Chương 74
Edit: Sabi
"Anh Nghiêm?"
..............
"Anh Nghiêm! Đội kỹ thuật tới rồi!"
Trong căn phòng cũ kỹ mốc meo, Nghiêm Tà đột nhiên hoàn hồn. Trong chớp mắt đó, hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhanh chóng nhét tấm ảnh của Giang Đình vào trước ngực rồi đứng dậy, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Hưng đeo bao chân màu lam dẫn theo mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường vết chui vào phòng.
"Ầy, lão Nghiêm, có phát hiện gì không?" Hoàng Hưng không chú ý đến sự khác thường thoáng qua trên mặt Nghiêm Tà, hất cằm chỉ vào ký hiệu mũi tên màu đỏ trên đất, hỏi: "Đó là cái gì?"
"À, ma túy tổng hợp được dán bằng keo dán, bảo bọn họ chú ý lật toàn bộ ga giường lên thu thập chứng cứ, chắc là có vân tay." Nghiêm Tà quay người lắc cuốn sổ ghi chép trước mặt Hoàng Hưng: "Vừa rồi em đang xem cái này."
"Đây là gì?" Hoàng Hưng nhận lấy nhìn qua, lập tức "Đù" một tiếng.
"Tên béo Uông Hưng Nghiệp này chắc là một con buôn, rất có thể lão đang lợi dụng đường dây buôn bán ma túy để sưu tập những cô bé có đặc điểm phù hợp với điều kiện của bọn bắt cóc. Những cô bé này vô cùng tươi sáng này có chung đặc điểm: đều từ mười ba đến mười sáu tuổi, lớn lên xinh đẹp, hõm vai phải của Lý Vũ Hân và Bộ Vi đều có một nốt ruồi son. Nếu chúng ta kết hợp họ Đằng, nốt ruồi son, mười sáu tuổi cùng thời gian mất tích làm manh mối tổng hợp, hẳn là có hy vọng tìm được nạn nhân đầu tiên."
Hoàng Hưng lật xem ảnh của ba cô gái nhỏ hết lần này đến lần khác, không thể tin được nói: "Cách thức thì anh hiểu, nhưng mục đích là gì? Nói là bắt cóc lại không phải vì tiền, chẳng lẽ thuần túy chỉ là vì thú vui biến thái?"
Mí mắt Nghiêm Tà khẽ giật giật, lộ ra nụ cười khẩy rất khó chú ý tới nếu không quan sát kỹ: "Chúng ta không cần phải hiểu rõ suy nghĩ của một kẻ điên biến thái, nếu thực sự muốn biết, chờ bắt được tên tội phạm sau đó thẩm vấn kỹ lưỡng là được."
Hoàng Hưng như có điều suy nghĩ gật đầu, Nghiêm Tà rút lại cuốn sổ ghi chép bỏ vào túi vật chứng. Lúc này tiểu Trương từ ngoài cửa ló đầu vào: "Anh Nghiêm, anh Cao hỏi lúc nào anh xong việc ở đây, sau khi xong việc có quay về Cục thành phố không?"
"Có chuyện gì à?"
"Đồn công an huyện Giang Dương dùng mẹ của Lý Vũ Hân làm mồi câu, tối qua hành động suốt đêm bắt được mấy "con buôn bán lẻ", hiện tại đã đưa đến Cục thành phố, không biết có cần đợi anh về thẩm vấn không?"
Nghiêm Tà vội vàng đóng túi vật chứng đựng sổ ghi chép lại: "Nói với lão Cao đợi anh về!"
***
Cục thành phố Kiến Ninh.
Nghiêm Tà nhanh chóng đẩy cánh cửa căn phòng nhỏ bên ngoài phòng thẩm vấn ra, nhân viên kỹ thuật lập tức lên tiếng chào hỏi: "Đội phó Nghiêm, anh đến rồi."
"Đã lên sàn diễn rồi?" Nghiêm Tà nhận lấy tai nghe Bluetooth nhân viên kỹ thuật đưa tới, vừa đeo vừa hỏi.
Xuyên qua mặt kính có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng thẩm vấn, Cao Phán Thanh cùng một tên cảnh sát nhân dân khác chịu trách nhiệm ghi chép đang ngồi trước bàn sắt, trên ghế thẩm vấn là một gã thanh niên mặt mũi ỉu xìu tay bị còng, ngoại hình trông khá non nớt, mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình lộ ra hình xăm dưới hai cánh tay, tóc tai thì đông một nhúm nhuộm màu xám tro tây một nhúm nhuộm màu tím lạnh.
"Chưa đâu, anh Cao chỉ chạy phần mở đầu chương trình thôi, còn nội dung thì đang chờ anh quay lại." Nhân viên kỹ thuật ấn micro: "A lô, anh Cao, đội phó Nghiêm đã tới, bắt đầu đi?"
Cao Phán Thanh gật đầu một cái, chuyển hướng sang tên thanh niên xăm cánh tay, mở miệng lạnh nhạt nói: "Lặp lại một lần nữa những nội dung mà cậu đã khai báo với đồn công an huyện Giang Dương."
Gã thanh niên xăm tay ỉu xìu dựa lưng vào ghế ngồi, nghe vậy, biểu tình trên mặt hoàn toàn là "Tại sao mấy ông lại không tin tôi.", còng tay leng keng chạm vào mặt bàn: "Các vị chính phủ, có thể khai em thật sự đã khai hết rồi, các ông anh cũng không phải là không ghi chép lại, dù có kêu em lặp lại một trăm lần nữa em cũng không nghĩ ra được nội dung gì mới, đúng không? Tối hôm qua, em cũng là lần đầu tiên biết được lão béo kia họ Uông, trước kia bọn em thường gọi lão ta là anh Cẩu, bởi vì lão ta đeo một cái đầu chó vàng trên cổ...................."
Cao Phán Thanh vừa đọc bản ghi chép vừa không nhìn được, nói: "Nói trọng điểm!"
"Em thì có thể biết cái đếch gì là trọng điểm, em chỉ là một kẻ đi theo đại ca nhập hàng rời, bột K (*), nhuyễn tử, thuốc lắc...........Lão béo kia là cấp trên của cấp trên của cấp trên của em, đến đại ca của em cũng chỉ có thể nhập hàng từ tuyến dưới của lão, cho nên những người bình thường như bọn em sao có thể nhìn thấy nhân vật lớn như vậy. Theo em nhớ, lão đã từng tự mình tới Giang Dương hai lần, cuối năm ngoài và đầu năm nay, lúc ấy đại ca có dẫn em đi hát KTV cùng lão - ông anh nói xem, cũng đã hơn nửa năm................"
Cao Phán Thanh vừa định mở miệng, trong tai nghe lại truyền tới giọng nói lạnh như băng của Nghiêm Tà: "Tìm gái gọi không."
"Chỉ ca hát?" Cao Phán Thanh nheo mắt lại, nghi ngờ quan sát tên nhóc xăm cánh tay: "Phòng ca vũ gọi rượu, còn thiếu gái gọi sao?"
Xăm tay lập tức tâng bốc: "Chà chà, em nói vị chính phủ này, ông anh thật hiểu biết, nhìn một cái là biết người trong nghề mà..............."
"Khụ khụ!"
"Tìm..........Chắc chắn phải tìm rồi." Xăm tay hậm hực nói: "Vị quan lớn ơi, chỉ ca hát là có ý gì, em tưởng em bị phòng chống ma túy bắt vào đây chứ, hóa ra các vị còn kiêm luôn cả chống tệ nạn mại dâm............."
"Lão Cao," Nghiêm Tà hạ giọng nói vào tai nghe, "Trực tiếp cho cậu ta xem ảnh của Lý Vũ Hân."
"Cô bé này," Cao Phán Thanh trực tiếp đẩy ảnh của Lý Vũ Hân về phía ghế thẩm vấn: "Biết không?"
Tên xăm tay vừa nhìn thấy bức ảnh, toàn thân sửng sốt: "Em biết."
"Uông Hưng Nghiệp đi tìm con bé?"
Xăm tay đưa hai tay lên gãi gãi đầu, tiếng dây xích bằng kim loại kêu leng keng leng keng vang dội, ngập ngừng giây lát, nói: "Cái này em.............Nói sao cho ông anh hiểu nhỉ. Chỗ bọn em cũng không lớn, làm sao lọt nổi vào mắt xanh của anh Cẩu, cũng vì truyền thuyết lão ta thích dò hỏi về ấu nữ, nghe nói còn đặc biệt thích kiểu hiền lành có ăn học. Cô bé này, mẹ con bé là khách quen của bọn em, theo như các ông anh nói, cũng là một hạng người 'Dùng buôn bán nuôi hút', không biết anh Cẩu nghe được ở đâu bà ta có cô con gái như vậy..............."
Cao Phán Thanh nhìn gã không chớp mắt: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó.............Sau đó hình như cũng không phát sinh chuyện gì hết? Ầy, thôi thì em dứt khoát nói cho anh biết luôn đi." Xăm tay bất đắc dĩ nói: "Đầu năm ngoái, anh Cẩu tới huyện Giang Dương, đại ca bọn em mở tiệc chiêu đãi mời lão ăn cơm. Ăn được một nửa, đột nhiên anh Cẩu nói với đại ca của em là tìm cô bé này tới đây cho lão - ban đầu em còn tưởng lão muốn làm gì, ai ngờ một lát sau mẹ con bé dẫn nó tới, anh Cẩu ngay tại chỗ móc ra một ít hàng đưa cho bà ta, sau đó bảo người kéo con nhóc này sang một bên.............."
Tên xăm tay dừng một chút, trên mặt hiện ra biểu tình vừa buồn cười vừa chịu đựng, cho nên vẻ mặt méo mó đến mức kỳ quái: "Ông anh đoán xem lão muốn làm gì?"
Cao Phán Thanh vừa định nói cậu tới thẳng thắn được khoan hồng hay là tới để độc thoại truyện hài, lại nghe thấy tiếng Nghiêm Tà nhàn nhạt nói trong tai nghe: "Chụp ảnh."
"Chụp ảnh?"
Trong phút chốc xăm tay gần như bật dậy: "Ôi vãi ông anh! Ông anh thật thần thông quảng đại!"
Cao Phán Thanh: "................."
Lão Cao mơ hồ được một kẻ buôn bán ma túy khen ngợi hai lần, cũng không đặc biệt cảm thấy vui vẻ.
"Lão béo kia tìm phục vụ trực tiếp yêu cầu một tấm vải đỏ, dựng làm phông nền sau lưng con bé kia, đàng hoàng nghiêm túc cầm máy ảnh chụp mấy tấm ảnh 3×4. Sau khi chụp xong, lão béo kia liền phất tay bảo mẹ con nhóc dẫn nó đi, há há há, mấy người bọn em lúc ấy đều ngu người luôn, đại ca của em còn hỏi lão ta anh Cẩu đang làm gì vậy, làm gì mà như mấy bộ phim cổ trang trong tivi thế, tuyển tú nữ đưa vào cung hả?"
Cao Phán Thanh không cười: "Uông Hưng Nghiệp nói sao?"
"Lão nói lão cũng là nghe phía trên phân phó làm việc thôi, đã hơn một năm rồi không làm việc gì khác, chỉ đi khắp nơi tìm mấy cô bé. Rắc rối là không dễ tìm, tuổi tác, diện mạo, giới tính đều phải phù hợp, bả vai trời sinh có nốt ruồi, còn phải lớn lên thật xinh đẹp, tính cách cương liệt cứng rắn- nghe như chuẩn bị phương pháp nuôi tiểu quỷ ấy." Cánh tay hoa nhí nhún nhún vai: "Ai biết lão có phải ngẫu nhiên tán dóc hay không, nói không chừng là một tên biến thái thích ấu nữ cũng nên."
Cao Phán Thanh không tự chủ nhìn về phía tấm kính một mặt.
Ngoài cửa sổ, Nghiêm Tà hai tay đút túi quần, giữa hai lông mày ngưng tụ mây đen.
"..............Nghe phía trên phân phó," Cao Phán Thanh lại nhìn về khuôn mặt tái nhợt gầy còm của tên xăm tay, chậm rãi nói: "Uông Hưng Nghiệp không đề cập qua phía trên gã là ai sao?"
"Ầy, vị chính phủ này, em đã nói bao nhiêu lần rồi." Dáng điệu của tên xăm tay như hận không thể moi tim ra bày tỏ, hai tay bịch bịch đấm vào ngực: "Em là một con chó đi sau mông bọn họ nhặt chút thịt uống chút canh thôi, đừng nói em, ngay cả đại ca của em nhìn thấy thằng béo kia cũng phải cung kính cúi đầu. Quả thực phía trên cái tên béo họ Uông kia còn có người, nhưng ai biết là ai? Cái loại nhân vật lớn đó không đến lượt những tên thấp cổ bé họng như bọn em tiếp cận, anh nói có đúng không?"
Cao Phán Thanh còn muốn nói gì đó, cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra.
Tên xăm tay rất thông minh, vừa thấy Nghiêm Tà bước vào với khí thế kia, cùng với sắc mặt thay đổi của những cảnh sát khác, lập tức biết người mới đến này là lãnh đạo, nhanh chóng ngồi thẳng người, hai tay buông xuống: "Vị đại ca này, chào anh chào anh..........."
Nghiêm Tà ấn vai tên cảnh sát ghi chép lại tỏ ý cậu ta không cần đứng lên, đồng thời mở khóa điện thoại, chuyển đến một bức ảnh, trước mặt cảnh tay hoa nhí sáng lên:
"Biết người này không?"
Tên xăm tay chăm chú nhìn không chớp mắt.
Hệ thống giám sát an ninh vốn có độ phân giải cao, cho dù chỉ dùng điện thoại di động chụp ngược lại vẫn vô cùng rõ nét, trên ảnh là một người tài xế ngồi trong cabin của một chiếc xe tải màu trắng, tóc húi cua, áo lót đen, nét mặt ngũ quan được chụp rất rõ ràng.
Cao Phán Thanh liếc nhìn điện thoại di động của Nghiêm Tà, trong lòng sáng tỏ, nhận ra đây một tên trong đám người hung hãn vừa cố ý đâm xe cảnh sát rơi xuống đáy sông huyện Giang Dương vừa cầm súng tự chế giết chết Lý Vũ Hân. Lúc ấy, tuy không bắt được cái đám liều mạng này ngay tại chỗ, nhưng "Thiên võng" ở khắp mọi nơi, đã ghi lại chặng đường bỏ trốn của bọn chúng, cuối cùng ở cửa vào đường cao tốc, chụp được một bức ảnh chính diện của một trong những kẻ tình nghi.
"Người này..........." Cánh tay hoa nhí nheo mắt lại, hít vào một hơi.
Nghiêm Tà hỏi: "Đây là dân bản xứ huyện Giang Dương các cậu nhỉ?"
Tên xăm tay suy nghĩ một lát, đột nhiên cười lên "hí hí hí ", trên mặt bộc lộ ra vẻ láu cá lõi đời.
"...............Đại ca, em đã nói rồi, bọn em chỉ mua đi bán lại mấy túi bột K, việc nhỏ này không đến mức để cho mấy vị cảnh sát tỉnh lỵ tra hỏi suốt đêm đến bây giờ, chẳng lẽ họ Uông gây ra vụ án nào khác, chính phủ cần bọn em phối hợp cung cấp manh mối?"
Không ai lên tiếng, mấy tên cảnh sát trầm mặc nhìn cậu ta không chớp mắt.
Tên xăm tay rõ ràng cảm nhận được áp lực không tiếng động ở trong không khí: "Vậy, các anh xem em hỏi gì đáp nấy, ngoan ngoãn nghe lời, có phải có thể cho em tranh thủ một cơ hội khoan hồng giảm án không? Trời ạ, em thật sự chỉ là một tên đàn em tay sai nhỏ bé, những việc sai trái kia đều do người phía trên làm. Hiện em là người lầm đường lạc lối biết quay đầu, bằng lòng phối hợp với cảnh sát bắt phần tử tội phạm ẩn núp trong quần chúng nhân dân, kiên quyết bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, xã hội dù sao cũng phải cho em một cơ hội lần nữa quay lại làm người chứ, đúng không?"
Cao Phán Thanh cả giận nói: "Cậu trước hết thành thật khai báo cho tôi, còn............."
"Chúng tôi sẽ nói với Viện kiểm sát năm ấy lúc vào nghề cậu chưa đủ mười tám tuổi." Nghiêm Tà lạnh nhạt nói.
Tên xăm tay sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ: "Đúng đúng đúng, em còn nhỏ, em chỉ là............Chỉ là nhìn hơi già chút thôi!"
Mấy tên cảnh sát dở khóc dở cười, cũng không biết nên nói gì với tên này.
"Em không quen người này, chỉ thấy qua, người này gọi là anh Đại (1) - Đại của bao, túi ấy." Cánh tay hoa nhí vồn vã hơn, chỉ vào màn hình điện thoại di động của Nghiêm Tà nói: "Người này ban đầu lăn lộn cùng Lưu lão đại ở đồi Thanh Phong đối diện chỗ của bọn em, sau đó đại ca của bọn em trải qua bao cuộc đàm phán cùng sống mái với nhau, thành công thâu tóm đồi Thanh Phong thành địa bàn của bọn em - phỉ phui cái mồm, anh xem cái miệng chó của em này, đồi Thanh Phong rõ ràng một bộ phận lãnh thổ không thể phân chia của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa - sau đó thủ hạ của lão Lưu hoàn toàn giải tán, chính lão cũng rửa tay gác kiếm, thoát ẩn giang hồ, từ đó cũng giã từ cuộc sống tinh phong huyết vũ liếm máu đầu đao luôn."
(1) 袋 - Hán việt là Đại, nghĩa là cái túi.
Nghiêm Tà: "................."
Tất cả cảnh sát: "...................."
Nghiêm Tà hỏi: "Sau đó cái người gọi anh Đại kia liền đầu quân cho Uông Hưng Nghiệp?"
"Đúng, nghe nói anh ta có một ông anh họ lớn tuổi rất lợi hại cực có tiền đồ, làm việc dưới trướng lão béo họ Uông kia, nên đã đem anh Đại về dẫn dắt. Thời điểm lão béo họ Uông lần thứ hai đến Giang Dương, đại ca bọn em mời lão ăn cơm, tên này còn đi theo bên cạnh lão, vì thế lúc ông anh đưa bức ảnh này cho em, em liền nhận ra ngay."
Nghiêm Tà chậm rãi thu điện thoại di động về, đôi mắt sắc bén nheo lại: "Cái biệt hiệu Đại Tử này rất hiếm thấy, tên thật của gã là gì?"
"Ấy, anh lại hỏi khó em rồi!" Xăm tay nói: "Người trong nghề bọn em rất chú trọng biệt hiệu, nếu không lúc ra ngoài đánh nhau, vừa báo tên với nhau, gì mà Trương Ái Dân, Vương Vi Đảng, Lý Kiến Quốc, không phải quá mất mặt sao?"
Nghiêm Tà xoay người đi ra ngoài: "Viết vào biên bản năm đó cậu ta vào nghề lúc vừa tròn mười tám tuổi."
Cậu cảnh sát lập biên bản gật đầu, tên xăm tay lập tức nôn nóng khóc cha gọi mẹ: "Không không, đại ca, ông anh để em suy nghĩ một lát, em suy nghĩ lại một chút - đúng! Em nhớ ra rồi! Biệt hiệu của gã là Đại Tử bởi vì gã họ Phạm!"
Nghiêm Tà dừng bước, quay đầu lại: "...............Phạm gì?"
"Em thật sự không biết tên thật của anh ta là Phạm gì?" Mặt tên xăm tay nhăn nhó, hận không thể giơ tay lên thề, nói: "Nếu không bị ông anh dọa sợ em cũng không nhớ nổi, em chỉ vô tình nghe người ta gọi qua một lần, hình như còn một biệt hiệu nữa là Phạm Ngũ, chẳng lẽ ở nhà anh ta xếp hàng thứ năm?"
Trong chớp mắt hô hấp của Nghiêm Tà ngừng lại, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào tên xăm tay, khiến đôi mày vốn đã hẹp dài lại càng thêm lạnh lùng. Một lúc lâu sau, dưới cái nhìn đầy sợ hãi của tên xăm tay, hắn chậm rãi nhếch khóe miệng, nụ cười kia ẩn hiện trong đáy mắt, phản chiếu ngọn đèn bàn duy nhất trong phòng thẩm vấn, khiến lòng người nổi lên sự sợ hãi.
"Phạm Ngũ." Hắn mang theo nụ cười kia lặp lại, tựa như đã phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị, đột nhiên hỏi:
"Cậu có biết ông anh họ tên Phạm Tứ đặc biệt lợi hại cực có tiền đồ của gã, có kết cục thế nào không?"
Tên xăm tay bị dọa đến mức không dám mở miệng.
"Bị hai ba chục chiếc xe tải nghiền thành thịt nát rải trên đường cao tốc, toàn bộ tim gan phèo phổi nát bấy trộn lẫn vơi nhau, toàn bộ thân thể cuối cùng chỉ gom góp lại được nửa xô." Nụ cười cổ quái của Nghiêm Tà càng sâu hơn: "Đợi lát nữa tôi bảo người đưa ảnh chụp hiện trường cho cậu thưởng thức."
Nói xong Nghiêm Tà bước ra ngoài giữa cái nhìn chăm chú muôn dạng kinh hoàng của tên tay sai kia .
"Qua khai báo của nghi phạm, chúng ta có đầy đủ lý do nghi ngờ Uông Hưng Nghiệp có liên quan đến người cầm súng tấn công cảnh sát là Phạm Chính Nguyên, hơn nữa còn liên quan đến đám người tập kích gây tai nạn cho xe cảnh sát và diệt khẩu Lý Vũ Hân, Phạm Ngũ. Mã Tường, chú dẫn người đến đồi Thanh Phong ở huyện Giang Dương điều tra anh em nhà họ Phạm, tìm ra manh mối liên quan đến Phạm Chính Nguyên lập tức báo cáo cho anh. Đồng thời, gửi một vòng thông báo hỗ trợ truy nã đám người Phạm Ngũ về tội tập kích tập thể cảnh sát. Lão Cao, mấy người các chú," Nghiêm Tà sải bước băng qua văn phòng làm việc đội hình sự, bí mật đưa máy tính xách tay cho Cao Phán Thanh:"Cái này được tìm thấy trong cứ điểm ẩn nấp của Uông Hưng Nghiệp, cô bé này họ Đằng, mười sáu tuổi, là nạn nhân đầu tiên trong vụ án bắt cóc vào hai năm trước. Chú nhanh chóng liên hệ với trung tâm tổng đài 110, nắm chắc thời gian xác định danh tính nạn nhân."
Cao Phán Thanh suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Rõ!"
Nghiêm Tà đi vào phòng làm việc của mình, đóng sầm cửa lại.
"...................."
Hắn duy trì động tác này, một lúc lâu sau mới thả lỏng cơ bắp đã căng cứng dưới lớp áo sơ mi ra.
Hiệu quả cách âm của phòng làm việc rất tốt, tách rời với nhịp điệu ồn ào bận rộn ở bên ngoài, có công dụng tạo nên một loại ảo giác ngắn ngủi, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh khiến người ta an tâm. Rèm cửa sổ được kéo lên lúc hắn rời đi vào đêm hôm qua, hiện vẫn còn duy trì trạng thái đầy chân thực, ánh mặt trời từ khe hở xuyên qua toàn bộ căn phòng, ánh nắng phản chiếu ra đường thẳng phút chốc lại khúc chiết ngoằn ngoèo, vừa vặn vắt ngang trước mặt Nghiêm Tà, khiến hắn nhìn rõ những hạt bụi đang bay múa trong không khí.
Nghiêm Ta rốt cuộc buông bàn tay đang nắm chặt chốt cửa, từng bước đi tới bàn làm việc ngồi xuống, từ trong túi quần lấy ra bức ảnh kia.
Chỉ huy cấp 1 - Giang Đình trẻ tuổi lượn vòng trên không trung, sau đó im hơi lặng tiếng rơi xuống trước mặt hắn.
"Lão cũng chỉ nghe phía trên phân phó làm việc, hơn một năm rồi không làm những việc khác, chỉ đi khắp nơi tìm mấy cô bé..........."
"Tuổi tác, tướng mạo, giới tính đều phải phù hợp, trên bả vai phải trời sinh có một nốt ruồi son, lớn lên còn phải cực kỳ xinh đẹp, tính cách cương liệt cứng rắn..........."
Cương liệt cứng rắn, đây chính là đánh giá của K Bích đối với cảnh sát Giang Đình?
Nghiêm Tà dựa lưng về phía sau, nhíu mày, nhìn những điểm sáng lơ lửng trong hư không.
Nếu bốn chữ này là đánh giá của trùm buôn ma túy đối với một cảnh sát chống ma túy, vậy ít nhất cũng cho thấy người cảnh sát kia không làm ra sự việc gì phản bội chức trách của mình. Nhưng nếu là như vậy, tại sao người kia phải lấy Giang Đình làm nguyên mẫu, để tái diễn lại vở kịch liên quan đến phản bội và hành hình, nhất là Giang Đình ở trong mắt người kia từ đầu đến cuối luôn ở bên phía bị phản bội?
Nghiêm Tà chậm rãi rút ra một điếu thuốc, bật lửa lách tách phụt ra một ngọn lửa màu xanh nhạt, phụt~
Hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Cho tới bây giờ, cảnh sát đều cho rằng Lý Vũ Hân đã tận mắt nhìn thấy hai nạn nhân đến từ vụ bắt cóc đầu tiên trong vụ án bắt cóc hàng loạt, nhưng điều này thực ra chẳng có chút căn cứ nào. Nếu đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn bắt chước gây án không lưu loát, vậy thì liệu có khả năng trước đó từng xảy ra một vụ bắt cóc không muốn người biết, mà Giang Đình chính là một trong hai nạn nhân đầu tiên?
Theo cách này, thì thể giải thích một cách hợp lý tại sao K Bích lại cố chấp đối với thời gian hành hình chuẩn xác, còn ra vẻ kính trọng phục khắc lại nghi thức cảm!
Nhưng mà, nạn nhân còn lại là ai?
Là "Đinh Tán" sao?
Trong phòng làm việc mờ mịt và trống trải, che giấu chấm đỏ rõ ràng của tàn thuốc, tàn thuốc từ giữa hai ngón tay rơi xuống, nhưng Nghiêm Tà không để ý. Trí nhớ giống như trang sách, soạt soạt soạt lật về trước, tầm nhìn của hắn trở về đêm trên con đường quốc lộ bỏ hoang đó, tay súng bắn tỉa đối mặt với họng súng không kiêng nể cười to, nói: "Kỹ thuật bắn súng của mày không phải rất tốt sao? Tới đây, nổ súng bắn tao đi, giống như mày đã từng giết chết 'Đinh Tán' ấy!"
"Đinh Tán" tựa như một cấm ngữ của Giang Đình, là một nét bút đậm mực nổi bật trong quá khứ đẫm máu của anh, là một sức mạnh vô hình nào đó ở trong bóng tối khiến anh không cách nào bóp cò súng được nữa. Nghiêm Tà gần như có thể tưởng tượng được cách mà K Bích uy hiếp Giang Đình: "Nếu không giết chết 'Đinh Tán', chúng mày sẽ cùng nhau chết ở chỗ này!" Hoặc là "Trong khẩu súng này chỉ có một viên đạn, mày muốn giết chết nó hay là giết chết chính mày?" Ở dưới tình huống đỉnh điểm của sinh tử, con người làm ra lựa chọn gì cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng... .....Một âm thanh quái dị từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, ngăn cản suy nghĩ của Nghiêm Tà.
Giang Đình sẽ không lựa chọn giết chết "Đinh Tán", thanh âm kia nói.
Không có chứng cứ, thiếu hụt suy luận, mọi phán đoán đều căn cứ từ trực giác cùng quan sát thường ngày của hắn đối với Giang Đình, ngoại trừ ba chữ "tôi cho rằng", không một sức mạnh nào đủ để đảo ngược phán đoán xuất phát từ lý trí của một nhân viên điều tra hình sự.
Nghiêm Tà thở dài, định đặt 'Đinh Tán' trên lập trường là một nạn nhân khác của vụ bắt cóc, lấy cái này làm trung tâm lần nữa mở rộng suy nghĩ.
Nhưng chính vào lúc này hắn cảm giác một tia quái dị như có như không, xua thế nào cũng không đi.
Nếu 'Đinh Tán' là một nạn nhân khác, vậy gã liều chết cung cấp thông tin tình báo cho cảnh sát là chính xác, gã phản bội Giang Đình vì cái gì?"
Quan trọng hơn là, từ đầu đến cuối mục tiêu của K Bích là thiếu nam thiếu nữ mến mộ nhau, mà 'Đinh Tán' là một cảnh sát nằm vùng, vậy gã có bao nhiêu khả năng lấy lập trường mập mờ này tham dự vào vụ án bắt cóc?
Nghiêm Tà một tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt lóe lên, trong đầu dần dần hiện ra một suy đoán mơ hồ mà đáng sợ..........
Có lẽ trong màn hí kịch đẫm máu cố định mỗi năm một lần này, nhân vật kẻ phản bội bị hành hình đó, ngay từ đầu không phải là 'Đinh Tán'.
Mà là bản thân K Bích.
Chú thích:
(*) Bột K là viết tắt Ketamine là một loại ma túy tổng hợp (có tên y học là Ketalar) được xem là loại ma túy cao cấp, có giá khá đắt, và được liệt vào danh mục thuốc độc bảng A, chủ yếu được sử dụng để gây tê và thường dùng trên cơ thể động vật. Nó lần đầu được sử dụng vào năm 1962 và thử nghiệm trên cơ thể con người vào năm 1864 tại Mỹ để giảm đau.
Ma túy Ketamine được dân chơi gọi với tên lóng là "ke" và hay sử dụng sau khi phê "đá" hoặc "lắc" để giảm bớt tác động kích thích của ma túy đá (methamphetamine) và ngăn ngừa tình trạng loạn thần cấp do sử dụng ma túy đá (ngáo đá).
Theo định nghĩa của Thế giới về ma túy thì một chất là thuốc nhưng nếu được sử dụng sai mục đích thì trở thành ma túy, điều này cũng tương tự như morphine, nếu bị sử dụng sai mục đích.Theo đó, Ketamine "phi y tế" bị lạm dụng như là 1 chất gây nghiện có tác động ức chế, làm dịu não bộ giống như tác động của morphine (thuốc phiện). Nhưng Ketamine "phi y tế" không có độ tinh khiết như Ketamine y tế và thường dưới dạng bột hoặc viên giống như viên thuốc lắc (nó có tên lóng là "dâu tây", khác với thuốc lắc có tên lóng là "kẹo"); và có giá đắt hơn lắc.
Một trong những tác hại nguy hiểm nhất của Ketamine là gây giảm trí nhớ và lú lẫn trầm trọng. Ngoài ra, Ketamine có thể gây ảo giác, chính vì những lý do trên nên hiện Ketamine đã ít được sử dụng trong gây mê vì đã có những thuốc gây mê mới an toàn hơn.