Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 68




“Năm đó anh chín tuổi, ba anh đột nhiên bị điều đến biên cảnh Vân Điền để ‘khảo sát’, mẹ anh ở đơn vị xin nghỉ dài hạn đi cùng ba, lần đi này chính là hơn mấy tháng.”

Bộ Trọng Hoa giống như không thấy được Ngô Vu rõ ràng mang theo thần sắc kháng cự, bình thản nhìn qua mộ bia nói.

“Anh ngày ngày đều ngóng trông bọn họ trở về, nhưng cái gọi là ‘khảo sát’ lại dường như dài dằng dặc đến không có cuối cùng. Thẳng đến khi trường học cho nghỉ hè, ba anh ở trong điện thoại vui vẻ nói việc sắp xong rồi, chuẩn bị cùng đồng nghiệp bàn giao lại, bọn họ đã thương lượng với Cục công an sẽ mang anh tới Vân Điền, để cho anh sớm nhìn thấy ba mẹ, rồi cùng bọn họ trở về một lượt”

“Nhưng anh không nghĩ tới chính là, đó là lần cuối cùng anh gặp mặt ba mẹ”.

Ngô Vu nhìn qua cỏ dại bên chân, nhắm mắt lại.

“Bây giờ nhớ lại, trên đường đi Vân Điền đã toát ra đủ loại manh mối không đúng: Vì sao bọn họ lại ở xa như vậy, thậm chí phải qua mấy con sông cùng mấy trạm canh gác cảnh sát vũ trang, rõ ràng đã vượt xa khỏi đường biên giới? Vì sao toàn bộ cứ điểm ‘khảo sát’ chỉ có hai người bọn họ đóng giữ, trong phòng và bên ngoài còn có các loại dụng cụ thiết bị, nơi hoang sơn dã lĩnh kia rốt cuộc muốn ‘khảo sát’ cái gì? Mặc dù lúc đó còn bé nhưng anh vẫn có thể cảm giác được bọn họ chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã mỏi mệt tiều tụy đi rất nhiều, nhưng lúc đó nhìn thấy ba mẹ vui mừng đã khiến cho anh quên đi hết thảy. Anh cao hứng bừng bừng theo sát ba lên núi bắt cá, ban đêm thì trở về một nhà ba người ăn cơm, thậm chí còn đưa cho mẹ anh kiểm tra tiến độ làm bài tập hè; Bởi vì đường đi tàu xe mệt mỏi, vào ban đêm rất nhanh liền đã thiếp đi, thẳng đến đêm khuya anh đột nhiên bị một người gấp rút lay tỉnh, đó là một cậu bé không chênh lệch nhiều tuổi hơn anh là mấy, tay cậu ấy lạnh buốt phát run liều mạng che trên miệng của anh, bảo anh chớ có lên tiếng.”

Ngô Vu gạt ra mấy chữ: “Đừng nói nữa……”

“Từ một khắc kia trở đi thẳng đến thật lâu về sau, ký ức của anh về đêm đó đều mười phần hỗn loạn. Anh chỉ nhớ rõ cậu ấy đem anh kéo vào tủ quần áo, trong nháy mắt cửa tủ đóng lại, ngoài phòng truyền đến tiếng động cơ ô tô cùng tiếng bước chân tạp nhạp, ngay sau đó có người phá cửa xông vào, truyền đến tiếng la hét, va chạm……”

“Đừng nói nữa!”

“Kia là ba mẹ của anh”. Bộ Trọng Hoa dùng một ngữ điệu bình ổn đến lạnh lùng, nói, “Một băng đảng ma túy xông vào nhà anh, ép hỏi bọn họ về thân phận thực sự của nội ứng, sau khi tra hỏi thất bại liền ở trước mặt anh bắn chết bọn họ”.

“Tôi bảo anh đừng nói nữa!” Ngô Vu không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói.

Bộ Trọng Hoa đứng trước mộ bia quay đầu nhìn Ngô Vu, đáy mắt tràn đầy tơ máu, nhẹ giọng hỏi: “Em biết anh làm thế nào sống sót được không? Là cậu bé đó đã mang theo anh xông ra đám cháy, đem anh giấu ở trong bụi cây giữa sườn núi, cậu ấy vì dẫn dụ ma túy mà một mình chịu đựng đau xót vọt vào sâu trong núi thẳm tối tăm…… Anh không biết cậu ấy là từ đâu đến, từ đó về sau cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy, không một ai biết cậu ấy là ai. Cậu ấy tựa như u linh thân đầy vết máu, trong đêm khuya đột nhiên xuất hiện lại vội vàng rời đi, dùng tính mạng của mình đổi về mệnh của anh, sau đó lại dứt khoát kiên quyết nhào về phía Địa Ngục ở bên kia vách núi.”

“Rất nhiều năm sau anh mới biết được đêm hôm đó chủ sử sau màn là ai, Hoa Kiều lẩn trốn đến Tam Giác Vàng, trùm buôn ma túy Vạn Trưởng Văn. Cái mà ba anh gọi là ‘khảo sát’ thật ra là vì thiết lập một đài phát thanh tuyệt mật cho nội ứng vượt cảnh hành động, mẹ của anh được mời nghỉ dài hạn chỉ là để ở sau hỗ trợ cho ba. Hai người bọn họ sau khi bại lộ, Vạn Trưởng Văn phái người đi tra tấn ép hỏi bọn họ nội ứng mấu chốt của lần hành động ấy là ai, nhưng bọn họ đến chết cũng không nói ra. Bởi vì bọn họ muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ nội ứng kia, để người đó có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về.”

“Từ sau năm đó, tất cả mục tiêu trong đời này của anh đều chỉ còn có một”. Bộ Trọng Hoa mở miệng bờ môi run nhè nhẹ, nói: “Anh muốn vì bọn họ báo thù.”

Ngô Vu một tay ấn lấy thái dương, bỗng nhiên hít vào một hơi, cơ hồ muốn cười lạnh: “Vậy anh đi đi, anh là cảm thấy trùm ma tuý tại Tam Giác Vàng kinh doanh ba mươi năm không làm gì anh, thì anh liền đi?”

“Ngô Vu”, Bộ Trọng Hoa nhìn xem cậu khàn khàn nói, “Có nhiều khi thiện và ác giao chiến cũng không phải là lấy lực lượng mạnh yếu ra để định kết quả. Tựa như ba mẹ anh thẳng đến một khắc cuối cùng cũng không nói ra tên của nội ứng kia, tựa như đứa trẻ vì cứu anh mà nhào về phía băng đảng ma túy…… Can đảm, tín niệm, nghĩa vô phản cố*, những từ này mặc dù đã sớm bị mọi người nói nát từ trong ra ngoài nhưng lại chính là ẩn dụ cho thắng bại cuối cùng”.

(*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước)

Gió từ bên chân họ cuốn lên cây cỏ, bao phủ bia đá đầy khắp núi đồi, lượn vòng rồi xông thẳng lên bầu trời.

“Bất luận phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, tội phạm có lớn mạnh cỡ nào, anh cũng sẽ không từ bỏ tiếp tục đi lên phía trước. Mỗi một tội phạm anh bắt, mỗi một bao ma tuý anh thu được, đều là vì báo thù cho cậu bé hai mươi năm trước chồng chất đầy vết thương.”

Can đảm, tín niệm, nghĩa vô phản cố.

Ngô Vu nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó cậu cảm giác như mình vẫn còn trong bóng tối vô biên vô tận tranh đoạt mệnh, mỗi một hô hấp đều đang cắt chém khí quản cùng lá phổi, nhưng cậu lại không thể dừng nó được.

Cậu chạy về căn phòng duy nhất trong đêm tối mênh mông, phía trước là một gia đình đang ngủ say, đứa trẻ ấy có ba có mẹ; Cậu lại chạy về phía rừng sâu núi thẳm dày đặc cạm bẫy, phía sau là đèn báo hiệu, tiếng gào thét cùng mũi dao còn vương máu tươi của ma túy. Cậu lại chạy thật nhanh về phía trước, rốt cục cũng có thể dừng lại rồi, nhưng thứ càng đáng sợ hơn, bí mật càng làm cậu sợ hãi hơn lại như bóng với hình theo sau cậu, ngay cả một giây đồng hồ thở dốc cũng keo kiệt không cho.

“Những từ kia nghe rất êm tai, nhưng tôi đã không còn suy nghĩ thêm về những thứ đó”. Ngô Vu lãnh đạm nói, “Tôi chỉ muốn làm một người an ổn, không ngại bo bo giữ mình hèn nhát, cái danh anh hùng này, cứ lưu lại cho những người nằm dưới đất là đủ rồi.”

“Hèn nhát?” Lông mày Bộ Trọng Hoa ép tới cực gấp, như nghe được trò cười hoang đường: “Lúc em lẻ loi một mình đối mặt với mười mấy tên tay chân trên tòa nhà có sợ hãi không? Em cùng anh tại thôn Phong Nguyên đối mặt trên trăm tín đồ tà giáo, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, thời điểm đó em có sợ hãi không? Hiện tại em lại nói cho anh, em chỉ muốn bo bo giữ mình hèn nhát?”

“Thật xin lỗi, thật có lỗi vì để anh thất vọng”. Ngô Vu lãnh đạm nói, “Nếu như đối phương là Cá Mập, vậy tôi chỉ muốn làm một người hèn nhát, có vấn đề gì sao?”

Hai người bọn họ đối mắt nhìn nhau, Bộ Trọng Hoa đột nhiên phát hiện, anh xưa nay chưa từng quen biết Ngô Vu của thời khắc này.

Không phải là cậu lúc vừa tới Phân cục Nam Thành, ngụy trang ôn thuần chất phác, cũng không phải là cậu thiếu niên không buồn không lo, mặc áo thun chân mang dép khách sạn ngồi tại quán bán đồ ăn bên lề đường, dưới bóng đèn mỉm cười với anh. Hay là cậu ngang ngược khi bị giam trong phòng tạm giam một cước đạp nát TV, luôn miệng hỏi Bộ Trọng Hoa đang ở đâu, Ngô Vu tuyệt vọng không đường nào đi cũng bị che giấu, tựa như ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống trên bãi đá bia mộ, một khắc này lại lộ ra chân thực một người anh không hề quen biết.

“Tôi đã nói cho anh tôi đi làm nội ứng chỉ là vì đọ sức giành một tiền đồ, trở về làm cảnh sát chỉ là vì muốn lĩnh một phần tiền lương, từ đầu tới cuối đều không cao cao tại thượng trung thành hoặc tín niệm đến như vậy, cũng không giống giai cấp tinh anh các anh hoàn mỹ không khuyết thiếu bất kỳ một phẩm chất đạo đức giáo dục nào”.

Ngô Vu lùi về phía sau mấy bước, giẫm trên đồng cỏ ẩm ướt, tự giễu cười cười.

“Tôi chỉ là một người vô cùng bình thường, không nghĩ sẽ lại trở về đối mặt với Cá Mập trùm buôn ma tuý nguy hiểm như vậy, xin lỗi.”

Cậu lễ phép gật đầu, quay người giẫm lên cỏ xanh và bùn đất, đi về phía cổng nghĩa trang.

Đúng lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó có một lực đem cậu lật trở về, Bộ Trọng Hoa ở khoảng cách gần đe dọa nhìn vào mắt Ngô Vu: “Em có biết hay không có một số việc em càng sợ nó một ngày càng trốn tránh nó một ngày thì cũng không thể tránh mãi cả một đời! Tân Hải có thể bảo hộ em bao lâu, năm năm? Mười năm? Không triệt để phá hủy đối phương, cả đời này của em đều phải mai danh ẩn tích, vĩnh viễn sống ở trong bóng tối bị bọn họ đe doạ!”

“Tôi……”

“Em thấy trên tảng đá khắc chữ gì không? Em có biết vì cái gì mà tính danh người lập bia lại để trống không?!” Bộ Trọng Hoa một tay chỉ vào bia mộ của ba mẹ mình, âm thanh quát hỏi từng chữ chấn người: “Em cũng muốn giống như vậy, cả đời trốn trốn tránh tránh cho đến chết có đúng hay không?!”

Ngô Vu thở ra một hơi nói: “Ừ. Tôi chỉ muốn được sống lâu hơn một chút so với bọn họ mà thôi.”

Bộ Trọng Hoa bỗng chốc như bị ngăn ở nơi đó, anh thấy ánh mắt Ngô Vu tựa hồ toát ra sự thương hại.

“Đội trưởng Bộ”, cậu nói, “Chuyện cha mẹ anh hi sinh rất cảm động, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ của tôi giống như là có bất kỳ xúc động nào không?”

…… Bộ Trọng Hoa giống như cảm giác mình đã nghe lầm.

“Tôi gặp qua rất nhiều người chết so với cha mẹ anh càng khốc liệt hơn, càng bi tráng hơn, nhưng đều giống nhau cả, cái gì cũng không thay đổi được. Tôi nói lời này anh khả năng sẽ không thích nghe, nhưng thứ cho tôi mạo muội, cảnh sát cũng chỉ là một công việc mà thôi, tuyệt đại đa số người hi sinh ngoại trừ bản thân tự cảm động ra, bên ngoài kỳ thật không có bất kỳ giá trị nào cả”.

Ngô Vu không nhúc nhích mặc cho Bộ Trọng Hoa giữ chặt, thậm chí cười trào phúng.

“Con người phải đi lên phía trước, không thể quay đầu lại, anh bớt đau buồn đi”.

Một ngọn lửa mạnh mẽ đâm đến nhói đau, thuận dây thần kinh bò đầy toàn thân. Trong lỗ tai Bộ Trọng Hoa ầm ầm vang lên, lồng ngực như bị lửa thiêu, ngay cả bản thân cũng không ý thức được, nháy mắt sau đó liền một quyền vung ra ngoài ——

Mặt Ngô Vu lệch ra, gió lướt qua rồi dừng lại, cú đấm vẫn không đến.

……

Anh mở to mắt, móng tay Bộ Trọng Hoa đâm sâu vào lòng bàn tay, cánh tay nổi gân xanh, khớp xương phát tím, sau một khắc anh cầm cổ áo Ngô Vu đẩy ra!

Ngô Vu trên đồng cỏ lảo đảo hai bước ngã xuống, đụng vào một bia mộ không tên, nghẹn ngào nở nụ cười.

Bộ Trọng Hoa thở gấp đứng tại chỗ, giống như thú dữ bị một dao đâm vào lồng ngực, thất khiếu chảy máu đến đau nhức. Anh gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Vu một tay che mắt cúi người, tiếng cười của cậu càng ngày càng rõ ràng, vừa cười vừa lắc đầu, cuối cùng cả người đều ức chế không nổi run rẩy lên, tựa hồ cũng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều rất hoang đường; Không biết qua bao lâu cậu mới dần dần ngừng lại ý cười, dựa vào mộ bia đứng lên. “Thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi, tôi và anh vốn không phải là người cùng một thế giới.” Cậu nhìn qua Bộ Trọng Hoa bên trong đáy mắt tựa hồ chớp động lên một tia mệt mỏi cùng mỉa mai: “Có đôi khi tôi cũng rất thất vọng đối với bản thân.”

Bộ Trọng Hoa không nhúc nhích đứng trước bia mộ ba mẹ mình, Ngô Vu cuối cùng nhìn anh mỉm cười rồi lắc đầu, phảng phất như là tiếc hận cáo biệt.

Sau đó cậu quay người xuyên qua cổng nghĩa trang liệt sĩ, biến mất tại dưới vòm trời xa xăm.