Phá Vân 1

Chương 39




Chương 39

Edit: Sabi

Hàn Tiểu Mai mở to mắt. đầu óc trống rỗng, nhưng không có bất ngờ gì xảy ra, cái chết không hề hạ xuống.

Lách cách lách cách lách cách.

A Kiệt chơi đùa với cò súng, sau đó ném khẩu súng rỗng đi: "Nhóc con, lần sau muốn diễn không thành kế thì diễn giống chút. Nếu súng có đạn, mày còn dùng tay không phá cửa kính bò ra ngoài sao?"

"Cấm nhúc nhích!" Gã đột nhiên cao giọng, Giang Đình ở sau lưng ngừng lại động tác cúi xuống nhặt dao găm.

"Mày và tao không muốn di chuyển, nhưng con nhãi này thì chưa chắc đâu." A Kiệt cũng không quay đầu lại nói: "Ban đầu cô ta vốn không nằm trong kế hoạch của tao, nhưng giết nhiều thêm một cảnh sát, đối với tao cũng không phải là chuyện gì to tát."

Trong bóng đêm, con đường quốc lộ bỏ hoang kéo dài vô tận, sâu trong tận cùng là một vùng hoang vu hẻo lánh, sự trống rỗng cùng với bóng tối hòa vào làm một với nhau không thể tách rời.

Giang Đình chậm rãi đứng thẳng.

Mỗi một khúc xương, mỗi một tấc nội tạng trên cơ thể anh đều đang kêu gào đau đớn, các khớp xương giống như bị rót đầy axit, chỉ cần hơi cử động một chút đều mang đến sự đau đớn không nói nên lời. Nhưng thân hình của anh trước sau vẫn luôn thẳng tắp, từ gáy đến vai, từ xương bướm đến cột sống, từ đôi chân thon dài đến bàn chân đều bày ra tư thái cứng rắn và linh hoạt.

"Rốt cuộc mày muốn gì?" Anh hỏi.

Đầu gối A Kiệt đè lên bụng Hàn Tiểu Mai, khiến cho cô phải dùng một tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, buộc cô phải lấy khuỷu tay chống đỡ, gã ngẩng đầu nhẩm tính thời gian một chút, nói: "Người đón tao cũng gần tới rồi."

Hàn Tiểu Mai buộc mình phải kìm nén nước mắt, nhưng lại không thể kiềm chế được những cơn đau quặn thắt ở bụng.

"Hồ Vĩ Thắng đã chết, túi lam kim lưu lạc bên ngoài cũng đã bị tiêu hủy, lần này cảnh sát bọn mày phá án tương đối nhanh nhẹn, giúp bọn tao tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Tao đoán sau khi tao trở về ông chủ sẽ rất cao hứng, nhưng mà tao còn có thể khiến ngài ấy cao hứng hơn nữa." A Kiệt ngừng một chút quay đầu nhìn Giang Đình, nở một nụ cười ác ý: "Nếu như tao có thể mang về một món đồ mà ngài ấy cực kì muốn có."

Sau lưng gã, phía xa xa ở cuối đường cao tốc, mơ hồ hiện ra ánh đèn xe.

Giang Đình nói: "Được."

Anh dứt khoát đồng ý như vậy, khiến A Kiệt cũng hơi bất ngờ.

"Nhưng trước hết mày hãy thả cô ấy đi." Giang Đình tiếp tục nói, "Nếu như người cảnh sát này chết, chí ít tao có thể khiến cuộc sống mấy năm tiếp theo của mày sẽ không còn thoải mái nữa ... Hoặc dứt khoát khiến cho mày không còn cơ hội trải qua mấy năm tiếp theo."

Nhìn phản ứng của A Kiệt là biết, gã chắc chắn không hề coi trọng mấy lời này, từ lúc gã dùng súng chĩa vào đầu Hàn Tiểu Mai, cô ta đã mất nửa cái mạng rồi: "Tao khuyên mày............."

Giang Đình nói: "Cuộc sống của tao cũng không thoải mái gì cho cam, nhưng muốn kéo theo một người chôn cùng cũng không có gì khó. Chi bằng, thử xem?"

Biểu cảm của A Kiệt cuối cùng cũng thay đổi, gã hình như đang cân nhắc xem lời Giang Đình nói có bao nhiêu phần nghiêm túc. Sau một lúc nghĩ ngợi, gã nhún nhún vai buông Hàn Tiểu Mai ra, đứng lên.

"Cô không sao chứ?" Giang Đình nửa quỳ bên cạnh Hàn Tiểu Mai, nhẹ nhàng hỏi.

"............Cố vấn Lục............."

A Kiệt vừa đi về chiếc xe Land Rover, vừa cầm di động gửi đi tin tức gì đó, sau đó từ trên ghế phụ lôi ra một cái chiếc cặp táp màu đen bằng kim loại, lại từ cái hộc đựng đồ lặt vặt dưới bảng điều khiển móc ra một vật có hình dạng đen thùi lùi, giắt vào thắt lưng.

"Hắn, hắn ta có súng..........." Hàn Tiểu Mai run rẩy muốn bò dậy, lại bị Giang Đình ngăn lại.

"Cô tốt nhất vẫn nên nằm im."

"Không được, anh............."

"Vừa mới bị ném xuống, não cô có thể đã bị chấn động, không nên lộn xộn."

"Nhưng mà!" Hàn Tiểu Mai hoảng hốt mở miệng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên có cảm giác túi bị người chạm vào một cái.

Còng tay!

Trong chớp mắt, cô kịp phản ứng lại, nhìn Giang Đình, chỉ thấy từ thần thái cho đến giọng nói của y đều không mảy may xảy ra biến hóa, nói: "Nằm ở đây chờ cứu viện, những người ở thị cục sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Kiên trì một lúc nữa, tôi đi một chút sẽ quay lại."

"Hai bọn mày xong chưa, nếu còn trò chuyện một lúc nữa, nói không chừng bọn mày sẽ bàn đến việc sáng mai tay trong tay đi cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận mất." A Kiệt gửi xong tin tức, uể oải tiến lên trước: "Đừng lề mề nữa."

Hàn Tiểu Mai cảm nhận rất rõ mỗi một chuyển động của chiếc còng tay trong túi mình, cô nhìn chằm chằm vào Giang Đình đang càng ngày càng ép sát vào cô hơn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, dường như có thể nhảy khỏi cổ họng bất cứ lúc nào. Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Giang Đình: "Được."

Bước chân A Kiệt chạm đất, thò tay bắt lấy cánh tay Giang Đình.

Một tia sáng sượt qua chóp mũi Hàn Tiểu Mai, Giang Đình nhanh như chớp bật dậy, cầm lấy còng tay bằng kim loại ra sức đập lên đầu A Kiệt.

"Chạy!"

Hàn Tiểu Mai không dám chậm trễ, cắn chặt răng bò dậy, dùng hết tất cả sức lực nhấc chân lên chạy như điên!

"Đậu má mày!" Lần này A Kiệt thực sự tức giận, lắc mạnh đầu để thoát khỏi cơn choáng váng, tay giống như cái kìm sắt túm lấy còng tay ném ra xa, gã lập tức rút súng ra, theo thói quen mở chốt an toàn, nhưng ngón cái vừa chạm vào liền lập tức kìm lại, dứt khoát dùng báng súng đập mạnh lên đầu Giang Đình, bộp!

"Tao đã sớm biết mày là một kẻ phiền toái........." A Kiệt gằn từng chữ, lật khuỷu tay kẹp vào cổ Giang Đình, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đánh ngất anh mà không khiến anh mất mạng. Sau lưng đột nhiên sáng choang, tiếng động cơ ầm ầm đang lao tới với vận tốc cực nhanh.

Một chiếc xe Jeep từ đường cao tốc vọt tới, nháy mắt đã áp sát sau lưng. A Kiệt đẩy Giang Đình ra, còn bản thân thì lăn một vòng lao ra cách mấy mét, viên đạn bay sượt qua gót chân bắn lên một làn bụi đất.

Giang Đình quát lên: "Cẩn thận, gã có súng."

Anh vừa dứt lời, A Kiệt đã đưa tay bóp cò súng, đèn xe sáng chói trở thành mục tiêu tốt nhất trong đêm, gã thậm chí không cần ngắm bắn, theo tiếng súng vang lên toàn bộ cửa kính phía trước vỡ tan tành.

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, chiếc xe Jeep đang trôi đi đột nhiên dừng lại, vững vàng chắn trước người Giang Đình: "Lên xe!"

A Kiệt nhướn mày, trông thấy một bóng người cường tráng, cao lớn cầm theo súng nhảy xuống khỏi xe, không ngờ lại là Nghiêm Tà.

"Đù, mạng cứng thật." A Kiệt lẩm bẩm, lại lăn tiếp một vòng tránh thoát viên đạn bay sát bên người, lách mình ngồi xổm bên hông chiếc Land Rover, trở tay mở cửa xe che chắn cho mình. Một tiếng "Đoàng!" vang lên, viên đạn bắn trúng cửa xe, lực đẩy khiến nửa đầu xe rung mạnh lên.

"Không sao chứ, đội trưởng Giang?" Nghiêm Tà vừa tiến về phía Land Rover vừa gào to hỏi.

Giang Đình ở phía sau xe Jeep, máu từ trên trán theo tóc mai ào ạt chảy xuống, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời: "Không cần lo cho tôi! Súng của gã là Beretta m92*!"

Nghiêm Tà: "Vãi lone."

Beretta m92, hai hộp tiếp đạn , một hộp có thể chứa tối đa 15 viên đạn, tầm bắn hiệu quả là 50m; đã gia tăng thêm vòng bảo vệ cò súng, tạo điều kiện bắn bằng găng tay, là loại súng lục mà quân đội nước Mỹ, phần tử khủng bố và sát thủ chuyên nghiệp thích nhất.

So với loại súng lục do cục phát, đúng là khinh người quá đáng mà!

Nghiêm Tà hai tay cầm súng tiến về phía trước, mỗi lần A Kiệt ló đầu ra từ sau cửa xe thì bắn một phát, ép đối phương không thể bắn trả, đầu đạn tiếp xúc với cửa xe bằng kim loại tóe ra tia lửa. Chẳng mấy chốc đã hết sạch đạn, Nghiêm Tà tiến nhanh ra phía sau Land Rover, hất tay dứt khoát vứt khẩu súng rỗng đi, rồi tung người nhảy lên nóc xe, lưu loát gọn gàng lộn một vòng.

A Kiệt không chút do dự, giơ súng bắn liên tục lên nóc xe!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!

Những viên đạn 9mm của M92 sượt qua người Nghiêm Tà, lưu lại trên nóc xe một đường đạn hình vòng cung. Trong khói súng mù mịt, Nghiêm Tà xoay người tiếp đất, bắt được tay cầm súng của A Kiệt, trong lúc hai người đang vật lộn với nhau, tia lửa bất ngờ ánh lên, m92 đột nhiên cướp cò!

Đôi mắt Giang Đình mở lớn.

Hàn Tiểu Mai ở phía xa thất thanh hét lên: "Đội phó Nghiêm!!!"

Vừa dứt lời, Nghiêm Tà đã mạnh mẽ đá bay m92, khẩu súng xoay tròn vẽ một đường parapol trên không trung rồi rơi xuống đất, lạch cạch!

"Như này mới đúng chứ, anh bạn." Nghiêm Tà gắt gao vặn người A Kiệt, trong lúc giằng co gằn từng chữ: "Đánh nhau thì đánh nhau, không việc gì phải dùng súng, không cần thiết phải tổn thương tình cảm của nhau, đúng không?

A Kiệt rốt cuộc phát lực dùng thân thể đẩy hắn ra, hai người cùng lúc lùi ra sau mấy bước, đối diện nhìn chằm chằm vào nhau.

"Nếu là mày, tao cũng không cần phải nương tay." A Kiệt lắc cổ một cái, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị chịu chết đi."

Nghiêm Tà cười nhạt: "Nếu là tao, ai chết còn chưa biết được đâu."

Một chữ cuối cùng vừa dứt, nắm đấm của A Kiệt đã bay tới trước mặt, bị Nghiêm Tà dùng một tay cản lại, sau đó tung chân len quét qua gò má của gã, hai người ngay lập tức vồ lấy nhau..

Thật ra, nếu nghiêm túc so sánh thì A Kiệt mới là người được đào tạo chuyên nghiệp, còn Nghiêm Tà chỉ là một tay ngang, quyền cước mà hắn học được là do từ nhỏ lăn lộn trong mấy "Bang phái", thường xuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, ba ngày hai bữa bị tóm vào đồn công an, cho đến lúc lên mười tám tuổi vào trường cảnh sát mới thực sự học hành một cách bài bản.

Tay ngang cũng có ưu thế của tay ngang, lúc đánh tay đôi lại càng thô bạo, càng tàn nhẫn, càng hung tàn hơn. A Kiệt bắt lấy cánh tay Nghiêm Tà, quật hắn qua vai, nhưng trong khoảnh khắc bay lên, Nghiêm Tà uốn cong đầu gối quắp lấy cổ A Kiệt, cả hai nện mạnh xuống đất, đồng thời đập vào cửa Land Rover khiến mặt kính vỡ tan tành.

Mảnh thủy tinh bay đầy trời, toàn bộ rào rào rơi xuống người và mặt bọn họ. A Kiệt nhổ ra một miệng mảnh vụn thủy tinh, vừa định bò dậy, trước mắt nhất thời tối sầm, cổ họng bị một gọng kìm khóa lại-là Nghiêm Tà ở phía sau dùng chân kẹp chặt, mạnh mẽ ấn gã xuống đất.

"Lịt pẹ...." A Kiệt chửi một câu, từ cổ đến thắt lưng hoàn toàn không thể nhúc nhích, gã cố sức duỗi tay muốn móc lấy khẩu m92 đang nằm trên mặt đất trước mặt.

Mắt thấy ngón tay gã từng chút từng chút đến gần báng súng, Nghiêm Tà sao có thể để gã được như ý, hai chân dồn sức đạp mạnh vào A Kiệt lấy đà đứng bật dậy nhào về phía khẩu m92, muốn cướp lấy trước.

A Kiệt bị đạp trôi thẳng xuống gầm Land Rover. Nhưng gã cũng là một kẻ lì lợm, lập tức nắm lấy cánh cửa xe bị hỏng, mượn lực tung mình nhảy vụt lên, lúc Nghiêm Tà sắp cầm được khẩu súng, không nói hai lời đá bay khẩu m92 ra xa!

"Không phải nói không cần thiết tổn thương tình cảm của nhau bằng súng đạn sao?" A Kiệt trào phúng, ôm lấy Nghiêm Tà dùng lực nhấc lên, chỉ nghe rầm! Một cơn chấn động truyền tới, Nghiêm Tà bị ném mạnh lên nóc xe!

Cánh cửa nguy khốn còn lại cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, vỡ tung thành nhiều mảnh vụn bắn ra bốn phương tám hướng.

Tiếng hét the thé của Hàn Tiểu Mai biến thành nghẹn ngào: "Đội phó Nghiêm!!!"

Miệng A Kiệt ngậm đầy máu do bị thủy tinh cứa, gã không thèm để ý lấy tay lau qua loa, ngước mắt nhìn Giang Đình đứng bên cạnh xe Jeep cách đó không xa.

Ngay lúc mắt đối mắt, đáy mắt A Kiệt hiện ra ý cười, mang theo một tia châm biếm chế nhạo cùng khoe khoang, dùng khẩu hình thốt ra hai chữ: "Nhìn đi."

Gã tùy tiện xoay cổ tay, vừa định quay người đánh ra đòn chí mạng, đột nhiên rầm! Cả người bị một đôi chân như gọng kìm từ trên trời rơi xuống siết chặt nện vào cửa xe!

"Cùng một tên tội phạm tử hình nói chuyện tình cảm đếu gì chứ," Nghiêm Tà từ trên nóc xe bò dậy: "Mày cũng không nhìn lại bản thân xem có xứng không?"

Nghiêm Tà hùng hổ nhảy xuống khỏi xe, túm lấy cổ áo A Kiệt, giữa tiếng thủy tinh rơi xuống rào rào xách đầu của gã từ cửa xe ra, sau đó lại hung hăng đập vào!

Rầm!

Rầm!!

Rầm!!!

Trên đầu A Kiệt toàn là máu, không nói lời nào ôm ngược lại Nghiêm Tà liên tục đẩy lùi về phía sau, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề xô vào hàng rào bảo hộ của đường cao tốc!

Hai người cộng lại phải nặng hơn 300 cân (150kg), cùng với tốc độ và lực quán tính tạo thành một cuộc va chạm rất khủng khiếp, khiến cho hàng rào bằng kim loại lõm xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng. Lưng Nghiêm Tà nhất thời đau đớn, như thể toàn bộ xương sườn đều bị bẻ gãy, hắn cố gắng tránh né, A Kiệt lại dùng chân đá vào chỗ cũ, lực chân nặng mấy trăm kilogam đá vào hàng rào bằng kim loại, khiến nó bị lõm xuống thành một cái hố!

Nghiêm Tà nghiến răng vặn đầu A Kiệt, biểu cảm trên mặt rất dữ tợn, bất chấp tất cả dùng cùi chỏ thụi vào xương cổ của gã, tiếng răng rắc của xương cốt vang lên rất khủng khiếp.

Hai người trung bình cao gần một mét chín, đều là những người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, thực lực tương đương, chiến đấu với nhau theo kiểu đi tìm chết, giống như hai con hổ mạnh mẽ không chết không ngừng, mặt đất bị đấm thành những cái hố, đèn Land Rover bị đá nát bét, những mảnh thủy tinh cùng những cục đá vụn rơi xuống như mưa. A Kiệt khom người xuống né được cú đá nặng ngàn cân của Nghiêm Tà, rồi nhanh chóng đứng bật dậy bắt lấy cái nắp sớm đã bị đập đến xiêu vẹo trên nóc Land Rover, dùng một tay chống đỡ tung người lên, lập tức rơi xuống bên ghế phụ, rút ra một hộp súng bắn tỉa màu đen, lia nhanh qua mặt Nghiêm Tà!

"Hừ!" Nghiêm Tà nhổ ra một bãi nước bọt mang theo vụn răng cùng bọt máu, ngay lập tức đỡ được hộp súng bằng kim loại ném ra xa, nhấc chân đạp mạnh vào ngực A Kiệt, khiến gã bay ra mấy mét, miệng phun ra máu tươi!

Rầm rầm!

A Kiệt đâm vào hàng rào bảo hộ, đất đá, gạch vụn, bụi bặm rơi vãi khắp người.

".........." A Kiệt lấy tay chống xuống đất, chậm rãi đứng lên, hoạt động bả vai, nhìn thẳng vào Nghiêm Tà.

Lông mày cùng sống mũi của gã rất cao, vì trán và xung quanh hốc mắt toàn là máu, nên ánh mắt của gã cực kỳ lạnh nhạt và bướng bỉnh, gã chậm rãi nói: "Xem ra, phải giết chết mày rồi."

Nghiêm Tà cũng đang thở hổn hển, trong lỗ mũi bốc lên toàn mùi rỉ sắt và khí nóng, nghe vậy nhếch nửa miệng.

Nụ cười kia lạnh lùng và tràn đầy ý chí kiên định, cùng với biểu cảm như vậy giơ ngón trỏ lên lắc lắc.

"Tự tìm chết." A Kiệt chửi một câu, vừa nhấc chân định tiến lên, đột nhiên..........

Đoàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển cả màn đêm, tất cả mọi người theo tiếng nổ nhìn lại.

"Đứng lại." Giang Đình chĩa họng súng lên trời, làn khói vẫn còn lượn lờ trên nòng khẩu m92: "Di chuyển thêm một bước nữa tao sẽ nổ súng."

Khẩu súng này vừa bị Nghiêm Tà đá bay, rơi vào vùng đất hoang phía sau hàng rào bảo hộ, trong bóng đêm không ai chú ý tới Giang Đình đã nhặt nó lên từ lúc nào, cũng không ai nhìn thấy hai tay cầm súng của anh đang run rẩy.

Chỉ có A Kiệt.

Tình cảnh không ngừng rơi vào thế giằng co, gã nheo mắt lại, cố định nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng và trắng bệch của Giang Đình, như thể xuyên thủng qua hàng rào, đóng băng phong bế khuôn mặt anh tuấn kia vậy, nhìn thấy một bí mật được ẩn giấu thật sâu, một bí mật vừa đau đớn vừa thống khổ, một bí mật không muốn để người khác biết.

"Nổ súng đi," A Kiệt chớp mắt, cười lên: "Kỹ thuật bắn súng của mày không phải rất tốt sao? Nào, bắn vào tao đi, giống như lúc mày giết chết 'Đinh Tán' ấy."

Đinh Tán!

Mí mắt Nghiêm Tà giật giật, liếc nhìn Giang Đình.

Giống như một lời nguyền phá tan lớp băng, Giang Đình thẳng tắp đứng ở đó, nhưng linh hồn lại giống như rơi xuống dòng nước lạnh như băng.

Dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt cuốn theo ký ức tội ác tập kích tới, quấn lấy toàn bộ cơ thể, tiếp đó vòng ra sau lưng, như ác ma nỉ non bên tai: "Mày muốn đi ra ngoài sao?"

Phòng giam u ám không có ánh mặt trời.

"Muốn khôi phục tự do sao?"

Những tia sáng ở giữa khe cửa sổ chiếu lên bóng người ở trong góc.

"Người kia chính là cảnh sát nằm vùng có biệt hiệu Đinh Tán........."

Anh ra sức giãy giụa muốn lui về phía sau, nhưng lại giống như có người từ phía sau kìm hãm giữ anh lại, uy hiếp nhét khẩu súng vào tay anh.

"Trong nòng súng chỉ có một viên đạn, kẻ nằm vùng hoặc là chính mày." Gương mặt ở trong ác mộng mỉm cười nói: "Mày phải đưa ra lựa chọn chính xác."

Lồng ngực Giang Đình phập phồng, nhưng anh không phân biệt rõ tiếng thở dốc ồ ồ của mình đến từ giấc mơ hay hiện thực.

Tôi nhất định phải sống sót, anh hoảng hốt nghĩ.

Những người anh em của tôi đã chết, tôi phải sống mới có thể báo thù cho họ; tất cả mọi người đều nghĩ tôi là nội gián, tôi phải sống mới có thể rửa sạch ô danh... Tôi không thể chết được.

Nhưng mà.

Nhưng mà-

Giang Đình thẳng tắp đứng giữa vùng đất hoang vu, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, theo gò má chảy xuống dưới cằm. Anh nhìn thấy tay mình cầm súng giơ lên, nhưng dù đã dùng hết sức lực toàn thân, anh vẫn không cách nào trốn tránh được sự thật đã xảy ra trong cơn ác mộng kia, chỉ có thể run rẩy nhắm mắt lại, một giây sau ngón trỏ bóp cò-

Đoàng!