Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 55




Ban ngày ban mặt, bầu trời sáng rực, đuôi xe Mercedes trị giá hơn ngàn vạn bị móp méo vào, đằng sau đuôi xe sửng sốt bị đào một cái hố.

Nghiêm Tà: “……”

Ngô Vu: ” ……”

Bộ Trọng Hoa: “……”

“Rất tốt, quả nhiên trên đời này không có tình cảm anh em nào là vô duyên vô cớ cả”. Nghiêm Tà ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Chí ít hiện tại anh có thể xác định cậu không bị đoạt xá.”

Nghiêm Tà, chi đội trưởng đội hình sự trinh sát thành phố Kiến Ninh kiêm xã hội đen giả dạng ( Bọn côn đồ ở đó biểu thị không có chuyện này),( Trước đây) là con trai độc nhất của nhà giàu nhất Tỉnh S ( Sau này tốt nghiệp công việc lại không liên quan gì đến kinh doanh), có cả bộ siêu tập đồng hồ quý cùng xe thể thao xịn và những chai rượu Lao GanMa rỗng, ở nhà thích sử dụng khăn mặt cũ màu hồng thêu hình con ngựa vàng.

Đồng thời cũng là anh họ của Bộ Trọng Hoa.

“Hai đứa giỏi thật, đã thấy đuôi xe còn dám tông đầu lên, không nhìn thấy bô xe hả?” Nghiêm Tà đại mã kim đao ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ , một bên ầm ầm lật thực đơn rượu hừ hừ: “Trong tất cả các xe của anh mày chỉ có chiếc này là chưa bị va chạm, mặc kệ là giao thông chen chúc hay kẹt xe, chỉ cần người ta dòm cái ống bô liền né như né tà! Ngay cả mấy tên lừa đảo dàn cảnh chuyên nghiệp còn né xa nó 8 cây số. Hôm nay xem như được 2 đứa mở mang tầm mắt.”

Trên tầng cao nhất của khách sạn 5 sao thành phố Tân Hải, nhân viên phục vụ đem một bàn trà chiều và điểm tâm để lên bàn, nho nhã lễ độ nói: “Bên chúng tôi có khu tự phục vụ đồ ngọt, mỗi người có thể chọn hai loại bánh ngọt, xin hỏi quý khách có muốn dùng thử không?”

“Nghiêm…… Nghiêm đội em giúp anh đi chọn đồ ngọt”, Ngô Vu tranh thủ thời gian đứng dậy, liên tục không ngừng chạy trốn.

Bên cạnh bàn chỉ còn lại hai anh em, Nghiêm Tà khép lại thực đơn rượu, hướng về thân ảnh nhỏ đang chạy về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bộ Trọng Hoa: “Quan hệ của hai đứa là gì?”

“……” Bộ Trọng Hoa trấn định nói: “Mối quan hệ của cấp dưới và cấp trên, chưa giới thiệu qua với anh hả?”

“Đồng nghiệp”. Nghiêm Tà từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười nhạo: “Vừa rồi lúc anh tới Cục của cậu, phó đội trưởng chi đội cậu nói cậu chủ nhật nghỉ ở nhà không đi làm, giờ này hẳn là vừa ăn xong cơm trưa, mà trên người hai đứa mày lại tản ra mùi như dầu khói, tại sao ấy nhỉ?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Cái mũi anh bị gì rồi, trên người em không có……”

“Nếu như chỉ là cậu đi tới nhà cấp dưới làm khách, thì không có vấn đề gì; Nhưng trên người cậu ấy lại mặc áo thun thương hiệu cậu hay mặc, size khá lớn, vai không vừa, quần quá dài, phải xắn lên một gấp, nói rõ hai thứ này đều là đồ của cậu. Dạng cấp dưới nào sẽ ở nhà xuống bếp nấu cơm cho lãnh đạo, đồng thời trên người còn mặc quần áo của lãnh đạo, nhỉ?”

“Anh đối với quần áo em không mặc nữa có ý kiến gì……”

“Anh không có ý kiến, coi như cậu nhàn rỗi không chuyện gì dâng hai tay cho, cấp dưới thì không chê nguyện ý tiếp nhận, cái đó cũng ok; Nhưng lúc mới vừa lên xe mở khóa anh rõ ràng trông thấy trong túi áo cậu ấy không chỉ có chìa khoá xe của cậu, còn có chìa khoá nhà của cậu, một cấp dưới bình thường sẽ có chứng cuồng công việc tự động đem theo chìa khoá nhà của lãnh đạo giữ khư khư trong người sao?”

Bộ Trọng Hoa: “……”

“Được thôi, cậu nhìn thẳng vào mắt anh nói cho anh nghe”, Nghiêm Tà ngã về sau tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt chớp động lên vẻ đắc chí: “Hai đứa là cấp trên cấp dưới, hay là người một nhà?”

“………………” Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nửa ngày hỏi: “Anh đến Tân Hải làm gì?”

Nghiêm Tà nhướn mày, còn chưa kịp thừa thắng xông lên, Ngô Vu bưng điểm tâm ngọt trở về bàn —— Trong mâm chỉnh chỉnh tề tề đựng lấy sáu cái bánh bao sữa.

“Nghiêm đội, mời anh ăn.” Ngô Vu câu nệ đem đĩa đẩy về phía trước.

“Cám ơn cậu, anh không ăn”. Nghiêm Tà lễ phép nói, “Nhưng anh luôn luôn có ấn tượng tốt với người thích ăn bánh bao sữa, vậy nên cậu cứ ăn đi.”

Bộ Trọng Hoa nhìn xem anh họ mình, giống như giữa ban ngày nhìn thấy một tiền sử của quái thú.

“Cậu biết gần đây có một quy định mới được ban hành tổng đốc thứ ba và thống đốc thứ hai phải tham gia một lớp đào tạo chứ?”. Nghiêm Tà chuyển hướng Bộ Trọng Hoa, nói: “Anh vừa đi tới lớp huấn luyện mới mở ở Bắc Kinh của bọn họ, trên đường vừa vặn nghe nói Kiến Ninh lấy được một đống giao dịch ghi chép của ngân hàng ngầm, trong đó lại liên lụy đến bản án đang tra của Cục các cậu, liền tiện thể tới xem một chút. Liêu phó chi đội đã gửi tài liệu liên quan cho cậu chưa?”

Kỳ thật loại manh mối liên hệ này, cũng không nhất định cần chi đội trưởng tự mình ra mặt, Nghiêm Tà cũng không phải là người không có việc gì liền đi tới nhà thân thích thăm hỏi.

Bộ Trọng Hoa chần chừ một lúc, gật đầu một cái nói: “Xác thực vậy, án giết người 502 liên lụy đến một nghi phạm có khả năng buôn lậu văn vật tông giáo ra nước ngoài, chúng em hiện đang truy tra.”

Nghiêm Tà gật gật đầu, tựa hồ đang suy tư điều gì, không nói chuyện cũng không ăn.

“Tên lái buôn ở nước ngoài tên là Bảo Ba đúng không?” Sau một lát hắn đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, tên Bảo Ba”. Bộ Trọng Hoa có một tia nghi ngờ: “Thế nào, các anh có manh mối của người này?”

“……”

Nghiêm Tà một tay chống thái dương, không đụng vào trà nóng của nhân viên phục vụ bưng lên, cầm ly pha lê nhấp một hớp nước lạnh, biểu cảm trên mặt tựa hồ có chút do dự.

Bộ Trọng Hoa cũng không vội vã hối thúc hắn, trên bàn chỉ nghe thấy âm thanh nhai nuốt cực kỳ nhỏ của Ngô Vu đang ăn bánh bao sữa, nửa ngày sau mới nghe Nghiêm Tà chậm rãi nói: “Ừ, đủ loại dấu hiệu cho thấy cái tên Bảo Ba này là tên giả…… Thân phận thật của hắn đã từng là một cảnh sát.”

Bộ Trọng Hoa có chút ngoài ý muốn, ngay cả Ngô Vu từ bánh bao sữa cũng giương lên con mắt.

“Là phó chi đội trưởng đội phòng chống ma tuý trước đây của cục Kiến Ninh, Tần Xuyên”.

“Tần Xuyên.”

Bộ Trọng Hoa từng thấy qua cái tên này trong lệnh truy nã, thậm chí cũng rất có ấn tượng với ảnh chân dung truy nã trên mạng lưới nội bộ—— Kính mắt viền vàng, tuấn lãng nhã nhặn, khí chất tinh anh bình tĩnh, hoàn toàn không giống như người làm điều phi pháp, nội ứng cảnh sát, trùm buôn thuốc phiện, liên hoàn mưu sát, phản bội chạy trốn, v.v tội danh càng kéo càng không lên một chút liên hệ nào.

Nhưng người này phản bội chạy trốn lại vô cùng chấn động, đến mức trong hệ thống nội bộ công an đến nay vẫn còn tồn tại một tranh cãi rất lớn.

“Hắn đã từng là huynh đệ anh”, Nghiêm Tà dừng một chút, nói: “Cũng là chính anh tự tay ký tên xin phát lệnh truy nã hắn”.

Nghiêm Tà rõ ràng không muốn nhiều lời, bưng lên ly pha lê lại uống một hớp. Bộ Trọng Hoa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xung quanh nhất thời không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng dương cầm du dương cách đó không xa.

“Vậy anh cảm thấy hắn tại sao muốn làm ăn với Trần Nguyên Lượng?” Một lát sau Bộ Trọng Hoa hỏi.

“Hắn trốn ở ngoại cảnh nên sinh ra yêu thích với loại hàng hoá thủ công này, Trần Nguyên Lượng có thể là một trong những nhà cung cấp của hắn”. Nghiêm Tà buông xuống ly pha lê, trầm giọng nói: “Một năm trước Tần Xuyên rời khỏi Kiến Ninh, chọn tuyến đường đi từ Quảng Tây đến Vân Điền để vượt biên, sau đó có thể là vì muốn tránh né nội bộ ma túy báo thù hắn, đành trằn trọc đi qua Thái Lan và Lào, một mực hoạt động tại Tam Giác Vàng. Tuyến báo của bọn anh báo lên là có người trông thấy hắn xuất hiện ở BangShan, mặt ngoài kinh doanh các vật phẩm thủ công, thực tế là đang làm lái buôn, có được một mạng lưới tình báo vô cùng lớn. Chính là bởi vì có tấm lưới này tồn tại, hắn mới có thể nhiều lần trốn khỏi sự truy bắt, thậm chí còn sống rất tự tại.”

“Thẳng đến đầu tháng trước, biên phòng Miến Điện truyền đến tin tức, một phiên chợ phi pháp bị phần tử vũ trang cầm súng máy bắn phá, hiện trường để lại hai mươi thi thể, ở trong đó có một cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ Phật giáo bị đánh thành tổ ong vò vẽ, phát hiện ra vết máu và vân tay của Tần Xuyên”.

“Hắn chết rồi?” Bộ Trọng Hoa hỏi.

“Anh không tin hắn sẽ tuỳ tiện bị giết, trừ phi chính mắt anh nhìn chằm chằm hắn tắt thở.” Nghiêm Tà lời nói xoay chuyển, “Nhưng hắn xác thực từ đây liền mất tích.”

Hai người tương đối trầm mặc một lát, Bộ Trọng Hoa có chút hoài nghi: “Hẳn là bị mang đi”.

“Bị mang đi khả năng rất lớn, nhưng nói thực ra anh cũng không nghĩ ra hắn có giá trị gì mà có thể xuất động được một đội phần tử vũ trang đến huyết tẩy phiên chợ, bắt cóc hoặc trả thù đều không giống. Huống chi……”

Nghiêm Tà thanh âm ngừng lại, muốn nói lại thôi, Bộ Trọng Hoa nhìn thấy anh nhíu mày nói: “Huống chi?”

“…… Tần Xuyên không phải là người dễ dàng bị uy hiếp như vậy”. Nghiêm Tà rốt cục nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn tùy thời đều có một cơ chế chạy trốn hoàn chỉnh, vô luận thân ở loại tuyệt cảnh nào cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng thực chất bên trong lại có một loại tính cách cực kỳ công kích. Người bình thường nếu như bị nhân vật phản diện uy hiếp, điều có thể nghĩ ra là làm sao chạy trốn, chạy đi liền có thể được cứu; Hắn thì lại nghĩ mình phải làm như thế nào mới có thể đem đối phương ăn hết, tự mình biến thành đại nhân vật phản diện.

“Dựa vào sự hiểu biết của anh với Tần Xuyên, nếu như hắn thân ở trong nguy hiểm, thì hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí bất kỳ một cơ hội phản phệ nào, tất cả khả năng nhìn như không có lý do để hành động, trong lúc lơ đãng đều là do hắn truyền lại tín hiệu ra bên ngoài.—— Cho nên nếu như trong quá trình cậu thẩm vấn Trần Nguyên Lượng, nghe được lão già kia khai ra tin tức nào liên quan tới Tần Xuyên, hi vọng cậu lập tức cho anh biết, việc này đối với anh đặc biệt quan trọng.”

Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Tà, không biết đang ước định cái gì, nửa ngày sau mới nghiêng người về phía trước, ở khoảng cách gần nhẹ giọng hỏi: “Anh đến cùng có thật là muốn bắt hắn không?”

Nghiêm Tà bất động thanh sắc hỏi lại: “Không phải thì sao?”

Bộ Trọng Hoa ánh mắt có chút chớp động, nhưng không tiếp tục hỏi nữa, lấy ra điện thoại di động gọi cho cấp dưới trong đội: “Alo, Liêu Cương còn chưa đi đúng không?…… Đúng, chúng tôi đã phát hiện ra manh mối hai lần giao dịch phi pháp của Trần Nguyên Lượng, để cho Liêu Cương dẫn người đi tới nhà ông ta, mời ông ta lại đến trong cục phối trợ điều tra lần nữa…… Cứ nói là mệnh lệnh của tôi, không cần phải để ý đến tên họ Trần kia có đồng ý hay không, xảy ra vấn đề có tôi chịu trách nhiệm.”

“Cám ơn em trai”. Nghiêm Tà thấp giọng nói, ngã về sau dựa vào về thành ghế.

Bộ Trọng Hoa cúp điện thoại, lung lay điện thoại: “Bảy chữ số tiền sửa chữa hòa nhau.”

Nghiêm Tà thốt nhiên biến sắc: “Nằm mơ! Nhiều nhất là một nửa! Tên cháu trai họ Tần kia không đáng nhiều tiền như vậy!”

Bộ Trọng Hoa nói: “Cũng không hoàn toàn là không có lỗi của anh mà, ai bảo anh đem xe đỗ ở ngã rẽ, ăn uống no say rồi thì anh tranh thủ thời gian về Kiến Ninh đi……” Nói xong đưa tay đẩy khung bánh tráng miệng tới, sờ một cái thì trống không.

“?” Bộ Trọng Hoa cúi đầu xuống.

Bên miệng còn ngậm lấy điểm tâm Ngô Vu: “……”

Tràn đầy một khung bánh điểm tâm cao ba tầng, tầng cao nhất là các loại bánh gatô nhỏ, bánh puffs, ở giữa là ba chiếc bánh nướng với mứt kem, tầng dưới cùng là tổng cộng tám chiếc bánh sandwich nhỏ với bốn vị, salad trứng, tôm và anh đào, gan ngỗng và cá hồi hun khói. Mà bây giờ ngoại trừ hai miếng sandwich gan ngỗng thịt bò ra, tất cả đồ ăn khác đều đã thần bí mất biến mất, không biết tung tích, trong mâm sạch sẽ đến nỗi ngay cả vân tay cũng không có.

“Ừng ực!” Ngô Vu ngửa cổ nuốt xuống cái tart trứng cuối cùng, kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trong lòng tự nhủ trong phim truyền hình khi giai cấp thượng lưu ra ngoài đàm phán, trước mặt đồ ăn đều chỉ để nhìn chứ không ăn, hai người này không phải là mang theo kịch bản tới chứ?

“……” Biểu cảm Nghiêm Tà như mộng du, nhìn xem Ngô Vu, lại nhìn xem Bộ Trọng Hoa, nửa ngày tựa hồ đột nhiên hiểu được cái gì, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc, còn trách cứ trừng mắt nhìn Bộ Trọng Hoa một chút.

Bộ Trọng Hoa: “???”

“Tính tiền, điểm tâm còn lại đóng gói năm…… Không, mười phần.” Nghiêm Tà quay đầu thấp giọng phân phó nhân viên phục vụ: “Hôm nay cái này anh nhất định phải xin.”

Nửa giờ sau, ba người mang theo sáu cái túi đóng gói từ khách sạn đi ra, bởi vì đồ quá nhiều, suýt nữa bị kẹt ở giữa thang máy.

“A Hoa”, Nghiêm Tà trầm trọng nói, “Sao cậu lại keo kiệt quá mức như thế?”.

Bộ Trọng Hoa: “Em không có, anh đừng nghĩ lung tung! Còn nữa anh đừng có gọi em như vậy!”

Ngô Vu cầm chìa khóa xe băng qua đường, hai anh em họ đối mặt với nhau, bầu không khí giằng co, một lúc lâu sau Nghiêm Tà chậm rãi phun ra một câu: “Luật hình sự nước ta điều thứ 260 quy định, tội ngược đãi sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá hai năm, giam ngắn hạn hoặc quản chế……”

Bộ Trọng Hoa nổi nóng nói: “Cậu ấy buổi trưa hôm nay vừa ăn hơn phân nửa chén cơm, nửa kg cá ngân tuyết cùng hai mươi con tôm bự, anh muốn em trở về lục túi rác ra làm vật chứng không?”

Nghiêm Tà nội tâm giãy dụa, một lát sau đưa ra quyết định: “Tốt, vậy nói một chút đi.”

Bộ Trọng Hoa: “……”

“Anh đây là vì tốt cho cậu”. Nghiêm Tà đứng dưới tán cây trên lối đi bộ giáo huấn em trai, mặt mũi tràn đầy lời nói thấm thía: “Cậu nhìn cậu cũng lớn như vậy rồi, cũng chưa có bạn gái, ngày ngày về nhà đối mặt với bốn bức tường trắng, ngoại trừ dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn ra, mười ngày nửa tháng đều không đi vô nhà bếp, thời gian qua sống thành dạng này là có ýgì? Thật vất vả mèo mù nắm lấy chuột chết, không sai biệt lắm là vậy đi, ăn cơm, hoa quả, đồ ăn vặt, điểm tâm, bánh bao sữa đầy đủ hết, cả ngày ép buộc người ta cùng cậu ở một chỗ gặm salad cùng nước thịt gà, hai đứa chưa tới nửa năm liền phải giải thể, đừng trách anh không dạy cậu trước”.

Bộ Trọng Hoa muốn nâng lên một tay che mắt, nhưng hai tay đều mang theo túi nhựa lớn, đành phải bất đắc dĩ coi như thôi: “Anh có thể hay không đừng nói như mình rất có kinh nghiệm vậy?”

Không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh, chốc lát Bộ Trọng Hoa trơ mắt trông thấy Nghiêm Tà nhướng mày, lộ ra một nụ cười thần bí.

“……”

Một suy nghĩ khiến người ta không muốn tin tưởng dâng lên trong lòng, Bộ Trọng Hoa ngạc nhiên há hốc mồm, gạt ra một chữ: “Anh……”

“Sau này sẽ giới thiệu người yêu của anh cho cậu biết.” Nghiêm Tà thương hại nhìn qua em họ, “Tốt nghiệp OUHK”.

(Trong truyện này trường OUHK là Trường Sĩ Quan Cảnh Sát Cấp Cao, bằng cấp tốt nghiệp loại tiến sĩ, thạc sĩ trong Bộ Công An, được mệnh danh là Thanh Hoa của Giới cảnh sát)

…… Là kẻ nào photoshop tấm bằng tốt nghiệp OUHK lừa gạt anh ấy!

Bộ Trọng Hoa không nói lời nào để hình dung ra tâm tình mình vào giờ khắc này, trong phút chốc, anh nhớ lại cảm giác bị anh họ đánh xuống đất khi còn mặc quần yếm, nhưng lần này anh họ mới là người bị đánh cho tơi tả.

Cách đó không xa kèn xe tất tất hai tiếng, Ngô Vu lái xe đến.

Bộ Trọng Hoa đem mấy túi lớn trà chiều và điểm tâm bỏ vào sau xe, đang nghĩ có nên khuyên một chút người thân thích vừa bị tông vào cái xe ngàn vạn hay không, vẫn là nhịn không được, vừa định hàm súc mở miệng nói cho anh họ mù quán của mình vài câu, đột nhiên điện thoại trong túi quần vang lên, là Liêu Cương vừa dẫn người xuất phát đi mời Trần Nguyên Lượng đến phân cục nói chuyện.

“Alo?”

Bộ Trọng Hoa tưởng là Liêu Cương báo cáo đã làm xong việc, ai ngờ đối diện ngữ khí lại khác thường: “Alo đội trưởng, tình huống có chút không đúng”.

“Làm sao?”

Nghiêm Tà vừa định mở cửa xe, bước chân đột nhiên dừng lại, đi nhanh tới, hai người cau mày đối mặt, chỉ nghe điện thoại bên kia rõ ràng truyền đến tiếng Liêu Cương bất an: 

“Trần Nguyên Lượng tối hôm qua tự xưng là đi ra ngoài gặp một người bạn, sau đó thì gọi điện thoại cũng không nghe, cho tới bây giờ vẫn chưa trở lại. Người nhà hắn trong lòng có quỷ nên không dám lộ ra, nhưng sau khi đội kỹ thuật phân tích, điện thoại di động của ông ta hiện tại đã gỡ sim rồi”.

“Trần Nguyên Lượng ông ta…… Mất tích không thấy đâu.”