Phá Vân 1

Chương 55




Chương 55

Edit: Sabi

Tuy lãnh đạo trại tạm giam rất bất mãn, nhưng cũng không tiện trở mặt với đội phó Nghiêm, vẫn nên dẫn đoàn người của Cục thành phố đến phòng y tế, phòng cho nhân viên hành chính và nhân viên nghiệp vụ được tách ra riêng biệt, khác tầng với phòng dành cho những tù nhân như Lý Vũ Hân.

"Trên đầu phạm nhân bị thương rất nghiêm trọng, chúng tôi đã khẩn cấp báo cáo để chuyển cô bé đến bệnh viện..........."

"Đừng nói với tôi những chuyện này, tôi chắc chắn cô bé có liên quan đến vụ bắt cóc vừa xảy ra, tôi phải hỏi cho rõ ràng!"

"Chúng tôi có quy tắc và chế độ của chúng tôi! Đặc biệt là phạm nhân đang ở tuổi vị thành niên! Các anh làm như vậy là làm khó trại tạm giam chúng tôi!..."

***

Bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp nhỏ nhưng rất gay gắt, xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, loáng thoáng truyền vào phòng y tế tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Khuôn mặt của Giang Đình không mang theo cảm xúc, nhìn ngón tay mình bị quấn lên từng lớp gạc trắng sau khi đã được khử trùng.

"Trước khi miệng vết thương khép lại nhớ chú ý không được để dính nước, thay thuốc đúng giờ, đề phòng bị nhiễm trùng, còn nữa," Nữ bác sĩ trung niên của nhà tù do dự một lát mới nói: "Chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng."

Giang Đình gật đầu.

Toàn thân Nghiêm Tà cuốn theo sát khí đẩy cửa đi vào: "Sao rồi? Có nghiêm trọng không?"

Nữ bác sĩ muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị Giang Đình cắt ngang: "Không sao, không bị gãy xương, Lý Vũ Hân bị đưa vào bệnh viện?"

"Mẹ kiếp," Nghiêm Tà lạnh lùng mắng một câu, "Con nhóc kia đang trốn tránh thẩm vấn, cố ý. Tôi vừa gọi điện thoại cho cục trưởng Lữ rồi, nhờ bí thư Lưu trên tỉnh ủy ra mặt tạo áp lực, trong vòng hai tiếng tôi phải đưa cô bé quay về phòng thẩm vấn!"

Nghiêm Tà tiện tay kéo tay trái Giang Đình lên, lôi đầu ngón tay ra, nắm chặt đoạn quấn đầy băng gạc đặt lên trước chóp mũi của mình ngửi một cái, toàn mùi thuốc.

"Ngửi cái gì," Giang Đình rút tay về.

Nghiêm Tà nói: "À, tôi chỉ tùy tiện ngửi một chút. Anh không khử trùng hả, vẫn còn mùi máu này."

Nữ bác sĩ không hài lòng nói: "Rõ ràng tôi..........."

Giang Đình không để cho cuộc tranh chấp vô nghĩa này được tiếp tục.

"Lý Vũ Hân trốn tránh vụ án bắt cóc 712, dường như không đơn thuần là vấn đề về tâm lý, nhưng mà thực sự có cảm giác cam chịu. Mấy cú đập đầu của cô bé không phải là diễn, là thật sự muốn tự sát, hoảng loạn và sợ hãi cũng là thật, có chút giống như người có ý tự mình kết thúc sau khi đại họa ập lên đầu."

Giang Đình hít sâu một hơi, nói: "Biểu hiện này của cô bé, làm tôi có chút nghi ngờ."

"Nghi ngờ gì?" Nghiêm Tà đặt mông ngồi lên bàn, đôi chân dài duỗi ra, "Tên bắt cóc này làm ra chuyện biến thái gì tôi cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, có thể Lý Vũ Hân không chỉ là 'Người làm chứng' mà còn tham dự vào quá trình hành hình, cho nên mới sợ cảnh sát như vậy?"

"Nếu như tên bắt cóc vì muốn ngăn chặn Lý Vũ Hân báo cảnh sát, rất có thể đã uy hiếp cô bé tham dự vào quá trình sát hại Hạ Lương, hoặc lấy dấu vân tay của cô bé in lên hung khí, khiến cô bé sinh ra một loại nhận thức 'Nếu thi thể của Hạ Lương bị phát hiện, mình tuyệt đối không được nói gì hết'." Giang Đình dừng lại một lát, rồi nói: "Nhưng điều này vẫn không giải thích được lý luận nghịch biện của chúng ta: Tại sao tên bắt cóc lại không trực tiếp giết cô bé?"

"Tên bắt cóc và Lý Vũ Hân có mối liên hệ tình cảm nào đó?" Nghiêm Tà tiếp lời, "Tôi vừa gọi điện yêu cầu đồn công an huyện Giang Dương điều tra nhà họ Lý, xem xem liệu nhà họ đã từng có thân thích nào trước đây từng bị kết án hình sự hay không."

Giang Đình nói: "Có liện hệ tình cảm là chắc chắn, nhưng thân thích thì chưa chắc, nếu không tên bắt cóc cũng là thân thích của Bộ Vi..."

"Không," Nghiêm Tà vênh vào ngắt lời anh.

"...............?"

"Vụ bắt cóc Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi đã là vụ án thứ hai. Trong lần gây án tiếp theo, tên nghi phạm đã cố tình bắt chước thậm chí thăng cấp những chi tiết đặc thù trong lần gây án đầu tiên, đây là trường hợp rất phổ biến, dù tên bắt cóc và Bộ Vi không có bất kỳ mối quan hệ họ hàng nào, Bộ Vi cũng sẽ có khả năng nhận được sự đãi ngộ tương tự như Lý Vũ Hân."

Giang Đình ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tà.

"Làm sao," Nghiêm Tà buông lỏng một tay ra, "Chỉ có anh mới hiểu phân tích tâm lý tội phạm sao? Tôi dù gì cũng là người đứng ra chỉ huy điều tra hơn mười vụ giết người hàng loạt rồi."

Giang Đình khoát tay tỏ ý mình không hề nghĩ như vậy, sau đó nói với nữ bác sĩ:

"Thật ngại quá, làm phiền cô tránh đi một lát."

Giọng anh lúc nói chuyện bình thường luôn nhàn nhạt, nhưng vẫn luôn có một loại lễ phép, phân phó nhưng lại không cho người khác có cơ hội từ chối. Nữ bác sĩ vốn đang nghe say sưa, nghe vậy chỉ đành lên tiếng đáp ứng, ngượng ngùng đi ra ngoài.

Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Đình mới mở miệng giải thích: "Tôi không có ý nghi ngờ năng lực của anh, ngược lại suy đoán vừa rồi của anh rất hợp lý. Nhưng liên quan đến việc, tại sao trong vụ án bắt cóc Hạ Lương tên bắt cóc chỉ đòi một triệu tiền chuộc, đến Thân Hiểu Kỳ lại đòi đến hai trăm triệu, hiện tại tôi đang có một nghi ngờ, ngược lại với suy đoán của anh."

"Ừ?"

Giang Đình ngồi đối diện Nghiêm Tà, cùi chỏ chia ra đặt lên hai bên tay vịn, thân thể nhẹ nhàng ngả ra phía sau dựa vào lưng ghế. Động tác này khiến cho cằm dưới của anh khẽ ngước lên, có một loại tư thái trầm tư an tĩnh , một lúc lâu sau mới nói:

"Có khả năng số tiền chuộc kia không phải căn cứ vào hoàn cảnh gia đình của nam sinh đề xuất, mà là căn cứ vào nữ sinh."

"Cái gì?"

"..............."

"Nữ sinh?" Nghiêm Tà thực sự rất bất ngờ: "Căn cứ vào mặt mũi của nữ sinh?"

...........Khuôn mặt vô cùng tuyệt đẹp của cô bé Bộ Vi kia thực sự làm cho người khác rất khó quên.

Ai ngờ Giang Đình không trả lời ngay, mà trầm mặc một lúc lâu.

Phòng y tế vào sáng sớm vô cùng an tĩnh, ánh sáng xanh tỏa ra từ giá sắt và dụng cụ y tế hòa quyện cùng với sắc trắng xám của vách tường và giường bệnh phối vẽ lên từng khối màu sắc lạnh lẽo trong nắng sớm.

".........Tôi đã làm cảnh sát hơn mười năm, rất nhiều vụ án đều là đứng trên góc độ của người phạm tội để suy nghĩ, tưởng tượng thậm chí thay thế bản thân vào vị trí của tên tội phạm, vì vậy mới có thể tìm ra cách giải quyết vụ án. Nhưng đồng thời, với tư cách là một người thực thi pháp luật, tôi cũng luôn tránh việc lý giải quá sâu về nhân vật người phạm tội này, để tránh vì cộng tình mà xuất hiện tình trạng đồng cảm cũng như làm ra những hành động sai lầm."

Giang Đình hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Chỉ là vụ án này, từ đầu đến cuối tên hung thủ dường như đang dẫn dụ tôi đi khám phá thế giới nội tâm của gã, khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ về việc gã muốn làm gì, vì sao gã phải làm như vậy, hoặc là gã ta rốt cuộc muốn thực hiện việc biểu đạt nội tâm như thế nào? Cái kiểu không ngừng lần mò này giống như bị kéo vào vùng nước xoáy, khiến tôi có cảm giác rất khó chịu."

Mấy lời này của anh chẳng qua chỉ giống như dốc bầu tâm sự, nhưng nó cũng đồng thời mang đến cho Nghiêm Tà một cảm giác rất kỳ lạ, giống như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.

"..........Không đến mức đó đâu, Giang Đình." Sau một lúc do dự, cuối cùng hắn vẫn phải nói, "Nhân viên điều tra hình sự thường xuyên suy tính quá nhiều, đây là hiện tượng phổ biến, nhưng trong thực tế, bọn tội phạm sẽ không
dồn hết tâm trí để tiến hành dẫn dắt cảnh sát phá án đi khám phá nội tâm của mình như vậy đâu, nếu không loại tội phạm này cũng quá cao cấp.........."

Giang Đình nói: "Không, anh không hiểu."

Anh không giải thích thêm nữa, cũng không mong Nghiêm Tà sẽ hiểu được, chỉ nhìn những hạt bụi nhỏ xíu trôi nổi trên trần nhà, con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng, đột nhiên nói:

"Xét về ngoại hình, cả hai cô bé đều là những cô bé đang ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ngoại hình của Bộ Vi cũng không có khả năng vượt Lý Vũ Hân gấp mấy trăm lần. Trừ khi mặt mũi hai cô gái còn có những phẩm chất riêng biệt khác nhau, áo bị dính máu gà và máu đại bàng cũng là muốn nói về phương diện này."

Nghiêm Tà nhíu mày.

"Có điều," Giang Đình lẩm bẩm nói, "Phẩm chất khác biệt ở đây là gì?"

***

Sáng sớm ở trong rừng.

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng chim hót cùng tiếng ve kêu râm ran, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua tán cây dày đặc, chiếu lên đôi mắt thanh tú đẹp đẽ như được người tỉ mỉ vẽ lên, khiến hàng lông mi như lông vũ run lên nhè nhẹ, động đậy một lúc mới chậm rãi mở ra.

".........Thân Hiểu Kỳ............"

Môi Bộ Vi mấp máy, khóe miệng nứt nẻ vì thiếu nước rỉ ra một tia máu đỏ tươi, nhưng cô bé không để ý tới đau đớn, từ dưới tàng cây lảo đảo bò dậy: "Thân Hiểu Kỳ!"

Cách đó không xa, Thân Hiểu Kỳ đang cuộn tròn trên đống lá khô, chỗ cánh tay máu thịt lẫn lộn gập lại một góc độ quỷ dị, rõ ràng là đã bị gãy, chỉ dùng hai nhánh cây miễn cưỡng cố định lại, mặt đỏ bừng, trán nóng hầm hập.

"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.........." Bộ Vi vô lực lay cậu ta dậy, cho dù tay chân mình cũng đang vô cùng yếu ớt. Một lúc lâu sau, Thân Hiểu Kỳ mới từ trong nửa tỉnh nửa mê mơ màng tỉnh lại, ho khan mấy tiếng, gắng sức mở mắt ra: "Bộ Vi............"

Trên tóc cô bé dính đầy cỏ, trên khuôn mặt và trên cánh tay trắng nõn bị cành cây quẹt vào rạch ra mấy đường máu, do thiếu nước nên ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

"Tớ mơ thấy mình chết............" Thân Hiểu Kỳ khàn giọng nói, cặp mắt vô thần nhìn lên đỉnh đầu, vì đang ở sâu trong núi rừng, trên đỉnh đầu bị vô số cây cổ thụ cao chọc trời bao trùm, nhánh cây cùng rễ cây đan xen giăng khắp nơi khiến bọn họ không nhìn thấy được bầu trời: "Tớ mơ thấy mình hại chết cậu, nếu không phải vì cứu tớ.......... Nếu không phải cậu liều mạng bảo vệ tớ..."

Bộ Vi thở dốc nói: "Cậu sẽ không chết, tớ sẽ không để cho cậu chết!"

Thiếu nữ ốm yếu cắn răng dùng lực, gần như đem tất cả sức lực từ khi được sinh ra đến nay đều dùng hết, cố gắng đỡ Thân Hiểu Kỳ - người vừa cao vừa nặng hơn mình rất nhiều đứng lên, lắc lư lảo đảo đi về phía trước:

"Chúng ta nhất định có thể sống, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài, nhất định..........."

Tám giờ sáng.

Trong khu rừng hoang sơ bao la bát ngát, giống như một cái miệng khổng lồ đen ngòm trong trời đất, nhanh chóng nhấn chìm hình bóng nhỏ bé như con kiến của bọn họ.

***

Bệnh viện nhân dân huyện Giang Dương, thang máy khu nội trú mở ra, Nghiêm Tà một thân một mình đi dọc hành lang, vừa đi về phía trước vừa móc điện thoại di động ra, thoáng liếc sang sắc mặt khó coi của đồn trưởng trại tạm giam đang đứng bên ngoài phòng bệnh, trên màn hình là hình chụp văn bản phê chuẩn viết tay của văn phòng tỉnh ủy.

Nghiêm Tà đứng bên ngoài cửa sổ phòng Lý Vũ Hân nhìn vào trong: "Có thể vào được chưa?"

"Hừ, không ngờ mấy người ở Cục thành phố lại bá đạo như vậy!" Đồn trưởng hừ một tiếng: "Chỗ này của chúng tôi chỉ là vùng đất hoang vu hẻo lánh, hôm nay mới được nhìn rõ, thì ra cái này gọi là 'Quan lớn ép chết người'!.........."

Nghiêm Tà không khách khí ngắt lời anh ta: "Tất cả nhân viên trong đội chúng tôi đã quay cuồng liên tục suốt ba mươi tiếng đồng hồ, nếu phạm nhân của anh còn không chịu khai báo, 8 giờ 09 phút tối thực sự sẽ có người chết." Nói xong cũng không muốn dài dòng thêm nữa, nhấc chân tiến vào phòng bệnh.

Giang Đình đeo kính đen đội mũ bóng chày, khiêm tốn đi theo sau lưng Nghiêm Tà, đồn trưởng bất thình lình hô lên "Này này": "Chuyện này là sao, trên biên bản phê chuẩn không phải nói chỉ cho phép một mình phó chi đội vào thôi sao? Cậu cậu cậu, cậu đây là........."

Nghiêm Tà kéo tay Giang Đình, nói với đồn trưởng: "Cậu cậu cậu cái gì, đây là chuyên gia đội hình sự chúng tôi đặc biệt mời trường đại học công an nhân dân tới, chi phí ra sân là 3000/ 1 giờ, nếu làm chậm trễ thời gian của anh ấy vậy thì tôi bỏ tiền hay anh bỏ tiền?"

".............." Đồn trưởng lập tức kinh hãi, quay qua lẩm bẩm: "Chỉ có văn phòng cục thành phố Kiến Ninh các cậu có tiền, hừ."

Vết thương trên đầu của Lý Vũ Hân đã được xử lý qua, quấn một lớp băng rất dày, bên rìa còn thấy rõ vết máu, làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.

Có lẽ là bị sự điên rồ của cô bé làm cho sợ hãi, cảnh sát nhân dân trại tạm giam đã còng hai tay cô bé vào khung sắt bên mép giường, các loại đồ vật sắc bén ở đầu giường cũng đã bị lấy đi, đến cây bút cũng không lưu lại, chỉ còn mặt bàn trơ trụi, phối hợp với khuôn mặt không rõ buồn vui của cô bé, không khỏi khiến lòng người thổn thức.

Nghiêm Tà ra hiệu cho y tá kiểm tra phòng đi ra ngoài, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, mới đóng cửa lại: "Lý Vũ Hân."

Ánh mắt cô bé tan rã, nhìn chằm chằm vào không khí.

"Có phải em cảm thấy cảnh sát bọn anh đều vô dụng như diễn viên trên tivi hay không, chỉ khi bị sa thải rồi mới có thể phá án?"

"............."

"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện." Nghiêm Tà kéo một cái ghế cho Giang Đình ngồi xuống, còn mình thì ngồi xuống chỗ trống trên giường bệnh, nâng hai chân lên, nói: "Một án lệ có thật, cùng vụ án của em có chỗ tương tự. Mấy năm trước, có một doanh nhân giàu có và tài xế cùng bị bắt cóc, bọn bắt cóc muốn giết tên tài xế vô dụng kia, nhưng vì để hoàn toàn khống chế được gã doanh nhân, nên đã uy hiếp hắn ta cầm hung khí chặt đầu tên tài xế, sau đó thả tên doanh nhân ra để hắn về nhà lấy tiền. Bọn bắt cóc cho rằng gã doanh nhân sẽ không có can đảm báo cảnh sát, vì hắn đã trở thành một tên tội phạm hợp tác giết người, nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, doanh nhân kia sau khi được thả đã lập tức đi tự thú. Em đoán xem, vụ án này cuối cùng được xử như thế nào?"

Miệng Lý Vũ Hân vẫn ngậm chặt, nhưng bất luận ai có mắt cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, biểu tình của cô bé đã nảy sinh biến hoá rất nhỏ bé và phức tạp, có thể gọi là sợ hãi.

"Doanh nhân vô tội, từ chủ nghĩa nhân đạo, bồi thường cho gia đình nạn nhân một khoản tiền. Em có biết vì sao lại xử như vậy không?"

"............."

Khớp hàm cô gái vẫn ngậm chặt, nhưng Nghiêm Tà cũng không để bụng.

"Cảnh sát điều tra vụ án, trừ lời khai ra, còn cần một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh. Một vụ án mạng cần phải có các liên kết hoàn chỉnh như động cơ, vật chứng, sách chứng, khám nghiệm, giám định v.v, dựa trên logic lồng ghép lại với nhau một cách chặt chẽ không có cách nào phủ định, mới có thể khiến cho Viện kiểm sát tin tưởng. Ở đây, trong vụ án người tài xế của doanh nhân giàu có bị giết, pháp y có thể giám định ra trên phần cổ bị chặt đứt của thi thể có rất nhiều vết thương do dự, không phù hợp với thủ pháp đặc trưng của hung thủ, một mặt chứng minh người doanh nhân thực sự bị uy hiếp; hơn nữa chỗ khí quản bị chặt đứt không biểu hiện sự co giật, miệng vết thương không có phản ứng sống (1), chứng minh lúc bị chặt đầu nạn nhân đã là một xác chết. Anh chính là một trong những cảnh sát hình sự đảm nhận vụ án này, bọn anh vì thu thập chứng cứ của vụ án này mà đã chiến đấu trong nhiều tháng trời, vận dụng đủ loại thủ đoạn điều tra mà em không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng mới có thể cứu được người vô tội từ trên ghế bị cáo xuống."

(1) Phản ứng sống: Là định nghĩa về sự phản hồi của một sinh vật sống khi gặp phải tổn thương, phản ứng này sẽ không xuất hiện khi tác nhân gây tổn thương được tạo ra sau khi chết.

Nghiêm Tà nghiêng người về phía trước, bởi vì thức đêm mà giọng nói trở nên khàn khàn: "Bọn anh có thể cứu ông ta, cũng có thể cứu em. Ở hiện trường gây án, cho dù em có làm chuyện gì, miễn là chuyện đã xảy ra chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết chứng minh, mà việc cảnh sát bọn anh phải làm, chính là dựa vào những dấu vết này để khôi phục mỗi một chi tiết tại thời điểm sự việc phát sinh, khiến cho kẻ có tội bị trừng phạt, để người vô tội được ninh oan."

Hắn dừng lại một chút, hỏi: "Em có muốn minh oan cho bản thân không?"

Không biết qua bao lâu, con ngươi của Lý Vũ Hân chuyển động một cái, giống như một con búp bê máy đột nhiên được rót vào một tia sức sống, kẽo cà kẽo kẹt xoay đầu lại.

".........Người có tội............" Cô bé nhẹ nhàng nói.

"Tại sao em muốn trộm đồ?" Nghiêm Tà chăm chú nhìn đôi mắt thẫn thờ của cô bé hỏi.

"Tôi không biết," Lý Vũ Hân nói nhỏ, "Tôi không biết, tôi không có cách nào kiểm soát............"

"Em không có cách nào kiểm soát bản thân, bởi vì chứng nghiện ăn cắp là một loại rối loạn kiểm soát ý chí, nguyên nhân là do tinh thần người mắc bệnh chịu kích thích và áp lực cao kéo dài. Loại bệnh này vẫn có thể dùng thuốc để điều trị, nói cách khác em không nên ở lại nhà lao, mà nên đến bệnh viện."

Nghiêm Tà đưa tay xoa đầu cô bé, hành động này vô cùng tự nhiên, không giống như cảnh sát đối đãi với phạm nhân, ngược lại có chút giống như một người anh trai đối với cô em gái đáng thương, khiến cho Lý Vũ Hân co rúm lại.

"Nói cho bọn anh biết gã ta là ai," Nghiêm Tà hạ giọng xuống nói, " Nếu có biểu hiện lập công lớn, em có thể lập tức ra tù, còn có thể vì vậy mà xin khen thưởng. Tin anh, cảnh sát sẽ khiến cho kẻ uy hiếp em phải trả giá thật đắt."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng không có ai lên tiếng, Lý Vũ Hân mở to mắt tựa như ngủ thiếp đi rồi, thân thể ốm yếu đắm chìm trong một cơn ác mộng bí ẩn.

Nghiêm Tà kiên nhẫn chờ đợi, khóe mắt liếc về phía Giang Đình, ai ngờ người sau vừa chạm vào tầm mắt của hắn, chẳng biết tại sao lại nhẹ nhàng tránh đi.

"?"

Trong lòng Nghiêm Tà sinh ra nghi ngờ, nhưng chưa kịp nhìn cho rõ, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói mơ hồ của Lý Vũ Hân vang lên: "..........Tôi không cần gì hết.........."

Nghiêm Tà và Giang Đình cùng lúc nhìn về phía cô bé.

"Tôi chỉ cần ở một mình," khuôn mặt của Lý Vũ Hân còn trắng hơn tờ giấy, môi hơi hé, lúc nói chuyện cơ hồ không nhìn thấy khẩu hình, ngay cả âm điệu lên xuống cũng không có: "Chỉ cần một mình.......Chỉ cần để tôi yên."

Cô bé từ từ co chân lại, vùi đầu xuống giữa hai đầu gối, bất động.

Cô bé với thân hình gầy gò tựa như đang dùng tư thế này để chống cự cả thế giới.

Nghiêm Tà sững sờ, đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào.

"Lý Vũ Hân?" Hắn cau mày nói, "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cô gái giống như một quả trứng - mong manh, bất lực, vô vọng mà kiên cường bám vào cái không gian nhỏ bé kia, duy trì sự trầm mặc ngu ngốc, nhưng lại khiến cho người khác không có cách nào phá vỡ sự trầm mặc đó.

Khoang miệng Nghiêm Tà đều là mùi tanh ngọt khó chịu, nhìn đồng hồ, 9 giờ 30 phút sáng, máu toàn thân vọt lên đỉnh đầu: "Cô gái, tốt xấu gì em cũng vì hai đứa trẻ vô tội đang bị bắt cóc kia mà nghĩ lại một chút..."

"Để tôi," Giang Đình đột nhiên ngắt lời hắn.

Nghiêm Tà ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Đình đã đứng lên.

"Anh..........."

"Để chúng tôi ở riêng với nhau một lát, Nghiêm Tà." Giọng của Giang Đình rất nhẹ nhàng, có một loại năng lực kỳ lạ khiến người khác bình tĩnh lại: "Để tôi nói chuyện với cô bé một lúc."

Lúc này, chỉ còn hơn mười giờ là đến thời gian hành hình mà bọn bắt cóc thông báo, Nghiêm Tà hít sâu, thở ra một hơi khí nóng bỏng, miễn cưỡng giữ được sự bình tĩnh đứng lên, đột nhiên ôm lấy vai của Giang Đình kéo vào trong ngực mình, dùng sức ôm một cái:

"Cẩn thận, có bất cứ tình huống nào thì gọi, tôi ở bên ngoài."

Rồi không đợi Giang Đình phản ứng, đã xoay người sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.

"..........." Giang Đình vô thức nhìn Nghiêm Tà rời đi, cho đến khi hình bóng của hắn biến mất ở ngoài cửa, mới quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Lý Vũ Hân đối với những việc phát sinh xung quanh mình gần như không có bất kì một chút cảm ứng nào, không nghe cũng không nhìn, dùng giác quan và mạch suy nghĩ khép kín của mình cố chấp chống cự với bên ngoài, dựng lên một bức tường trong suốt chặn tất cả mọi người ở trước mặt.

Nhưng Giang Đình lại dùng ánh mắt thương hại nhìn xuống cô bé, chỉ với một câu nói đã khiến cho bức tường vô hình kia tan thành mây khói:

"...........Giết người là cảm giác gì?"

Lý Vũ Hân như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ!

Giang Đình dùng đầu ngón tay nâng khuôn mặt lạnh như băng của cô bé lên, cho đến lúc con ngươi run rẩy dữ dội của cô gái không có chỗ nào để lẩn trốn nữa.

Y nhẹ nhàng hỏi: "Hắn ta đã nói gì để thuyết phục em giết Hạ Lương?"