Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 79




“Nghi phạm té từ lầu tám xuống, sọ não vỡ nát tử vong tại chỗ, từ trong túi Tiểu Ngô tìm được điện thoại vỡ vụn của hắn…… Chạng vạng tối sau khi đưa cho đội kỹ thuật khôi phục, có thể nhìn thấy nghi phạm khi còn sống thường xuyên liên lạc với một số có đuôi 2369, hình ảnh cuối cùng cũng là gửi cho số điện thoại này, ngoài ra, có một lượng lớn các bản ghi chép trò chuyện đã bị xóa … ” 

Ngô Vu đang trôi lơ lửng trong dòng nước ấm, ý thức tối tăm, mơ hồ nghe được có tiếng người bên cạnh mình vừa đi vừa về trò chuyện.

Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại, tinh thần mỏi mệt tới cực điểm như bị đè lại, chống đỡ không nổi tầng mí mắt mỏng manh kia.

“Có thể khôi phục lịch sử trò chuyện không ạ?” Bộ Trọng Hoa đứng tại giường bệnh bên cạnh hỏi Vương Cửu Linh.

“Chat voice Wechat khó hơn, văn bản, hình ảnh thì tương đối dễ dàng”. Vương chủ nhiệm nhìn ra bên ngoài phòng bệnh một chút, tới gần nhẹ nói: “Có chuyện này chú đến để nói cho cháu, cháu nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Chuyện gì ạ?”

“Tin nhắn cuối cùng khi còn sống của nghi phạm, là ảnh chụp của cháu đứng tại phòng bệnh cùng người khác nói chuyện, gửi đến số 2369 này”.

Bộ Trọng Hoa biến sắc.

“Nhưng còn chưa hết”, Vương Cửu Linh càng thấp giọng: “Căn cứ vào camera giám sát của bệnh viện cho thấy, tấm hình này sau khi gửi được 2 phút 16 giây, Tiểu Ngô đột nhiên xuất hiện trong hành lang lối thoát hiểm chặn nghi phạm. Nói cách khác……”

Nói cách khác, Ngô Vu có thể là bởi vì phát hiện đối phương chụp lén Bộ Trọng Hoa, mới vội vàng đột nhiên xuất thủ!

Vương Cửu Linh còn muốn nói điều gì, Bộ Trọng Hoa đột nhiên ngăn cản ông, ánh mắt nhìn về giường bệnh.

Chỉ thấy mới vừa rồi Ngô Vu còn lâm vào trong ngủ mê giằng co, dưới mí mắt rõ ràng trông thấy con mắt cậu đang di chuyển, hô hấp dồn dập, là dấu hiệu điển hình khi tỉnh lại. Vương Cửu Linh ngạc nhiên “Haiz” một tiếng, một mặt từ ái muốn kéo tay Ngô Vu, định nhân cơ hội này biểu đạt một chút tấm lòng của đội kỹ thuật đối với đồng chí nhỏ có bản tâm thiện lương hoàn mỹ, thân thủ lại xuất sắc, cầu hiền nhược khát chi tình*; Nhưng còn chưa kịp bắt đầu màn biểu diễn, ông liền bị Bộ Trọng Hoa không nói lời gì lôi ra ngoài cửa phòng bệnh.

(*Cầu hiền nhược khát chi tình 求贤若渴之情 tạm dịch: yêu người hiền tài như khát nước)

“Hắc cháu cái con mặt lừa này cháu làm gì, chú không xứng có được sự biểu đạt. hoan nghênh đối với đồng chí nhỏ sao…… không có quyền lợi biểu đạt luôn sao?” Vương chủ nhiệm đào lấy cửa phòng bệnh: “Chú còn đặc biệt đem hai cân táo Tân Cương đến thăm bệnh đó! Nhìn một cái thôi mà!”

Bộ Trọng Hoa một tay xách giỏ táo trên tay ông, căn dặn: “Lần sau chú nhớ mang soup đậu phộng, long nhãn và chà là đỏ tới nhé.*” Sau đó không lưu tình chút nào đóng cửa lại.

(Súp đậu phộng, long nhãn và chà là đỏ là một món ăn thuộc ẩm thực Quảng Đông. 
  • Long nhãn có tính ấm, vị ngọt, bổ khí dưỡng huyết dùng chữa mất ngủ, hay quên, hồi hộp, chóng mặt và các triệu chứng gây ra bởi sự thiếu hụt ở tim và lá lách.
  • Đậu phộng: Có tác dụng điều trị suy dinh dưỡng, thiếu ăn, gầy yếu, ho khan và ít đờm, ho ra máu.
  • Ngoài ra, long nhãn có tác dụng an thai. (Nguồn: Baidu)
Mình đọc cmt thì mấy bạn bên Trung bảo 3 món mà Bộ Trọng Hoa kêu chú Vương mang tới đều có ngụ ý “sớm sinh quý tử” á mụi người =))))))

Vương chủ nhiệm: “…………”

Vương chủ nhiệm đối mặt với cánh cửa cứng lạnh như băng, thù mới hận cũ bay thẳng lên trong lòng: “Cháu cái tên họ Bộ kia, ngay cả trứng mặn cũng không thèm chia phân nửa cho đội kỹ thuật, còn không biết xấu hổ há mồm muốn chà là đỏ!”

Bộ Trọng Hoa quay người, chỉ thấy Ngô Vu đã lấy cùi chỏ chống đỡ ván giường, miễn cưỡng ngồi dậy, đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn qua Bộ Trọng Hoa, tựa như muốn xác nhận anh chân thực tồn tại ở trước mắt mình, mà không phải là nằm mơ: 

“…… Anh……”

Bộ Trọng Hoa một tay đỡ lấy cậu: “Đừng nhúc nhích.”

Anh đem Ngô Vu tựa ở gối đầu tuyết trắng, đem thuốc ở đầu giường được bác sĩ kê lấy ra hai viên, rót ly nước ấm, đưa tới bên môi khô hốc của Ngô Vu, vừa muốn đút vào, lại đột nhiên bị Ngô Vu đưa tay bắt lấy.

“Uống đi”. Bộ Trọng Hoa thấp giọng phân phó, “Là thuốc giảm đau”.

Nhưng Ngô Vu không hề động, ánh mắt tan rã , thần trí u ám, cứ như vậy một tay nắm lấy tay Bộ Trọng Hoa, kinh ngạc nhìn qua anh, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “…… Anh muốn bắt em sao?”

“Cái gì?”

Ngô Vu lại lặp lại một lần: “Anh muốn bắt em sao?”

Sắc trời đã rất muộn, đèn bàn màu cam chiếu vào nửa bên mặt của cậu, thái dương dán băng gạc y dược mơ hồ lộ ra vết máu, làm nổi bật ra sắc mặt trắng bệch của cậu, màu da lại lạnh đến trắng xác, khóe mắt và đuôi lông mày có chút mỏi mệt, mờ mịt không xác định.

Đây là lần thứ hai sau đêm khuya ngày đó hôn ở trong xe, Bộ Trọng Hoa mới cẩn thận ở khoảng cách gần quan sát mặt Ngô Vu, trong lòng đột nhiên lao ra một suy đoán hoang đường—— Là em ấy sao?

Ý nghĩ này tựa như vụn băng bén nhọn quăng vào trong lòng, ngay sau đó toàn bộ trung khu thần kinh cũng hơi nóng lên.

Bộ Trọng Hoa nhìn xem mặt mày ngũ quan cậu gần trong gang tấc, ý đồ muốn tìm ra chi tiết trùng khớp với hai mươi năm trước, nhưng xác thực đã quá lâu. Bất luận có kiệt lực lục soát não hải như thế nào, trong hồi ức lộn xộn vỡ vụn đều chỉ có bóng lưng gầy gò mạnh mẽ dưới ánh trăng, một lần cuối cùng thiếu niên quay đầu lại, bôi ở trên gương mặt anh cũng chỉ có máu nóng.

Là em trở về tìm anh sao?

Thế nhưng, ngàn dặm xa xôi, biển người mênh mông, trời xui đất khiến thế sự làm sao có thể vừa khéo như thế?

“…… Em không ngoan ngoãn uống thuốc anh sẽ bắt em đi”. Bộ Trọng Hoa cúi người tới gần, hơi thở cơ hồ dán trên da mặt bóng loáng của Ngô Vu, lạnh lùng nói: “Bắt lại nhốt ở trong nhà, nhìn xem em còn có thể nhảy từ lầu tám xuống hay không.”

Ngô Vu nhỏ giọng nói: “Em không nhảy.”

Dừng một chút cậu còn nói: “Em quá muốn giết chết hắn, em xin lỗi.”

Bộ Trọng Hoa nhìn xem đôi mắt dày đặc tơ máu cậu hỏi: “Vì sao em không dám để cho nghi phạm rơi vào tay cảnh sát?”

Lần này Ngô Vu không lên tiếng.

“Ai phái hắn đến giết em?”

“……”

Ngô Vu một mực trầm mặc, Bộ Trọng Hoa đưa tay lật về cái cằm lạnh buốt của cậu, “Ngô Vu, em hẳn đã biết nghi phạm đã đem hình chụp của anh gửi cho chủ nhân của hắn. Hai ta hiện tại đi trên một sợi thừng, em sợ anh biết được quá nhiều, nhưng hung thủ sẽ không bận tâm anh biết quá ít. Vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện, cùng lắm thì anh làm quỷ hồ đồ cùng em lên đường, hai ta xuống đất em lại từ từ giải thích cho anh, có được không?”

Ngô Vu nửa ngày không có động tĩnh, sau một hồi rốt cục co lại hai chân, đem cùi chỏ đè lên trên đầu gối, hai tay dùng sức lau mặt, mười ngón tay tràn đầy vết thương đều cắm vào trong tóc.

Cậu nhắm mắt lại, trên cằm còn sót lại vết máu y tá chưa kịp lau sạch, mơ hồ thuận cần cổ tiến sâu vào trong áo. Bởi vì trời sinh cậu khung xương mỏng, xương quai xanh sâu đến hết sức rõ ràng, xuống chút nữa là vết thương do dao ba cạnh vạch ra, cơ hồ ngang qua trước ngực, bác sĩ nói chỉ cần hướng lên thêm một centimet liền sẽ bị thương đến động mạch chủ, trong khoảnh khắc sinh tử khó liệu.

Cậu tựa như một con mèo nhận hết tổn thương, toàn thân cao thấp từng đống vết thương, nhưng thực chất bên trong đã rèn luyện ra một vẻ đẹp sắc bén đến cực hạn, đẹp đến kinh tâm động phách.

“…… Người đó tên là Mã Ngân”. Ngô Vu từ giữa cánh tay phát ra thanh âm khàn khàn, “Là con gái một của Tắc Da”.

—— Tắc Da, mười năm trước núi Đỏ hình phòng, Ngô Vu bị Trương Bác Minh từ bỏ suýt nữa bại lộ thân phận nội ứng; Cũng là chiến công huy hoàng nhất trong suốt mười ba năm gian khổ cậu trải qua.

Bộ Trọng Hoa mẫn cảm hỏi: “Em không phải nói thế lực Tắc Da đã bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả Arthur · Hoắc Kỳ Sâm cũng bị bắt sao? Vì sao con gái một của hắn lại đào thoát được?”

Ngô Vu hít sâu một hơi, trước mắt hiện ra bó đuốc lay động trong địa đạo, trên mặt đất uốn lượn vết máu, dưới xương sườn thiếu nữ bị cắm một thanh dao, khó có thể tin lung la lung lay lui ra phía sau.

Cậu từ trên xuống dưới xoa mặt, nói: “Không biết, em không biết cô ta làm thế nào từ trong địa đạo nổ sập có thể đào thoát ra. Hẳn là lúc ấy nương tay.”

“Tay em mềm nhũn à?”

“Ừ”. Ngô Vu dừng một chút mới nói: “Khả năng lúc ấy vẫn còn trẻ.”

Bộ Trọng Hoa có một tia kinh ngạc, anh tưởng là Ngô Vu dạng người này, hung ác lên là thiên băng địa liệt cũng sẽ không có nửa ngón tay mềm, nhưng lập tức lại tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Chẳng lẽ giữa cậu và Mã Ngân đã từng phát sinh qua chuyện gì?

Ngô Vu không dám để cho nghi phạm rơi vào tay cảnh sát, có phải là chính là bởi vì sợ hắn nói ra điểm này?

Trên lưỡi Bộ Trọng Hoa có tư vị không nói rõ được, anh biết lấy phong cách hành sự của Ngô Vu, nếu như cậu có một việc không cách nào tự bào chữa, như vậy chuyện này phía sau nội tình nhất định so với thứ mà cậu biểu hiện ra càng lớn hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

“Nghi phạm nói Ba Bảy trèo không tới Mã Ngân, mà Mã Ngân lại biết xương người mũ giáp, nói cách khác cô ta, Tần Xuyên, Cá Mập hiện tại hẳn là buộc chung một chỗ”. Ngô Vu lẩm bẩm nói: “Nhưng em nghĩ không ra có lợi ích nào có thể đem bọn họ buộc chung một chỗ, chẳng lẽ chỉ là vì lấy đầu của Họa Sư?”

Họa Sư.

Hô hấp Bộ Trọng Hoa có chút dừng lại, nửa ngày hỏi: “…… Em tại sao phải lấy cho mình danh hiệu như thế?”

Câu nói này của anh phát ra rất bình thường, không có bất kỳ dị dạng nào, nghe không ra mảy may ý muốn thăm dò nào. Nhưng trong nháy mắt kia ánh mắt của anh lại chăm chú khóa chặt trên mặt Ngô Vu, tựa hồ muốn từ gương mặt rã rời tái nhợt kia tìm ra dấu vết từ đêm máu tươi hai mươi năm trước để lại.

Nhưng ngoài ý liệu là, Ngô Vu phản ứng rất bình thản cũng rất bình thường: “Danh hiệu là của tổ tình báo đưa, không liên quan tới em”.

“Vậy thì có ngụ ý đặc thù gì không?”

Ngô Vu lắc đầu: “Em cũng không rõ ràng. Nhưng trước kia nghe Trương Bác Minh nói, 23 năm về trước có một nội ứng biên cảnh cũng lấy danh hiệu Hoạ Sư, cuối cùng công thành lui thân, về sau kết cục cũng vô cùng tốt. Cho nên có khả năng bọn họ cảm thấy danh xưng Hoạ Sư này mang theo một điềm báo may mắn đi.” Nói đến đây cậu nửa là trêu chọc nửa là cười một cái tự giễu: “Nói đến đây mới nhớ, khả năng chính là nhờ nắm cái danh hiệu phúc lành này, em mới có thể sống sót trở về”.

Đây là lần thứ hai trong vòng 24 giờ Bộ Trọng Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị từ trong miệng người khác nghe được ba chữ Trương Bác Minh.

Bộ Trọng Hoa người này luôn luôn tỉnh táo, sắc bén, bất động thanh sắc, có loại cảm giác đặc thù tuổi trẻ cấp bậc cao tất lộ uy thế. Nhưng giờ này khắc này trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tư duy anh lại hiếm khi hỗn loạn lên, chỉ thấy Ngô Vu nói rất nhiều điều nhưng ở yết hầu mình lại dường như bị thứ gì đó ngăn lại không thể trả lời cậu.

Ngô Vu ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt từ hình dáng gương mặt tuấn mỹ, lông mày, chiếc mũi cao vừa đi vừa về băn khoăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao rồi?”

Hai người bọn họ ở khoảng cách vô cùng gần, Bộ Trọng Hoa ngồi cạnh giường bệnh, hai tay cắm ở trong túi quần tây, quay đầu lấy lại bình tĩnh nhìn mặt đất dưới chân mình. Anh khi suy tư thường có loại trầm tĩnh, Ngô Vu nhìn chằm chằm anh, lâu dài khắc nghiệt tự hạn chế rèn luyện ra được vai rộng, hẹp eo, đôi chân dài rắn chắc, nhìn một hồi lâu mới thu lại được ánh mắt nhìn tới chăn mền giường bệnh, qua mấy giây lại nhịn không được ngó anh, lần này không khéo đối diện với ánh mắt của Bộ Trọng Hoa.

“Ngô Vu”, anh muốn nói rồi lại thôi, mới trầm giọng hỏi: “Anh có khi nào để em liên tưởng tới Trương Bác Minh không?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng âm cuối lại bình thẳng.

Ngô Vu không nghĩ tới anh hỏi như vậy, lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, trọn vẹn qua mấy giây mới lắc đầu cười lên, đại khái là muốn giả bộ trêu chọc, nhưng đường cong khóe môi kéo một phát liền toát ra cảm xúc chân thực: “Không, sẽ không. Trên đời này sẽ chỉ có anh mới thích đoán ý của em mà thôi.”

Sau đó cậu định nhịn một chút, nhưng lại nhịn không được, đưa tay cẩn thận đụng đụng một bên thái dương dán băng gạc của Bộ Trọng Hoa: 

“Còn nữa anh so với anh ta hoàn mỹ hơn nhiều, coi như mặt mày hốc hác nhìn cũng rất đẹp, em cũng không biết anh vì sao lại…… thích em”.

Chỗ sâu nhất trong lòng Bộ Trọng Hoa giống như là bị thứ gì nặng nề chọc lấy một chút, đột nhiên đưa tay bắt lấy ngón tay Ngô Vu, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại khô cạn kia.

Bộ Trọng Hoa hơi tách rời ra, sau đó nắm lấy tay của cậu giơ lên trước mắt mình, nhìn chăm chú năm ngón tay chồng chất vết thương cũ mới.

Tay trái Ngô Vu không dính dáng gì đến từ hoàn mỹ, đã trầy da còn đang rướm máu, ba khớp xương đều có vết chai sần rất nhỏ, dưới làn da có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt. Cậu không được tự nhiên rụt lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng kháng cự, Bộ Trọng Hoa đã đem tay cậu dán tại bên môi, ôn nhu hôn mu bàn tay thon gầy của cậu, ngón tay nhỏ dài bởi vì run rẩy mà hơi biến sắc, móng tay cũng không bỏ qua.

Dường như vết thương cũng không đau đớn đến vậy, từ đầu ngón tay đến dây thần kinh toàn thân đều ngâm ở trong nước ấm, thoải mái khiến cho xoang mũi người ta mỏi nhừ.

Ngô Vu nhìn qua chỗ khác muốn đem tay rút đi: “Không dễ nhìn, anh đừng…… a!”

Cậu bị đâm đau đánh gãy, là Bộ Trọng Hoa đột nhiên khẽ cắn, tại ngón áp út lưu lại một vòng dấu răng, lung lay nói: “Lưu lại một dấu trước, mặc dù lát nữa em cũng sẽ quên.”

Ngô Vu trầm mặc, kinh ngạc ngồi dưới quầng sáng ấm áp màu vàng.

“Anh cũng không hoàn mỹ như vậy, kỳ thật kém xa tít tắp em. Anh cũng không biết vì sao em lại thích anh, anh như đột nhiên nhận được một báu vật vô cùng trân quý, không thể tin được cứ lo được lo mất”. Bộ Trọng Hoa cúi đầu cười lên, sau đó giương mắt nhìn về phía Ngô Vu, anh dù sao vẫn còn trẻ, đáy mắt chớp động lên một tia tình ý cực nóng không cách nào che giấu, nói: “Kỳ thật anh cũng lo lắng có một ngày em sẽ thất vọng về anh.”

Bộ Trọng Hoa đúng là tuổi còn rất trẻ, anh nghĩ không ra vì sao Giang Đình có thể sử dụng hai câu nói ngắn ngủi trong khoảnh khắc đó lấy được tín nhiệm từ Ngô Vu, cũng chưa từng nghĩ qua vì sao cậu hao hết nửa đời người mệt mỏi, lại đột nhiên buông bỏ được toàn bộ dũng khí, thử dừng chân thăm dò tại ngã ba chất chứa nguy hiểm cực lớn.

Ngô Vu thật không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhìn thấy tay trái mình bị cầm chặt, trong lòng cảm giác có một chút hoang đường.

Em làm sao lại thất vọng về anh được?

Em mãi mãi cũng sẽ không có một chút thất vọng nào đối với Bộ Trọng Hoa.

Bộ Trọng Hoa hơi tới gần, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng lúc này ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó “Cốc cốc cốc” bị gõ, là Nghiêm Tà: “Bộ Trọng Hoa! Mở cửa! Anh biết cậu ở bên trong!”

Hai người bọn họ đồng thời sững sờ, tiếng “Cốc cốc cốc”  lại gấp rút hơn: “Mở cửa! Nhanh lên!”

Mày kiếm Bộ Trọng Hoa khóa gấp, đứng dậy mở khóa trái cửa phòng bệnh, một chữ cũng chưa kịp hỏi thì thấy Nghiêm Tà đối diện ném đến một chiếc điện thoại, đổ ập xuống nói: “Ngô Vu lên hotsearch rồi”.

Hắn chỉ chỉ Ngô Vu, lại chỉ chỉ điện thoại, sắc mặt cực không dễ nhìn: “HD, lộ mặt, video.”

Sắc mặt Bộ Trọng Hoa kịch biến, quay đầu đối mặt với Ngô Vu, cùng thời khắc đó điện thoại trên tủ đầu giường của Ngô Vu vang lên, là Lâm Khoa!

“Tôi đang ở Phân cục Nam Thành, lập tức kêu đội trưởng Bộ trở về một chuyến”. Điện thoại đối diện, Lâm Khoa ngồi tại phòng làm việc đèn đuốc sáng trưng, trên website từng dãy chữ đổi mới chiếu vào đáy mắt hắn: “Năm phút trước, bảng danh sách trên trang web theassassinationmarket đột nhiên bắt đầu cập nhật, darkweb đã phát hành một vòng phần thưởng mới cho đầu của cậu.”
Chuyên mục tám nhảm cùng chủ nhà:

Mọi người có để ý hong, anh Hoa là đang sợ Ngô Vu xem ảnh là thế thân của Trương Bác Minh í nên ảnh mới rụt rè không dám hỏi Ngô Vu. Ảnh còn nghĩ có khi nào giữa Mã Ngân với Ngô Vu có “chuyện gì” xảy ra hong mà Ngô Vu nương tay hong muốn giết chết cô ta, và quan trọng hơn là ảnh còn ghen với cả Giang Đình nữa cơ:))))

Thêm một chi tiết cho thấy Bộ Trọng Hoa đúng chuẩn boi tâm cơ luôn nhé, đó chính là nhẫn còn chưa trao mà anh ta đã muốn Ngô Vu sinh con rồi kkkkkkk

Cơ mà mọi người cứ yên tâm, về sau tình địch của anh ta sẽ ngày càng nhiều lên, mỗi ngày anh ta đều sẽ lo được lo mất:)))))