Phá Vân 1

Chương 60




Chương 60

Edit: Sabi

Rạng sáng, đèn lớn trong phòng bệnh đã tắt, giường bệnh được tấm mành dày dặn che chắn, chỉ có mấy đốn sáng lờ mờ của máy móc lóe lên. Chất lỏng từ chai nước biển từng giọt từng giọt rơi xuống, tiếng tít tít có quy luật phát ra từ máy đo nhịp tim, đột nhiên một tiếng rên rỉ rất nhỏ từ trong mành vải vang lên.

Giang Đình mở mắt ra, xoay người xuống giường.

Đúng như dự đoán, thuốc gây mê của Nghiêm Tà đã hết hiệu lực, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đợt đau đớn đầu tiên đã lặng lẽ ập tới, khiến hắn mơ màng trằn trọc, mồ hôi hột lớn như hạt đậu theo tóc mai lăn xuống gối, bàn tay nắm chặt tấm ga giường nhăn nhúm không buông.

Giang Đình lập tức nhấn chuông, chủ nhiệm khoa vì trông nom Nghiêm Tà mà cố ý đổi sang ca trực tối nay, đích thân dẫn y tá tới kiểm tra chỉnh thể, gật đầu nói: "Nhịp tim và huyết áp cùng tình huống tổng thể đều rất tốt, đau đớn sau khi phẫu thuật là điều không thể tránh khỏi. Có điều, cậu nhóc này sức lực quá lớn, người nhà phải trông chừng thật kỹ, đừng để cậu ta trở mình lung tung đè lên vết thương."

Giang Đình nhìn cặp chân mày nhíu chặt lại của Nghiêm Tà, tiếng rên rỉ vẫn chưa dứt, mặt và cổ ướt đẫm mồ hôi, hỏi: "Có thể tiêm một mũi giảm đau không?"

Chủ nhiệm khoa còn chưa lên tiếng, một nữ y tá mới tới ngây thơ nói: "Cảnh sát của tỉnh lỵ mà vẫn sợ đau à?"

Giang Đình nói: "Cảnh sát cũng là con người, là con người thì có ai mà không sợ đau."

Chủ nhiệm khoa trừng mắt nhìn nữ y tá một cái, lập tức thúc giục cô ta đi lấy thuốc giảm đau tới, tự tay tiêm cho Nghiêm Tà. Mấy phút sau Nghiêm Tà rốt cuộc bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt ga giường cũng buông lỏng, ngay cả tiếng hít thở cũng đều đặn và yên ổn hơn.

"Đêm đầu tiên sau ca phẫu thuật sẽ luôn khó khăn hơn, người nhà phải tùy thời chú ý, có thắc mắc nào thì lập tức nhấn chuông......." Chủ nhiệm khoa lại giải thích cặn kẽ những việc cần chú ý, thấy Giang Đình hiểu rõ trả lời rành mạch, mới dẫn nữ y tá rời khỏi phòng bệnh.

Giang Đình trở lại bên giường bệnh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Tình huống của Nghiêm Tà đã ổn định hơn so với lúc nãy, sắc mặt không còn xanh xao như trước nữa, nhưng mà mồ hôi lạnh do cơn đau vẫn chưa khô. Giang Đình ngẩn ngơ nhìn một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đứng dậy cầm lấy cái khăn mặt đi ngâm nước nóng, trở lại cẩn thận lau sạch mồ hôi trên trán và hai bên má của hắn, lại cẩn thận lau sạch cái cổ ẩm ướt.

Nhưng ngay lúc cái khăn mặt chấm đến vị trí cổ họng, động tác của Giang Đình đột ngột dừng lại - tay anh bị Nghiêm Tà nắm lấy.

".........." Nghiêm Tà mở mắt ra, ánh mắt tan rã, môi mấp máy: ".........Giang............"

"Suỵt," Giang Đình muốn rút tay ra: "Khuya lắm rồi, đừng nói chuyện."

Y dùng lực, nhưng không giãy giụa. Nghiêm Tà chăm chú nhìn Giang Đình đang ngồi trước mặt, ánh mắt dần dần có thần hơn, dường như còn tỉnh táo hơn trước khi tiêm thuốc giảm đau: "Sao anh lại..........Ở đây..........."

Giang Đình không trả lời, chỉ rút tay về: "Ngủ một lát đi, anh không đau sao?"

"Anh..............Ở đây chăm sóc tôi sao?"

Đêm khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh, Giang Đình không nói gì.

Đáy mắt Nghiêm Tà xuất hiện tia cười khó nhận ra, nói: "Nhưng tôi đau quá, đau đến mức không ngủ được."

Giang Đình nghĩ thầm, phải, mũi giảm đau vừa rồi là tiêm cho chó.

"Anh đưa tay cho tôi nắm..............Tôi sẽ hết đau."

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá, ánh đèn ảm đạm lọt qua khe cửa, phác họa lên hình ảnh mập mờ ấm áp trong không gian nhỏ bé này. Giang Đình muốn đứng dậy rời đi, nhưng vừa mới dợm bước, liền bị động tác làm bộ muốn ngồi dậy của Nghiêm Tà ngăn lại.

Không ai chú ý tới cuộc giằng co nho nhỏ bí mật này, tiếng lộc cộc của xe thuốc ở ngoài cửa gần rồi lại xa.

Giang Đình nhẹ nhàng thở dài, còn mang theo sự bất lực đến bản thân cũng không nghe ra, đem khăn mặt nhét vào tủ đầu giường, đưa tay cho Nghiêm Tà cầm, bất chợt bị Nghiêm Tà siết chặt đặt lên ngực mình.

"Anh có cảm giác được trái tim này đang đập không?" Trong bóng tối, Nghiêm Tà thì thầm hỏi.

Giang Đình "Ừ" rồi nói: "Sao vậy?"

"Hiện tại nó đang đập rất nhanh."

Biểu cảm của Giang Đình hơi thay đổi, nhưng không nói gì. Dưới lòng bàn tay, nhịp đập dưới lồng ngực nóng như lửa kia cực kỳ rõ ràng, hai người giữ nguyên tư thế này. Qua một lúc lâu, hô hấp của Nghiêm Tà cuối cùng lại lần nữa khôi phục mê man kéo dài.

Hắn ngủ rồi.............

Giang Đình không nhúc nhích, ngồi yên ở đó.

***

Một tuần sau.

Bốt điện thoại công cộng đầu đường huyện Giang Dương.

"Biết rồi, anh ổn, đã sớm xuất viện đang ở khách sạn..........Tìm một người đến đón anh, em không cần tới..........."

Giọng nói của Dương Mị ở bên kia điện thoại giống như mười móng tay vừa nhọn vừa sắc hung hăng cào lên tấm sắt nhỏ: "Sao em lại không được tới? Sao em lại không thể đi?! Cái tên họ Nghiêm chết dẫm kia có biết lái xe không vậy? Sao lại để xe lật xuống sông? Bắt được kẻ gây tai nạn chưa? Tại sao mấy ngày rồi cũng không nói với em? Anh đang ở đâu? Ăn uống thế nào? Tiểu Lưu!! Tiểu Lưu lái xe đưa chị đi Giang Dương, đi ngay bây giờ..............!!"

Giang Đình mấy lần muốn xen vào nhưng không được, bên kia ống nghe nổ như pháo liên thanh, chỉ đành cúp máy.

Sáng nay Giang Đình xuất viện đi mua ít thuốc bắc, lại mua thêm một con cá tươi ở tiệm ăn bên cạnh bệnh viện, bảo ông chủ làm thịt, cho vào nồi hầm chung với thuốc bắc, không bỏ thêm gia vị gì, hầm cho đến lúc đặc quánh trắng như tuyết lại không còn chút mùi tanh nào, đang chuẩn bị mang về cho Nghiêm Tà bổ sung dinh dưỡng.

Mặc dù Nghiêm Tà chưa chắc đã cần bổ sung dinh dưỡng, sau mấy ngày nằm viện tất cả các bác sĩ và y tá đều nhất trí cho rằng, người cần nằm trên giường nghỉ ngơi vẫn nên là Giang Đình.

Tay trái Giang Đình xách cặp lồng giữ nhiệt tay phải xách ly sữa đậu nành nóng hổi, vừa bước vào cửa bệnh viện, sau lưng đã vang lên một giọng nói oang oang quen thuộc: "Ơ, cố vấn Lục!"

Anh vừa quay đầu lại, đúng như dự đoán người đang chạy tới là Mã Tường.

"Anh làm gì vậy, hầm canh sao? Ôi, tôi nói anh nghe, anh Nghiêm căn bản không cần đến cái này, anh ấy khỏe như con chó đực vậy, ngược lại là anh đó vừa hoảng sợ lại bị rơi xuống nước, phải nhanh chóng tẩm bổ nhiều hơn mới được."

Giang Đình phớt lờ cậu ta, tiện tay đưa cặp lồng giữ ấm cho Mã Tường xách: "Sao cậu lại tới đây?"

"Đồn công an huyện Giang Dương đã sàng lọc tất cả các phương tiện khả nghi trong thời gian xảy ra vụ án, đã có kết quả. Cục phó Ngụy bảo chúng tôi chiều nay lên đường trở về Kiến Ninh. Anh cũng biết đấy, trước khi đi em phải tới thông báo với anh Nghiêm một tiếng."

Giang Đình im lặng gật đầu, cũng không hỏi kết quả sàng lọc như thế nào.

Mã Tường tuy rằng rất vô tư, nhưng thực tế lại rất thận trọng và cẩn thận, loại tin tức cấp bậc nhạy cảm này lúc chưa được Nghiêm Tà gật đầu đồng ý thì sẽ không tùy tiện tiết lộ cho cố vấn Lục, điều này trong lòng hai người đều hiểu rõ.

"Tình huống của hai con tin thế nào rồi?" Giang Đình nhấp một hớp đậu nành hỏi.

Mã Tường nói: "À, em cũng đang định nhắc đến chuyện này đây. Buổi sáng Bộ Vi có tỉnh một lần, rồi lại ngất đi, bác sĩ nói có thể là do tinh thần bị kích thích quá lớn, không biết bao giờ mới có thể tiếp nhận câu hỏi của cảnh sát. Tình huống của Thân Hiểu Kỳ thì nguy hiểm hơn, khả năng là đầu bị va đập, bây giờ vẫn đang còn ở ICU, nghe nói đến bác sĩ cũng không biết được lúc nào cậu ta mới tỉnh."

"Có nguy hiểm đến mức biến thành người thực vật không?"

"Khó nói lắm, em thấy nguy hiểm." Mã Tường thở dài: "Còn có một chuyện vô cùng kỳ lạ - cục trưởng Lữ cùng đội phó Tần đích thân dẫn người phong tỏa các lối ra vào của núi Thiên Tung, tìm kiếm hai ngày trời cũng không tìm được bóng dáng của bọn bắt cóc, hiện tại trên dưới toàn thành phố đều sắp phát điên rồi, haizz............."

Giang Đình cau mày, chậm rãi thong thả đi qua bãi đậu xe trước tòa nhà bệnh viện.

Chân y dài, bước chân không ngắn, nhưng tốc độ lại rất vững vàng từ tốn, Mã Tường không thể không thả chậm bước chân đi theo anh, một lúc lâu sau mới nghe Giang Đình nói: "Vụ án này, điểm đột phá để phá án nằm trên người Thân Hiểu Kỳ. Bọn bắt cóc rốt cuộc là ai, ngày hôm đó xuất hiện ở núi Thiên Tung như thế nào, trước đây có từng dùng phương thức nào để tiếp xúc với hai đứa trẻ hay không, bao gồm theo dõi, giám sát, nghe lén, tán gẫu qua ứng dụng mạng xã hội.........; Những thông tin này nếu chỉ dựa vào một mình Bộ Vi cung cấp e rằng sẽ không đủ, tôi vẫn cho rằng chúng ta sẽ nhận được nhiều manh mối hơn từ trong miệng Thân Hiểu Kỳ."

Mã Tường như có điều suy nghĩ gật đầu đáp lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, anh có biết lão việc Cao nhặt được một chai nước khoáng ở hiện trường không?"

"Hôm qua, lúc anh Nghiêm của các cậu nhận điện thoại, tôi có nghe được một ít, nhưng không nghe được rõ ràng. Có kết quả xét nghiệm rồi sao?"

"Kết quả thì có rồi, nhưng..........Vân tay trên thân chai và ADN trên miệng chai đều là của cùng một người." Mã Tường rõ ràng cũng rất nghi ngờ, nói: "Chỉ có một mình Thân Hiểu Kỳ từng chạm vào chai nước này."

Giang Đình đột nhiên dừng lại, giống như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Lúc này họ đã đi tới cửa khu nội trú, hai người trố mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng. Qua mấy giây, Giang Đình mới phản ứng lại, uống xong hớp đậu nành cuối cùng, giơ cái cốc nhựa rỗng lên: "Chờ tôi một lát, chúng ta đi lên rồi nói sau." Vừa nói vừa xoay người đi đến thùng rác ở phía xa xa.

Thời gian buổi trưa, người trước cửa khu nội trú nhiều lên. Mã Tường đứng trên bậc thềm trước cửa tòa nhà, xách cái cặp lồng giữ nhiệt nhích sang bên tránh mấy bước, nhường đường cho bác sĩ và người nhà bệnh nhân, ngẩng đầu lên chỉ thấy Giang Đình ở phía xa ném ly sữa đậu nành vào thùng rác, xoay người đi tới đây.

"Tiểu Mã!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Mã Tường quay đầu, Giang Đình cũng theo đó nhìn lại.

Giang Đình thoáng chốc cứng đờ.

Cục phó Ngụy mặc thường phục, tay xách giỏ trái cây, đang từ cửa chính bệnh viện đi tới, vừa bước lên bậc thang thì bất ngờ nhìn thấy Mã Tường: "Chú nói sao giữa trưa đã không thấy cậu đâu, hóa ra là cũng đến đây gặp Nghiêm Tà, sớm biết chú đã ngồi quá giang xe cậu rồi............đứng trước cửa làm gì nữa?"

Cách đó mấy mét, Giang Đình lùi về sau nửa bước, lách mình trốn vào trong một nhóm người vừa đúng lúc đi qua.

Mã Tường: "À, cháu đang............"

"Chờ ai hả?" cục phó Ngụy thuận miệng hỏi.

Khóe mắt Mã Tường liếc qua chỗ Giang Đình vừa đứng, đã không thấy người đâu.

"Ồ, không có," âm thanh của Mã Tường hơi dừng lại, sau đó lại chuyển qua cục phó Ngụy: "Cháu tới một mình, vừa vặn đang do dự có nên mua thêm ít trái cây, đúng lúc gặp được chú."

Vừa nói vừa giơ cái cặp lồng giữ nhiệt trong tay lên: "May là cháu mang canh gà, bằng không thì mấy trái táo chuối tiêu bán ngoài cửa bệnh viện sao có thể so sánh được với giỏ trái cây nhập khẩu của chú được, hì hì, vậy thì thật mất mặt!"

Cục phó Ngụy bật cười: "Nghe con khỉ này nói này, miệng đội phó Nghiêm của cậu còn kém mấy miếng ăn này? Đi lên thôi."

Cục phó Ngụy không nhanh không chậm xách giỏ trái cây bước vào cửa, trong chớp mắt Mã Tường xoay đầu nhìn về người đang ẩn nấp cách đó không xa, lại chạm vào tầm mắt của Giang Đình đang trốn sau đám người.

Giang Đình xua tay bảo cậu ta nhanh đi đi, dùng khẩu hình nói hai chữ: Cảm ơn.

Mã Tường gật đầu, vội vã theo đuôi cục phó Ngụy.

***

Nghiêm Tà đang buồn bực dựa vào đầu giường bệnh, cách ba mươi giây lại nhìn đồng hồ một lần.

Một ngày sau khi phẫu thuật, Giang Đình đã xuất viện, sau đó mỗi ngày đều tới nhìn hắn. Thực sự là chỉ tới nhìn, bước vào đưa cơm trưa xong liền rời đi, khiến hắn không biết nên tự biết đủ cảm tạ đội trưởng Giang đã bỏ nghề tự mình đưa canh, hay là nên chỉ vào mũi Giang Đình chửi đậu má- cái này thì cũng được đi, quá đáng hơn là hôm này đã quá giờ cơm trưa từ lâu, nhưng đội trưởng Giang - cái người được vớt từ dưới nước lên liền phủi mông coi như không có chuyện gì xảy ra vẫn chưa xuất hiện.

Nghiêm Tà đang đấu tranh xem có nên đi tìm y tá gọi điện thoại hỏi hay không, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

"Sao bây giờ mới đến, tôi chờ được mấy..............."

Giọng nói của Nghiêm Tà nghẹn lại, cục phó Ngụy đứng ở cửa khó hiểu: "Hả?"

Hai người trố mắt nhìn nhau, Mã Tường từ sau lưng cục phó Ngụy thò đầu ra, không ngừng làm động tác cắt cổ gà ra hiệu cho Nghiêm Tà.

Phòng bệnh yên tĩnh mấy giây, sau đó Nghiêm Tà trơ mắt nhìn khuôn mặt mấy chục năm lúc nào cũng thúi hoắc của cục phó Ngụy đỏ lên, che miệng ho khan, đấu tranh, mâu thuẫn, muốn nói lại thôi cùng với cảm giác áy náy không thể che giấu, hòa trộn với nhau, sau một lúc lâu mới bực bội nói ra một câu:

"................Không phải là không muốn tới thăm cháu, ôi, cháu cũng biết đấy, mấy ngày nay bận rộn điều tra.........thằng nhóc này cũng thật là, lại còn làm nũng ăn vạ nữa."

Nghiêm Tà: "..............."

Mã Tường: ".................."

Tưởng chừng như sấm sét giữa trời quang ầm ầm giáng xuống, đáy lòng Nghiêm Tà dậy sóng, theo bản năng lục lọi trong đầu mình mười tám vòng - không sai, lần cuối cùng Ngụy Nghiêu gọi hắn "thằng nhóc này" đại khái là hai mươi năm trước lúc hắn lần đầu tiên bị bắt vào đồn công an vì tội đánh nhau, sau này thì biến thành "Thằng chó chết này."

Cục phó Ngụy chắc cũng cảm thấy khuôn mặt già nua của mình có chút không kiểm soát được, vội vàng đặt giỏ trái cây ở đầu giường, chuyển chủ đề: "Khôi phục thế nào rồi? Ba mẹ chú đâu?"

Nghiêm Tà dường như cũng không bất ngờ: "Thảo nào ngài lại xách một giỏ trái cây lớn như vậy, hóa ra là đến thăm hỏi ba mẹ cháu?"

Cục phó Ngụy suýt chút là vỗ vào ót hắn: "Ông đây đến thăm chú mày cần mang trái cây đắt tiền như vậy sao? Thằng chó x cậu ăn trái cây sao? Mang chén thịt kho không phải tống cổ đi được rồi?"

"Nói hay!" Mã Tường vỗ tay.

Đội trưởng Giang đang đợi thì không tới, lại chờ được một kẻ phá rối, Nghiêm Tà một bụng oán hận không có chỗ phát tiết, uể oải nói: "Khỏi đi, cháu không cho ai thông báo với ba mẹ cháu. Mã Tường, chú mang theo cái gì vậy? Ăn được không? Có thịt không? Nhanh lên, anh đói sắp chết rồi."

"Cái gì, làm liều! Chuyện lớn như vậy sao không thông báo cho người nhà!" Cục phó Ngụy vừa nghe đã sốt ruột, lập tức rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy. Ai ngờ vừa mới mở danh bạ ra, điện thoại đã bị Nghiêm Tà cướp lấy, nhét vào trong chăn: "Đừng gọi đừng gọi!"

"Chú mày bị điên hả, không nói với gia đình, nhỡ có gì bất trắc ông đây làm sao giải thích với ba chú?"

"Nếu ngài nói với hai người họ, trở về mẹ cháu nhất định sẽ ép cháu từ chức, hoặc là mua chuộc một đống diễn viên tuyến 18 đứng xếp hàng cưỡng gian cháu, chú tin không?!"

Cục phó Ngụy: "................."

Chuyện này đúng là chuyện mà mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy có thể làm ra.

Cục phó Ngụy không thể không phục: "Chút chuyện nhỏ này, chú mày coi như vì quốc gia hiến thân, cũng không thua thiệt."

Nghiêm Tà ậm ừ cho qua chuyện, ép Ngụy Nghiêu đồng ý lừa dối gia đình, đợi sau này xuất viện quay về Kiến Ninh mình đem chuyện này nói với ba mẹ, sau đó mới từ trong chăn móc điện thoại trả lại cho cục phó Ngụy - người sau dùng khứu giác nhạy bén của một cảnh sát hình sự kỳ cựu phán đoán được điện thoại đã bị ô nhiễm bởi mùi chân thối của Nghiêm Tà, lấy khăn mặt lau đi lau lại hai lần mới chịu nhận.

"Vậy mấy ngày nay ai chăm sóc chú?"

Nghiêm Tà nói: "À, chuyện này à. Cháu có một người bạn họ Lục học chung trường cảnh sát đang làm việc ở huyện Giang Dương, lúc thẩm vấn Lý Vũ Hân cậu ta còn tới giúp. Tuần trước, sau khi phẫu thuật xong cậu ta còn ở lại trông nom cháu một đêm."

Sau khi người Cục thành phố bọn họ xuống đến cơ sở, phải xin cảnh sát địa phương hỗ trợ chào hỏi, khơi thông nhân mạch, đây đều là chuyện thường gặp, Ngụy Nghiêu cũng không để ý, nhìn Mã Tường múc từ trong cặp lồng giữ nhiệt ra một chén canh trắng mịn đưa cho Nghiêm Tà, mới thuận miệng hỏi: "Ủa? Đây không phải canh cá sao?"

Nghiêm Tà dùng cái thìa khuấy khuấy cũng không thèm ăn: "Phải, sao vậy?"

"Lúc nãy tiểu Mã nói với chú là canh gà?"

Cái thìa trên tay Nghiêm Tà dừng một chút.

"Em............em mua ở quán ăn dưới tầng," Mã Tường vỗ đầu: "Nhớ nhầm nhớ nhầm, canh cá tốt hơn, canh cá thanh đạm hơn."

Nghiêm Tà lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra, khóe miệng không kiềm chế được hơi cong lên, có tư có vị nhấp một hớp canh cá: "Ừ! Không tệ! Đúng là mùi vị của canh cá ngon hơn!"

Mã Tường gãi đầu im lặng cười mỉa, ngược lại cục phó Ngụy thực sự cho rằng canh cá này uống đặc biệt ngon, nghi ngờ nhăn mũi ngửi thử, không bỏ dầu không bỏ muối, ông đây sao không ngửi ra mùi vị của món ngon vậy.

"Sao rồi cục phó Ngụy?" Nghiêm Tà vội vàng chuyển đề tài, hỏi: " Hôm nay ngài cuối cùng cũng chịu tới đây thăm cháu, việc lục soát có tiến triển hả?"

Cục phó Ngụy bị câu "Cuối cùng cùng chịu tới đây thăm cháu" dội xuống, nhưng tự biết đuối lý, ông đây lại ngại ghét bỏ hắn, hậm hực mấy câu mới nói: "Tiến triển, đúng là có tiến triển."

"Ừm hửm?"

"Chiếc xe tải lúc gây ra tai nạn đã che biển số xe, nhưng lão Hoàng dẫn theo đội điều tra hình sự của đồn công an huyện Giang Dương tra xét hai ngày hai đêm, cuối cùng ở lối vào quốc lộ gần huyện Giang Dương tìm được chiếc xe tải hết sức đáng ngờ, thậm chí còn chụp được mặt tài xế. Hiện tại, các video giám sát giao thông cùng với camera an ninh trên các đoạn đường gần đó đều được chuyển đến Cục thành phố rồi, chúng ta đang chuẩn bị giăng lưới phong tỏa các tuyến đường mà chiếc xe gây tai nạn định bỏ trốn, nhiều nhất là hai đến ba ngày là có thể thu được kết quả chuẩn xác."

Huyện Giang Dương không phải là nơi hoang vu hẻo lánh, hệ thống giám sát an ninh quốc gia được xây dựng khá tốt, loại thủ pháp mà bọn tội phạm cấp thấp hay dùng để chạy trốn này, khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay nhân viên điều tra hình sự là không lớn.

Nghiêm Tà nhổ xương cá: "Vậy hóa ra lại tốt, nhanh chóng bắt mấy thằng cháu này lại, tám phần là thuộc cùng một băng đảng với bọn bắt cóc."

"Xét theo việc Lý Vũ Hân bị diệt khẩu, khả năng này thực sự vô cùng lớn, nhưng bọn chú lại phát hiện ra một điểm rất đáng ngờ."

"Điểm đáng ngờ gì?"

Cục phó Ngụy không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu còn nhớ Phạm Chính Nguyên không?"

Nghiêm Tà sững sờ, lập tức nhớ lại cái tên này.

Phạm Chính Nguyên, biệt danh Phạm Tứ, sau khi đuổi giết Giang Đình ở bệnh viện thì chạy trốn, bị A Kiệt bóp chết nghiền thành tương thịt, rải trên đường cao tốc.

"Phạm Chính Nguyên đã từng bắn về phía chú mày một phát súng lúc rượt đuổi nhau trong con hẻm phía nam phố Tam Mao thành phố Kiến Ninh ấy, lúc ấy còn để lại đầu đạn tại hiện trường, nhưng vì không có rãnh nòng súng nên không có cách nào điều tra. Được đội kỹ thuật lưu lại làm một trong những vật chứng của vụ án 502."

Nghiêm Tà chớp mắt, tỏ ý cục phó Ngụy tiếp tục.

"Mấy viên đạn tự chế mà mấy tên tội phạm bắn vào các cậu, bao gồm cả đầu đạn bắn xuyên qua người chú, vì bị rơi xuống nước sông, điều kiện hạn chế tạm thời vẫn chưa vớt lên được. Cho nên tôi chỉ có thể đưa viên đạn lấy ra từ cánh tay tiểu Trương đi kiểm tra thành phần, phát hiện thành phần kim loại và thuốc súng còn dư lại của nó, giống hệt với viên đạn mà Phạm Chính Nguyên để lại."

Mọi người đều là cảnh sát hình sự kỳ cựu hơn cả thập kỷ, cục phó Ngụy vừa dứt lời Nghiêm Tà đã hiểu ý của ông ấy.

Sắc mặt hắn thay đổi.

"Chất lượng viên đạn được chế tạo ở xưởng đen vô cùng kém, nếu như thành phần kim loại và thuốc súng của hai đầu đạn giống hệt nhau, chỉ có thể giải thích một điều: chúng là cùng một lô sản phẩm, nói cách khác Phạm Chính Nguyên từng tập kích chú mày cùng với mấy tên tội phạm lần này có khả năng có liên hệ nào đó."

Cục phó Ngụy ngừng một lát, vẻ mặt nặng nề nhìn Nghiêm Tà:

"Thậm chí có khả năng, mục tiêu chân chính của bọn chúng không phải là Lý Vũ Hân, mà là cậu."