Phá Vân 1

Chương 57




Chương 57

Edit: Sabi

3 giờ 30 phút chiều hôm đó.

"Một rừng cây phượng hoàng trưởng thành rất hiếm khi nhìn thấy ở vùng dã ngoại, theo như miêu tả của Lý Vũ Hân, hẳn là nằm ở trên đỉnh núi Thiên Tung nơi hướng về phía mặt trời, vị trí cụ thể phải đợi hình ảnh của Flycam và bản đồ vệ tinh mới có thể phân tích chi tiết được.........Đúng, là tôi buộc Lý Vũ Hân nói ra, không hợp quy củ cho lắm, tranh thủ thời gian giúp tôi đẩy nhanh quá trình phê duyệt đơn xin bổ sung quy trình phía trên Sở........Được, được, 5 giờ chiều chúng tôi về tới Kiến Ninh sẽ trực tiếp đi đến hiện trường, khoảng 6 hoặc 7 giờ là có thể lên đến núi Thiên Tung, cho đến giây phút cuối cùng cũng không được vứt bỏ tìm kiếm và cứu hộ!"

Xe Jeep chạy như bay dọc theo con đường đê vùng ngoại ô, vẫn là cậu cảnh sát Trương Quan Diệu ngồi trên ghế lái, Mã Tường ngồi kế bên, hàng ghế sau là Nghiêm Tà và Giang Đình một trái một phải kẹp Lý Vũ Hân đeo còng tay ngồi chính giữa.

Theo quy định, tất cả các nhân viên trong thời gian áp tải phạm nhân phải giữ được sự tỉnh táo, may mà trong xe còn có tiếng Nghiêm Tà nói chuyện điện thoại rất lớn, khiến mọi người muốn ngủ cũng không ngủ được, mỗi người đều chống đôi mắt đen như vành mắt gấu trúc lên nhìn.

"Lấy được ảnh của Flycam lập tức gửi cho tôi. Chỉ còn lại năm tiếng ba mươi phút cuối cùng, huy động tất cả nhân lực đi, nhanh lên!"

Cuối cùng Nghiêm Tà cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với phía Cục thành phồ

"Chuyến đi này của chúng ta cũng coi như là có thu hoạch lớn, phải không anh Nghiêm." Mã Tường ngồi ở hàng ghế trước an úi, "Không những đào được án tử 712 năm ngoái lên, mà còn có hai cổ thi thể đang chờ chúng ta đào lên.........."

"Không cứu được Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi, không bắt được tên bắt cóc, dù có đào lên bao nhiêu vụ án trước đây đi chăng nữa cũng vô ích, điều quan trọng nhất vẫn là phải nhanh chóng cứu được người sống."

Mã Tường chép miệng đồng ý, lại không nhịn được quay đầu: "À, em nói này anh Nghiêm."

"Sao?"

"Nhỡ may đến cuối cùng, chúng ta thật sự không đuổi kịp, anh cảm thấy Bộ Vi có tiếp nhận uy hiếp giết chết Thân Hiểu Kỳ không?"

"Chuyện này có thể........" Nghiêm Tà vừa mới nói được nửa chừng, trong đầu đột nhiên thoáng qua một câu nói:

"Đối tượng hắn ta chân chính muốn hành hình không phải Hạ Lương cũng không phải Thân Hiểu Kỳ......... Người phản bội hắn ta là tôi."

"Khó mà nói được, chủ yếu chúng ta không biết được rốt cuộc 'tên hèn nhát' Hạ Lương trong miệng kẻ chủ mưu đứng đằng sau là chỉ cái gì, còn có 'kẻ phản bội' Lý Vũ Hân nữa." Nghiêm Tà dừng một chút, nhược hữu sở chỉ (1) liếc nhìn người bên cạnh: "Anh thấy sao cố vấn Lục?"

(1) Nhược hữu sở chỉ: có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa hàm nghĩa khác

Giang Đình đang nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, tầm mắt nhìn vào khoảng không, vẻ mặt có hơi uể oải do mệt mỏi.

"Cố vấn Lục?"

"..............." Giang Đình cuối cùng cũng cất giọng nói khàn khàn: "Tôi làm sao biết được, tôi không phải Bộ Vi, vả lại vẫn còn thiếu thông tin cá nhân của cô bé để dùng làm miêu tả tính cách."

"Nghe thấy cố vấn nói chưa?" Nghiêm Tà dạy dỗ Mã Tường.

Mã Tường khó hiểu chớp mắt.

Sức khỏe Giang Đình không tốt, khi anh im lặng có một loại lãnh đạm xa cách không hợp với hoàn cảnh xung quanh, cơ thể y lắc lư theo xe chạy, điện thoại trong túi đột nhiên buzz một tiếng.

Ai?

Số điện thoại này chỉ có Nghiêm Tà cùng Dương Mị biết, nhưng Dương Mị không có lý do gì để gửi tin nhắn quấy rầy khi đang có vụ án.

Giang Đình lôi điện thoại di động ra nhìn, Nghiêm Tà.

".........." Giang Đình cau mày mở hộp tin nhắn ra, chỉ thấy nội dung là:

"Cậu cảm thấy sự phản bội trong miệng tên bắt cóc, là một gợi ý mang tính tượng trưng nào đó trong nghi thức hành hình, hay là thay thế cho sự kiện cụ thể nào đó?"

Tôi càng muốn biết tại sao mọi người đều ở đây, trên cùng một chiếc xe, anh lại phải dùng loại phương thức này để thảo luận về vụ án?

Giang Đình chống khuỷu tay lên cửa kính xe, nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc, cuối cùng vẫn không mở miệng, giơ tay đơn giản viết mấy vào mấy chữ "thay thế sự kiện" rồi gửi đi.

Bên kia Lý Vũ Hân, cách mấy chục centimet, Nghiêm Tà đang vùi đầu nhập vào cái gì đó, giây lát sau, điện thoại trên tay Giang Đình lại buzz một cái.

"Thay thế cho sự kiện gì?"

Giang Đình: ".............."

Nghiêm Tà: "Lý Vũ Hân nhắc đến việc cô bé bị ngất vào ngày thứ ba, khi tỉnh lại đã phát hiện Hạ Lương bị trói quỳ trước mặt, tên bắt cóc trong điện thoại ra lệnh cho cô bé giết cậu ta."

"Nếu như lời khai của cô bé là chính xác, như vậy có khả năng trong lúc Lý Vũ Hân hôn mê, Hạ Lương đã làm gì đó chọc giận đến tên bắt cóc đang quan sát phía sau."

"Cũng có khả năng chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến Hạ Lương, Hạ Lương chẳng qua chỉ là một hình ảnh thay thế nào đó trong tâm trí của kẻ chủ mưu ở phía sau, cái gọi là "phản bội" thật ra là một chuyện cũ nào đó mà kẻ chủ mưu đã từng trải qua."

Giang Đình: "............."

"Anh thấy sao?"

Tin nhắn nối đuôi nhau nhảy tới, điện thoại rung lên không ngừng, qua nửa ngày mới yên tĩnh lại. Giang Đình liếc sang bên cạnh, Nghiêm Tà vẫn hồn nhiên như không có chuyện gì, ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Giang Đình hít sâu một hơi, cuối cùng soạn một đoạn tin nhắn, nửa giây sau điện thoại di động của Nghiêm Tà sáng lên:

"Lúc anh rời khỏi phòng bệnh đã cài máy nghe lén trên người tôi sao?"

Nghiêm Tà bật cười.

Người này thật nhạy cảm, đúng là cho dù thăm dò cái gì cũng dẫn đến kết quả bị nhìn thấu toàn bộ.

Hắn gần như có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của Giang Đình ném tới, nhưng chỉ giả vờ như không thấy, đang gõ câu trả lời vào khung tin nhắn, suy nghĩ một chút, lại xóa đi viết lại.

Tiểu Trương trước mặt đột nhiên nói: "Anh Nghiêm, chiếc xe tải phía sau hình như đang đi theo chúng ta."

Nghiêm Tà ấn nút gửi, quay đầu nhìn lại: "Cái gì?"

Đường quốc lộ ở vùng ngoại ô khá vắng vẻ, xe Jeep đang chạy dọc theo bờ sông, lúc này không hề có chiếc xe nào chạy qua, vì vậy chiếc xe tải phía sau rất dễ khiến cho người khác chú ý, nhìn qua cửa sổ phía sau khoảng cách ước tính ở vào khoảng 20 đến 30 mét.

Không biết tại sao, khi nhìn về chiếc xe kia, trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên trỗi lên một loại cảm giác rất khó chịu, nhanh chóng phân phó Trương Quan Diệu: "Tiểu Trương, lái chậm chút, xem nó có vượt qua không."

Tiểu Trương nghe vậy lên tiếng đáp lại, hơi đạp xuống phanh xe.

Chiếc xe tải đồng thời tăng tốc ép tới gần, trong đáy mắt Nghiêm Tà đèn pha trước xe càng ngày càng gần.

"............" Nghiêm Tà đột nhiên cuống quýt hét lên: "Tăng tốc! Tăng tốc!!- Nó không đổi làn đường!!"

Chiếc xe tải không thay đổi làn đường, nó muốn đâm vào!

Biến cố đến bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, Tiểu Trương không phản ứng kịp, bản năng phục tùng mệnh lệnh áp đảo tất cả, hai chiếc xe một trước một sau cùng đạp mạnh vào chân ga!

Rầm!

Ý đồ của chiếc xe tải đã rõ ràng, nó như một con quái vật bằng sắt, hung hăng đâm vào đuôi xe Jeep!

Tất cả mọi người đột ngột đổ về phía trước, chiếc xe Jeep bị một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đâm vào, đầu xe cắm vào hàng bảo vệ bên đường, giữa những tiếng hét sợ hãi Tiểu Trương đạp như điên vào chân phanh, dùng toàn lực đánh tay lái, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.

Rầm!!

Đầu xe Jeep đụng vào hàng rào rồi bị bắn ngược trở lại, toàn bộ thân xe xoay tròn mất kiểm soát, thân xe và đuôi xe còn bị chiếc xe tải điên cuồng đâm mạnh vào.

Rầm!!!

Toàn bộ chiếc xe Jeep bị đẩy ra ngoài, xoay ngang, bên hông đâm vào hàng rào bảo hộ bằng kim loại, lực đâm rất lớn khiến cửa xe và hàng rào đồng thời xảy ra biến dạng khủng khiếp!

Vào giây phút này thời gian đột ngột dừng lại kéo dài vô tận, trong bóng tối Nghiêm Tà dường như có linh cảm nào đó, cố gắng đưa tay với sang bên người: "Giang Đình..."

Nhưng tiếng gào của hắn vừa ra khỏi miệng liền bị nhấn chìm trong vòng quay điên cuồng của đất trời.

Xe Jeep nghiêng ra khỏi hàng rào, giống như một cỗ quan tài bằng sắt to lớn, xoay tròn lộn nhào xuống bờ đê, cắm đầu xuống sông!

Mặt nước nhanh chóng nhấn chìm nóc xe, tiếng gào thét đinh tai nhức óc trong buồng xe đồng thời biến mất, thay vào đó là tiếng ùng ục của bọt nước.

Nước sông xung quanh chỉ toàn là màu xanh đen pha lẫn với các sợi màu đỏ, không phân biệt được là máu của ai, không nhìn rõ bất cứ cái gì.

Lúc xe bị lật, tất cả mọi người đều mất đi ý thức, nhưng trong phút chốc toàn bộ cơ thể bị ngâm vào nước lạnh Nghiêm Tà đã tỉnh táo lại, không để ý đến vết thương trán, cắn răng nhịn đau tháo dây an toàn ra, đưa tay điên cuồng sờ soạng bên người. May mà chiếc xe này là hắn bỏ tiền mua rồi "đóng góp" cho đội hình sự , bình thường đều do hắn lái, nên rất quen thuộc với mỗi một chi tiết ở trong xe, thuận lợi cởi dây an toàn của Lý Vũ Hân ra.

Giang Đình đâu?

Giang Đình cách hắn một chỗ ngồi ở đâu rồi?

Nghiêm Tà thò người sang sờ soạng, ngón tay chạm đến thứ gì đó, trong phút chốc hắn ý thức được đó là thân thể không nhúc nhích của Giang Đình!

Ục ục ục...

Bọt khí đi kèm với lực lượng từ phía sau tập kích tới, suýt chút nữa đẩy Nghiêm Tà cắm xuống sàn xe. Nhưng sau đó, hắn được người phía sau túm lấy, là Mã Tường và tiểu Trương.

Lúc nước tràn vào phần lớn sẽ chảy vào phía trước xe, do áp lực nước cực lớn, kính và cửa xe tuyệt đối không thể mở ra được. Cho đến lúc buồng xe ngập nước, sức ép trong ngoài từ từ giảm xuống, Mã Tường và Trương Quan Diệu mới nắm được cơ hội thoát thân trong gang tấc, mạnh mẽ đối đầu với áp lực nước mở cửa xe xông ra ngoài, lập tức bơi ra ghế sau cứu người.

"Ặc.............." Hai tay Nghiêm Tà liều mạng sờ soạng về phía trước, sau đó bị hai người bọn họ cùng nhau dùng sức lôi ra khỏi buồng xe, Mã Tường từ phía sau siết chặt lấy hắn. Tài bơi lội của Trương Quan Diệu tốt hơn một chút, tận dụng khoảng trống này hụp đầu xuống nước chui vào cửa xe, từ trong chiếc xe Jeep đang từ từ chìm xuống đẩy người ra ngoài, tranh đoạt từng giây từng phút song song cùng nổi lên.

Trong đầu Nghiêm Tà ầm một tiếng, há mồm nhưng không phát ra âm thanh, chỉ nhả ra một chuỗi bọt khí.

Hắn biết người tiểu Trương cứu ra là Lý Vũ Hân, Giang Đình vẫn còn ngồi ở ghế sau.

Anh ấy bị vướng dây an toàn trong chiếc ô tô đang càng lúc càng chìm xuống!

Trên lý thuyết, một người có thể nín thở tối đa hai phút ở dưới nước, nhưng nếu vùng vẫy dữ dội sẽ nhanh chóng tiêu hao lượng oxy trong máu. Lúc này, không khí ở trong phổi của mỗi người cũng đã đạt tới giới hạn, nếu không nổi lên mặt nước, có khả năng sẽ không còn nổi được nữa.

Giây phút này, đầu óc Nghiêm Tà hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì cả, trong khoảnh khắc sống chết tất cả động tác đều là làm theo bản năng.

"!!!"

Mã Tường chỉ cảm thấy cánh tay đang siết chặt Nghiêm Tà của mình bị bẻ ra, sau đó Nghiêm Tà lao ra, tóc cùng vạt áo ngược dòng nước hất về phía sau, có thể nói là điên cuồng chui xuống dòng sông đen ngòm.

Tiếng hét nghẹn ngào của Mã Tường không ai nghe thấy: "Anh Nghiêm!!"

Xe Jeep giống như quan tài bị mất trọng lực, chậm rãi xoay tròn trôi dạt giữa dòng sông lạnh băng đen như mực. Nghiêm Tà cuốn theo dòng nước chui vào khoang sau của xe, động tác cực kì đơn giản trên đất liền xuống dưới nước lại trở nên vô cùng phức tạp, cuối cùng sau một lúc vật lộn hắn sờ trúng cái gì đó, đó là thân thể không còn động đậy ở chỗ ngồi phía sau.

Mạch máu trong tim Nghiêm Tà gần như vỡ tung, tất cả ý thức đều tập trung thành câu nói: Đừng chết, xin cậu đừng chết.

Cạch một tiếng, Nghiêm Tà mở khoá an toàn, tay chân luống cuống cởi dây an toàn quấn quanh đủ để siết chết người ra, nắm lấy tay Giang Đình. Lúc này, hắn không thể phân biệt được trong ngực là một người còn sống, hay là đã biến thành một cổ thi thể lạnh như băng; hắn chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng kia liều mạng đạp chân, bơi lên, gấp gáp lao ra khỏi cửa xe trước khi thân xe hoàn toàn chìm xuống bùn!

Rào rào!!!

Cái chớp mắt dài đằng đẵng tựa như không có điểm cuối. Rốt cuộc, trước khi phổi nổ tung, Nghiêm Tà kẹp Giang Đình dưới nách, lao lên khỏi dòng sông!

"Anh Nghiêm!"

"Đội phó Nghiêm!"

"Khụ khụ khụ khụ!!............" Nghiêm Tà bộc phát một trận ho kinh thiên động địa, máu mũi ồ ạt chảy ra, mặt mũi lấm lem. Hắn chưa kịp điều hòa hơi thở, đã ôm lấy Giang Đình điên cuồng vỗ vào mặt anh, sau mấy giây thì thấy Giang Đình sặc một cái, phun ra một ngụm nước lớn!

Lúc này, Nghiêm Tà đã gần như cạn kiệt sức lực, suýt nữa chìm xuống.

Mã Tường và tiểu Trương đỡ Lý Vũ Hân đang thoi thóp, thấy vậy cùng thở phào nhẹ nhõm. Mã Tường kiệt sức bật ngón cái cho Nghiêm Tà, tỏ ý bọn họ cùng nhau bơi lên bờ.

Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên -

Đoàng!

Không khí đọng lại, mấy người vừa mới thoát chết đều không ai phản ứng kịp.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng vang dội phá vỡ bầu không khí, đám người Nghiêm Tà đồng thời ngẩng đầu lên. Chỉ thấy chiếc xe tải đâm lật xe bọn họ đang đậu trên bờ đê, có mấy người từ trên xe nhảy xuống, hai tên cầm đầu cầm súng nhắm bắn vào bọn họ!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Chủ ý của đám người này vậy mà lại đánh không chết không thôi, có chuẩn bị mà đến!

"Xuống nước!" Nghiêm Tà hét lên, sau đó siết chặt Giang Đình chui xuống nước!

Mã Tường cũng chui xuống, Trương Quan Diệu đỡ Lý Vũ Hân, động tác chậm nửa nhịp, đột nhiên cảm giác được thân thể cô gái bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy lùi về phía sau, sau đó máu theo nước sông tràn ra.

Cô bé trúng đạn!

Mã Tường từ đáy nước bổ nhào lên, liều mạng kéo Trương Quan Diệu đang sợ ngây người xuống nước - nhưng vẫn quá muộn. Viên đạn nhanh như chớp xoay tròn bay tới, trên người Trương Quan Diệu chợt lạnh rồi chợt nóng, khi ngã xuống dòng sông một dòng máu nóng bỏng đỏ tươi đồng thời cũng theo đó tràn ra.

Dưới mặt sông đục ngầu, Mã Tường trơ mắt nhìn toàn thân đồng đội bị bao phủ bởi máu tươi, con ngươi co chặt lại.

Cùng lúc đó.

Dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, Nghiêm Tà một tay gạt nước, một tay ghìm Giang Đình ở trước ngực, gần như không thể mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh, đột nhiên cảm giác được Giang Đình ở trong ngực giãy giụa dữ dội.

Xảy ra chuyện gì?

Nghiêm Tà buộc phải mở mắt ra nhìn, máu ngay lập tức cũng lạnh ngắt... Giang Đình đang nghẹt thở ở mức độ cao nhất, há miệng phun ra một chuỗi bọt khí dài.

Đó là do không khí trong phổi bị ép đến giới hạn, nước tràn ngược vào!

Nghiêm Tà nâng mặt Giang Đình, nắm lấy tóc sau ót buộc anh phải ngửa đẩu, miệng đối miệng chuyển không khí qua. Nếu như đây là hôn môi hẳn sẽ vô cùng kiều diễm, nhưng ở dưới nước đôi môi mềm mại của Giang Đình lạnh như băng, vô lực mở ra, gần như không có chút nhiệt độ của người sống, trong giây phút miệng lưỡi tiếp xúc với nhau, sống lưng cùng toàn bộ lông măng của Nghiêm Tà đều dựng đứng lên.

Không được, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, Giang Đình không chịu nổi nữa.

Phải nhanh, phải nhanh hơn nữa!

Trong u ám lại giống như được trời cao phù hộ, dòng nước đột nhiên chảy xiết hơn nữa, cuốn theo hai người đụng ầm ầm vào mỏm đá lại xoay quanh một góc cua. Nghiêm Tà dùng cơ thể che chở cho Giang Đình, tiếp nhận phần lớn trọng lực nước, thoáng chốc trong cổ họng phọt ra một ngụm chất lỏng có vị tanh ngọt, màng nhĩ giống như bị một cái búa tạ gõ vào.

Ào ào............

Dòng sông đột ngột bị thu hẹp, dòng nước đẩy hai người họ vào bờ!

Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Tà không tính được mình đã bơi đi bao xa, lại không thể quan sát cảnh vật xung quanh, hoảng hốt nhận ra ở đây đã cách rất xa nơi mình rơi xuống. Khuôn mặt tái nhợt của Giang Đình ướt đẫm nước, hai mắt nhắm nghiền không nói tiếng nào. Nghiêm Tà kiểm tra mạch đập của anh, tuy ổn định nhưng lại rất yếu, hắn lập tức lật sấp anh lại gác lên đầu gối mình, dồn sức ấn mạnh vào sống lưng của anh.

"Ọc........."

Toàn thân Giang Đình co giật, nước tiến vào phổi bị ép ra ngoài, lại bị Nghiêm Tà đặt ngửa xuống đất, hai tay chồng lên nhau đặt dưới xương ức ra sức ấn xuống, hỗ trợ hô hấp nhân tạo, rồi quỳ thẳng lên ấn xuống lần nữa.

Máu không biết từ vị trí nào trên người hắn chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt và quần áo của Giang Đình, bị nhòe ra một mảng lớn, nhưng Nghiêm Tà vẫn không phát hiện ra.

Hắn thậm chí còn không cảm thấy đau, cũng đánh mất khái niệm về thời gian, không biết mình đã chuyển đổi bao nhiêu lần giữa việc ép ngực và hô hấp nhân tạo, cũng không đến bàn tay mình càng lúc càng nhợt nhạt vô lực,

"Khụ khụ khụ!"

Rốt cuộc, yết hầu của Giang Đình đột nhiên co rút, điên cuồng phun ra nước hòa lẫn với bọt máu, chật vật tỉnh lại trong cơn co giật.

Gánh nặng trong lòng Nghiêm Tà được buông lỏng, phần ý chí chống đỡ kia theo hơi thở trút ra ngoài, cả người không tự chủ được ngã ngồi về phía sau. Lúc hắn có cảm giác mình sắp ngã xuống, bèn theo phản xạ dùng khuỷu tay chống đỡ, ai ngờ hai cánh tay lạnh ngắt cũng mềm nhũn giống như sợi bún vậy, vừa chạm đất liền suy sụp đổ xuống.

Mình bị gì vậy? Hắn nằm dưới đất nghĩ thầm.

Máu đâu ra nhiều thế?

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Giang Đình lắc lư bò dậy, lảo đảo quỳ xuống bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt xanh xao, mười ngón tay run rẩy cởi cúc áo ra, trở tay cởi cái áo sơ mi ướt đẫm xuống cuộn lại siết chặt trên bụng hắn.

Giang Đình đuối nước vừa tỉnh, nhưng sức lực lại lớn đến bất ngờ, Nghiêm Tà bị anh ép đến mức không thở nổi, mơ màng hỏi: "Chuyện gì.........Có chuyện gì vậy?"

"Đừng nói chuyện, không có chuyện gì, đừng nói chuyện............"

"Sao vậy? Đừng khóc," Nghiêm Tà lẩm bẩm, "Đừng khóc."

Hốc mắt Giang Đình đỏ bừng nhưng vẻ mặt lại rất tỉnh táo, di chuyển nửa người trên của Nghiêm Tà vào trong ngực mình rồi dùng sức ôm chặt, khiến trái tim của hắn duy trì độ cao ngang miệng vết thương đang chảy máu, nói: "Anh trúng đạn."

".........." Con ngươi Nghiêm Tà mở to.

Tuy mười mấy năm qua trong các loại hành động gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng từng thực sự dạo qua quỷ môn quan một lần, thậm chí có mấy lần hắn đã chuẩn bị xong tư tưởng ra đi trong vinh quang, nhưng dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng tiếp xúc với cái chết ở khoảng cách gần như lúc này, thì thực sự là lần đầu tiên.

Cứ thế này trúng đạn? Sắp chết rồi?

Nhưng con tin vẫn chưa được giải cứu, mình còn có rất nhiều lời chưa nói với Giang Đình, lần cuối cùng mình gặp ba mẹ là lúc nào?

Việc này có phải quá nhanh rồi không?

Mặt đất giống như đang rung chuyển, ầm ầm ầm. Hắn không biết cách đó không xa, xe chạy trên đường quốc lộ liên tiếp dừng lại, tiếng còi thay nhau vang lên, rất nhiều người đi đường đang chạy qua bên này.

"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, cũng đừng ngủ. Anh nhìn kìa, cứu viện tới rồi, đừng ngủ............"

Nghiêm Tà không nghe rõ Giang Đình nói gì, thực tế thì ngay cả bản thân đang nói gì hắn cũng không biết. Ý thức của hắn hỗn loạn, cảm giác được linh hồn trở nên nhẹ bẫng, mấy lần suýt nữa bay ra khỏi cái cơ thể nặng nề này, nhưng đều bị cánh tay của Giang Đình buộc chặt.

"Hôm qua," trong mông lung Nghiêm Tà lẩm bẩm hỏi, mặc dù mình cũng không nghe được tiếng nói của mình: "Hôm qua ở........Ở trên xe, có phải anh...'

"Tôi biết," Giang Đình khàn khàn nói, "Tôi vẫn luôn biết."

Gò má ẩm ướt của y áp vào trán Nghiêm Tà, ép buộc giọng nói đang run rẩy của mình phải bình tĩnh lại: "Nghiêm Tà, anh nghe tôi nói, tỉnh dậy nghe tôi nói. Không phải anh từng hỏi tôi có anh em hay không sao? Tôi có."

"Tôi đã từng có rất nhiều anh em, nhưng ba năm trước tất cả bọn họ đều bỏ tôi đi."

"Nhưng anh không giống, Nghiêm Tà. Cho dù một ngày tôi chết đi, ở trên trời tôi vẫn sẽ dõi theo anh, tôi vẫn sẽ luôn nhìn anh sống thật tốt."