Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 21




Chương 21

Edit: Sabi

Trước cửa tòa nhà chi đội hình trinh, phân cục Nam Thành thành phố Tân Hải. 

Một đoàn xe cảnh sát nhanh chóng lao vào, giữa tiếng ma sát chói tai chiếc Wrangler SUV dẫn đầu hơi ngừng lại. Thân xe còn chưa dừng hẳn Bộ Trọn Hoa đã đẩy cửa nhảy xuống, tháo kính râm xuống, sắc mặt âm trầm lạnh lùng: “Sắp xếp hai tổ khám nghiệm từ cơ thể người mẹ đến thai nhi, lập tức báo cho thị cục mời chủ nhiệm phòng pháp y ra trận, xem có thể trích xuất tϊиɦ ɖϊƈh͙ làm xét nghiệm ADN cho thai nhi hay không, Liêu Cương đi nói với Vương Cửu Linh, chậm nhất là ngày mai phải có báo cáo khám nghiệm tử thi. Mạnh Chiêu!”

Liêu Cương vội vàng chạy tới chiếc xe của đội kỹ thuật, Mạnh Chiêu chạy như bay từ trên bậc thang xuống: “Đội trưởng Bộ!”

“Lưu Lị sao rồi?”

Mạnh Chiêu nửa đi nửa chạy theo Bộ Trọng Hoa, bị mùi xác chết bốc ra từ đoàn xe làm cho xây xẩm mặt mày: “Khoa cấp cứu bệnh viện số một thành phố nói đã ổn định, quan sát thêm hai ngày nữa là có thể chuyển giao cho an ninh, có mấy đơn vị gọi điện thoại đến xin chúng ta chỉ tiêu này…….” 

“Một tổ tìm cô ta một tổ tìm trung tâm massage, hỏi Cốc Linh thường tiếp xúc với những người khác phái nào, nếu không được thì truy quét mại dâm cái trung tâm massage kia!” 

Mạnh Chiêu lập tức đáp “Rõ!” rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà phân cục. 

Cửa sau chiếc xe của đội kỹ thuật mở ra, thi thể được phủ một tấm vải trắng đặt trên cáng sắt, pháp y Tiểu Quế vừa tự tay đẩy cửa xe chui ra vừa luôn miệng phân phó: “Mau chuẩn bị bàn giải phẫu, mở hệ thống lọc không khí đến mức tối đa, mau tới chỗ hành chính tổng hợp nhận một tá bộ lọc chống virus, nói với mấy thực tập sinh kia ai không mặc quần áo bảo hộ thì ngày mai không cần tới, go go go!” 

Liêu Cương cúi người bên tấm vải trắng, chầm chậm chạy theo giường sắt, vừa chạy vừa nghẹn nào lặp đi lặp lại: “Xin lỗi nhé cô gái, không phải tôi cố ý trượt chân đâu, hai ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, đợi lát nữa tôi lập tức mua giấy vàng về đốt cho cô, tối nay nếu muốn tìm thì đi tìm thằng cháu đã hại cô được không……”

“Không…….Được, vô dụng thôi con trai, tối nay chắc chắn sẽ đứng đầu giường nhà anh.” Pháp y Tiểu Quế kéo tầm vải trắng từ trong tay anh ta ra, chế nhạo: “Chuẩn bị nói tạm biệt với tiền thưởng tháng sau của anh đi.”

Liêu Cương: “!!!”

Liêu Cương như bị sét đánh, trơ mắt nhìn Tiểu Quế đẩy cái giường sắt chạy mất, hồn bay phách lạc quay người, suýt nữa đâm đầu phải Bộ Trọng Hoa, nhìn thấy trên mặt cấp trên giăng đầy sương lạnh, đang vừa sải bước vừa ngửi ngửi cổ áo và tay mình. 

Liêu Cương lập tức cảm thấy tê rần từ gót chân lên tới đỉnh đầu, vội vàng chạy lên: “Sếp đi chậm chút, sếp cẩn thận bậc thang, sếp muốn đi tắm không? Đợi….Đợi em xả nước cho ngài, để em chà lưng cho ngài!!”

Bộ Trọng Hoa đột ngột đứng lại, lượn quanh Liêu Cương một vòng ba trăm sáu mươi độ, lùng lùng ném ra một chữ: “Cút.” 

Liêu Cương: “………….”

***

Rào rào….!!

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Ngô Vu đứng thẳng dưới vòi hoa sen mấy phút, mới mệt mỏi thở hắt ra một hơi, cảm giác mùi xác chết bám khắp cơ thể đã phai đi chút ít. 

Tất cả người và chó có mặt tại hiện trường sáng nay đều đã tản ra quay về các phòng ban tìm cha tìm mẹ, vừa khóc vừa sủa đòi đi tắm. Như Liêu Cương và Thái Lân không bị thi thể bắn tới còn có thể gấp rút lanh lẹ chạy trốn khỏi tai họa đến nhà khách bên cạnh thị cục, còn đối tượng ô nhiễm trọng điểm cấp bậc vũ khí sinh học như Ngô Vu chỉ có thể nhanh chóng đến phòng trực ban chi đội tắm đỡ, nếu không bước ra khỏi cửa phân cục sẽ có người coi như phần tử chống đối xã hội bắt lại. 

Ngô Vu đưa tay lau hơi nước mờ mịt trên mặt gương đi, đang xích lại gần xem trên tóc  mình còn dính bộ phận của người nữa hay không, đột nhiên cạch một tiếng, cửa nhà tắm mở ra, Bộ Trọng Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào, hai người cách tấm nylon trong suốt trố mắt nhìn nhau một lúc. 

“Cậu làm gì vậy, tự sướng hả?” 

“……….”

Ngô Vu há miệng ra rồi ngậm lại nhưng không nói gì, Bộ Trọng Hoa chỉ chỉ phòng ngoài giải thích ngắn gọn: “Vòi hoa sen trên lầu hỏng rồi, tình huống đặc thù, hết cách rồi, cho tôi chen chúc một lát.” 

Ngô Vu cầm lấy khăn tắm: “Không cần đâu, tôi tắm xong rồi, hay anh…….” 

“Xong gì mà xong,” Bộ Trọng Hoa vừa cởϊ qυầи vừa mắng: “Mùi trên người cậu đi ra ngoài có thể làm nửa cục công an ngộp chết, biết mùi xác chết bám rất dai không? Cầm lấy, tôi vừa bảo phòng ăn làm đó.” 

Anh mở cái túi nylon bọc trên miệng một cái hũ ra, Ngô Vu trở tay không kịp, chỉ thấy trong cái hũ lớn chứa đầu tinh thể màu xanh nhạt: “Đây là………”

“Muối ngâm nước ép rau mùi.” 

“?” 

Bộ Trọng Hoa vùi đầu dưới vòi hoa sen, giọng nói lẫn trong tiếng nước chảy: “Yên tâm, không phải hàng nhập khẩu, an toàn không độc hại.” 

Ngô Vu còn đang nghĩ đây là cái gì, nước ép rau mùi? 

……Bộ Trọng Hoa chú trọng nhiều thứ, lẽ nào là phương pháp dân gian? 

Bộ Trọng Hoa lắc lắc đầu, nước văng khắp nơi, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Vu đang do dự nhón một ít muối đặt dưới mũi ngửi ngửi.            

“Làm gì vậy,” Bộ Trọng Hoa nắm lấy tay cậu: “Tôi bảo cậu dùng muối tắm, biết muối tắm là gì không?” 

Ngô Vu ngạc nhiên nói: “………Methcathinone?” 

Methylenedioxypyrovalerone, gọi tắt là MDPV, từng là “Trường Trì Cân” khét tiếng gây họa ở Sơn Tây, sau du nhập vào nước Mỹ mới gọi là muối tắm, nó còn có một cái tên sinh động hơn, là thuốc Zombie. 

Bộ Trọng Hoa bật cười: “Cậu cũng thật thẳng thắn.” Sau đó anh quệt một chút muối muốn quét lên lưng Ngô Vu, nói: “Đây là bài thuốc bí truyền do pháp y truyền thụ từ đời này qua đời khác, cậu lấy bôi lên người…….” 

Nhưng mà tay anh còn chưa chạm vào, thì Ngô Vu đã né tránh theo bản năng, phút chốc ngón tay sượt qua da. 

“Chà xát một lúc muối sẽ tan ra, sau đó tắm lại bằng nước là được.” Bộ Trọng Hoa tỉnh bơ xoay ngón tay đi, bôi toàn bộ muối lên tóc Ngô Vu, nói: “Mùi ngò rí tuy có tác dụng che phủ rất mạnh, có thể giảm bớt độ nhạy của mùi xác chết đối với niêm mạc mũi, trước lúc tan ca cậu nhớ đến nhà ăn xin thêm hai lon mang về, qua hai ngày là hết.” 

Ngô Vu nghe lời xoa xoa tay, quả nhiên mùi lại giữa các kẽ tay phai đi rất nhiều, cảm thấy hơi bất ngờ: “Đúng là rất hiệu nghiệm. Trước kia anh từng gặp phải chuyện này?” 

“Ừm.”

“Cũng nổ?” 

Bộ Trọng Hoa thở dài: “Loại trương phình đến mức độ này rất khó gặp trên đất liền, rất nhiều cảnh sát thâm niên cả đời cũng chưa chắc đụng phải. Trước kia tôi thực tập ở đồn cảnh sát đường thủy, vào mùa hè người chết đuối trên sông, chỉ cần vớt lên boong thuyền thì tám mươi phần trăm sẽ nổ, cho nên chỉ có thể dùng dây thừng móc vào từ từ kéo lên bờ. Sao, cậu chưa thấy bao giờ à?” 

Ngô Vu vùi đầu dưới vòi hoa sen, một lúc lâu sau mới thở dài cười nói: “Tôi đâu đã được thấy tình trạng đó, thi thể tôi nhìn thấy đa phần là còn mới.” 

Bộ Trọng Hoa cũng bật cười. 

Bình thường đội trưởng Bộ là người lạnh lùng nghiêm khắc, rất ít khi cười, nhưng gương mặt đó xứng đáng là nam thần bốn năm liền của học viện cảnh sát hình sự, cười lên có cảm giác phong quang tễ nguyệt. Bầu không khí căng thẳng mơ hồ trong buồng tắm lúc này mới thoải mái hơn, Bộ Trọng Hoa tiện tay vuốt mái tóc ướt đẫm lòa xòa trước trán Ngô Vu ra sau, nhét lon muối tắm cho cậu: “Lấy muối xoa sau lưng giúp tôi. Lưng tôi bị nước tử thi bắn lên, hơi dính.” 

Trong toàn đội Bộ Trọng Hoa cũng được coi là có nước da trắng bóc, bình thường có cảm giác rất gầy, nhưng cởϊ qυầи áo ra sẽ phát hiện cơ bắp dáng người được rèn luyện khỏe khoắn, cộng thêm chiều cao, vai rộng, eo hẹp, chân dài, đường cong cơ bắp mạnh mẽ mà không căng phồng quá mức, là một cái móc áo tiêu chuẩn. 

Loại vóc dáng này cho thấy thời thanh thiếu niên có nền tảng dinh dưỡng rất tốt, Ngô Vu giúp anh xoa xoa mấy cái rồi cúi xuống nhìn mình, trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót. 

“Sao thế,” Bộ Trọng Hoa nhìn gạch sứ trắng như tuyết trong buồng tắm, tựa như có mắt sau lưng vậy: “Không phải nói tôi thịt mềm da mỏng sao?”

“……..” Ngô Vu suy nghĩ chốc lát, ẩn ý bày tỏ: “Anh squat quá nhiều.” 

Bộ Trọng Hoa không lĩnh hội được tâm ý phong phú và phức tạp của Ngô Vu từ những lời này: “Bình thường cậu không rèn luyện?” 

“Bận, nào có thời gian nhàn hạ thoải mái.” 

“Không có bạn gái à?” 

Ngô Vu thở dài nói: “Thôi đi, tôi một nghèo hai trắng, ai thèm để ý.”

Bộ Trọng Hoa quay đầu nhìn cậu một cái, “Yêu bao giờ chưa?” 

Nước chảy róc rách, Ngô Vu im lặng không đáp, sau một lúc lâu mới nói: “Chưa, đi đâu tìm gái ngoan. Nhưng gái buôn ma túy thì tiếp xúc không ít, không phải năm mươi tuổi trở lên thì cũng là là ba trăm cân trở lên, tư tưởng giác ngộ vì nước hiến thân của tôi vẫn chưa đạt tới mức đó đâu.”

Bộ Trọng Hoa bật cười, Ngô Vu chuyển đề tài: “Thế còn anh?”

“Tôi? Không có. Đi coi mắt người ta vừa nghe nói cậu là cảnh sát hình sự, chạy còn không kịp, ai nguyện ý nhảy vào hố lửa chứ.” 

“Không phải có một nữ kiểm sát tự tử vì anh sao?”

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi, quay đầu lại nhìn cậu: “Cái tin đồn nhảm này có lẽ đã truyền khắp rồi?”

“Thái Lân nói vụ án lần trước bị viện kiểm sát trả lại là vì…….” 

“Là vì tôi bắt cậu cô ta, cầm vũ khí vào nhà cướp đoạt năm mươi nhân dân tệ, xử mười hai năm.” Bộ Trọng Hoa giật lấy hộp muối, đẩy cậu rồi nói: “Lần sau ít nghe mấy tin đồn nhảm kiểu này đi, quay lại tôi chà cho cậu.” 

Ngô Vu bất ngờ bị vỗ một cái, đứng yên không cựa quậy. 

Cậu có vẻ do dự, nhưng bầu không khí lúc này rất hòa hợp, rất tự nhiên, hơn nữa cậu vừa mới bôi giúp Bộ Trọng Hoa, thái độ đối phương cũng rất bình tĩnh thản nhiên. Nếu giờ cậu từ chối ngược lại sẽ lộ ra lúng túng và đột ngột, giống như rõ ràng không có gì, nhưng lại cố gắng muốn che đậy. 

Cậu do dự quay người lại, nghe thấy Bộ Trọng Hoa hỏi: “Hình xăm rất tinh tế, xăm ở đâu thế?” 

“…..À,” Ngô Vu ngoảnh lại liếc nhìn: “Trước khi vào tù.” 

“Hình xăm này có ý nghĩa gì không?” 

“Không nhớ nữa, chọn đại đó.” 

Hơi nước bốc hơi, tụ lại trên tấm nhựa và gạch sứ. Ngô Vu không quen  tiếp xúc gần gũi với người khác dưới tình huống không có vũ khí cũng không thể đề phòng thế này, tuy lý trí biết Bộ Trọng Hoa không phải là những kẻ liều mạng trên võ đài, nhưng thân thể vẫn vô thức căng cứng, Bộ Trọng Hoa vẫn chưa phát giác ra, câu được câu chăng tán gẫu với cậu: “Sao lại xăm hình này, chẳng phải xã hội đen đều xăm mấy loại như thanh long, bạch hổ, quan công sao?” 

“Phải lên màu, đau.”

“Nằm vùng cũng sợ đau?”

Ngô Vu nói: “Không chỉ sợ đau, còn sợ chết nữa.”

Hai người cùng bật cười, chốc lát Bộ Trọng Hoa vỗ lưng cậu một cái, nói: “Hình xăm này của cậu sợ không tẩy được đâu, hay là xăm hình gì đó đè lên đi, giữ lâu không an toàn.” 

“………..” Ngô Vu yên lặng chốc lát, nói: “Để lâu quen rồi.” 

Giữa tiếng nước chảy không ai lên tiếng nói chuyện nữa, một lúc lâu sau Ngô Vu mới nói: “Hôm nào bớt chút thời gian đi tẩy vậy.” 

Bộ Trọng Hoa sau lưng cậu gật đầu, lại bảo: “Giơ tay lên chút.” 

Ngô Vu hơi mất tự nhiên khẽ nâng cánh tay lên, ánh mắt Bộ Trọng Hoa bình tĩnh lướt nhanh qua phía trong cánh tay cậu, không có. 

Làn da bị ngâm nước có cảm giác lạnh hơn bình thường, mặt trong và mặt ngoài hai cánh tay đều bóng loáng bằng phẳng, không có vết bầm tím, cũng không có vết kim tiêm. 

Trọng tiếng nước chảy ào ào Bộ Trọng Hoa lặng lẽ thở dài, nghĩ thầm: “Xem ra là mình đa nghi rồi.” 

Trong phòng thẩm vấn Lưu Lị lên cơn nghiện khóc lóc điên cuồng, Ngô Vu giữ cô lại lặp đi lặp lại “Tôi biết”, cảnh tượng nghẹn trong cổ họng anh cuối cùng cũng lặng lẽ tan biến, hệt như một vũ khí sắc bén treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng được đặt xuống. 

Những người thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài như Ngô Vu, cơ bắp không thể hình thành rõ ràng, nhưng đường cong cơ thể lại săn chắc lưu loát, cần cổ dài, vai thẳng, xương bướm rõ nét nổi bật; lúc cậu cúi đầu xuống, xương gáy nhô lên, uốn thành một vòng cung uyển chuyển. 

Quả thực rất đẹp, ngay cả người cực kỳ thờ ơ với vẻ ngoài của người khác như Bộ Trọng Hoa cũng phải thừa nhận. 

Loại vẻ đẹp kết hợp giữa sự văn nhã chưa trút bỏ hết của thời niên thiếu và sự dũng mãnh sắc bén được mài ra theo năm tháng, hình thành nên một loại khí chất rất đặc thù, cho dù là đối với người cùng phái hay khác phái đều có một sức hút kỳ lạ. 

“…….Dáng vẻ hắn đẹp như vậy, anh nói tại sao tất cả phạm nhân đều nhớ, cảnh sát?!……” 

Giọng nói hung ác độc địa như rắn của Niên Đại Hưng đột nhiên vang lên, hệt như luồng điện đột ngột xuyên qua màng nhĩ, con ngươi Bộ Trọng Hoa co lại, trong giây lát anh không ý thức được mình đang nghĩ gì, trong lòng tự nhiên trỗi lên một nỗi kinh ngạc lạ lùng: 

Tại sao lại nghĩ đến chuyện này?  

Niên Đại Hưng đã bị bắt, chuyện hắn khai cũng đã hơn mười năm, nhưng tại sao lại luôn bất ngờ nổi lên? 

“Xong chưa?” Trong tiếng nước chảy Ngô Vu hạ vai xuống quay đầu lại hỏi. 

Ánh sáng trong phòng tắm lờ mờ, con ngươi của Ngô Vu đen láy, đôi môi khô nứt nẻ, xương mày, gò má, cằm ướt đẫm phát sáng đến mức rung động lòng người. 

Một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thể diễn tả đi đôi với sự phản kháng theo bản năng, chán ghét và sợ hãi, xen lẫn cảm xúc tiêu cực mãnh liệt xông lên đỉnh đầu, khiến động tác của Bộ Trọng Hoa đột ngột dừng lại. 

“……..Xong rồi.” Giọng nói của anh không nghe ra được sự khác thường, “Cậu tắm lại đi, tôi ra họp trước.” 

Ngô Vu thả lỏng. Cậu cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ có điều cảm giác tồn tại của loại lãnh đạo như Bộ Trọng Hoa quá mạnh, tác phong lại vô cùng nghiêm khắc, quả thực rất dễ khơi dậy bản năng kháng cự của người khác. Sau khi hai người kéo xa khoảng cách, cảm giác cảnh giác của loại tiếp xúc da thịt rốt cuộc cũng rút lui. 

“Chiều nay sẽ họp về vụ án à?” Ngô Vu vội vàng qua quýt dội muối sau lưng đi, mặc áo phông quần đùi mượn của Thái Lân rồi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi: “Vụ án này giờ làm thế nào?” 

Bộ Trọng Hoa đã thay áo sơ mi quần tây, ngồi trên giường xếp của phòng trực đi giày, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Không làm thế nào cả, cứ đi theo quy trình thông thường thôi. Nếu có thể trích xuất được tϊиɦ ɖϊƈh͙ thì chẳng khác nào phá được một nửa, nếu không trích xuất được, thì chia người tìm kiếm sàng lọc thị trường linh kiện điện tử secondhand, kiểm tra lịch sử gọi điện thoại và các mối quan hệ xã hội lúc Cốc Linh còn sống, đồng thời kiểm tra tung tích tuyến đường ngày cô ấy báo cảnh sát, xem hung thủ có lưu lại hình ảnh trong quá trình theo dõi không, tất cả đều là công việc thể lực.” 

Ngô Vu nghĩ ngợi rồi gật đầu. 

“Phương thức sát hại Cốc Linh và Niên Tiểu Bình của hung thủ rất khác nhau, điểm này nên chú ý. Lúc thấy thi thể Niên Tiểu Bình, tôi cảm thấy hắn là một kẻ sát nhân lão luyện, nhưng phương thức gϊếŧ Cốc Linh của hắn lại rất dã man tàn bạo, giống như có thù oán sâu nặng với Cốc Linh vậy. Bắt đầu từ mối hệ nam nữ của Cốc Linh là có thể đột phá.” Bộ Trọng Hoa đứng lên, sửa sang ống tay áo nói: “Cậu cũng mấy ngày rồi không ngủ, cứ thế này thì thân thể không chịu được đâu, chiều đừng đi họp ở lại đây chợp mắt chút đi.”  

Nhưng Ngô Vu không buồn ngủ, đây là lần đầu tiên cậu tham dự điều tra một vụ án lớn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên đó, giờ chính là lúc thu được đột phát có tính tiến triển, nghe Bộ Trọng Hoa nói vậy cậu chỉ dịch dịch cổ áo khoát khoát tay: “Tôi không sao, vừa bị anh xát muối xát cả tinh thần…..Giúp tôi xé nhãn này ra với, hơi ngứa.” 

Thái Lân tri ân báo đáp, trước kia mấy người Trương Tiểu Lịch mượn áo anh ta đều cho mượn áσ ɭóŧ đồng phục giặt không biết bao nhiêu lần, nhưng lại cho Ngô Vu mượn chiếc áo phông hình chân dung Black Widow Avengers mới tinh đến hắn còn chưa mở ra, nhãn hiệu plastics treo phía sau, động một cái là đâm vào da. 

Bộ Trọng Hoa cúi đầu, không nhìn vào cái gáy manh mai lưu loát kia, thờ ơ nói: “Tự làm đi, đừng có việc gì cũng sai lãnh đạo.” 

Ngô Vu: “?” 

“Buồn ngủ ghê,” Bộ Trọng Hoa nhân lúc Ngô Vu chưa xoay lại, dồn sức xoa xoa mặt: “Tôi đi pha tách trà nâng cao tinh thần.”

Anh xoay người mở cửa bước nhanh ra khỏi phòng trực, bỏ lại Ngô Vu đầu đầy dấu hỏi, cậu thò đầu ra nhìn hành lang trống không, liền nhỏ giọng nói với bóng lưng của anh: “Có thể giúp tôi pha một ly không?”  

“……….” Bộ Trọng Hoa quát: “Có thể! Biết rồi!”

***

Ấm đun nước phát ra tiếng u u, ngắt điện sau một tiếng tách.

Phân cục Nam Thành tuy không phải có tiền nhất, nhưng cũng có thể coi là một trong những cục công an có tiền nhất ở khu Hoa Bắc, không chỉ đặc biệt mở một gian trà nước nhỏ có lò vi sóng chuyên dụng để hâm nóng các bữa tiệc cơm, mà trong ngăn kéo còn có cà phê, trà, mì gói, xúc xích, chân giò hun khói cung ứng 24/24, thỉnh thoảng cục trưởng Tống còn sai người đưa trái cây và nước tăng lực tới, cậu ruột của chi đội hình trinh phân cục Nam Thành là thị cục, điều này thật sự không phải nói điêu. 

Bộ Trọng Hoa thả năm túi trà vào cốc giữ nhiệt rót nước nóng vào, bỏ hai túi trà vào cốc cho Ngô Vu, cân nhắc chốc lát anh lấy bớt một túi trà ra, đang định rót nước vào, nghĩ đến đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu của Ngô Vu, lấy luôn túi trà còn lại ra. 

“…….Người đâu? Chưa giải phẫu xong à?” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, thở vắn than dài: “Được rồi, vậy anh để ở đây, tí nữa chú nhớ giúp anh đốt đi nhé…….” 

Liêu Cương? 

Bộ Trọng Hoa quay đầu lại nhìn, trước cửa phòng giải phẫu bên kia hành lang, Liêu Cương thảm thương xách theo túi lớn túi bé. Nhân viên pháp y thực tập mới tới ló đầu ra, trên mặt mang theo vẻ đồng tình: “Không sao đâu đội phó Liêu, đừng lo, theo kinh nghiệm của bọn em thì nhiều nhất là nửa tháng……Em biết rồi, lát nữa em cho anh wechat của đại sư, nhớ nói tên tên trường y tụi em để được giảm giá 20% ha……” 

Liêu Cương khóc không ra nước mắt, để mấy túi đồ dưới bệ cửa sổ phòng giải phẫu, nhẹ tay nhẹ chân rời đi. 

Bộ Trọng Hoa: “………”

Khóe mắt Bộ Trọng Hoa giật giật, giây lát sau nhìn thấy cậu thực tập sinh kia lui vào phòng pháp y, mới đi tới lục lọi mấy cái túi đồ. 

Nhang đèn, tiền giấy, kim nguyên bảo, mấy chiếc BMW, mấy căn biệt thự bằng giấy; một bó hoa trắng, hai hộp trái cây, hai hộp điểm tâm, hai thỏi socola; và……một gói sữa bột nhập khẩu cho phụ nữ có thai. 

Ý chí sinh tồn mãnh liệt của đội phó Liêu tưởng chừng như muốn tràn ra khỏi màn hình. 

Bộ Trọng Hoa thực sự không biết nên bày ra biểu tình thế nào, một lúc lâu sau chợt giật mình, cầm lấy gói sữa bột nhét vào ngực, sau đó đứng dậy ngó qua cửa sổ quan sát tình huống bừng bừng khí thế trong phòng giải phẫu một lát, nghĩ nghĩ rồi rút hai trăm tệ từ trong bóp ra, bỏ ngay ngắn vào trong túi đồ, sau đó đứng dậy rời đi như không có chuyện gì xảy ra.