Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 28




“Tôi lần cuối cùng nghe được tin từ Bảo Khang là ngày 1 tháng 5, ngày đó đồn công an gọi điện thoại cho tôi, nói hắn lại ném chai bia xuống dưới lầu, kém chút đập phải người. Tôi nói về sau loại sự tình này không cần tìm tôi, các người muốn bắt trực tiếp bắt đi, cứ tống vào trại giam mấy năm, vừa vặn tôi có thể thu hồi căn phòng kia, tránh để cho trong lòng chồng tôi còn thành kiến với tôi”.

Mạnh Chiêu lông mi hơi vặn, ánh mắt lo lắng, đáy mắt nghiêm túc lắng nghe. Ngồi đối diện cô là người phụ nữ khẽ cười khổ, cúi đầu xoa xoa khóe mắt: “Rất buồn cười có phải không, cảnh sát? Tôi trước kia thương nó lắm, con gái thi cấp ba cũng không nỡ mua cho con thịt dê vàng, toàn bộ đều mua rồi hầm đưa cho nó, trong lòng chỉ muốn nó là giọt máu huyết thống duy nhất của Cao gia chúng tôi, đây là đứa con trai độc nhất của em trai tôi, chị gái giúp em trai không phải là đạo lý nên có sao?……”

Cao Hà so với Mạnh Chiêu không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn cô già hơn rất nhiều, đầu vai luôn luôn có chút còng, phảng phất thời thời khắc khắc đều phải cắn răng chống đỡ bản tính hèn mọn của nhu nhược bẩm sinh—— Nếu như chỉ nhìn từ bề ngoài, cô cùng kẻ đầu húi cua, lông mày chữ bát Cao Bảo Khang chênh lệch quá lớn, quả thực không giống như hai cô cháu.

Mạnh Chiêu một tiếng thổn thức thở dài, hỏi: “Vậy hắn hiện tại có còn đòi tiền cô không?”

Tiếng thở dài không nhẹ không nặng đâm vào không gian, nữ trung niên tiều tuỳ bình thường kìm nén không dám tố người, một bụng ủy khuất thản nhiên hét lên: “Đòi tiền?—— Cô biết năm đó Bảo Khang vừa bị bắt vào tù, chồng tôi rốt cục chịu không nữa đã ly hôn với tôi không, bọn họ đối xử với tôi ra sao? Cha tôi gọi tôi về nhà mắng chết đi sống lại! Còn nói đều là do tôi không chiếu cố tốt Bảo Khang, không lấy tiền mua nhà cho nó kết hôn, mới hại nó phạm tội vào ngục giam, là một người cô độc ác có chủ tâm dập tắt hương khói Cao gia! Vậy thì hai năm tôi làm gì chứ, chồng không cần tôi nữa, con gái không nhận tôi, tôi vì gia đình bọn họ làm trâu làm ngựa, còn chê tôi đã ly hôn là người phụ nữ mang điềm xấu……”

Cao Hà rõ ràng nghẹn ngào một tiếng, vội vàng khắc chế.

“Về sau vẫn là chồng tôi mềm lòng, nói con gái không thể không có mẹ, mang theo con cùng tôi tái hôn, cứu tôi ra khỏi hố lửa kia. Ai mà biết được tái hôn chưa tới một năm, Bảo Khang ra tù, vậy mà lại bắt đầu gọi điện thoại hỏi tôi đòi tiền muốn chỗ ở, không cho nó liền mắng! Chỉ riêng nó mắng thì cũng thôi đi, cha mẹ tôi cũng cả ngày từ quê quán gọi điện thoại đến kêu tôi đem tiền cho con gái du học đưa cho nó, không cho chính là không nhớ tình thân, là đứa con bất hiếu! Khiến cho tôi về sau điện thoại cũng không dám nhận, tôi còn có cuộc sống mình muốn sống, có chồng và con gái muốn chiếu cố, chẳng lẽ lại trở về làm trâu ngựa cho bọn họ sao?”

Cao Hà dùng bàn tay xoa xoa con mắt, Mạnh Chiêu trấn an bắt lấy bàn tay nếp nhăn của cô vỗ vỗ: “Sau đó cô làm sao?”

“Tôi đem số của nó cùng em tôi cho vào danh sách đen”, Cao Hà dùng sức hít mũi một cái, nói: “Nhưng tôi không để cha mẹ tôi vào, dù sao cũng không thể bất hiếu…… Ai!”

Mạnh Chiêu từ chối cho ý kiến: “Gần đây bọn họ có liên hệ với cô không?”

“Sau ngày mùng 2 tháng 5 xảy ra chuyện đó thì không có nữa…… Khoan đã”. Cao Hà đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Nói như vậy mới nhớ, tháng trước cha tôi gọi điện thoại đến đòi tiền, nói mấy câu ngược lại rất kỳ quái.”

“Lời gì?”

“Ông nói, Bảo Khang hiện tại không có tiền, mày là cô cứ như vậy xem thường nó, chờ đến khi nó kiếm nhiều tiền, mày đừng nghĩ tới chuyện la liếm nó. Tôi nói nó thì có thể kiếm được đồng tiền nào lớn, hẳn là lại đi bán hàng đa cấp đúng chứ? Cha tôi liền đắc ý vênh váo nói, Bảo Khang có bản lĩnh lớn, người khác đều muốn đem tiền đưa tới nhà nó xin nó hỗ trợ ‘Bình sự tình’!”

“—— Bình sự tình”.

Bên ngoài phòng hỏi thăm thư ký ghi chép, Liêu Cương và các vị cảnh sát đang theo tai nghe nghe lén tình hình bên trong …… Thậm chí ngay cả Mạnh Chiêu sắc mặt cũng thay đổi.

Trải qua thời gian dài nhìn mặtt người khác luyện thành mẫn cảm khiến cho Cao Hà lập tức phát hiện bầu không khí không thích hợp: “Sao, thế nào? Tôi, tôi……”

“Chị Cao”, Mạnh Chiêu nắm lấy tay Cao Hà, nhìn qua đôi mắt tràn đầy nếp nhăn mỏi của cô: “Có thể cho tôi địa chỉ nhà của cha mẹ cô không?”

————–

“…… Sau đó chúng em liền liên hệ Sở công an tỉnh H, đi đến quê quán của Cao Bảo Khang huyện Hưng Dương thôn năm đại đội sản xuất, đồn công an chỗ đó không chút tốn sức liền đào ra túi nhựa đựng mười vạn tiền mặt trên ruộng. Hai ông bà già kia cũng bị xách lên cục công an huyện, hơi hù dọa hai lần liền khai ra……”

Giữa trưa ánh nắng gay gắt, huyện thành đường đi rộn rộn ràng ràng, lối đi bộ bày đầy các quầy bán quần áo, coi bói, bán hoa quả. Một chiếc xe Jeep dừng ở bên đường, ghế lái cửa sổ xe mở ra, người trong xe mở ra ‘khai thái đồ văn’ mơ hồ có thể xuyên thấu qua cửa trước pha lê trông thấy người trong tiệm.

Bộ Trọng Hoa thu hồi ánh mắt, tùy tiện mở hộp cơm ra: “Thế nào?”

“Tháng trước Cao Bảo Khang mang một người bạn trở về quê, đưa cho ông bà của hắn mười vạn tiền mặt muốn bọn họ hỗ trợ cất giùm, nói là của tên bạn kia, để hắn hỗ trợ ‘Bình sự tình’, chờ thêm một hai tháng sau sẽ quay trở lại lấy số tiền kia”. Thái Lân đầu bên kia điện thoại miệng đang ăn bánh pizza do cha mẹ mua đưa tới cục công an, một bên lật ‘Khai thái đồ văn’  một bên mơ hồ không rõ nói: “Hai tên này đại khái đợi ba bốn ngày liền, nói là muốn về Tân Hải chuẩn bị vài thứ, từ đây không liên lạc với người trong nhà nữa, hai ông bà già vẫn cùng bên ngoài nói khoác rằng cháu trai bảo bối đang bận bịu làm đại sự. Thẳng đến hai ngày trước ông lão nghĩ cháu trai mình không làm được, nhịn không được gọi điện thoại đến hỏi, kết quả Cao Bảo Khang tắt máy, định vị cũng không ra, đoán chừng đã mất tung tích.”

Cao Bảo Khang mất liên lạc đại biểu hai loại khả năng, đầu tiên là hắn đã chết dưới đêm mưa to của sông Tứ Lí, mang ý nghĩa cảnh sát càng phải hao tốn thêm nhiều tinh lực để thăm dò mối quan hệ giữa hai thiếu nữ bị hại; Thứ hai là hắn đã chạy, tình nguyện vứt bỏ 10 vạn tiền trong tay, nói rõ hắn đã biết mình rơi vào tầm mắt cảnh sát, nói cách khác nội bộ cảnh sát để lọt tin tức ra ngoài.

Bất luận loại nào, đối với tình tiết vụ án trước mắt mà nói, đều là tin bất lợi.

“Tên bạn kia của hắn có dáng dấp ra sao?” Bộ Trọng Hoa hỏi.

“Đồn công an địa phương đã đi hỏi qua hàng xóm của Cao gia, nói là xâu sao mắt, thịt tẹt, mập lùn đại khái cỡ hai ba mươi tuổi, trên lông mày có vết thẹo rất rõ ràng. Chúng em đã đem hình Lý Hồng Hi cho dân bản xứ xác nhận, họ đều nói chưa từng thấy qua”.

Cha mẹ Cốc Linh chưa thấy qua Lý Hồng Hi, tên thuê Cao Bảo Khang hành hung trả 10 vạn tiền cũng không phải Lý Hồng Hi, nhưng thai nhi trong bụng Cốc Linh quả thật tồn tại quan hệ cha con với Lý Hồng Hi.

Càng trùng hợp chính là, căn cứ kết quả phân tích của đội kỹ thuật từ quyển tà giáo kia tra ra dấu vết, có thể xác định nơi đóng dấu quyển sách này chính là một đài thi vui dc8000; Lại căn cứ ghi chép các nhà buôn thi vui ở Trung Quốc, cảnh sát ngược dòng tìm hiểu đến huyện Ninh Hà có một cửa hàng in ấn tên ‘thái đồ văn’ —— Huyện Ninh Hà đúng lúc cũng là quê quán Lý Hồng Hi!

Như vậy Lý Hồng Hi trong vụ án xâu quỷ này, đến cùng đóng nhân vật gì?

“Nghĩ biện pháp kí hoạ ra người bạn kia của Cao Bảo Khang, mặt khác gấp rút hỏi thăm cha mẹ và vợ của Lý Hồng Hi”. Bộ Trọng Hoa dùng đũa lấy ra xương cá, trầm giọng nói, “Họ Lý này vậy mà cùng vụ án có liên quan rất lớn, người bên gối tuyệt đối sẽ không có khả năng một tia phong thanh cũng không nghe thấy”.

“Dạ rõ!”

Bộ Trọng Hoa nhấn tắt tai nghe Bluetooth, đũa còn chưa kịp gắp miếng thịt cá đưa vào miệng, đột nhiên cửa ghế phụ cùm cụp mở ra.

Trong nháy mắt kia Bộ Trọng Hoa cho thấy khả năng diễn xuất tuyệt vời cùng phản ứng đỉnh cao —— Chỉ thấy mặt anh trầm như nước, cánh tay bất động, đầu đũa ném đi, miếng thịt cá ở giữa không trung vạch ra một đường cong linh xảo tuyệt diệu, lạch cạch! Chuẩn xác rơi vào hộp cơm của Ngô Vu ở ghế phụ, ngay cả nửa giọt nước canh cũng không tràn ra.

“Về rồi”? Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói, “Trong chén tôi có miếng thịt cá không tệ, đã gỡ sạch xương giúp cậu rồi, nhanh ăn cơm đi”.

Ngô Vu mang theo mở túi văn kiện thái đồ văn tiến vào trong xe, nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ: “Cám…… cám ơn đội trưởng”.

Bộ Trọng Hoa không có chút rung động nào: “Không có gì”.

Ngô Vu mơ hồ nói tiếng cám ơn, bưng cơm hộp lên bắt đầu ăn như hổ đói, Bộ Trọng Hoa thì lấy túi văn kiện rút ra mấy tờ giấy còn mang nhiệt độ đóng dấu—— Lấy laptop của Mạnh tỷ chôm từ con trai mình ra quét mấy tờ giấy thành file pdf    

“Tiệm này tình huống thế nào?”

“Một chủ cửa hàng, chừng năm mươi tuổi, cửa hàng bên trong không có cửa sổ sau, đợi chút nữa đi bằng cửa trước vào có thể trực tiếp đem người ngăn lại bên trong. Máy móc có hai đài, một đài là kha ni thẻ đẹp có thể đạt, một đài là mục tiêu của chúng ta thi vui dc8000”. Ngô Vu dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “…… Con cá này sao không ngon bằng lần trước ăn trong nhà ăn vậy?”

Sau khi đội kỹ thuật tra ra máy đánh chữ, Bộ Trọng Hoa ngay lập tức phát ra thông cáo, yêu cầu Cục công an địa phương đi ngược chiều thái đồ văn áp dụng giám sát, cũng quyết định tự mình dẫn người chạy đến huyện Ninh Hà, trực tiếp thẩm vấn. Nhưng mà vốn dĩ Thái Lân và anh đi đến đây, thì lại xảy ra việc ngoài ý muốn, khuya khoắt hắn thèm ăn bún thập cẩm cay, thành công ăn cho đau bụng; Bộ Trọng Hoa đành phải lâm trận thay người, đổi từ Thái Lân chỉ muốn đến ăn món đậu hủ cá đặc sản ở huyện Ninh Hà sang Ngô Vu chủ động xin đi công tác.

Ngô Vu kẹp lấy nửa khối thịt cá: “…… Hầm có chút cẩu thả.”

Bộ Trọng Hoa xem xét cậu một chút, không trả lời ngay, mà là đem file PDF gửi cho chủ nhiệm Vương đang ngồi chờ trước bàn làm việc cách mấy trăm dặm, khép lại máy tính, đóng lại máy quét, sau đó mới nhìn Ngô Vu, bình tĩnh nói: 

“Nó cẩu thả là bởi vì nó chỉ là con cá trắm cỏ phổ thông, còn món cậu ăn lần trước có tên khoa học là đông tinh ban.”

Ngô Vu: “……”

Trong xe yên tĩnh một lát, Ngô vu nuốt ngụm nước bọt: “Vừa rồi mười khối tiền ăn không cần đóng dấu cho tôi.”

Tai nghe Bluetooth vang lên tiếng chuông, là chủ nhiệm Vương: “Alo, họ Bộ? Các cháu còn đang ở bên trong tiệm thái đồ văn sao?”

“Thế nào rồi ạ?”

Họ Bộ mặt lừa không có trong cục, nên không khí cũng thơm ngọt lên mấy phần, hiệu suất công việc của Vương chủ nhiệm đột nhiên tăng lên tối thiểu ba mươi phần trăm, thần thanh khí sảng nói: “Phân tích kết quả ra, máy đánh chữ loại hình dc8000 Số ID kr68p3117945686, cùng quyển sách《 Ngươi nghe thấy thanh âm thần không 》của Cao Bá Khang có chung số ID, xác định là cùng một máy đánh ra, bắt người đi!”

Bộ Trọng Hoa không nói một lời, cúp điện thoại cầm lấy máy bộ đàm, gọn gàng phun ra hai chữ: “Hành động!”

Đầu đường cuối ngõ, đường cái đối diện, trước bãi đỗ xe, bốn chiếc xe không đáng chú ý đồng thời khởi động, xếp thành một nhóm chậm rãi dừng ở trước cửa tiệm thái đồ văn, hình thành thế vây quanh. Mấy cảnh sát mặc thường phục xuống xe đẩy ra cửa tiệm, chốc lát trong tiệm vang lên một trận ồn ào, tựa hồ có người thất kinh muốn lao ra, nhưng lại bị lập tức đè xuống.

Vài giây đồng hồ sau cửa tiệm lại lần nữa bị kéo ra, nơi đó cảnh sát thường phục trước sau áp giải lấy một chủ tiệm in năm sáu mươi tuổi, thân hình tròn béo, một bên quát lớn một bên do dự đẩy lên xe.

“Được, biết rồi…… Các cậu sắp xếp thẩm vấn trước, đợi chút nữa tới cục công an gặp.”

Bộ Trọng Hoa ngắn gọn trả lời báo cáo bên đầu kia, nhấn tắt máy bộ đàm, lúc này chỉ thấy Ngô Vu nhìn qua màn hình Bluetooth trên xe, ánh mắt có chút cổ quái: 

“Anh lưu tên Vương chủ nhiệm là Vương Nhị trọc?”

Bộ Trọng Hoa trở tay đem máy bộ đàm ném ra chỗ ngồi phía sau, thản nhiên nói: “Làm sao, cậu muốn bán đứng tôi?”

Đội trưởng Bộ không hổ là lúc còn học đại học đã từng khiến cho các nữ sinh trường bên cạnh leo tường đến xem, sau khi tốt nghiệp từng để cho vô số phần tử phạm tội nghe tin đã sợ mất mật là soái ca đỉnh cấp trong giới cảnh sát, ánh mắt kia như lưỡi đao sắc bén, sáng như hàn tinh, trên mặt rõ ràng viết ba chữ —— Thách, cậu, đó.

“……” Ngô Vu nói: “Sao có thể chứ, tôi đâu phải là loại người bán đứng?”

Bộ Trọng Hoa mỉm cười, trong chốc lát như mây mở tuyết tễ: “Đúng. Tháng trước tiền trợ cấp còn chưa phát, tôi cũng cảm thấy cậu không phải là người như vậy”.

Ngô Vu: “……”

Bộ Trọng Hoa tựa hồ có chút vui vẻ, giẫm mạnh chân ga, xe Jeep đánh đèn, chuyển hướng, hoà vào làn xe cộ trên đường cái, hướng cục công an huyện Ninh Hà chạy tới.

Tách tách!

Âm thanh chụp hình vang lên một tiếng nhỏ, chụp lại đuôi xe Jeep đang dần dần di chuyển.

Trước cửa tiệm thái đồ văn, gần sát lối đi bộ bên cạnh, một tên bán hoa quả đang cúi đầu đội mũ che nắng, nhấn xuống gửi đi hình.

Ông —— Vẻn vẹn vài giây đồng hồ điện thoại run lên lần nữa, tiếng chuông còn chưa kịp vang lên, tên buôn hoa quả liền lập tức ấn kết nối, ngay sau đó điện thoại bên kia truyền tới một giọng nữ trẻ tuồi, không có nửa chữ hàn huyên dông dài, gọn gàng dứt khoát chính là: “Không có hình ảnh rõ ràng hơn?”

“Chụp không được, Mạnh tỷ, tên nhóc kia nhìn thấy tôi”. Khoé mắt tiểu thương vẫn ngắm nhìn chung quanh, tại đường cái ồn ào náo động hạ giọng: “Cậu ta lúc đối diện băng qua đường, cách nhiều xe như vậy nhiều người như vậy, điện thoại di động tôi vừa mới nâng, cậu ta liền nhìn chằm chằm đến đây, may mắn tôi phản ứng nhanh, lập tức thay đổi ống kính chụp một cô gái. Sau một lát cậu ta ra khỏi cửa hàng, tôi nghĩ chụp phía sau có lẽ cậu ta sẽ không nhìn thấy? Kết quả cậu ta vừa ra cửa tiệm liền hướng chung quanh nhìn, ánh mắt kia như tia xquang vậy, tôi quả thực là đợi đến lúc cậu ta đi đến cửa xe bên cạnh mới tranh thủ chụp lén một tấm…… Tiểu tử này rốt cuộc làm gì, tính cảnh giác thật sự quá tà dị!……”

Giọng nữ cắt ngang hắn: “Người chờ cậu ta là người nào?”

“Hẳn là một tên cảnh sát, nửa đường từ trong xe xuống mua hộp cơm, rất cao, bộ dáng cũng rất đẹp, nhưng cảm giác không phải là người dễ trêu vào”. Tiểu thương dừng một chút, thanh âm thấp hơn: “Làm sao bây giờ?”

Tiếng kèn xe, tiếng rao hàng, tiếng chửi rủa không nhịn được cùng tiếng trả giá líu lo không ngừng …… Không ai chú ý tới sau chiếc xe ba gác bán hoa quả, một tên tiểu thương đang ẩn nấp trong bóng cây, một bên đưa điện thoại di động gần sát ở bên tai, một bên dùng ánh mắt quỷ quyệt không ngừng dò xét bốn phía. Một lúc lâu sau không biết điện thoại bên kia nói cái gì, hắn cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên một tia ngoan ý: 

“Tôi hiểu rồi Ngân tỷ…… Được, được, không có vấn đề”.

“Yên tâm, chị ngồi đợi đến tin tức tốt của tôi đi.”

Sơn móng tay thoa màu đỏ tươi nhấn tắt cuộc trò chuyện, đưa điện thoại di động lạch cạch bỏ trên bàn, màn hình chiếu ra một dung nhan hoàn mỹ lại không chút biểu cảm.

Quanh mình không có động tĩnh, không ai dám lên tiếng. Cặp mắt được phác hoạ tinh xảo nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen xì, nửa ngày sau cô đột nhiên nhấc điện thoại lên lần nữa, ngón tay dùng sức đến gân xanh nhô lên, lại mở ra tin nhắn vừa nhận được.

Hai tấm chụp lén hiện lên trong tầm mắt của cô, một tấm là xe Jeep đang lái về phía giao lộ, mơ hồ có thể nhìn ra được biển số phía sau xe; Một tấm khác thì rõ ràng hơn chút, là một cậu thanh niên đưa lưng về phía ống kính, vóc người tương đối cao, vai rộng xương gầy, đang xuyên qua dòng xe cộ hướng đường cái đối diện đi đến.

Cậu măc chiếc áo Tshirt cũ ngả màu vàng cùng quần jeans, chỉ lo cắm đầu đi đường, tư thái lười nhác, nhìn qua thật giống như mới từ quán bán hàng bên đường đi ra, đang chuẩn bị chơi bời lêu lổng cho hết một buổi chiều, hoặc tìm đám bạn bè không có việc gì làm ra quán net trắng đêm chơi game.

“Ánh mắt kia như tia xquang vậy, tôi quả thực là đợi đến lúc cậu ta đi đến cửa xe bên cạnh mới tranh thủ chụp lén một tấm…… Tiểu tử này rốt cuộc làm gì, tính cảnh giác thật sự quá tà dị!……”

Ngân tỷ đỏ bừng khóe môi lộ ra một tia châm chọc.

“Cậu ta đương nhiên phải cẩn thận một chút, có phải không?” Cô thì thầm đối tấm lưng kia nhẹ nhàng cười nói, “Lần này lại phạm sai lầm, không ai có thể có thể thay cậu ta đi chết đâu”.

“Tôi đã nói tôi không có nhận lầm, xác định là tình địch cũ đúng chứ?” Bên cạnh một gã mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang cười hì hì hỏi.

Trong phòng mấy tên thủ hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Ngân tỷ cũng không lên tiếng. Người đàn ông kia ung dung thở dài, nửa thật nửa giả khuyên: “Cho tôi nói chút, không phải thì thôi vậy, người cũng chết nhiều năm như vậy rồi, cát bụi trở về với cát bụi, còn có thù hận nào là không qua được sao? Nhìn xem Ngân tỷ hiện tại phô trương thể diện, so sánh với cậu ta……”

Một hồ quang ảnh đối diện đâm xuống, nam tử như giật điện ngửa về đằng sau ——

Cạch!!

Lưỡi dao kề sát chóp mũi hắn, trong nháy mắt đâm sâu vào bàn gỗ ba tấc!

Một đoạn ánh sáng từ mũi dao xuyên thấu đáy bàn, đôm đốp vài tiếng giòn vang, vết sơn từ mặt bàn rã ra.

Cả phòng tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ. Ngân tỷ chậm rãi buông chuôi dao, ở trên cao nhìn xuống kẻ kia, lọn tóc quăn rủ xuống tới trước ngực.

“Đồ đâu?” cô gằn từng chữ hỏi.