Thái Lân trích dẫn kinh điển, miệng lưỡi lưu loát, khẩu chiến nho giáo, đại sát tám phương, cùng quản lý rác thải thể rắn ầm ĩ nửa giờ trong điện thoại, rốt cục cũng tranh thủ được 12 tiếng ngừng vận chuyển rác thải, thề thốt vỗ ngực cam đoan đến đúng thời gian chi đội nhất định sẽ rút đi, nhưng ngay sau đó liền tự vả mặt.
Hơn trăm cảnh sát hình sự mang theo mấy cảnh khuyển đào xuyên 18 19 núi rác thải, thay phiên ba ca chiến đấu một ngày rưỡi, mới thật không dễ dàng góp đủ lại bị chuột, chó hoang, răng cưa xe nâng cùng người nhặt rác xé rách thành mảnh mảnh đựng trong bọc chứa xác. Trong lúc này các bãi rác khác ở Tân Hải bị ép phải nhận 4.000 đến 5.000 tấn rác mà lẽ ra phải được vận chuyển đến đây, quản lý Chất thải Rắn chửi đổng vào điện thoại. Lúc này đội kỹ thuật cuối cùng cũng đem từng đầu từng đầu thi thể chắp vá thành cả một túi, quản lý phụ trách kém chút nữa cảm động đến khóc lên, hắn nói như này: “Ôi đây nào phải là túi đựng xác người bị hại, đây mẹ nó rõ ràng là vải linh liệm thi, là titan lấp lánh dưới ánh sáng của Chúa Jesus!”
Thi thể Trần Nguyên Lượng bị chở về chi đội Nam Thành, kết quả kiểm nghiệm độc lý và giải phẫu đều ủng hộ phán đoán của Tiểu Quế pháp y tại hiện trường—— Do tràn khí màng phổi và chèn ép màng ngoài tim cấp tính khi bị đâm xuyên tim nên quá trình tử vong diễn ra rất nhanh, không có chấn thương do chống cự, đe dọa, chần chừ khi chém. Đánh giá nội dung của mặt cắt, quả thật là vài giờ sau khi tử vong, thi thể đã được tháo rời bởi một chiếc xe nâng. Đĩa mài làm từ phần xương bị hư cũng xác nhận không chứa
Heme*.
(Heme: là một phức hợp gồm Fe2+ gắn với vòng porphyrin. Heme được biết đến nhiều nhất là trong thành phần của hemoglobin của tế bào hồng cầu, đồng thời cũng nằm trong một số các hemoprotein quan trọng khác của cơ thể như myoglobin, cytochrome, catalase, heme peroxidase, và endothelial nitric oxide synthase.
Sắt Heme là dạng sắt tự nhiên và dễ hấp thu nhất. Sắt heme được hấp thu qua 2 cơ chế: cơ chế ẩm bào & thông qua receptor PCFT/HCP1 nằm dọc ống tiêu hóa. Sắt non-heme chỉ được hấp thu thông qua receptor DMT1 nằm chủ yếu tại thành tá tràng. Khả năng hấp thu của sắt Heme cao gấp 20 lần so với sắt non-heme.)
“Thứ nhất, người chết để bụng đói và chết hơn 4 giờ sau khi ăn; thứ hai, kết quả phân tích mặt cắt cho thấy nạn nhân đã bị phân chia từ 5 đến 6 giờ sau khi chết, đây cũng là thời điểm xe nâng ở bãi rác thôn Bắc Đạo bắt đầu hoạt động, từ 5 đến 6 giờ sáng mỗi ngày. Xét tình hình chất nhầy và độ nở của giòi, thời điểm chết sẽ vào khoảng 12 giờ sáng Chủ nhật.” Tiểu Quế pháp y đứng trước bàn làm việc, cố ý đem màn hình laptop chuyển hướng Thái Lân, để ảnh hiện trường giòi bọ lướt qua mắt hắn: “Nói cách khác khi vợ ông ta gọi cuộc gọi thứ ba nghe được thông báo từ tổng đài, Trần Nguyên Lượng không sai biệt lắm đã chết rồi.”
Bộ Trọng Hoa nhìn qua trên bàn giải phẫu Trần Nguyên Lượng bị gỡ thành tám miếng, nhíu mày không nói gì.
“Quế à, tôi xem như nhìn rõ cô rồi”. Màn hình tràn đầy giòi chiếu vào trên mặt Thái Lân, hắn yếu ớt nói: “Hai ta tình cảm đã triệt để chấm dứt, ngay cả cô có đáp ứng cho tôi ăn 100 cây kem cũng không cứu vớt lại được nữa. Hai ta hôm nay chia tay đi, tôi sẽ đi tìm tình nhân mới Tiểu Ngô chơi“.
Tiểu Quế pháp y quay người mở ra tủ lạnh nhỏ, vượt qua dãy trưng bày vật chứng ở phòng ướp lạnh—— Một cái dạ dày, hai lá phổi, một trái tim cùng nửa cái xương chậu; Từ tủ đông lạnh lấy ra một cây kem Haagen Dazs: “Đội trưởng Bộ, anh ăn không?”
“Ăn ăn ăn”. Thái Lân mừng rỡ, lửa tình lại cháy lên, dưới ánh mắt tự đắc của Tiểu Quế pháp y cướp đi cây kem bắt đầu ăn.
Bộ Trọng Hoa cũng không để ý tới hai hậu bối liếc mắt đưa tình, anh đeo lên găng tay cẩn thận lục xem thi khối, chốc lát đột nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Quế pháp y thuận ngón tay anh nhìn lại, chỉ thấy bắp chân của Trần Nguyên Lượng loang lổ vết sẹo, mơ hồ có thể thấy được một đường rãnh nằm ngang, nếu như cầm kính lúp nhìn kỹ sẽ phát hiện đã bị oxi hoá.
“Vết thương hạn chế, ông ta cũng có ở cổ sau và trên đầu của cả hai chi trên, nhưng chúng là được hình thành sau khi chết, và không có phản ứng sống như xuất huyết dưới da.”. Tiểu Quế pháp y từ trên khay lấy ra một đoạn dây điện: “Ầy, chính là cái này tạo thành, còn có vài đoạn được đưa qua phòng lý hoá rồi”.
—— Đó là một đoạn dây điện phổ thông màu lục.
Bộ Trọng Hoa cầm dây điện ở trong tay lật qua lật lại xem xét, Tiểu Quế pháp y nói: “Lý do gây thương tích sau khi khám nghiệm tử thi là do hung thủ sử dụng chiếc túi dệt có chiều dài 90 cm và chiều rộng 75 cm, để gấp Trần Nguyên Lượng vào trong đó. Nhưng nếu như không buộc lại thi thể, trong trường hợp bàn tay và bàn chân của thi thể lắc lư trong túi dệt khi đang vận chuyển, sẽ tạo ra tiếng đập, dẫn tới sự chú ý không cần thiết – nhưng điều này cũng cung cấp cho chúng ta manh mối để giải quyết vụ án, từ cách buộc chặt và góc độ hay phương pháp thắt nút, đều cho thấy là cùng một người. Vương chủ nhiệm có thể xác định rằng khả năng nhiều người cùng gây án là rất nhỏ. “——
Vương Cửu Linh mặc dù là bị trọc…… nhưng cũng là chủ nhiệm đội kỹ thuật Cục Nam Thành, trên toàn bộ phương diện trinh sát kỹ thuật hình sự ông ít nhất cũng là Đại Ngưu. Ông nói nhiều người gây án khả năng vô cùng nhỏ, ý đó chắc chắn là một mình gây án.
“Vương chủ nhiệm có biện pháp nào để khảo sát các đại lý trong thành phố và phân tích thông tin của kẻ sát nhân từ lô sản xuất và địa điểm bán đoạn dây điện này không? ” Thái Lân một bên liếm kem một bên hỏi.
“Có thể làm được trước tháng 5 năm 2003.” Pháp y Tiểu Quế nói một cách nghiêm túc, “Nhưng sau tháng 5 năm 2003, mô hình phát triển kinh tế và hệ tư tưởng xã hội của đất nước ta đã trải qua một quá trình chuyển đổi nhỏ …”
Thái Lân khẩn trương lên: “Cái gì chuyển đổi?”
“Trang bán hàng Taobao đã được thành lập!” Tiểu Quế pháp y trách mắng: “Khờ ghê!”
“Tôi biết rồi”. Bộ Trọng Hoa thu hồi báo cáo kiểm tra thi thể, nói: “Nói cho Vương chủ nhiệm ngày mai tôi sẽ cùng ông ấy đi đến trạm điều hành băng thông rộng để lấy hồ sơ lưu lượng mạng của nhà Trần Nguyên Lượng, đồng thời nhắc ông ấy nộp đơn đăng ký điều tra mạng để hỗ trợ điều tra. Đừng quên. “
“Đúng vậy!”
Thái Lân cuối cùng cũng ăn xong kem, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm ngón tay, cùng Bộ Trọng Hoa đi ra khỏi phòng pháp y, vừa mở cửa liền gặp được Tống Hủy đang ôm văn kiện đi tới!
“Đội trưởng Bộ!” Tống Hủy tranh thủ thời gian đứng vững, hai tay đưa lên cặp văn kiện: “Liêu ca để cho em mang báo cáo kiểm nghiệm lý hoá phòng pháp y!”
Tống Hủy từ sau ngày hôm đó kém chút đem cả mật phun ra, liền nghỉ bệnh vài ngày không tới làm. Cả nhà đều tưởng là cô rốt cục cũng chịu rút quân lặng lẽ, ai ngờ qua một đoạn thời gian, vậy mà cô lại bật người ngồi dậy, gội đầu thoa son môi, lại kiên cường chạy tới phân cục Nam Thành đi làm, cái sức mạnh này năm đó cô theo đuổi oppa Hàn Quốc đi concert cũng không sánh nổi, ngay cả Tống Bình cũng không có cách.
Tiểu Quế pháp y đang từ trong tủ lạnh lại rút ra cây kem chuẩn bị tự mình ăn, nghe tiếng ngạc nhiên nói: “Ai nha, lý hoá nhanh như vậy liền xong rồi sao?” Nói xong thò đầu ra, tiếp nhận báo cáo lật vài tờ, đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng Tống Hủy lung lay cây kem:
“Tiểu Tống em ăn không?”
Tống Hủy: “……”
Trong nháy mắt kia giọng nói của Ngô Vu lại vang vọng, quanh quẩn trong tai Tống Hủy:
“Pháp y cho kem đừng ăn nha, bọn họ chỉ có một cái tủ lạnh, kiểm nghiệm xong phân nửa nội tạng và xương sọ đều là đặt ở bên trong, cùng kem ống ướp lạnh……”
“Không không không ăn, cám ơn Quế pháp y”. Tống Hủy hàm răng kẽo kẹt kẽo kẹt run rẩy, tràn ngập cảm kích nói: “Nó nó nó quá đắt, em em em không thích ăn.”
“……” Tiểu Quế pháp y nháy nháy con mắt, cắn kem, nghĩ thầm: Thật là một cô bé cần kiệm tiết kiệm nhu thuận lễ phép.
Bộ Trọng Hoa im lặng thở dài, quay người đi về phía cầu thang. Tống Hủy vội vàng nói với Tiểu Quế pháp y “Gặp lại chị sau”, đuổi theo Bộ Trọng Hoa.
Thái Lân lạc hậu nửa bước, che nửa bên miệng hỏi tiểu Quế pháp y: “Cô ấy rất thân với cô sao?”
“Không có“.
“Vậy sao cô ấy lại gọi ‘Quế pháp y’ thân thiết như vậy?”
“Không biết”. Tiểu Quế pháp y nhún vai, ngay sau đó nhếch miệng, trên mặt viết đầy vẻ tự đắc chúng sinh: “Nhưng giống tôi dạng này soái ca phong cách tây, so với các người toàn là diễn viên quần chúng, được mấy cô gái ưu ái hơn cũng là bình thường mà.”
“……” Thái Lân dùng hết lực khí toàn thân hướng cô: “Khinh!”
Tiểu Quế pháp y lập tức chạy, che chở cho cây kem của mình.
“Đội trưởng Bộ, Đội trưởng Bộ!” Tống Hủy vội vàng chạy qua hành lang, Bôn Trọng Hoa hoàn toàn không có ý đi chậm lại, khó khăn thở dốc nói: “Anh!”
Bộ Trọng Hoa dừng bước lại: “Thế nào?”
Tống Hủy sưng mặt lên mím môi, tựa hồ có chút mất hứng đứng một lát, rốt cục hỏi: “Mẹ em hỏi đêm nay sinh nhật em anh có đi không?”
Bộ Trọng Hoa từ nhỏ ở nhà Tống Bình trưởng thành, giống như con trai trưởng của Tống gia vậy, tự tay mang theo Tống Hủy cùng Tống Tiểu Bảo một đôi đệ đệ muội muội nuôi lớn một đoạn thời gian rất dài. Hàng năm ba buổi tiệc sinh nhật của bọn họ, người cả nhà đều sẽ đi ra ngoài ăn bữa cơm, thậm chí ngay cả sau khi Bộ Trọng Hoa tốt nghiệp đại học dọn ra ngoài ở riêng vẫn là như thế, chưa bao giờ thay đổi.
“Đi. Còn có việc gì không?”
Tống Hủy xoắn ngón tay, nhăn nhó một hồi lâu, mới mất hứng nói: “Anh gần đây đều không để ý đến em……”
Tống Hủy mặc đồng phục thực tập cảnh sát không vừa người màu xanh nhạt, dưới chân đạp một đôi giày màu đen mũi tròn đế bằng. Tiểu cô nương mặc bộ đồ này vào cũng không thể đẹp mắt lắm, nhưng cô khẽ cúi đầu, hai chân đứng ở nơi đó tư thái tựa như một đoá hoa sen mới nở, từ một bộ đồ thô ráp vải polyester, lộ ra một vẻ đẹp rất tươi mát, là một đóa hoa không thể bỏ lỡ.
Bộ Trọng Hoa rủ xuống ánh mắt, trầm giọng nói: “Anh rất bận.”
“Nhưng 10 năm qua anh cũng bận mà, trước kia anh cũng thường xuyên đến trường học nhìn em! Vì sao hai năm qua không để ý đến em nữa?”
“……”
Nơi xa hành lang có tiếng động rất nhỏ, phòng kiểm nghiệm lý hoá kế bên truyền đến tiếng mở cửa và nói chuyện không rõ ràng, tựa hồ đang có người sắp bước ra. Bộ Trọng Hoa ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, mới lại nhìn về phía Tống Hủy, ngữ khí ôn hòa nhưng kiên quyết: “Bởi vì em trưởng thành rồi”.
Tống Hủy một mặt mờ mịt.
Bộ Trọng Hoa quay người đi hướng thang máy, Tống Hủy trong lòng quýnh lên, nhịn không được tiến lên kéo tay áo anh: “Thế nhưng mà anh ——“
Cửa phòng phòng kiểm nghiệm lý hoá lại mở, mấy kiểm nghiệm viên vừa nói chuyện vừa đi tới. Bộ Trọng Hoa mi tâm nhảy một cái, hất tay cô ra thấp giọng nói: “Không được dính lấy anh!”
“—— Ai! Anh! Chờ em……”
Tống Hủy ngây thơ còn muốn dây dưa, Bộ Trọng Hoa đành phải đi mau mấy bước, đi vào toilet nam, trở tay đóng cửa lại.
“Cạch!”
Cánh cửa chặn Tống Hủy, sau một khắc khẩu khí Bộ Trọng Hoa còn chưa kịp nới lỏng, khóe mắt liếc qua đột nhiên thoáng nhìn thấy bên chạn bồn rửa tay có người, động tác nhất thời cứng đờ.
“…… Ngô Vu?”
Ngô Vu cũng không nghĩ tới Bộ Trọng Hoa lại đột nhiên vào đây, cậu còn duy trì lấy cái tư thế rửa tay, thần sắc có một có chút kinh ngạc.
“Êiii, Tiểu Tống! Tiểu Tống cùng nhau đi ăn cơm không? Bước xuống lầu là có nhà ăn đó!……”
Bên ngoài tiếng người náo nhiệt mà mơ hồ, nhưng trong toilet lại an tĩnh một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy. Hai người bọn họ cứ như vậy đứng thẳng bất động đối mặt nhìn nhau, mỗi một giây đều dài dằng dặc đến không có cuối cùng, dường như qua ròng rã một thế kỷ, trên hành lang mồm năm miệng mười bắt chuyện mới dần dần từng bước đi xa.
Bộ Trọng Hoa chỉ vào cửa, há hốc mồm, “Tôi chỉ là……”
“—— Haiz tôi liền nói mà”, lúc này bước chân các kiểm nghiệm viên vậy mà quay ngược trở lại, trực tiếp đẩy ra cửa toilet: “Tôi liền biết Tiểu Tống sẽ không đi theo chúng ta ăn cơm mà!”
Trong chốc lát con ngươi của Bộ Trọng Hoa co rụt lại, một giây sau cơ hồ là bản năng nắm lấy tay Ngô Vu, đem cậu đẩy vào trong phòng gần nhất, trở tay đóng cửa lại.
Ngô Vu vội vàng không kịp chuẩn bị: “Anh……”
Bộ Trọng Hoa một tay đè lại cái ót cậu nhấn về phía mình, đồng thời che miệng của cậu, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng “Ào ào” của nước.
“Vì sao?”, một kiểm nghiệm viên khác không phục, “Tôi cũng là một thanh niên đẹp trai chưa lập gia đình, bằng cái gì không thể dựa vào thực lực tranh giành tình yêu chứ!”
“Phốc, dựa vào thực lực”. Giọng nói ban nãy hừ cười một tiếng: “Cậu có cái gì thực lực, cậu xuất thân từ cảnh sát hình sự phái học viện sao? Cậu có xe có nhà có sản nghiệp tổ tiên, dùng tiền lương để tiêu vặt sao? Càng quan trọng hơn là, cậu có thể lên làm chính xử cấp trẻ tuổi nhất trên toàn bộ hệ thống công an Tân Hải sao?”
”Ơ, ý của cậu là……”
“Khỏi phải nghĩ đến, trở về tính toán tiền lương tăng ca của mình đi, tiểu cô nương người ta ngày ngày dính ở trên lầu cậu còn nhìn không ra vì sao hả? Chỉ có ba chữ —— Đội trưởng Bộ!”
Bộ Trọng Hoa nhìn Ngô Vu, không nói một lời.
Gian phòng cực kỳ nhỏ hẹp, bọn họ nửa người trên hoàn toàn dán vào nhau, mặt đối mặt, ngay cả hô hấp cũng không thể phòng ngừa thẳng tắp phất qua môi đối phương, Ngô Vu rốt cục rủ xuống ánh mắt nhẹ nhàng giãy dụa.
Nhưng ngay sau đó lực tay sau ót truyền đến, càng không cho kháng cự—— Bộ Trọng Hoa đem cậu nhấn trở về.
“Nhìn không ra đó, tuổi đời chênh lệch lớn như vậy mà…… Đầu năm nay các tiểu cô nương đều tìm người lớn tuổi yêu, không có cách nào khác thật! Âyy da sớm biết vậy năm đó tôi nên đọc sách nhiều một chút, bây giờ có thể tranh với những người lớn tuổi rồi ……”
Cửa mở, tiếng trò chuyện dần dần đi xa, rốt cục biến mất tại trên hành lang.
Toilet khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.
Không khí trong không gian nhỏ hẹp chậm rãi ngưng kết, ngay cả hơi thở nhỏ xíu của bọn họ cũng rõ ràng đến chói tai, sau một hồi tay Bộ Trọng Hoa che môi Ngô Vu rốt cục cũng chậm rãi buông lỏng ra.
“…… Tôi cùng Tống Hủy không phải loại quan hệ mà cậu nghe được.”
Từ nhỏ đến lớn trải qua giáo dục cấp cao nhưng lại chưa từng dạy qua Bộ Trọng Hoa làm sao để ứng xử với loại cục diện này, nửa ngày sau anh rốt cục cứng nhắc phun ra một câu như vậy.
Ngô Vu không lên tiếng, đưa tay kéo then cài cửa, ngay sau đó tay bị xiết chặt, tay cậu bị Bộ Trọng Hoa nắm lấy.
“—— Cậu mấy ngày nay có phải là đang tránh tôi không?”
Ngô Vu rủ xuống ánh mắt, khàn khàn nói: “Không có.”
“Vậy cậu đang bận cái gì?”
“Ở thôn Bắc Đạo thay phiên ba ca, sau đó ngủ lại mấy đêm”.
“Vì sao hết lần này tới lần khác cậu đều muốn liên tục trực ca đêm?”
“Con của Mạnh tỷ bị bệnh, nên đổi ca với tôi”.
Ngô Vu mang đôi giày đế bằng, cùng Bộ Trọng Hoa chênh lệch chừng 8-9 centimet. Khi cậu buông xuống ánh mắt, Bộ Trọng Hoa ở khoảng cách gần như thế, chỉ có thể nhìn thấy lông mi cánh quạt của cậu đang rủ xuống.
—— Mỗi câu trả lời đều là thái độ dịu dàng ngoan ngoãn, cấp tốc trôi chảy, hợp tình hợp lý không có mảy may bất thường nào.
“…… Ngô Vu”, tay Bộ Trọng Hoa vẫn còn nắm chặt xương cổ tay của cậu chưa buông ra, nửa người trên hơi hướng về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Từ sau khi Tống Hủy đến trong đội cậu không còn vui vẻ nữa, cậu cho là tôi không nhìn ra được hay sao?”
Ngô Vu dịch ra ánh mắt, khách sáo nở nụ cười: “Đội trưởng Bộ anh nhìn lời này của anh nói ra……”
“Cậu gọi tôi là gì?”
“Đội trưởng……”
“Sau đêm đó ở thôn Phong Nguyên, bạo dân từ bốn phương tám hướng vây quanh, hai ta tưởng như là sẽ chết chung một chỗ, cậu ôm tôi khàn cả giọng nói câu gì?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bộ Trọng Hoa căng cứng, khóe môi cong lên sắc bén, cơ hồ kề sát ghé vào lỗ tai cậu, từng chữ từ trong hàm răng nhẹ nhàng bật ra: “Cậu rõ ràng gọi tôi là Bộ Trọng Hoa, cậu tưởng là tôi không nghe thấy sao?”
—— Đêm ấy phòng ốc thiêu đốt bạo liệt, tiếng đòi chém đòi giết điên cuồng hỗn loạn, còi cảnh sát từ xa đến gần…… Tất cả hình ảnh như mảnh vỡ, từ sâu trong ký ức dần dần nhạt nhoà, chỉ còn lại quang ảnh không rõ ràng.
Chỉ đến khi Bộ Trọng Hoa cuối cùng phun ra một ngụm máu, tựa như lửa đốt vào da thịt, thiêu sống cốt tủy, cảnh tượng ấy đến nay vẫn còn đau đến khiến cho người ta phát run.
Ngô Vu kiệt lực kềm chế lồng ngực run rẩy, hít vào một hơi, cậu chỉ cần hơi lệch ra đầu bờ môi liền có khả năng đụng phải gương mặt Bộ Trọng Hoa: “Biết vì sao anh cảm thấy tôi không được vui không, đội trưởng Bộ?”
“…..”
“Bởi vì người không vui thật ra là anh.”
“Nhưng nếu như tôi là anh, hiện tại không chỉ có rất vui, mà sẽ còn tràn đầy cảm kích. Dù sao cô ấy cũng vì anh mà nhẫn nhịn nhìn tám khối xác thối, đi ra bãi rác, công việc bên ngoài thực tập thay phiên ba ca đều có thể chịu đựng, cô ấy trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, người cô ấy thích nhất chính là anh”.
Bộ Trọng Hoa đứng tại chỗ, giống như bị người đối diện hung hăng vả vào một phát.
Ngô Vu mở ra then cài cửa, tránh thoát tay của anh: “Tôi đêm nay trực ca đêm, không tới nhà anh tá túc, cám ơn.”
—— Cậu ấy gọi là tá túc.
Bộ Trọng Hoa hất cằm lên, thần sắc không khác bình thường, bờ môi mở hờ, nhưng đầu dây thần kinh lại giống như là bị một cây châm nung đỏ hung hăng đâm vào.
Ngô Vu lễ phép hướng anh gật đầu, quay người đi ra toilet.
“Cô ấy vì anh ngay cả xác thối đều có thể nhẫn, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra người cô ấy thích nhất chính là anh……”
“Nếu như tôi là anh, hiện tại đã thật vui vẻ tiếp nhận cô ấy.”
—— Buổi tối bảy giờ, trung tâm thành phố nhà hàng Phong Đan Bạch Lộ Pháp. Bộ Trọng Hoa một chân đạp xuống phanh, nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn điện thoại hai chữ Ngô Vu, hai đầu lông mày ẩn ẩn hiện ra một tia lo lắng.
Sau một hồi anh rốt cục thở ra một hơi, động tay từng chữ từng chữ đưa vào 【 Tôi đêm nay ở… 】, sau đó đột nhiên dừng lại.
Tôi đêm nay ở khách sạn trung tâm thành phố ăn sinh nhật Tống Hủy?
Trên màn hình nửa tháng trước tin nhắn cuối cùng của hai người là【 Tôi đêm nay đi Vân Điền 】 còn lẻ loi trơ trọi treo ở nơi đó, Bộ Trọng Hoa một chút thoáng nhìn, trong lòng không chút lý do bực bội nhất thời, dứt khoát không gửi nữa, trực tiếp nhấn tay cầm cửa xe mặt lạnh bước xuống.
“Anh Bộ!” Quản lý nhà hàng đi nhanh lên tiếp đón: “Anh Bộ tới rồi!”
Nhà hàng này Bộ Trọng Hoa đã đến qua hai lần, một lần là năm ngoái sinh nhật Tống Hủy, một lần là anh làm chủ đón tiếp chuyên gia giám định bút tích. Cả hai lần này đều là tới ăn một chút xong liền đi, nhưng phàm là mở cửa làm ăn như vậy đều tuyệt đối không mù mặt, quản lí, phòng cháy trị an, công thương thuế vụ, v.v đều chỉ cần nhìn ảnh chụp liền thuộc lòng gương mặt, có một lần Bộ Trọng Hoa dẫn người tại đường phố đối diện nằm vùng, hạ lệnh tất cả mọi người mặc thường phục, kết quả cảnh sát hình sự còn chưa kịp trà trộn vào đám người, đã bị lĩnh ban co cẳng điên cuồng đuổi theo chụp lấy một người đầu chùm khăn.
“Trong nhà ăn, không cần tiếp”. Bộ Trọng Hoa trực tiếp đi hướng phòng đã đặt sẵn, thuận miệng hỏi: “Người đều đến đông đủ rồi?”
Quản lý trừng mắt nhìn: “Đến sớm rồi, đã sớm đang chờ ngài rồi!”
Hắn cười hì hì thần sắc tựa hồ có chút mập mờ, nhưng Bộ Trọng Hoa tâm sự nặng nề, không lập tức kịp phản ứng, liền đẩy ra cửa phòng, ngay sau đó sững sờ.
Phòng rất nhỏ, gần cửa sổ chỉ có hai người, khăn trải bàn trắng như tuyết, trên bàn đặt vào mấy đóa hoa hồng cùng nến thơm, tản ra hương thơm tươi mát.
Tống Hủy trang điểm, tô son, mặc chiếc váy màu trắng viền ren dài đến gối cùng đôi giày cao gót, bên tóc mai còn mang theo hai cái cài tóc nhỏ hạt châu, khẩn trương đứng người lên, vô ý thức đem hai tay đưa ra sau lưng: “Anh”.
“……” Bộ Trọng Hoa nhìn chung quanh bốn phía một vòng, trong lòng rõ ràng cái gì, bất động thanh sắc nhìn qua cô hỏi: “Chú Tống và mọi người đâu?”
“Họ họ họ họ kẹt xe ở nửa đường cho nên……”
Bộ Trọng Hoa tăng thêm ngữ khí: “Mọi người đâu?”
Trong ánh đèn màu đỏ Tống Hủy nhớ tới rất nhiều hồi ức, từ tiểu học năm lớp ba nhặt được năm mươi tờ tiền lén cầm đi mua truyện tranh bị Bộ Trọng Hoa cầm thước đánh đủ hai mươi roi vào lòng bàn tay, đến cấp hai thi rớt bắt chước người lớn kí tên bị Bộ Trọng Hoa phát hiện phạt đứng ở góc tường bốn giờ, lại lên lớp 10 cùng bạn học vụng trộm yêu đương truyền giấy nhỏ kết quả hai người cùng một chỗ bị Bộ Trọng Hoa đuổi đến bên đường gà bay chó chạy, cuối cùng là mấy ngày trước trò chơi xếp hình trên bãi rác nồng đậm mùi thi thể hôi thối thấm vào ruột gan……
Tống Hủy từ dạ dày đến yết hầu toàn bộ co lại, một giây sau theo bản năng: “Anh ——”
“Em sai rồi là em gạt anh, kỳ thật đêm nay phòng ăn là em lén đặt trước bọn họ cũng không tới chỉ có hai tụi mình ——”
“Em chỉ muốn ở riêng cùng người mình thích, em sai rồi lần sau em cũng không dám nữa ——”
Bộ Trọng Hoa nhìn cô rất lâu, thẳng đến khi tiếng nức nở của Tống Hủy dần dần dừng lại, mới mở miệng hỏi: “Em thích anh?”
Tống Hủy đỏ mặt, nhưng không thẹn thùng, đơn giản chỉ hơi ủy khuất gật đầu.
“Nhưng anh không thể lừa em”. Bộ Trọng Hoa nhìn cô, từng chữ đều tỉnh táo như băng cứng: “Anh không thích em, anh thích người khác.”