tai bù xù một mặt hoảng sợ, kém chút làm đổ cái ghế: “Cái gì hotsearch? Vì sao lên hotsearch? Ba nghe con giải thích! Con sai rồi con không phải cố ý! Con cùng Kỷ Kiểm Ủy…… Anh Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu Ngô? Hotsearch đâu, hotsearch đâu?!”

Ngô Vu một tay vịn thành ghế một tay che lấy đầu lông mày, bả vai có chút run run.

Tống Hủy rốt cục tỉnh táo lại, vẻ mặt cầu xin đặt mông ngồi xuống: “Anh Tiểu Ngô sao anh lại hù em sợ chứ, dù anh có nói là đội trưởng Bộ gọi em đi chuyển xác còn tốt hơn là nói em lên hotseach! Ai anh nhanh như vậy liền xuất viện rồi sao?”

“Anh cam đoan với em chút chuyện nhỏ em đi cửa sau tiến vô chi đội này sẽ náo không lên hotsearch đâu.” Ngô Vu thả tay xuống, đáy mắt mang theo ý cười chưa dứt, hỏi: “Liêu ca cùng Thái Lân bọn họ đi đâu rồi?”

“Ra ngoài lật thùng rác rồi ạ.” Tống Hủy ngáp một cái thật dài: “Địa điểm Trần Nguyên Lượng bị hại một mực xác nhận không được, đội trưởng Bộ nói muốn xác định cách vứt xác trước, đội kỹ thuật liền tiến hành phân tích vật lý và hóa học của cặn trong bao tải, nói là có cái gì Amoni hiđro photphat, amoni nitrat, amoni clorua …”

“Nguyên liệu sản xuất phân đạm”. Ngô Vu cắt ngang cô nói, “Địa điểm bị hại cùng nhà máy phân hóa học có quan hệ à?”

“Đúng vậy ạ, đây cũng là nơi lần cuối cùng điện thoại di động của nạn nhân trao đổi tín hiệu với trạm gốc. Có một nhà máy phân bón ở đó. Cho nên Liêu ca mang theo tổ dò xét luân phiên ra ngoài tìm manh mối vứt xác rồi ạ, chủ yếu chính là lật thùng rác cùng xe thu rác”. Tống Hủy nháy nháy con mắt, hỏi: “Anh Tiểu Ngô anh thật không có chuyện gì chứ? Anh không cần ở lại bệnh viện thêm hai tháng sao?”

Ngô Vu hướng chung quanh ngó ngó, cúi người tới gần cô, một tay che lại nhẹ giọng hỏi: “Anh trai của em giải thích cho mọi người chuyện của anh như thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Tống Hủy thấy Ngô Vu mặc đồ gọn gàng sạch sẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu sát lại gần mình như vậy, chỉ thấy hàng lông mi cánh quạ che kín đôi đồng tử như minh châu của cậu, gương mặt không khỏi có chút phát nhiệt, lắc lắc ngón tay ngập ngừng nói: “Cũng…… cũng không giải thích gì nhiều, anh Tiểu Ngô nhìn thoáng chút liền tốt, đều đã qua rồi……”

Ngô Vu nói: “Không có việc gì, em nói đi, anh chịu đựng được.”

“Anh, anh sẽ không lại làm chuyện ngu xuẩn chứ ạ?” Tống Hủy không yên tâm ngó ngó cậu, lại không dám nhìn nhiều, đỏ mặt cúi đầu xuống: “Đội trưởng Bộ nói anh từ chức là bởi vì mua xổ số trúng năm trăm vạn, cảm thấy nửa đời sau đủ xài rồi liền không đi làm nữa.”

“……” Ngô Vu hỏi: “Vậy anh hiện tại sao lại tới đây?”

“Bởi vì anh hưng phấn quá độ nên ném xổ số đi, bị thất lạc nhất thời nghĩ quẩn, chạy tới công trường kiến trúc nhảy lầu, nhưng bởi vì thân thủ quá tốt dẫn đến việc rơi từ lầu tám xuống vẫn chưa chết, cuối cùng giác ngộ ra quyết định làm lại từ đầu, ôm lấy cuộc sống, trở lại Phân cục Nam Thành một lần nữa…… Anh Tiểu Ngô anh thế nào?!”

Ngô Vu một tay gắt gao nhấn lấy thái dương không ngừng run rẩy của mình, nửa ngày mới hít vào một hơi thật dài, nói: “Không có việc gì, anh cảm thấy ôm lấy cuộc sống cũng không tệ, đêm nay để cho đội trưởng Bộ của các em cũng cảm thụ ôm lấy cuộc sống một chút.”

“Lần cuối cùng điện thoại di động của Trần Nguyên Lượng trao đổi tín hiệu với trạm gốc là cách ngã tư Nhà máy Phân bón và đường Kim Hà ở ngoại ô phía bắc thành phố 200 m về phía đông. Lúc đó là 1:03 đêm, sau đó sim được tách ra. Căn cứ báo cáo kiểm tra thi thể của pháp y phân tích, thời gian Trần Nguyên Lượng tử vong trong khoảng 11:30 đến 12:30, kết hợp với phân tích các nguyên tố hóa học vi lượng trên bao thi thể, các chứng cứ khác nhau cho thấy hiện trường án mạng xảy ra gần nhà máy sản xuất phân bón, nơi đó đất hoang cũng thích hợp cho hung thủ gây án.” Vương Cửu Linh gõ gõ kết quả kiểm tra vật lý và hóa học trên bàn, nghiêm nghị nói: “Nhưng mấu chốt là, hàng trăm cảnh sát đã lục soát khắp khu phố trong bảy ngày bảy đêm, thậm chí còn lục tung các thùng rác, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào để chứng minh nơi đó đã từng phát sinh qua giết người hoặc vứt xác.”

Trên bàn đặt một vài thùng giấy vật chứng khổng lồ, dây điện, quần áo của nạn nhân và túi đựng thi thể lần lượt được gói trong những chiếc túi trong suốt và hàng đống báo cáo phân tích kỹ thuật rải khắp mặt bàn.

Điều tra hình ảnh, vật lý và hóa học, khám nghiệm dấu vết, các pháp y mỗi người đều có rất nhiều công việc phải làm, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ngồi quanh một chiếc bàn hai bên và ngáp, trông mong nhìn vào Bộ Trọng Hoa đang đứng đó tập trung xem báo cáo. 

“Lão Bộ?” Vương Cửu Linh từ trong khe hở kính lão nhìn tới, hỏi: “Cháu có ý kiến gì?”

Một lúc lâu sau Bộ Trọng Hoa rốt cục buông xuống tài liệu, cau mày nói: “Cháu chỉ có một nghi vấn, tại sao phải đi lật thùng rác?”

Vương Cửu Linh hai tay lắc lắc: “Bằng không? Lật lại ngàn hécta đất hoang ở ngoại thành à?” 

“Chất thải rắn phải qua xe trung chuyển rác, trạm trung chuyển thứ cấp, phân loại, thu nhỏ, rồi vận chuyển, cuối cùng mới đến được bãi rác thôn Bắc Đạo ở thành phố Tân Hải. Kẻ sát nhân không sợ bị phát hiện xác chết ở bất kỳ mắt xích nào sao?” 

“Rất rõ ràng hắn không sợ”.

“Không giống”. Bộ Trọng Hoa trầm ngâm nói, “Hung thủ danh hiệu ‘Ba Bảy’, tên thật họ Hướng, trên đường nổi danh là lái buôn kiêm sát thủ, án cũ hẳn là phi thường phong phú. Căn cứ lời khai của Điêu Kiến Phát, hắn có thể là hung thủ giết chết Niên Tiểu Bình, Cao Bảo Khang, rồi mới động thủ với Trần Nguyên Lượng, cho dù Niên Tiểu Bình ở dưới trời mưa to hay là ném thi thể Cao Bảo Khang xuống sông cho thuyền mái chèo đánh nát, hai bản án này vẫn có sự trùng hợp nhất định, không thể coi nhẹ năng lực phản trinh sát của hung thủ cùng với mức độ xử lý hiện trường kín đáo cực độ. Dạng người này sẽ không bỏ mặc thi thể trong quá trình vận chuyển lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, cũng không phải bởi vì hắn có sợ hay không, mà là…… Khả năng này cho thấy sự việc đã vượt ra khỏi tầm khống chế của hắn. Cháu cảm thấy dục vọng kiểm soát của hung thủ là không thể tiếp nhận.”

“Có đạo lý”. Vương Cửu Linh chống cằm suy tư: “Vậy nếu như hung thủ tự mình đem thi thể đưa vào chôn trận thì sao? Không phải là không thể khi đường Kim Hà ở phía bắc chỉ cách bãi rác của thôn Bắc Đạo một giờ lái xe, cũng không phải không có khả năng…… chờ đã, ây mẹ nó chứ, hắn nửa đêm canh ba gióng trống khua chiêng mở ô tô đi chôn xác sao?”

Vương Cửu Linh tự đem ý kiến của mình bác bỏ, dứt khoát hỏi: “Cháu cảm thấy thế nào, đồng chí Bộ?”

Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi, xoa thái dương, nửa ngày chậm rãi nói: “Cháu cảm thấy chú phải xem xét đến khả năng di chuyển của một ông lão bảy mươi tuổi. Nếu kẻ sát nhân yêu cầu ông ta ra ngoài gặp mặt, Trần Nguyên Lượng sẽ không chạy đến nơi hoang vu như đường Kim Hà vào lúc nửa đêm, ông ta hẳn sẽ có thể nghĩ đến ‘Ba Bảy’ là một tội phạm giết người, mà hắn cũng có động cơ giết người diệt khẩu với mình”.

Vương Cửu Linh khi phá án ưu điểm lớn nhất chính là chịu nghe lời khuyên từ người khác, nghĩ nghĩ nói: “Chú cũng nghĩ vậy, nếu như Trần Nguyên Lượng một lão già hơn nửa đêm đón xe đi rừng núi hoang vắng, tài xế hẳn sẽ nhớ kỹ, không đến mức hoàn toàn không có ấn tượng gì…… Vậy chẳng lẽ địa điểm bị hại không phải là ngoại ô phía bắc đường Kim Hà à, vậy tín hiệu điện thoại cùng bọc đựng xác đều là cố ý làm lạc hướng điều tra của cảnh sát?”

—— Nếu thật là dạng này vậy hiện trường vụ án thực sự ở đâu?

“Trước hết tản đi đi, ngồi ở chỗ này thảo luận cũng không ra kết quả gì.” Bộ Trọng Hoa chống đỡ thái dương vung tay lên, mọi người như được đại xá, nhao nhao đứng dậy, “Vật chứng lưu lại ở đây, chính tôi sẽ nhìn lại, buổi chiều gọi Liêu Cương bọn họ đem ngấn kiểm từ đường Kim Hà mang về đi, tạm thời đừng đi lật thùng rác nữa.”

Đội trinh thám than thở tản ra ngoài, Vương Cửu Linh thổn thức vỗ vỗ vai Bộ Trọng Hoa, lại căn dặn vài câu, sau đó đem văn kiện kẹp dưới túi hồ sơ mình, rời khỏi phòng họp.

Trong phòng chỉ còn lại Bộ Trọng Hoa đối mặt với túi vật chứng đầy bàn, mày kiếm anh vặn chặt, ánh mắt trầm tĩnh ngưng định, trong đầu không biết đang nhanh chóng suy tư cái gì, đột nhiên điện thoại leng keng vang lên một tiếng.

Ngô Vu: 【 Lãnh đạo đang ở đâu đó?】

“……” Khóe miệng Bộ Trọng Hoa không tự chủ được hiện lên một góc độ mắt thường cơ hồ khó gặp, lời ít ý nhiều trả lời: 【Mở cuộc họp tình tiết vụ án.】

Anh để điện thoại di động xuống, nghĩ nghĩ lại nhịn không được, lần nữa cầm lên từng chữ đưa vào: 【 Em tới à?】

Nhưng mà còn chưa kịp gửi đi, đột nhiên sau lưng cửa phòng họp bị thùng gõ hai lần “Cốc cốc”, lập tức vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Ngô Vu: “Lãnh đạo, anh họp mà còn chơi điện thoại, em sẽ không báo cáo hành vi này của anh nếu đêm nay anh cho em ăn cá.”

Bộ Trọng Hoa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Vu một vai dựa vào khung cửa, nghiêng đầu có chút nhíu mày, đáy mắt lóe ra ý trêu chọc.

Ý cười ở khóe miệng Bộ Trọng Hoa sâu hơn: “Em đến tìm lãnh đạo làm gì?”

“Đến dạy lãnh đạo cách ôm lấy cuộc sống”, Ngô Vu chế nhạo nói. Sau đó cậu đứng dậy đi đến bên cạnh bàn hội nghị, nhìn qua túi vật chứng, tùy ý giương lên cái cằm: “Các anh đây là đang……”

Lời nói chưa ra khỏi miệng, đột nhiên cậu bị một cái ôm ấm áp kiên cố từ sau bao lấy, thân thể hướng về phía trước bị đè vào mép bàn, mùi thơm gỗ trầm hương lập tức từ trên xuống dưới bao phủ toàn thân cậu.

“Không cần dạy, học xong rồi”. Bộ Trọng Hoa hỏi, “Tiếp theo thì sao?”