Phá Vân 1

Chương 82




Chương 82

Edit: Sabi

"Oke, anh Nghiêm, ừm ừm............Bọn em đang trên đường đến bệnh viện, đến nơi sẽ gọi lại cho anh."

Cao Phán Thanh cúp điện thoại, chiếc xe vẽ logo "công an Kiến Ninh" quay ngoắt lại, vội vàng đi về phía bệnh viện.

"Tôi không tin mấy lời nói nhảm của chú..........."Trong phòng bệnh, toàn thân Bộ Vi run rẩy, bản thân cô bé cũng không nhận ra: "Đây không phải là hình phạt, tôi mới là người được đặt kỳ vọng cao, tôi mới là....................."

Giang Đình khẽ lắc đầu, "Người đặt kỳ vọng vào cháu là Uông Hưng Nghiệp."

"Còn lâu....................."

"Cháu và Uông Hưng Nghiệp đều cho rằng mục đích cuối cùng của nghi thức này là để chọn ra người thay thế sau cùng, thật ra, cả hai người đều nhầm rồi. Hắn ta chỉ muốn thiết kế ra một cảnh tượng khôi phục hoàn toàn trăm phần trăm cảnh tượng năm đó, sau đó đặt mấy đứa trẻ các cháu vào trong hoàn cảnh đó, nhìn các cháu đưa ra các loại lựa chọn khi đi đến bước đường cùng, liệu có thể đưa ra lựa chọn giống như năm đó hay không." Giang Đình im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Cháu có khiến cho Thân Hiểu Kỳ nó ra lời thề kia với cháu không?"

Bầu trời đen tối đảo lộn, cây phượng hoàng giống như ngọn lửa cháy hừng hực. Trong lúc đối mặt với sự sống và cái chết, tiếng khóc đau xé lòng của thiếu niên vang lên bên tai: "Nếu chúng ta còn sống đi ra khỏi đây, tớ nhất định sẽ báo đáp cậu!"

"Đời này, tôi nhất định sẽ báo đáp, sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"

...

Lồng ngực Bộ Vi phập phồng lên xuống, chậm rãi gật đầu.

Giang Đình nói: "Nhưng nhiều năm về trước, lời thề này là nói cho tôi nghe."

Dù đã sớm biết sự thật này, nhưng khi chính tai nghe được, ngón tay của cô gái vẫn không nhịn được vặn xuống, khớp xương bật ra tiếng răng rắc.

"Bắt cóc, tống tiền, áo máu, chạy trốn, bảo vệ và tuyên thệ trong bước đường cùng, song song kề cận cái chết cho đến lúc được cứu.......... Uông Hưng Nghiệp chắc chắn đã nói lại toàn bộ những gì gã biết cho cháu. Gã ta có lẽ đã cho rằng, chỉ cần cháu thuận lợi vượt qua 'thử thách', gã cũng có thể đi theo gà chó một bước lên cao." Giang Đình giễu cợt cười một tiếng, nói: "Nhưng đáng tiếc, có một chi tiết Uông Hưng Nghiệp đến lúc chết cũng không thăm dò được, bởi vì người kia tuyệt đối không sẽ không bao giờ để cho người khác biết."

".................."

Giang Đình dừng lại, giữa cái nhìn chòng chọc của Bộ Vi nhẹ nhàng nói: "Là phản bội."

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ xen lẫn kinh ngạc cùng nghi ngờ khó che giấu.

Không phải là chai nước khoáng sao? Cô bé nghĩ thầm.

"Không, không phải. Tất cả các chi tiết của vụ bắt cóc năm đó đều được tái hiện hoàn hảo, trừ chai nước khoáng. Bởi vì, chai nước khoáng kia chưa từng xuất hiện."

"Lúc cứu viện tới, hắn ta đã đẩy tôi ra để giành lấy dây thừng."

Không khí mang theo mùi nước khử trùng tựa như biến thành chất lỏng, sền sệt lạnh lẽo len lỏi khắp khoang mũi, đường hô hấp, len vào mỗi một phế nang.

"Thực ra, vốn dĩ tôi đã quên mất chi tiết này, cho đến lúc cảnh sát khám nghiệm hiện trường nói với tôi rằng họ tìm thấy một chai nước khoáng rỗng, chỉ xét nghiệm ra ADN của Thân Hiểu Kỳ. Lúc đó, tôi chợt nhận ra, hoá ra hơn hai mươi năm qua, cú đẩy kia vẫn chưa từng biến mất, ngược lại theo năm tháng trôi qua nó càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng đau đớn, khiến hắn ta không muốn tiếp tục nhìn lại sự hèn nhát và phản bội của bản thân, chỉ có thể bịa đặt ra chai nước khoáng chưa từng xuất hiện, gượng gạo thay thế cho hình ảnh của sự phản bội."

Giang Đình ngồi thẳng dậy, mười ngón tay đan chéo chống dưới cằm, hứng thú quan sát Bộ Vi: "Giống như cháu là người thay thế của tôi, một cái khố mà thôi..............."

"Cháu chỉ có thể là chính cháu, mãi mãi không bao giờ thay thế được ai, cho dù người kia có chết đi cũng vậy."

Sắc mặt của Bộ Vi giống như người chết, màu da xám xịt nhợt nhạt, đến lồng ngực cũng không còn lên xuống.

Giang Đình nhìn thời gian, giọng điệu tựa như rất tiếc nuối: "Nếu tôi là cháu, sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi cảnh sát tới, hợp tác điều tra, tranh thủ một mức án nhẹ nhất, dù sao cháu cũng là một quân cờ bị vứt bỏ, ra ngoài cũng không nơi nương tựa, cũng không tìm được gã."

Anh chống tay vịn, có vẻ như muốn đứng lên. Nhưng vào lúc đó, trước mặt đột nhiên bị một bóng đen bao phủ, tiếp theo đó là giọng nói lanh lảnh lạnh lùng của Bộ vi vang lên trên đỉnh đầu:

"Chú cũng muốn tôi ở đây chờ cảnh sát tới sao?"

Khóe môi của Giang Đình thoáng qua độ cong không dễ phát hiện, nâng mí mắt lên.

Hai người đối mặt nhau ở khoảng cách gần, Bộ Vi nâng tay lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua một bên mặt Giang Đình, sau đó cúi đầu thì thầm vào tai anh: "Chú thực sự biết rất nhiều, tôi cũng biết một ít chuyện liên quan đến chú đó............Đúng không? chú 'Lục' vừa tỉnh lại từ giường bệnh số 538?"

Trên hành lang bệnh viện, bỗng nhiên ở đâu chui ra mấy cảnh sát mặc thường phục chen lấn xông qua đám người, giữa rừng ánh mắt tò mò chạy thẳng tới phòng bệnh, ầm một tiếng, cửa bị đẩy ra!

Giây kế tiếp Cao Phán Thanh dừng lại.

Xung quanh trống không, ga trải giường trên giường bệnh trải ra, chai truyền dịch vẫn còn treo giữa không trung - không có ai.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần đã biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại qua.

"Con bé chạy trốn?" Dưới lầu khu dân cư, Nghiêm Tà đang chuẩn bị mở cửa xe, động tác bỗng chốc dừng lại.

"Ừ." Giang Đình đang ngồi trong phòng trà nước của bệnh viện, một tay cầm điện thoại, một tay nhàn nhã bưng nửa ly nước ấm: "Con bé đột nhiên la hét làm loạn, cởi hết quần áo, tôi chỉ có thể lập tức chạy đi tìm y tá..............Chỉ vài giây, là tôi sơ suất."

Phía bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.

"Đã biết." Giọng nói của Nghiêm Tà lại vang lên, hơi hơi lạnh lùng: "Chúng tôi phát hiện được một ít manh mối trong nhà cũ của Bộ Vi, bây giờ lập tức thông báo cho cục thực hiện lệnh truy bắt, anh ở lại bệnh viện đừng đi lung tung, đợi tin tức của tôi."

Cuộc điện thoại kết thúc.

Giang Đình đặt điện thoại lên bàn, sau đó lấy cục pin từ nửa ly nước muối đậm đặc trong tay ra, đặt dưới vòi nước rửa sạch thành phần muối. Anh rút một mảnh khăn giấy, lau sạch những giọt nước bên ngoài, rồi ung dung tỉ mỉ lắp cục pin vào lại máy thu âm đồng bộ.

***

Văn phòng đội hình sự Cục thành phố Kiến Ninh, tất cả cảnh sát rối rít đứng lên, tiếng gào của Nghiêm Tà vang lên từ xa tới gần:

"Nhanh chóng cử người đến bệnh viện tư nhân trên đường Văn Nghệ bảo vệ Thân Hiểu Kỳ. Ngoài ra còn có bến xe khách đường dài, ga tàu hỏa, ga tàu điện ngầm, đội dân phòng an ninh trật tự, trạm phát thanh ở các trung tâm thương mại, hệ thống camera giao thông xung quanh, điều động hết tất cả!"

"Một cô bé ngoại hình nổi bật lại mặc áo ngủ không chạy xa được đâu, ở gần bệnh viện chắc chắn có nhân chứng nhìn thấy, tất cả nhân viên lập tức tản ra tìm kiếm cho tôi!"

Nghiêm Tà đứng giữa văn phòng, giọng nói và vẻ mặt âm u đến mức có thể vắt ra nước:

"Bộ Vi có khả năng sẽ đi gặp một tên tội phạm vô cùng nguy hiểm, có vệ sĩ và trang bị hỏa lực, chính là kẻ chủ mưu bố trí vụ bắt cóc liên hoàn. Tất cả đội viên làm công việc hiện trường phải làm thủ tục đăng ký dùng súng, phát hiện mục tiêu lập tức liên lạc với cứu viện qua bộ đàm, quyết không cho phép tự ý hành động, nhớ kỹ!"

Vô số bước chân nhanh chóng lao ra hành lang, Nghiêm Tà xoay người ra khỏi văn phòng, lôi điện thoại di động ra gửi cho Cao Phán Thanh một tin nhắn Wechat:

"Cố vấn Lục ở đâu?"

Giây lát sau điện thoại buzz một tiếng, tin nhắn trả lời của Cao Phán Thanh. Nghiêm Tà còn chưa kịp mở ra đọc, đột nhiên dừng lại ngẩng đầu lên, suýt nữa đâm vào người trước mặt: "Ơ, cục trưởng Lữ...........'

Cục trưởng Lữ khoát tay tỏ ý không sao, từ tốn nói: "Đưa tôi xem cái đĩa cd cậu lục soát được ở nhà Bộ Vi."

Bên ngoài Nghiêm Tà tỏ ra không có gì khác thường, thực tế trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Loại vật phẩm tạm thời không được tính là vật chứng này, thường thường sau khi đưa về cục chỉ cần ghi thêm một dòng vào hồ sơ vụ án, sau đó cất giữ trong kho đội hình sự là được. Công tác quản lý nội bộ của chi đội thực ra không được chặt chẽ cho lắm, có khi người cảnh sát chịu trách nhiệm chính còn tiện tay ném vào trong ngăn kéo, lúc nào phá án xong viết báo cáo kết án mới vội vàng đi tìm.

Vậy tại sao cục trưởng Lữ lại cố ý muốn xem cái đĩa cd đó? Ông ấy có khi còn không biết đến sự tồn tại của cái đĩa cd này ấy chứ.

Không lẽ ông ấy vẫn luôn chú ý ghi chép tất cả hành động của vụ án này?

Gương mặt tròn trịa của cục trưởng Lữ lúc nào cũng vậy, không hờn không giận, đôi mắt vốn không lớn, tuổi tác càng cao lại càng nhỏ lại. Nhỏ nhưng rất tinh tường, đảo qua người Nghiêm Tà, hỏi: "Hiện tại cậu có suy đoán gì đối với chuyện này?"

Nghiêm Tà kịp thời phản ứng: "À, tạm thời cháu vẫn chưa nghĩ ra cô bé Bộ Vi này..........."

Cục trưởng Lữ một tay bưng vại trà hơi bốc lên nghi ngút, một tay chắp sau lưng, chậm rãi nói: "Chưa nghĩ ra chỗ nào?"

Nghiêm Tà ngắc ngứ mở miệng: "Chính là.........Ai là người đưa cho con bé ghi chép chấp pháp, tại sao con bé lại muốn nhìn Giang Đình, đội trưởng đội phòng chống ma túy Cung Châu, một người đã chết, không lẽ con bé và Giang Đình có quan hệ thân thích? Cháu muốn chờ sau khi bắt được con bé, thì đào sâu vào mặt này một chút.............."

Lúc mới bắt đầu, Nghiêm Tà cũng không biết mình có bản lĩnh thuận miệng nói hươu nói vượn vững vàng như vậy, thật giả lẫn lộn đến mức chính hắn cũng gần như tin tưởng. Cục trưởng Lữ vừa nghe vừa gật đầu, hình như rất nghiêm túc, còn đưa tay đẩy cặp kính lão đã trượt xuống sống mũi.

"Cả thảy chỉ có nhiêu đó, những vấn đề khác tạm thời chưa suy nghĩ được gì." Nghiêm Tà hít sâu một hơi, còn nói: "Về phần Bộ Vi rốt cuộc là nạn nhân, đồng phạm, hay là một trong những kẻ chủ mưu, hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận, chỉ có thể chờ kết quả giám định dấu vân tay và nét chữ trên bọc tiền mặt thu được ở nhà Phạm Chính Nguyên."

Cục trưởng Lữ gật đầu không nói gì, giống như đang sắp xếp cân nhắc lại mạch suy nghĩ của Nghiêm Tà, một lúc lâu sau lại gật đầu: "Rất tốt, rất chuyên nghiệp."

Nghiêm Tà khiêm tốn dè dặt cười cười.

"Chú vốn còn lo lắng cháu giận dỗi chuyện Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu, xông ngang đánh thẳng một trận ở Cung Châu, đến lúc đó đắc tội với người ta, còn phải để chú hoặc lão Ngụy đích thân ra mặt cho cháu, nên lúc nói chuyện điện thoại chú cũng không muốn nói nhiều, nếu chú đoán không sai, Uông Hưng Nghiệp hẳn là bị diệt khẩu, chẳng qua là vì chuyện trong căn phòng 701 của tòa nhà kia, vì vậy phía Cung Châu cũng không muốn tiếp tục điều tra thêm."

Nghiêm Tà chớp mắt, làm ra biểu tình kinh ngạc thỏa đáng: "Phòng 701 làm sao?"

Cục trưởng Lữ uống trà hoa cúc cẩu kỷ, xuôi theo vại trà bự khơi dậy tầng tầng mí mắt mệt mỏi: "Tần Xuyên có biết một ít, cậu ta không nói cho cháu biết sao?"

"Tần Xuyên?" Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi lại.

Cục trưởng Lữ giống như ý thức được điều gì đó, khoát khoát tay: "Tin đồn truyền miệng trong đội phòng chống ma tuý thôi, nói là ba năm trước sau khi hiện trường hành động của đội phòng chống ma túy Cung Châu bị nổ, phía trên có thành lập một tổ chuyên án, kết quả tra được một đạo mệnh lệnh điện tín của tập đoàn buôn bán ma túy là từ phòng 701 ở khu dân cư kia truyền ra ngoài. Sau đó tổ chuyên án đã điều tra toàn bộ tiểu khu này, nhưng lại phát hiện có liên hệ với rất nhiều người phía trên, nhất là các loại dấu vết vật chứng thu được ở trong căn phòng 701, còn phát hiện được một dấu vân tay in phía trong khung cửa, thuộc về Giang Đình lúc đó đang là đội trưởng đội phòng chống ma túy Cung Châu."

Tựa như một tia chớp theo cột sống đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, Nghiêm Tà thoáng chốc sững sờ:

"................Giang Đình?"

Ngày đó dưới chân cầu vượt ở Cung Châu, trong tay Giang Đình kẹp điếu thuốc, tầm mắt nhìn vào khoảng không: "Nếu như kéo dài thời gian giám sát để kiểm tra, bên trong tiểu khu còn xuất hiện mấy vị đại lão cấp bậc tiền bối, bao gồm ông Nhạc Quảng Bình phó thị trường vừa lui xuống lúc bấy giờ............."

Anh không đề cập đến dấu vân tay trong căn phòng 701 đó.

Là anh không biết tổ chuyên án đã tra đến nơi đó?

Hay là ngay từ lúc bắt đầu, anh đã tính toán che giấu sự thật bản thân từng ra vào căn phòng 701?!

"Ừ, điều tra sâu thêm nữa thì lộn xộn, nên cuối cùng họ đã từ bỏ manh mối này." Cục trưởng Lữ uống trà cẩu kỷ, chợt phát hiện điều gì, nghi ngờ nhìn Nghiêm Tà: "Cháu sao thế?"

"........................."

Biểu tình của Nghiêm Tà có chút khó coi, cục trưởng Lữ giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt hắn: "Cháu không sao chứ? Sao vừa nhắc tới đội trưởng Giang Đình, cháu lại như bị câu mất hồn thế?"

Nghiêm Tà giật mình tỉnh táo lại, sờ sờ sống mũi che giấu: "Không có gì, chỉ là hơi mệt, một lúc không phản ứng kịp................."

Cục trưởng Lữ gật đầu nghi ngờ, coi như chấp nhận lời giải thích này, "Tóm lại, chuyện của Uông Hưng Nghiệp tạm thời được nhận định là sợ tội tự sát, nhưng toàn bộ manh mối và hồ sơ vụ án đều đã được lưu trữ, nếu sau này có cơ hội, vẫn phải lật lại điều tra. Cô bé Bộ Vi này rất quan trọng, chờ sau khi bắt được con bé nhất định phải khai thác kỹ lưỡng tất cả lời khai, chú có linh cảm cô bé đóng một vai trò rất quan trọng trong chuỗi vụ án này, thậm chí có khả năng, có mối liên hệ nào đó không muốn người biết với bọn bắt cóc và băng nhóm buôn bán ma túy."

Ông nói, Nghiêm Tà vừa nghe vừa "dạ, dạ"

"Chúng ta là công an, thân thể chính là tiền vốn của cách mạng. Cho dù ỷ mình trẻ tuổi khỏe mạnh, cũng không thể bội chi trước thời hạn vốn liếng của mấy chục năm sau này." Cục trưởng Lữ nghĩ ngợi chốc lát, lại dặn dò: "Chờ sau khi vụ án này di tố, cháu với mấy đội viên cũng nên nghỉ ngơi một thời gian, đem thân thể thương tích này bồi dưỡng thật tốt đi."

Nghiêm Tà miễn cưỡng cười một tiếng.

Cục trưởng Lữ một tay bưng vại trà một tay chắp sau lưng, chậm rãi rời khỏi văn phòng chi đội hình sự, đi tới phòng làm việc của chính mình.

Nghiêm Tà rớt lại phía sau mấy bước, mới cùng sải bước đi ra ngoài, xa xa cuối hành lang có một bóng người quen thuộc đang vô cùng sốt ruột chờ ở nơi đó, nhìn thấy cục trưởng Lữ liền bước lên nghênh đón.

Đó là Tần Xuyên.

Trong lòng Nghiêm Tà nảy sinh nghi ngờ theo bản năng, nhưng không nghĩ nhiều, vừa bước nhanh xuống cầu thang bên kia hành lang vừa lôi điện thoại từ trong túi ra, chỉ thấy tin nhắn chưa kịp đọc của Cao Phán Thanh:

"Bọn em đang xem lại camera của bệnh viện, vừa nãy hình như có thấy cố vấn Lục ở trong phòng trà nước. Nghiêm ca có gì dặn dò?"

Nghiêm Tà chuyển đến số của Cao Phán Thanh, ấn phím gọi.

Dấu vân tay của Giang Đình xuất hiện trong căn phòng 701 khu chung cư.

Nếu định vị ngược lại của tin tình báo buôn bán ma túy mà Đinh Tán nhận được, có thể kết luận rằng mệnh lệnh của Q Cơ được phát ra từ phòng 701 của khu chung cư.

Quan hệ logic ở giữa tưởng chừng như kỳ quái phức tạp, trên thực tế lại đơn giản tàn khốc hơn nhiều. Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng lục phủ ngũ tạng trong lòng Nghiêm Tà như đang bị một con rắn độc quấn chặt từng vòng.

"Đội phó Nghiêm."

"Đội phó Nghiêm còn chưa đi à."

"Đội phó Nghiêm................."

Trên đường có rất nhiều người chào hỏi hắn, Nghiêm Tà bình tĩnh gật đầu chào lại, từ biểu cảm trên mặt không nhìn ra chút khác thường nào.

"A lô, anh Nghiêm?" Lúc này điện thoại rốt cuộc cũng được nhận, phía bên kia vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Cao Phán Thanh lớn tiếng: "Lúc nãy bọn em theo dõi camera của bệnh viện, tạm thời chưa có phát hiện mang tính đột phá nào, phía bên văn phòng Cục có tra ra được manh mối nào của Bộ Vi không? Tiếp theo bọn em định..............."

"Đưa cố vấn Lục tới đây."

Cao Phán Thanh tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Tôi ở đối diện cục thành phố chờ chú." Nghiêm Tà lặp lại từng chữ: "Đừng nói cho ai biết, chú tự mình đưa cố vấn Lục tới đây cho anh."