Phá Vân 1

Chương 7




Chương 7

Khởi Linh – 雨过昔年

Cửa hàng nổi tiếng Thu Vũ, chuyên thu hồi túi xách xa xỉ.

Nghiêm Tà xuống khỏi xe cảnh sát, chậm rãi khoanh tay, quan sát bảng hiệu đằng trước.

Mã Tường chạy đến đón: "Anh Nghiêm, người báo cảnh sát đang ở đằng kia, bọn em vừa mới......"

Nghiêm Tà xua tay một cái, Mã Tường nhất thời dừng lại.

"Thông báo cho tổ điều tra, không cần đến chợ second hand tìm nữa." Hắn chậm rãi nói, "Đã tìm được balo mục tiêu rồi."

Vài cảnh sát phong tỏa cửa tiệm, chủ quán mặt mũi ngơ ngác đang kích động nói gì đó với cảnh sát, giám định viên dùng túi vật chứng bọc lại cái ba lô hai quai đen vàng bắt mắt, đang bước đầu lấy vân tay đối chiếu.

Trên vỉa hè của cửa tiệm, cảnh sát đang đứng ghi biên bản, Giang Đình ngồi trên ghế dài, thoải mái tựa lưng, khẽ ngẩng dầu, đôi chân thon dài hơi dạng ra. Dáng vẻ tựa như đang ngồi trên ghế sofa bằng da dễ chịu trong nhà, thậm chí lúc Nghiêm Tà đi qua, anh còn chẳng có ý đứng dậy.

"Thằng bạn muốn cái túi bỏ không của cô ấy, tôi mới đi theo cổ shopping, vừa khéo nhìn thấy trên kệ có bày cái balo hai quai kia. Tôi nghĩ nó có liên quan đến vụ án của hai hôm trước......"

"Vừa nãy chủ tiệm nói trước khi báo áo cậu lật trong lật ngoài cái ba lô mấy bận là vì sao thế?"

"Tôi chỉ muốn xem bên trong balo có cái gì." Giang Đình ngập ngừng nói, "Trong góc dưới cùng của cái túi nhỏ phía đằng trước balo có mấy tờ giấy bạc đó, trông cứ như giấy gói kẹo socola vậy. Các anh có thể để nhân viên kỹ thuật đến xem thử."

Cảnh sát đã từng trông thấy rất nhiều quần chúng đưa ra biện pháp bậy bạ trong quá trình phá án, cũng chẳng coi ra gì, nghe xong chỉ ừ ừ mấy tiếng, lúc này bả vai bất thình lình bị người vỗ nhẹ: "Yo, đội trưởng Nghiêm!"

Nghiêm Tà vung tay, "Giao cho anh đi."

Cậu cảnh sát "Ài" một tiếng, đưa biên bản ghi chép cho hắn, đi sang bên cạnh hỗ trợ.

Tuy nhiên, Nghiêm Tà nhận biên bản, lại chẳng có ý nhìn xem, chỉ khoanh tay đứng trước mặt Giang Đình, im lặng nhìn anh.

Giang Đình chào hỏi lịch sự: "Xin chào, cảnh sát Nghiêm."

"Cảnh sát còn chưa phê chuẩn trao tiền thưởng, anh cung cấp đầu mối sớm thế này, có hơi thiệt đấy."

"Anh đang nói gì thế," Giang Đình mỉm cười, "Tôi chỉ theo chân Dương Mị làm việc, tình cờ trông thấy cái balo này mà thôi. Dù sao tôi cũng là nhân chứng, cung cấp manh mối đưa cho cảnh sát là nghĩa vụ nên làm, không phải sao?"

Hai người một đứng một ngồi, bầu không khí cực kỳ im lặng, thế mà dường như ở đây đang ủ lên một thứ gì đó kỳ lạ, khó lòng miêu tả.

"Anh đang cố ý."

Giang Đình nói: "Hử?"

"Anh muốn biết vì sao tôi tái hiện hiện trường, muốn nhìn tôi rốt cuộc đang tìm thứ gì trên đường cái. Khoảng cách từ KTV đến khu trung tâm có cửa hàng second hand mua đồ cao cấp gần hơn nhưng anh lại tìm đến cửa hàng này." Nghiêm Tà híp mắt, đánh giá anh rất thẳng thừng: "Anh có ý định không bình thường để tham gia với vụ án này, vì sao thế?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, cảnh sát ạ." Giang Đình cười nói, "Cửa hàng này có giá khá cao mà thôi."

Một cậu giám định viên tiến đến: "Đã có kết quả rồi đội phó Nghiêm! Vân tay trên balo bước đầu trùng khớp với nạn nhân, bọn em sẽ đem vật chứng về cục thành phố phân tích kỹ càng tiếp. Ngoài ra căn cứ theo lời khai của chủ cửa hàng, cái balo này được một người đàn ông đến bán giá thấp vào khoảng tám giờ sáng thứ ba, người này cầm chìa khóa xe Toyota, bọn em đang liên lạc với đội cảnh sát giao thông để tra ra biển số trong máy camera trên đoạn đường này...."

"Đã kiểm tra camera trong cửa hàng rồi à?"

Giám định viên nói chắc chắn: "Đang kiểm tra, sẽ xong ngay ạ."

Nghiêm Tà vuốt cằm không nói.

"Còn có một chuyện, thưa phó đội Nghiêm." Giám định viên có chút khó xử: "Tám giờ sáng là giờ cao điểm, lượng xe cộ qua lại trên con đường này cực kỳ đông đúc, để tập trung tìm kiếm đối tượng là việc cực kỳ khó, nếu muốn tra ra thì không biết phải tra đến khi nào, phải làm sao anh?"

Lúc Nghiêm Tà lắng nghe báo cáo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Đình từ trên cao xuống, thậm chí khi nói chuyện với người khác cũng không chịu rời mắt.

Giang Đình đan hai tay đặt ở trước người, im lặng nhìn lại.

"——Mã Tường," Nghiêm Tà cất cao giọng.

Mã Tường lanh lẹ chạy vọt đến: "Có!"

"Anh từng bảo chú điều tra camera trên giao lộ tại khu xảy ra vụ án, sau khi sàng lọc thì trong 7 chiếc xe có chiếc Toyota nào không?"

Mã Tường sững lại, nói ngay: "Có! Có một chiếc!" Tiếp đó báo cáo biển số xe.

Ánh mắt của Nghiêm Tà không di chuyển, gương mặt cứ hất về phía giám định viên: "Tiến hành so sánh với camera của con đường này, nếu đúng cùng một chiếc, lập tức giao cho phía cục quản lý điều tra chủ sở hữu."

Giám định viên như được đặc xá: "Vâng!"

Giám định viên và Mã Tường vội vã chạy đi, phía ghế dài chỉ còn lại hai người Giang Đình cùng Nghiêm Tà.

Cách đó mười mét, Dương Mị đang bị cảnh sát gặng hỏi nhân cơ hội đi qua bên này, tuy nhiên lập tức bị chặn đứng, chỉ đành để lại ánh mắt lo âu không kịp che giấu.

Nghiêm Tà ung dung nói: "Cô bạn gái kia của anh, hình như cực kỳ lo sợ anh cô đơn lạc lõng, có phải sợ tôi ăn anh không?"

Giang Đình trả lời cực kỳ khéo léo: "Cảnh sát Nghiêm nếu cũng là một kẻ nửa tàn phế thân chẳng có gì lại có bạn gái như tôi có lẽ sẽ hiểu được cảm giác của cô ấy."

"Trên người anh không có tài sản?" Nghiêm Tà lập tức hỏi lại: "Người không có gì, có thể đi trước cảnh sát một bước với vụ án à?"

Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Chuyện trùng hợp thì nào có cách chi."

Thái độ cùng câu trả lời của Giang Đình đối với phía cảnh sát chẳng những đã quá phối hợp mà thậm chí có thể miêu tả bằng từ ôn hòa. Nhưng gò má rõ nét trên gương mặt Nghiêm Tà lại chẳng biểu hiện gì, thậm chí còn loáng thoáng mang cảm giác nghiêm túc hết sức.

Hai người im lặng nhìn nhau hơn mười giây, bỗng nhiên Nghiêm Tà nói:

"Phùng Vũ Quang chỉ là một nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng, đến thực tập tại Kiến Ninh, đang chuẩn bị thi lên tiến sĩ, nguyên nhân cái chết là do dùng thuốc có tác dụng tổng hợp của chất scopolamin cùng methylenedioxymethamphetamine hay có tên khác là thuốc lắc."

Giang Đình sụt sùi: "Ra vậy, chả trách cậu ta lại chạy vào trong tủ lạnh."

"Nên là anh có linh cảm gì không, Lục tiên sinh?"

"À?" Giang Đình đáp bằng nét mặt vừa thật kinh ngạc: "Không có, coi cái câu hỏi anh...."

"Thế vì sao anh lại nói vậy?"

"............"

Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nói là thuốc gây nghiện, anh lại lập tức nghe thành ý gây ảo giác. Người bình thường khi nghe thấy scopolamin với MDMA có lẽ còn chẳng biết nó là thứ gì, hay nên nói chuyên ngành hồi đại học của anh là dược phẩm?"

Thái độ bình tĩnh của Giang Đình rốt cuộc đã có sự thay đổi nho nhỏ.

——Tuy nhiên đó chỉ là chuyện xảy ra trong 1/1000 giây. Kế đó, anh lập tức biểu lộ một vẻ mặt vi diệu hơi giống như dở khóc dở cười, nói: "Ừm....cảnh sát Nghiêm, mặc dù tôi không có học trên đại học, nhưng người bình thường uống thuốc say xe đều biết đến scopolamine chứ, anh nên biết rằng trên thế giới đâu chỉ có dimenhydrinate(*) ."

Nghiêm Tà há miệng, hình như muốn nói điều gì đó, cơ mà Giang Đình đã cắt ngang đúng lúc.

"Tôi không biết tôi đã đắc tội gì với anh khiến anh nghi ngờ tôi như thế. Nhưng các anh đã ở rất gần hung thủ rồi, cũng chẳng cần phải mãi không tha công dân thành phố tuân thủ luật pháp như tôi chứ, anh nói đúng không?"

Nghiêm Tà: "Lần trước có phải anh nói anh muốn chia tay bạn gái quay về thị trấn?"

Giang Đình: "............"

Nghiêm Tà nói: "Anh đợi đấy."

Nghiêm Tà quay người co giò chạy đi, kỹ thuật viên đang đi ra khỏi cửa hàng second hand, bèn vẫy tay với hắn từ xa: "Đã tìm được rồi đội phó Nghiêm! Toyota Camry trắng, có đi ngang qua hiện trường tại thời điểm án 502 xảy ra, đồng thời rời khỏi đường này vào tám giờ rưỡi sáng hôm sau, camera trong cửa hàng đã quay lại được!"

Giang Đình bỗng nhiên liếc nhìn Nghiêm Tà, người sau rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của anh, song cũng chẳng thèm để ý, nhận lấy hình in được kỹ thuật viên đưa đến.

Trong ống kính camera của cửa hàng, một người đàn ông thân hình cao to hơi béo, khoảng chừng bốn mươi tuổi xách balo Fendi, đang đứng ở trước quầy, thương lượng gì đó với chủ cửa hàng second hand.

"Đưa thông tin này cho phía cục quản lý chưa, thằng cháu này tên là gì?"

"Ầy, chưa tra ra...."

Nghiêm Tà nhướn mày.

Kỹ thuật viên cẩn thận nói: "Cái xe gã lái mang....biển giả."

Sự thật đã cận kề ngay trước mắt, manh mối của vụ án lại bụp cái đứt luôn.

Nghiêm Tà không lên tiếng, hai má căng chặt, đường sóng vai dưới lớp áo sơ mi cương lên, phảng phát như dây cung đã kéo.

Tất cả mọi người cùng im lặng một lát, mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến từ không xa, đứng vững sau lưng Nghiêm Tà. Sau đó, giọng nói ôn hòa của Giang Đình vang lên: "Cảnh sát Nghiêm, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi được rồi chứ?"

Nghiêm Tà đột nhiên giơ tay khoác lấy bả vai Giang Đình dưới ánh mắt kinh ngạc kỹ thuật viên, không thèm phân bua dứt khoát ôm vào lòng mình, lắc lắc tấm ảnh in màu kia: "Quen không?"

Trong vài giây đối mặt với ánh mắt nóng rực của Nghiêm Tà, cả người Giang Đình thậm chí còn cảm nhận được độ nóng, anh khẽ cụp mắt, nhìn tấm hình người đàn ông trong ảnh trong một giây ngắn ngủi, rồi sau đó biểu lộ nét mặt "tha cho tôi đi."

"Sao tôi quen người này được cơ chứ, không phải TV hay chiếu cảnh sát sẽ đều điều tra cái xe đầu tiên còn gì, sau đó mới đến người có tiền án? Tôi còn chẳng được coi là nhân chứng nữa là."

Nghiêm Tà rốt cuộc thả anh ra, vỗ thật mạnh vào vai Giang Đình, cười nói: "Không cho về."

Giang Đình: "..............?"

"Anh được coi như nhân chứng liên quan đến vụ án, trước khi vụ này có kết quả thì phải hạn chế ra ngoài, bắt buộc phải ở lại Kiến Ninh."

Nét mặt Giang Đình hơi cứng, Nghiêm Tà lại thoải mái quay người bỏ đi, hệt như chàng tướng quân rạng rỡ trở về thành, vừa sải bước to đi về phía xe cảnh sát vừa đập tấm ảnh màu trên tay: "Kết thúc công việc, về cục thành phố! Giám định viên đưa vật chứng về lấy dấu vân tay mục tiêu, sắp xếp điều tra xe gây án cùng người có tiền án trong phạm vi toàn thành phố, Mã Tường! Lái xe!"

Xe cảnh sát hò hét mà đến rồi hú hét mà đi, Nghiêm Tà tựa như gió mạnh cuốn lá, ôm tất cả manh mối vụ án biến mất nhanh như chớp.

Giang Đình đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi im lìm như nước.

"Anh Giang, thế nào rồi?" Dương Mị bước nhanh đến, sắc mặt không dấu được vẻ kinh hoàng: "Cái anh họ Nghiêm kia có....."

"Anh ta đã nghi ngờ rồi."

Dương Mi lập tức nhíu mày: "Vậy làm sao giờ?"

Trong đầu Giang Đình dần dần hiện ra ảnh chụp của người đàn ông trong camera, mãi sau mới giơ ta chỉnh lại vạt áo bị Nghiêm Tà cưỡng ôm mà bị kéo lệch, mặt mũi lạnh tanh nói: "Lương Ban."

***

"Anh Nghiêm," Mã Tường vừa lái xe vừa không nhịn được hỏi: "Anh quen với cái tên Giang gì đó khả nghi kia à?"

Nghiêm Tà chỉnh ghế tựa đến mức cuối cùng, cặp chân dài săn chắc gác lên bàn phó lái, nhắm mắt tạm nghỉ: "Không quen."

"Sao anh nói thế."

"Nếu thực sự có nghi ngờ sẽ không có ý cung cấp đầu mối cho chúng ta, cơ mà người này có điểm lạ."

Mã Tường không rõ, Nghiêm Tà cũng chẳng giải thích: " ——Chú cũng nói chuyện hai lần với anh ta rồi đấy, có cảm giác gì?"

"......." Mã Tường khó xử nói: "Anh Nghiêm, anh thừa biết em, em không có cảm giác với đàn ông........"

Nghiêm Tà mở to mắt.

Mã Tường cười cười rụt đầu xin tha: "Thì không có cảm giác thật mà anh! Tối hôm xảy ra vụ án em có ghi lời khai của anh ta đâu, ban nãy cũng chỉ đối mặt thôi. Tuy nhiên, người này ấy, khá phối hợp, quả thật tương đối tích cực, ngoài ra thì không có cảm giác tồn tại gì lớn. Nói chung nếu anh ta với bạn gái đi trên đường, em chắc chắn sẽ chú ý đến bạn gái của anh ta trước, chứ để ý đến anh ta làm gì."

"Chú không thấy ở anh ta có cảm giác không phối hợp à?"

"Không thấy á," Mã Tường mù tịt, "Không phối hợp ở đâu cơ? Em thấy anh ta khá phối hợp đó chứ, chỉ hơi yếu chút thôi."

Nghiêm Tà im lặng suy nghĩ rất lâu, bất thình nói: "Không, quá tự nhiên."

"Hửm?"

"Sống ở thị trấn, xuất thân công nhân, lại bệnh nằm liệt giường trong thời gian lâu như vậy, thế nhưng không có cảm giác e dè với bất kỳ thứ gì của thế giới bên ngoài, thái độ chuẩn bị sẵn sàng khi giúp đỡ cảnh sát ấy quá là thoải mái." Nghiêm Tà suy nghĩ một lát, nói thì thào: "Vì sao nhỉ?............."

Rất nhanh đã đến cục thành phố, Mã Tường đánh lái sang phải quẹo vào cửa, cười hi hi nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa anh Nghiêm, em thấy mạch nghĩ của anh đang đi vào ngõ cụt của vụ án đấy, cứ suy xét kĩ thì đến em cũng nghi anh thích không phải chị chủ kia mà là bạn trai của cô ta đấy, ha ha ha ——"

Nghiêm Tà khinh thường nói: "Nói gì thế, ông đây có hứng thú với đàn ông chắc?"

Tuy rằng nói vậy, song khi Nghiêm Tà ngồi lại ghế tựa, trong đầu vô thức nhớ đến hình ảnh Giang Đình ngồi trước mặt mình ban nãy, ngẩng cao đầu, hai tay nhẹ nhàng tao nhã đan vào nhau đặt ở trên đùi, khóe môi hơi nhếch tạo thành nụ cười.

"Chỉ trùng hợp mà thôi."

"Trong góc dưới cùng của cái túi nhỏ phía đằng trước balo có mấy tờ giấy bạc đó, trông như giấy gói kẹo socola."

.........Còn cả socolo phiên bản giới hạn, đám hội chị em bà dì này, có thể thấy bình thường hội này suốt ngày ăn đồ ăn vặt.

Nghiêm Tà âm thầm không ngừng suy xét, dứt khoát không nghỉ ngơi, đứng dậy khỏi ghế sau với lấy hộp vật chứng, đeo găng tay vào, cầm cái balo kiểu nam ra khỏi túi. Mặt ngoài của ba lo quả thật có cái túi khóa nho nhỏ, đây chính là chỗ cái khóe kéo bị rớt ra, Nghiêm Tà chìa tay lật tìm, quả nhiên mò được mấy mẩu giấy bạc cỡ nửa ngón tay từ trong khe ra.

Hắn nghi hoặc quan sát trong chốc lát, cảm thấy có điều lạ thường.

Mấy miếng giấy bạc này hiển nhiên hơi cứng hơn giấy bọc socola một chút, mà hình như là....

Giấy bạc của vỉ thuốc!

Linh cảm cứ chập chờn ẩn hiện từ sáng tới nay rốt cuộc đã nối thành một đường, suy đoán trồi khỏi mặt nước, lộ ra manh mối.

Nghiêm Tà cầm di động, vội vã gọi điện: "Ê, Nhị cẩu? Anh là lão Nghiêm!"

"Anh nói....."

"Chú nghe anh nói, có loại thuốc nào cho học sinh uống trước khi đi thi, có thể khiến người ta nhanh chóng nâng cao chỉ số thông minh làm được 100 điểm, có thành phần tương tự với thuốc lắc và thuốc say xe, dễ gây hiểu lầm khi khám nghiệm tử thi khiến pháp y cho rằng nạn nhân chết cho hít ma túy quá liều không?"

Cẩu Lợi âm trầm nói: "Anh nghĩ đám pháp y bọn em ngu xuẩn vậy à, thà anh gọi em là nhị cẩu cho rồi."

Nghiêm Tà: "............."

"Nhưng mà thứ thuốc anh nói đến thì có đó, dạo gần đây nước ngoài mới đưa đến một đơn thuốc, có tên 'Brain Viagra', thành phần chính bao gồm amphetamine, ít methyl hơn ma túy đá, nó là một chất kích thích trung khu thần kinh, có thể tăng cường sự tỉnh táo và khả năng hành động tập trung của bộ não, nghe nói rất nhiều sinh viên Ivy League ở nước ngoài uống nó. Có điều sử dụng quá liều sẽ gây hiện tượng ảo giác, khá giống với tình trạng của nạn nhân." Cẩu Lợi hỏi: "Sao thế, anh nghi ngờ nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân là do sử dụng amphetamine quá liều? Không thể nào, bọn em đã xét nghiệm ra đích xác là scopolamine và MDMA, liều lượng gấp 1600 lần so với bình thường đó."

"Thế nếu như," Nghiêm Tà chậm rãi nói, "Nếu nạn nhân không biết mình đang uống cái gì, cậu ta chỉ muốn mua amphetamine để thi nghiên cứu sinh tiến sĩ, nào ngờ người bán lại có kế hoạch dụ dỗ cậu ta hít ma túy?"

Cẩu Lợi sững người.

"—— 'Brain Viagra" mà chú mới nói tên là gì ấy nhỉ?"

"Adderall," Cẩu Lợi nói hơi lắp bắp, "Tên tiếng trung là.....là Adela!"

***

"Gia đình giàu có, trường học rất nổi, hồ sơ của trường từng ghi hít ma túy quá liều; khoảng từ hai năm đổ về trước trong thành phố và bốn năm trước tại tỉnh!"

"Từng là nhân viên vì mua bán thuốc bất hợp pháp với nước ngoài nên lưu lại hồ sơ vụ án, đồng thời có cơ hội tiếp xúc với những người mắc ADHD (**) và có được một số lượng thuốc ADELA lớn, đối chiếu với tất cả danh sách được kê ra với danh sách người hút ma túy, điều tra từng người một!"

Nghiêm Tà ra lệnh một tiếng, văn phòng của đội điều tra hình sự lập tức chất đầy hồ sơ vụ án như biển.

Quá trình phá án giữa đời thực và tiểu thuyết trinh thám rất khác biệt, chỉ dựa vào manh mối vụ án sẽ là không đủ, hầu hết thời gian đều tập trung cho việc tìm kiếm hỏi han cùng lần theo dấu vết. 48 tiếng sau khi hung thủ gây án là thời gian vàng cho việc điều tra, trong hai ngày hai đêm này nếu không tìm được điểm đột phá mấu chốt, quá trình phá án về sau sẽ cực kỳ nan giải.

Kim dài của đồng hồ trên bức tường trắng quay hết vòng này đến vòng khác, ánh nắng dần dần trở nên tối tăm, thời gian vàng để phá án sắp sửa trôi qua, bầu không khí hỗn tạp giữa mùi mì tôm khói thuốc trắng xóa lượn lờ dưới ánh đèn sáng.

Khi tia nắng đầu tiên chợt tắt, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Tần Xuyên cầm một bộ hồ sơ vội vã đi vào, "Bộp!" một tiếng đập vào mặt Nghiêm Tà.

Nghiêm Tà ngồi sau chồng hồ sơ vụ án vẫn duy trì thế ngồi nghiêm chỉnh, là giật mình, luống cuống tay chân bắt được hồ sơ: "Sao rồi? Sao rồi? Tìm được rồi?"

"Hồ Vĩ Thắng," Tần Xuyên đưa tay giật lại hồ sơ vụ án, mở ào ào ra, chỉ vào hình nghi phạm: "Buôn lậu và làm giả các thuốc kê theo toa như Adela, Ritalin và Modafinil, kiếm được hơn 50 nghìn dân dân tệ, đã được ra tù từ nửa năm trước. Đội phòng chống ma túy tháng trước có bắt được một nam sinh mười chín tuổi nghiện ma túy đang lên cơn ở vệ đường, chính là con trai của chủ nhà gã!"

Nghiêm Tà lấy ảnh màu từ cửa hàng Thu Vũ nổi tiếng kia ra, so sánh với bức ảnh trong hồ sơ vụ án, "Na ná nhau. Mã Tường đâu rồi? Đến phòng quản lý giao thông điều tra chiếc xe đăng ký dưới tên Hồ Vĩ Thắng!"

Đội bạn gay hùng hậu bốn biển là nhà của Mã Tường lại cống hiến sức lực. Bốn giờ rưỡi sáng, phòng quản lý giao thông gửi tin về, Hồ Vĩ Thắng quả thực có đăng ký một chiếc Toyota Camry trắng, chiếc này hoàn toàn trùng khớp với chiếc xuất hiện trên hiện trường vụ án.

"À há đúng thằng cháu này rồi." Nghiêm Tà gõ đốt ngón tay trên bàn, tùy tiện chỉ vào mấy cậu chàng long tinh hổ mãnh của đội điều tra hình sự: "Chuẩn bị thực hiện lệnh lục soát, bắt Hồ Vĩ Thắng về đây cho anh!"

Tăng ca suốt hai ngày hai đêm không ngủ nghỉ khiến tất cả mọi người đều ngột ngạt, nhất là đám nòng cốt như Nghiêm Tà, Tần Xuyên, hai tối đều không quay về nhà ngủ. Bởi vì lệnh bắt người đã đưa xuống, cả đội phảng phất như chực sôi trào, số người ra ngoài làm việc chớp mắt đã bay mất nửa đội.

Nghiêm Tà vỗ nhẹ vai Tần Xuyên: "Vất vả rồi, anh em đội ma túy cũng....." Còn chưa nói xong đã nghẹn cứng, chỉ thấy Tần Xuyên của mười giây trước hãy đang tỉnh như sáo giờ đã úp mặt vào tường, mắt kính lệch trên mũi, đang ngồi ở tư thế rõ ràng không làm gì, phát ra tiếng ngáy dễ chịu.

"............" Nghiêm Tà nhẹ chân nhẹ tay đi về văn phòng.

Bấy giờ đã là năm giờ sáng, bầu trời nhá nhem dần dần hửng nắng. Nghiêm Tà dứt khoát không ngủ nữa, cầm hồ sơ của Hồ Vĩ Thắng tự nghiên cứu.

Hồ Vĩ Thắng là một tên có tiền sử trộm cắp, là ví dụ điển hình của dạng lớn lên bằng nghề này, từ năm 15 tuổi đã liên tiếp bị bắt vì tội ăn cắp nhỏ, trưởng thành thì đi móc ví, di động, trộm xe điện nên đã mấy lần ngồi nhà đá. Vài năm trước, gã buôn bán ở Cung Châu thì càng to chuyện hơn, bởi vì cưỡng hiếp không thành nên bị phán ba năm tù.

Nghiêm Tà sờ sờ cái cằm lún phún râu, khẽ hừm một tiếng.

Hồ Vĩ Thắng là một tên "trộm đường phố", mục tiêu nói chung là vật tùy thân trên người, không có biên bản ghi chép đột nhập trộm cướp. Căn cứ theo điểm này, gã ta không to gan, kém rất xa tính chất của tội cưỡng hiếp không thành, đột nhiên "quá giới" hiển nhiên cực kỳ khả nghi.

Nghiêm Tà nhìn đăm đăm vào hai chữ Cung Châu, đáy lòng đột nhiên có một nơi nào đó khẽ nao nao.

"Anh Nghiêm," Mã Tường đột nhiên ló đầu vào: "Cái cậu sinh viên hóa học tài cao vẫn bị giam trong phòng đấy, sắp sửa 24 giờ rồi, có thả hay không?"

Nghiêm Tà ngẩng đầu: "Cái gì, còn giam à?"

"Phòng thí nghiệm của đội giám định viên không khôi phục được camera theo dõi, tạm thời cũng không có ai thả cậu ta đi. Việc này không, à tối qua ngủ một đêm trong phòng thẩm vấn, hôm nay thế mà bị cảm rồi, ôm hộp giấy ho khan đó anh."

"Thả cho nhanh đi, đừng để cục trưởng Ngụy chạy đến quở trách chúng ta—— Đúng rồi, nói với cậu ta không được rời khỏi Kiến Ninh, luôn giữ liên lạc với cảnh sát, chú ý kỷ luật."

Mã Tường giơ tay OK từ xa: "Không vấn đề, học bá nói không khiếu nại, nhanh chóng tống cậu ta về phòng thí nghiệm là được."

Ngón giữa của Nghiêm Tà không yên gõ nhẹ lên bàn, thất thần rất lâu, trong lòng cứ có cảm giác khác thường.

Quá suôn sẻ, hắn nghĩ vậy.

Từ lúc điều tra biển số xe, đến khi tìm thấy balo của nạn nhân, cùng mắt xích đối tượng tình nghi cực kỳ yếu đuối đẩy đến hiện tại, khoảng thời gian tuy đã trôi qua hai ngày ba đêm, song thực chất quá trình phá án vẫn cực kỳ suôn sẻ, tựa như có một số chi tiết rất khó nói đã trôi qua.

Một kẻ buôn lậu ma túy trong thời gian dài lại đi bán thuốc theo đơn và thuốc gây ảo giác, vì sao cứ phải lần này mới gây chết người?

Tại sao trước đây không có chuyện này?

Là vì cách bào chế thuốc đợt này thực sự có vấn đề, hay nên nói "tai nạn" trước đây đều bị các kiểu nguyên nhân chặn lại, chỉ có lần này người bị hại vừa khéo chết ngay trước mặt, thế nên những chuyện này mới bị phanh phui?

Nghiêm Tà bật máy tính, đăng nhập vào hệ thống mạng nội bộ công an, sau một lát suy ngẫm, ma xui quỷ khiến mà nhập vào một chuỗi mật khẩu, mở hồ sơ điện tử vụ án sao lưu của năm vừa rồi, sau đó gõ một số hiệu vụ án giữ lại của Hồ Vĩ Thắng ở Cung Châu vào năm đó.

Màn hình đột nhiên thay đổi, vụ án cưỡng bức chưa thành đã xong từ lâu, dưới ánh sáng đầu ngày mờ mờ dần dần mở rộng, hiện ra ở trước mặt Nghiêm Tà.

Lưu Tuyết, mười tám tuổi, học sinh trung học nổi tiếng Cung Châu.

Vào buổi trưa trước ngày thi thử lần hai, nữ sinh cấp ba này nhân thời gian nghỉ trưa lén ra khỏi ký túc xá của trường, sau đó mất tích cả buổi chiều. Ngay tối hôm đó, phía nhà trường đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy, đến hôm sau phụ huynh đi báo án, vụ án mất tích chưa đến hai mươi tư giờ này đã thu hút được sự chú ý của cảnh sát, cuối cùng bị đẩy lên sở công an trực thuộc.

Đội của sở trực thuộc nhận vụ án này.

Tối ngày hôm sau, cảnh sát căn cứ tìm kiếm ở diện rộng, tìm thấy Lưu Tuyết đang hôn mê tại một phòng khám ma.

Sau khi điều tra, nghi phạm Hồ Vĩ Thắng gặp được Lưu Tuyết lén lút ra ngoài đi dạo vì áp lực thi cử quá lớn, nổi tâm địa xấu, dụ cô bé vào trong xe rồi phun thuốc mê GHB. Chẳng ngờ Lưu Tuyết nhạy cảm với thành phần thuốc, tức thì xuất hiện hiện tượng choáng váng đầu óc, nôn mửa, hôn mê. Hồ Vĩ Thắng lòng nảy sợ hãi, lo lắng sẽ gây chết người ảnh hưởng đến mình, vì thế vội vã quẳng cổ bé vào phòng khám ma.

Vụ án này bị phán định là cưỡng bức chưa thành, sau này Lưu Tuyết điều trị rồi xuất viện, Hồ Vĩ Thắng bị phán ngồi tù ba năm.

Nghiêm Tà nhìn hồ sơ hồi lâu cũng không có phản ứng—— Cứ phán vậy à?

Nguyên nhân gây mẫn cảm của người bị hại là gì? Bị uống thuốc gì? Người đàn ông đưa thuốc cho phụ nữ thì đã kết luận chắc chắn là cưỡng bức? Nếu quả thực có ý đồ cho bất tỉnh rồi cưỡng hiếp, tại sao khi nạn nhân bị hôn mê, gã tội phạm lại sợ hãi vứt cô gái vào phòng khám rồi bỏ đi mất?

Từ lúc lập án đến khi tố cáo chưa đầy nửa tháng, vụ án rõ ràng có nội tình to nhường này, thế mà bị vội vàng kết án đến thế, tất cả cảnh sát từng đi làm chả nhẽ không một ai nghi ngờ sao?

Nghiêm Tà từng có hơn mười năm làm cảnh sát hình sự, nên trực giác rất siêu quần với mọi chi tiết đáng nghi, vụ hồ sơ này càng khiến mối nghi của hắn càng ngày càng lớn, rốt cuộc không khỏi lật đến chữ ký của lãnh đạo chính và danh sách công an thực hiện—— Tới đây, ánh mắt của hắn khựng lại.

Người chịu trách nhiệm năm ấy, họ tên là Giang Đình.

Một bóng đen khổng lồ hiện ra từ trong vực sâu trí nhớ, chớp mắt ấy, bóng người cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ cuối cùng bỗng nhiên ngoảnh đầu về phía Nghiêm Tà.

Chỉ có điều anh không tập trung vào điện thoại, cũng chẳng chú ý đến thời gian vàng bạc của mình. Ánh mặt trời len qua khung cửa sổ tiến vào, phác họa nên đường cong tao nhã tuấn tú của anh, bờ môi mỏng trời sinh mím lại, bởi thế mà hiển hiện rõ nét lạnh lùng trên đó.

Anh nhìn xuống từ trong hư không, ánh mắt vừa tỉnh táo vừa yên tĩnh.

"............"

Cổ họng của Nghiêm Tà phảng phất như có bàn tay vô hình bóp chặt, không khí nghẹn ứ trong buồng phổi, đến nỗi bàn tay cũng có phần run run. Đến khi hắn nhận ra bản thân đang cái làm gì thì đã đăng nhập vào kho dữ liệu nội bộ, tìm ra danh sách lãnh đạo của công an thành phố Cung Châu.

——Đội trưởng đội phòng chống ma túy số hai thành phố Cung Châu – Giang Đình, trên khung họ tên phủ khung đen, đã xác định hy sinh vào ba năm trước.

Đầu óc Nghiêm Tà vang lên tiếng ầm.

Con người hôm qua mới ngồi trên ghế dài ở vệ đường mỉm cười với hắn, lúc này đang mặc cảnh phục xanh than, cầu vai ba bông mai bốn cánh, mặt mũi rõ nét sống động, lạnh lùng hiện lên trên màn hình máy tính.

Chú thích:

(*) Dimenhydrinate, được bán trên thị trường như Dramine, Dramamine và Gravol, là một loại thuốc không kê đơn được sử dụng để điều trị chứng say tàu xe và buồn nôn. Dimenhydrinate là một sự kết hợp, hoặc một loại muối của hai loại thuốc: diphenhydramine và 8-chlorotheophylline.

(**):Rối loạn tăng động giảm chú ý.(tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder-ADHD)