Chương 79
Edit: Sabi
Bụi đất mù mịt bay lên, rồi chậm rãi rơi xuống, Nghiêm Tà sửng sốt một lúc lâu mới thốt lên: "Sức tiềm tàng này thật lợi hại.................."
"Trước đây tôi cũng từng," Giang Đình phủi phủi tay đứng lên, vẫn còn thở hổn hển: "Vật lộn cận chiến, đạt được một trong ba vị trí đứng đầu khoa, phù, phù......................."
Nghiêm Tà cân nhắc một hồi, hỏi: "Khoa quản lý hay hình sự?"
Còn chưa kịp dứt lời hắn đã nhận được cái nhìn lạnh lẽo đến từ Giang Đình ở phía đối diện.
Hầm trú ẩn không sâu, trên dưới chỉ cao bằng hai đầu người, dưới đáy đặt ngổn ngang mấy cái giá phủ vải bạt, hơi giống hầm rau dưa trong nhà người dân miền bắc, không gian chỉ đủ cho hai người đứng đối mặt nhau, đến xoay người cũng có chút khó khăn. Nghiêm Tà dẫn đầu leo xuống, dùng đèn pin quét một vòng, Giang Đình ngồi xổm trên đỉnh đầu hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"................." Nghiêm Tà đột nhiên ngoắc ngoắc tay: "Xuống đây!"
"Sao thế?"
"Không có thời gian giải thích, mau xuống đây!"
Giang Đình không rõ cho lắm, xuôi theo chân cái giá leo xuống hầm trú ẩn, còn chưa kịp đứng vững thì bị Nghiêm Tà ôm lấy bịt miệng lại.
"Anh- ưm..................."
Đèn pin lạch cạch rơi xuống đất lăn hai vòng, vầng sáng chiếu lên hai bàn chân đan xen của hai người, đi lên nữa là đầu gối cùng bắp đùi dính chặt vào nhau. Tiếng quần áo cọ xát cùng tiếng thở dốc vang lên rõ ràng trong lòng đất an tĩnh, khoảnh khắc nuốt nước bọt còn mang theo tiếng nước chảy nhỏ vụn, Giang Đình phát ra một tiếng "ưm" trầm thấp.
"Không cho tôi hôn hả?" Nghiêm Tà nhỏ giọng hỏi, cưỡng ép đè y vào tường đất, trong không gian nhỏ hẹp không cần phí sức lực cũng đủ để Giang Đình không thể động đậy: "Tôi cứ hôn đấy."
"..................."
Đồng ruộng yên tĩnh, vầng sáng ảm đạm, hơi thở dây dưa khiến người ta mất tập trung. Đôi môi bị hôn đến đỏ mọng của Giang Đình hơi hé mở, Nghiêm Tà dùng ngón tay cái lần lượt vuốt ve, một lúc lâu sau lại lần nữa cúi đầu hôn xuống, chiếu ra hình bóng không thể tách rời.
"Anh thật là........................"
"Hở?" Răng nanh của Nghiêm Tà cắn vào lỗ tai Giang Đình, khàn khàn nói: "Tôi làm sao?"
Giang Đình làm bộ muốn đẩy hắn ta, túm lấy chân cái giá, Nghiêm Tà cuống quýt bắt lấy anh: "Đừng đi, đừng đi........ Không lừa anh, thật sự có phát hiện thật mà! Đây nè."
Nghiêm Tà giống như làm ảo thuật, nhặt đèn pin lên ngồi xổm xuống, vén cái vải bố chống thấm nước lộn xộn kia lên. Chỉ thấy trên cái giá có một bọc đồ màu đen, được bọc rất tỉ mỉ, lấy xuống mở hết lớp này đến lớp khác mới lộ ra một một chồng vật cứng vuông vắn gói trong túi giấy màu trắng.
Giang Đình phủi phủi tay, anh biết đồ vật giống như cục gạch này là cái gì - tiền mặt.
"Có chút nặng," Nghiêm Tà ra hiệu cho anh nhìn, "Phía trên có chữ,"
Giang Đình cúi đầu xuống, dưới ánh sáng đèn pin, trên túi giấy trắng dùng bút đen viết mờ mờ bốn chữ: Hai trăm năm mươi ngàn.
Trong chùm ánh sáng đan xen sắc mặt hai người đều có phần tối tăm không rõ, một lúc lâu sau Nghiêm Tà mới hỏi: "Thường thì sát thủ sẽ nhận một nửa, sau khi thành công mới nhận nửa còn lại, đúng không?"
Giang Đình nói: "Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa làm sát thủ bao giờ."
Nghiêm Tà ngồi chồm hổm dưới đất, Giang Đình đứng sau lưng hắn, ngại vì không gian có hạn nên hai người dựa sát vào nhau. Nghiêm Tà quay đầu nhìn Giang Đình, vẻ mặt vì cố nén cười mà có phần kỳ quái, chậm rãi nói: "Không nghĩ tới ở trong mắt Uông Hưng Nghiệp anh lại rẻ như vậy, có năm trăm nghìn...................."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Đình hắn lại nhanh chóng bồi thêm một câu: "Không sao, trong mắt tôi anh đáng giá năm triệu - năm mươi triệu! Không, em là bảo vật vô giá!"
"Cút," Giang Đình rốt cuộc nhịn không được cười mắng, dùng đầu gối thúc vào lưng hắn: "Thu dọn nhanh lên, chuyến đi này cũng coi như là có kết quả."
Nghiêm Tà không cam lòng đứng lên, còn muốn hôn, nhưng Giang Đình đã sớm có chuẩn bị ngả người về phía sau, dây dưa một lát đánh phải bất đắc dĩ từ bỏ, nắm lấy chân cái giá leo lên ra khỏi hầm trú ẩn.
Không khí mát mẻ của đêm hè phả vào mặt, người còn chưa ra khỏi đường hầm, đã hít một hơi thật dài không khí mát mẻ, vừa muốn quay đầu đón lấy hai trăm năm mươi ngàn mà Giang Đình đưa tới, đột nhiên liếc thấy gì đó, động tác của hắn lập tức dừng lại.
Trên bức tường ở sân sau, ánh trăng chiếu lên mấy bóng người lén lút, một tên đã nhảy xuống, còn hai tên đang nằm trên tường chuẩn bị nhảy, còn một tên dẫn đầu đang cầm đèn pin lia xung quanh, chùm ánh sáng chiếu đến nửa thân người lộ ra khỏi mặt đất của Nghiêm Tà, lập tức cứng đờ.
Sau đó: "Có người!"
"Ai?!"
Biến cố phát sinh đột ngột, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc Nghiêm Tà lại liếc thấy trong tay đối phương có súng, lập tức đoán được thân phận người tới, buột miệng: "Phạm Ngũ?"
Phạm Ngũ chính là tên dẫn đầu cầm đèn pin kia, vốn là đang chuẩn bị nhào lên, đột nhiên nghe thấy tên mình, theo điều kiện lảo đảo lùi về phía sau. Chỉ trong 1/1000s ngắn ngủi, Nghiêm Tà gắt gao ấn Giang Đình ở sau lưng trở lại đường hầm, sau đó lập tức lăn một vòng rút súng lục ra, nghiêm nghị cảnh cáo: "Cấm nhúc nhích! Cảnh sát!"
Bọn côn đồ định xông lên liều mạng, nghe được cảnh sát phản ứng đầu tiên là quay đầu chạy trốn, hai tên đang ở trên tường lập tức muốn nhảy ra ngoài. Nhưng bọn chúng còn chưa hoàn toàn nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy đến gần, người cảnh sát gầy gò của đồn công an thị trấn bất ngờ xông vào, nhìn thấy trận thế ở sân sau, lập tức sợ ngây người: "Có, có súng?!"
Nghiêm Tà đột nhiên kịp phản ứng, bây giờ phần lớn cảnh sát cơ sở xuất cảnh đều không mang theo đạn, nhiều nhất cũng chỉ mang theo súng rỗng giả bộ ra dáng một chút - nhưng cái tên gầy này ngay cả dáng vẻ cũng không giả bộ được, trực tiếp gọi ra!
"Chạy! Đi gọi cứu viện!" Nghiêm Tà buột miệng.
Cũng trong lúc đó Phạm Ngũ cũng đồng thời phản ứng: "Chỉ có một tên cớm! Đừng sợ, nhớ lấy tiền!"
Hai tên trên tường lên tiếng đáp lại nhảy xuống, sân sau nhất thời nhiều thêm bốn tên côn đồ. Người cảnh sát gầy không đợi Nghiêm Tà nói lần thứ hai, lập tức tông cửa xông ra ngoài!
Mọi người thường chỉ có mấy giây để đưa ra lựa chọn, thậm chí đôi lúc mấy giây cũng là nhiều, thời điểm sự việc chân chính xảy ra, chỉ có tiềm thức làm chủ mà thôi - ít nhất sau này lúc Nghiêm Tà nhớ lại chuyện này, chỉ nhớ tới một ý niệm trong đầu: Nếu mình bỏ chạy, Giang Đình trong hầm trú ẩn phải làm thế nào?
Giang Đình không có súng, cũng không thể chạy thoát, vào giây phút nguy hiểm đó anh còn trông giữ hai trăm năm mươi ngàn tiền tang vật. Đám người này tuyệt đối sẽ không vì Giang Đình hai tay dâng số tiền kia lên mà tha mạng cho anh, bọn chúng là những tên liều mạng ngay cả cảnh sát cũng dám giết!
Nghiêm Tà quyết định, nhanh như chớp ép sát mặt đất tránh được viên đạn của đối phương, đồng thời bước nhanh lên trước, một phát súng đoàng! vang lên, đầu đạn dán sát lòng bàn chân tóe ra tia lửa. Tia lửa kia thoáng qua rồi biến mất, ngay lúc nó biến mất, Nghiêm Tà đã vọt tới trước mặt tên dẫn đầu Phạm Ngũ, không nói hai lời đá ngay vào ngực gã!
Phạm Ngũ không nghĩ tới cái tên cảnh sát này dám một mình chống cự với bốn người bọn họ, lập tức mắng to một tiếng, giữa lúc hoảng hốt bắn trượt ở cự ly gần, khẩu súng bị Nghiêm Tà bay lên đá vào bụi cỏ. Lúc này, một tên côn đồ khác lập tức nhào lên hỗ trợ, vừa mới chạm vào vạt áo đã bị Nghiêm Tà trở tay túm lấy cánh tay, một cú ném qua vai cực kỳ lưu loát, gã nặng nề nện xuống đất, hắn được thế bẻ gãy xương cổ tay đối phương! Rắc!
"Aaaaaaa..................." Tên côn đồ đồng thời hét lên thảm thiết, Phạm Ngũ vung cái đèn pin không đầu không đuôi lên làm vũ khí, chiếc đèn pin làm bằng nhôm, vừa vặn đập vào trán Nghiêm Tà, chất lỏng ấm áp lập tức ồ ạt chảy xuống.
Nhưng lúc đánh cận chiến căn bản không có cảm giác đau, ngược lại mùi máu tanh còn kích thích sự hung hãn từ trong xương tủy của Nghiêm Tà, hắn đoạt lấy đèn pin nổi điên vụt mạnh mấy phát vào bên người, trực tiếp đập bể đầu chảy máu một tên côn đồ vừa xông lên khác!
Phạm Ngũ tức giận hét lên: "Lên! Giết nó!"
Trong bóng tối, ba tên cùng lúc xông lên, đoạt súng trong tay Nghiêm Tà, nếu là ở bên ngoài, hành vi cướp súng này cũng đủ cho mỗi người ngồi tù mười năm, nhưng lúc này sự cám dỗ của tiền bạc và nỗi sợ bị bắt khiến mấy tên côn đồ mất hết lý trí. Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Tà cảm giác được mình bị người siết chặt từ phía sau, đồng thời ngón tay cầm súng bị cưỡng ép vặn ra, mùi máu nồng nặc lập tức xông lên đỉnh đầu, hắn cắn răng giơ tay lên bóp cò súng!
Đoàng!
Đoàng!
"Máu, máu................. Aaaaaaaa! Có máu!!"
Trong bóng tối có người quỳ xuống, khẽ lay động, sau đó cơ thể suy sụp ngã xuống đất, phát ra tiếng bịch!
Tiếng động kia không được coi là nặng, nhưng lại giống như một cái chùy nặng nề nện vào lòng tất cả mọi người, toàn bộ thế cục trong nháy mắt đông cứng lại. Thời gian như ngừng khoảng hai ba giây, Phạm Ngũ đột nhiên kịp phản ứng, bộc phát ra tiếng rống the thé: "Nhanh, hạ súng của nó!!"
Nghiêm Tà bứt ra lui về phía sau, nhưng giữa thế tấn công của ba người mất đi thăng bằng lảo đảo một phát, khẩu 92 rời tay rơi xuống đất, một tên côn đồ lập tức nhào lên cướp. Nhưng Nghiêm Tà cũng phản ứng rất nhanh, tung người lên đá bay khẩu 92 đi, ngay sau đó hắn bị Phạm Ngũ ở phía đối diện kéo lại đấm cho mấy cú, phun ra một ngụm nước miếng mang theo tia máu.
"Bố đờ cờ mờ chúng mày!"
Từ trước tới nay đều là Nghiêm Tà đánh người, chứ chưa từng có ai đánh hắn, hôm nay bị mấy tên côn đồ này đánh đã kích phát tất cả hung tính của hắn. Lúc này, hai tên côn đồ còn lại không lôi được hắn ra, chỉ thấy hắn dùng đầu đâm ngã Phạm Ngũ, hai người đấm nhau túi bụi, Nghiêm Tà đột nhiên đụng phải cái gì đó, thuận tay nhặt lên dùng toàn bộ sức lực đập một phát................
Boong!
Tiếng kim loại va chạm với sọ người vang vọng một lúc lâu.
Phạm Ngũ mở to mắt, tay vẫn còn duy trì động tác nắm đấm, trong hốc mắt nhanh chóng phủ đầy máu tươi, màu đỏ tươi ào ào chảy xuống theo gò má. Sau đó, máu từ lỗ mũi, khóe miệng thậm chí cả lỗ tai cũng ồ ạt chảy ra, trong nháy mắt nguyên cái đầu của gã biến thành hồ lô máu.
"Anh, anh Đại................" Một tên côn đồ run rẩy lui về sau nửa bước: "Đầu, đầu anh..........."
Bả vai Phạm Ngũ run lên, nửa người giật giật, giống như muốn chạm vào phần xương sọ bị lõm xuống của mình - nhưng rõ ràng là không làm được. Trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ử, giương mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà, ánh mắt tràn ngập oán hận cùng khó hiểu, sau đó thẳng đờ ngã xuống đất.
"Anh Đại chết, hắn đánh chết anh Đại..................."
Nghiêm Tà nhìn cái đèn pin bằng nhôm đầy máu trong tay, không khỏi sửng sốt - cái thứ đồ chơi này vừa nãy rõ ràng cũng đập lên ót hắn, sao bây giờ lại đập vỡ sọ người rồi?
"Chạy, chạy mau..............." Một tên côn đồ nhỏ con hét lên như điên: "Quân cứu viện của hắn sắp tới rồi, chạy mau!"
Tên nhỏ con giật lùi về phía sau, Nghiêm Tà co cẳng đuổi theo: "Đứng lại!"
Ánh trăng nấp trong tầng mây đột nhiên thoáng hiện, một tên côn đồ đầu trọc chợt liếc thấy một vật phản quang cách đó không xa. Gã không chút suy nghĩ, lập tức nhào qua bắt lấy, mới cầm lên tay trong lòng vui mừng khôn xiết - là khẩu súng của Phạm Ngũ lúc nãy bị Nghiêm Tà đá bay!
Sự tỉnh táo của gã hầu như đã biến mất hoàn toàn, lập tức giơ súng lên chĩa vào Nghiêm Tà: "Đứng lại, đứng lại cho tao!"
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Tà đã phóng người lên ngã nhào xuống tên nhỏ con, lật người đứng lên thụi một đấm, đánh cho nghi phạm không kịp phản kháng, máu mũi nhanh chóng trào ra. Sau đó hắn rút còng tay từ sau lưng ra, thuần thục vặn ngược hai tay tên nhỏ con, còn chưa kịp còng lại bên tai đã..............
Đoàng!
Hơi nóng quẹt qua tai, Nghiêm Tà đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi lập tức co lại.
Hắn đang đối diện với họng súng đen ngòm của tên đầu trọc!
Ngắn ngủi chưa đến nửa giây nhưng trái đất đột nhiên như ngừng quay, tên đầu trọc hai tay giơ súng chĩa về phía Nghiêm Tà, cặp mắt đỏ ngầu, sự hung dữ từ trong đó bắn ra.
Nếu như gã còn có nửa phần suy nghĩ của người bình thường, thì lúc này nên vứt súng xoay người bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt; nhưng sau khi dốc toàn lực được ăn cả ngã về không, nỗi oán hận với thất bại đã định, cùng tâm lý cờ bạc bị máu tươi kích thích đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí, gã chỉ nghe được tiếng ù ù vang dội trong lỗ tai, sau đó cắn răng, nhắm vào Nghiêm Tà bóp cò..................
Đoàng!
Viên đạn xoay tròn phá tan bầu trời đêm, mang theo đóa hoa máu nở rộ.
"Aaaaa............ Aaaaa.......... Aaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên đứt quãng, tên đầu trọc ôm tay ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, khẩu súng sớm đã bay ra ngoài tường. Nghiêm Tà không tin được nhìn về nơi tiếng súng phát ra, trong bóng đêm chỉ thấy Giang Đình đứng cách đó vài bước, tay cầm khẩu súng thở dốc không ngừng.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên gò má của anh, làn da ướt đẫm mồ hôi lạnh phản chiếu ánh sáng lung linh, đôi môi tím tái.
Đôi mắt anh nhắm chặt.
Tên nhỏ con không biết lấy sức lực ở đây ra, thoát khỏi Nghiêm Tà đang mất cảnh giác, chạy như điên ra ngoài. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một bóng người nhảy lên bờ tường, đạp khoảng không rơi xuống đất bước nhanh lên phía trước, tung người lên đá một phát, khiến cho tên nhỏ con liên tiếp lui về phía sau mấy bước; tiếp theo đó tên nhỏ con còn chưa kịp bò dậy, trước mặt chính là còng tay cuốn theo gió, vù vù hai cái rồi rút ra làm gã suýt chút nữa phun luôn răng cửa, gào khóc kêu đau.
Người tới, bừng bừng sát khí, dùng một chân giẫm tên côn đồ nhỏ con lên đất, lạch cạch khóa còng tay lại, lúc này mới ngẩng đầu lên gọi: "Đội phó Nghiêm! Cố vấn Lục! Hai người không sao chứ?"
Quả nhiên là quân cứu viện mà người cảnh sát gầy gọi tới, Hàn Tiểu Mai.
Nghiêm Tà chuẩn bị lên tiếng đáp lại, chợt trông thấy Giang Đình giống như vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, bước vội đi về phía bên này.
Nghiêm Tà không biết mình nghĩ gì, có lẽ đơn giản chỉ là do đầu óc trúng gió, hoặc do vừa trải qua giây phút sinh tử khiến tiềm thức lóe lên một cái linh cảm, nuốt ngược câu "Bọn anh không sao" trở lại, sau đó không nói tiếng nào ngã nhào xuống đất.
"....................Đội phó Nghiêm?" Hàn Tiểu Mai không hiểu chuyện gì, nên: "Anh sao thế?"
Giang Đình dừng chân.
"Đội phó Nghiêm?"
Trên mặt Giang Đình phút chốc không còn giọt máu, gần như lảo đảo đuổi lên phía trước quỳ nửa người xuống, dưới ánh trăng chỉ thấy hai mắt Nghiêm Tà nhắm nghiền, hơn nửa gương mặt đều là máu.
"................Nghiêm Tà," Giang Đình dò thử hơi thở của hắn, cũng không chú ý đến ngón tay đang run rẩy dữ dội của mình: "Tỉnh tỉnh, Nghiêm Tà?"
"........................."
"Nghiêm Tà! Đừng giỡn!"
Âm cuối của Giang Đình trong nháy mắt kéo dài, tay chân anh luống cuống, chỉ có thể ôm lấy nửa người trên của Nghiêm Tà ra sức chặn vết thương trên trán kia lại. Rõ ràng là máu nóng, nhưng toàn thân anh lại run lập cập như ngâm trong nước đá, mỗi một chữ đều mang theo âm thanh run rẩy: "Nghiêm Tà, tỉnh lại, xin anh tỉnh lại...............Gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!"
Hàn Tiểu Mai cũng luống cuống, điện thoại di động vừa móc ra đã lạch cạch rơi xuống đất, phịch, cô quỳ xuống điên cuồng lần mò.
Nghiêm Tà ý thức mờ mịt: "Giang, Giang Đình................"
"Đừng ngủ, đừng ngủ!" Lỗ tai Giang Đình ầm ầm, cũng không nghe thấy mình đang nói gì: "Nghiêm Tà, anh nhìn tôi! Nhìn tôi! Đừng ngủ, xin anh!"
Nghiêm Tà hơi ngửa đầu, giống như muốn nói gì đó, Giang Đình lập tức cúi đầu đến gần, bên tai là hơi thở mong manh của hắn: "Cho nên sau..........sau này.........anh có gả cho tôi không.............."
Biểu tình của Giang Đình đột nhiên trở nên trống rỗng.
"Đây là nguyện vọng - khụ khụ khụ, nguyện vọng cuối cùng của tôi, xin anh nhất định phải đồng ý...........Phụt........Há há há há.............."
Nghiêm Tà rốt cuộc không nhịn được cười to, cười được hai tiếng thì động đến vết thương, vừa xuýt xoa vừa cười.
Giang Đình ngây ngẩn.
Hàn Tiểu Mai cũng sững sờ.
"Há há há.................Áu!"
Tiếng cười đột ngột ngừng lại, chỉ thấy Giang Đình một tay xách vạt áo của Nghiêm Tà lên, nắm tay lại đấm mạnh vào khuôn mặt đẹp trai kia, sau đó giữa tiếng xuýt xoa của Nghiêm Tà đứng dậy quay lưng bỏ đi một mạch.
***
Mười phút sau, trên Mercedes - Benz G.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao? Không phải cố ý, thật sự không phải cố ý đâu, lúc ấy quả thực có hơi choáng váng.............Ai dô, bảo bối của tôi ơi, còn tức giận hả? Nếu không cho anh đấm tôi phát nữa? Nào, nhằm vào đây, đấm mạnh vào."
Nghiêm Tà giống như con bạch tuộc dán lên người Giang Đình, nhưng không siết chặt, Giang Đình quay người lại, chỉ chừa lại cho hắn một sống lưng lạnh lùng.
Hàn Tiểu Mai đang đứng bên cửa xe hí hoáy gặm dưa hấu, phun ra hai cái hạt, tàn nhẫn nói: "Đáng đời!"
"Ôi, con nhóc này sao lại như vậy chứ? Người lớn cãi nhau cũng không biết khuyên nhủ đôi câu, còn đứng bên cạnh quạt gió thổi lửa?" Nghiêm Tà lập tức quay mũi dùi, vỗ vào ót Hàn Tiểu Mai dạy dỗ: "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn. Vừa rồi ở sân sau là tình huống gì mà cô lề mề mãi mới chạy tới, sao cô không đợi đến lúc xác anh với cố vấn Lục lạnh rồi hẵng chạy tới luôn?"
Trong miệng Hàn Tiểu Mai đầy dưa hấu, ú ớ: "Em vừa nghe đại ca dân cảnh kia kêu cứu mạng là lập tức chạy đi! Hơn nửa đêm lại phải leo ba cái dốc núi, lại lượn vòng vòng một chặp, tìm được hiện trường đâu có dễ dàng?!"
"Dân cảnh đại ca kêu cứu mạng" kia đang cùng chủ nhiệm trị an, hai người khiêng hai cái xác nghi phạm từ sân sau đi ra, lại giải hai tên đầu trọc và nhỏ con bị còng lên xe, nghe vậy xoa tay cười, cũng may đêm tối đã che đi gương mặt đỏ bừng của anh ta.
"Không sao, người anh em, không trách anh." Nghiêm Tà dùng khăn che cái tràn đầu máu tươi của mình, nói: "Các anh không được phát súng, quả thực không thể chống cự, là con nhóc này quá dũng mãnh thôi."
Người cảnh sát gầy cười theo: "Tôi, tôi đi thu thập đầu đạn cùng tiền tham ô ở sân sau............" Sau đó vội vàng che giấu khuôn mặt già nua đang nóng lên chuồn mất.
Bên này người ngoài vừa đi khỏi, bên kia Nghiêm Tà lập tức chứng nào tật nấy, không quan tâm đến khuôn mặt đầy máu của mình, liền nhiệt tình cười hì hì dồn đống Giang Đình đến cửa xe: "Ai zà, để tôi xem đội trưởng Giang đang tức giận của chúng ta nào, chỉ huy Giang, Giang mỹ nhân............Nào, ngoan~ tôi sai rồi còn không được sao? Lần sau cũng không dám nữa còn không được sao? Xuỵt xuỵt xuỵt.........."
Giang Đình bị dồn vào trong góc, thật sự không thể tránh được nữa, cuối cùng cả giận nói: "Nghiêm Tà!"
Nghiêm Tà lập tức: "Hả?"
Hai người đối mặt trong không gian nhỏ hẹp của buồng xe, Nghiêm Tà đột nhiên cúi đầu, hôn phớt lên mí mắt Giang Đình một cái, kề môi thì thầm: "Còn giận à?"
"..................."
"Đừng giận nữa?"
Cái trán trắng nõn của Giang Đình khẽ giật giật, một lúc lâu sau mới nghiến răng nhả ra mấy chữ: ".............Anh lớn lên như thế nào mà cho tới bây giờ còn chưa bị người đánh chết?"
Nghiêm Tà dương dương đắc ý: "Là do tôi lớn lên đẹp trai đó!"
"Đội phó Nghiêm, đội phó Nghiêm!" Người cảnh sát gầy ôm hai trăm năm mươi nghìn thở hổn hển chạy tới: "Tôi mang tới rồi đây, tiền tham ô của anh này!"
Nghiêm Tà lập tức buông cố vấn Lục ra, làm như chưa có chuyện gì xảy ra: "Cái gì tiền tham ô của tôi, xem anh nói kìa - đừng để vào cốp xe, trong cốp còn có hai cái xác đấy. Để bên ghế phụ ấy, đợi lát nữa lúc trở về để cố vấn Lục ôm tiền chuộc thân của anh ấy. Xe của đồn công an các anh đã lên đường chưa?"
Người cảnh sát gầy không hiểu tiền chuộc thân là cái cuống gì, ngây ngô à một tiếng: "Rồi rồi, đồn trưởng chúng tôi đã thông báo cho cấp trên, đợi lát nữa sẽ tự mình theo xe tới đây."
Hàn Tiểu Mai đứng bên cửa xe ăn hết dưa hấu, tay dính nước bẩn cô tùy tiện lau lau hai cái trên quần đồng phục, vươn cổ lại quan sát hai trăm năm mươi ngàn đang được bọc trong túi giấy, chậc chậc nói: "Thực không dám giấu, đời này em chưa từng được tận mắt nhìn thấy nhiều tiền mặt như thế kia."
Nghiêm Tà nói: "Vậy thì cô đúng là quá đáng thương, anh Nghiêm quyết định sẽ không để cô phải tiếp tục đáng thương như vậy nữa. Như vậy đi, sau khi trở về chúng ta đi ngân hàng tùy tiện rút hai triệu tiền mặt, hoặc là ba bốn triệu cũng được............."
"Sau đó thì sao?" Hàn Tiểu Mai tràn đầy mong chờ hỏi.
"Sau đó cho cô chụp một bức ảnh làm kỷ niệm." Nghiêm Tà mỉm cười: "Không thì cô muốn làm gì?"
Hàn Tiểu Mai trợn mắt kinh ngạc.
"................." Giang Đình từ chỗ ngồi phía sau đột nhiên nhổm người lên, nhíu mày, cố sức xách bọc tiền mặt xuống ghế sau.
"Ấy?" Hàn Tiểu Mai khó hiểu: "Sao vậy, cố vấn Lục?"
"Đưa tôi đèn pin."
Giang Đình nhận lấy chiếc đèn pin mà Nghiêm Tà đưa tới, chiếu lên năm chữ trên cái túi giấy màu trắng: "Hai trăm năm mươi ngàn" nét bút cẩu thả nhưng khuôn chữ ngay ngắn, chắc viết vội, nét bút màu nâu rất nhạt; nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, rơi trên giấy là vết tích màu nâu nhạt, có hơi giống bút sáp màu.
"Cô có trang điểm không?" Giang Đình đột nhiên hỏi.
Hàn Tiểu Mai hơi ngạc nhiên, nói: "Không nhiều..........Thỉnh thoảng mới trang điểm, sao á?"
Ngón trỏ của Giang Đình gõ nhẹ lên dòng chữ 'hai trăm năm mươi ngàn', nhíu mày nói: "Tôi luôn có cảm giác, năm chữ này giống như viết bằng chì kẻ mày mà mấy cô hay dùng."