Chương 15
Khởi Linh-雨过昔年
Chủ nhiệm tổ giám định Hoàng Hưng đã bước vào tuổi trung niên, đỉnh đầu bóng loáng, vừa nện bước vội vã vừa nửa nghiêng người, nói nhanh như súng liên thanh: "Tối qua khôi phục dữ liệu đến mười một giờ, bốn giờ sáng nay thì đến làm, làm cho lẹ lẹ tối nay anh còn đến họp phụ huynh của thằng nhóc nhà anh.....Ài! Tía nó chứ lần nào cũng bị chủ nhiệm đáng tuổi cháu gọi đến mắng, lần này nếu thi còn đếm ngược từ dưới lên ngày mai mọi người sẽ biết anh mất tích, bố đách cần mạng già này nữa, bố đây đánh chết nó!"
Nghiêm Tà an ủi ổng: "Không sao đâu, sau này có lẽ còn có thể làm cảnh sát mà?"
Hoàng Hưng sững người, ánh mắt lia sang người Nghiêm Tà, nói theo bản năng: "Thế thì không được!"
Nghiêm Tà: "............"
"Ban nãy nói đến đâu rồi?" Hoàng Hưng giả bộ như không việc gì, khụ một tiếng: "À, đúng rồi, khôi phục dữ liệu."
Nghiêm Tà: ".............."
"Đã khôi phục xong album ảnh, danh bạ, người liên lạc gần nhất, bao gồm cả tài khoản weixin của nạn nhân Phùng Vũ Quang rồi, chỉ có nhật kí trò chuyện của weixin thì tạm thời chưa được. À, nhật kí điện thoại đều ở đây, cuộc gọi cuối cùng khi còn sống là đến một sim điện thoại không khai tên thật, không thể định vị qua GPS, Wifi hay 3G, cũng không xác định được chủ sở hữu."
Nghiêm Tà chỉ vào dòng thứ hai trên danh sách: "Đây thì sao?"
Đây là một cuộc gọi, thời gian chỉ cách cuộc gọi cuối cùng bí mật kia khoảng ba phút, thời gian gọi tầm bốn tám giây.
Bốn mươi tám giây, nói dài không dài, ngắn không ngắn; nếu là một cuộc hẹn gặp nhau thì sẽ quá dài dòng, còn nếu trò chuyện tán gẫu, thời gian ắt sẽ không đủ.
"Đây ý à," Hoàng Hưng nói, "Chủ máy là Đinh Đang, con gái giáo viên đưa Phùng Vũ Quang đi thực tập tại công ty, 21 tuổi, hiện là sinh viên nghệ thuật. Gần tháng nay, nạn nhân liên lạc rất thường xuyên với cô bé này, nói thật thì anh đoán hai đứa này ăn chùa ở lộc phật, đang yêu đương ấy."
Nghiêm Tà mỉm cười.
Hoàng Hưng nói nghi hoặc: "Chú mày cười gì?"
"Em cười anh đoán sai chật lất, nạn nhân không thể có quan hệ tình cảm với cô bé này đâu." Nghiêm Tà lắc túi vật chứng chứa di động: "Anh cá không?"
".................." Hoàng Hưng nói thận trọng: "Anh khuyên chú nên nhìn nhật kí cuộc gọi trước đi đã."
"Không cần nhìn, em biết thừa."
"Chú mày biết bằng gì?"
Nghiêm Tà chỉ cười không đáp: "Có cá hay không?"
Hoàng Hưng lờ đi, nói: "Chú mày đang cãi với anh à?"
"Cãi đâu mà cãi, em đang suy đoán dựa theo sự thật thôi. Anh không hiểu được hết tình tiết vụ án......"
Một bóng người vội vã xông lên lầu, suýt đâm phải Nghiêm Tà: "——Úi da!"
Nghiêm Tà nhanh tay lẹ mắt, ngay khoảnh khắc quan trọng né người thoát khỏi một chất lỏng màu trắng không rõ tạt đến, cũng cứu được chiếc T-shirt đen giá hai trăm tệ hắn đặt một tá trên taobao vào năm ngoái, mắng: "Làm cái gì thế, vội vã cái gì!"
Hàn Tiểu Mai tay này cầm sữa đậu nành tay kia xách bánh bao, phảng phất như nai con hoảng sợ: "Á, đội phó Nghiêm! Anh anh anh..... em em em......."
Hoàng Hưng không đành lòng, đỡ trán.
"Cô đang trong giờ làm việc, hay đang đi picnic?!" Nghiêm Tà tức thật rồi, "Lão Cao đâu, Cao Phán Thanh? Bảo anh hướng dẫn con nhóc này, anh để nó buổi sáng đi ăn bánh bao? Triệu tập lão Cao tổ nghiệp vụ ra đây cho tôi!"
"Không phải anh Cao, không phải!" Hàn Tiểu Mai cuống quýt cản hắn: "Là bạn của đội phó Nghiêm, ban nãy em đến văn phòng của anh, ảnh nói anh bảo em đi đi đi mua ít đồ ăn ạ——"
Nghiêm Tà: ".................."
Sắc mặt Nghiêm Tà lập tức thay đổi, hệt như núi lửa sắp phun trào bỗng tắt ngúm bởi sức mạnh quỷ thần thiên nhiên từ hai chữ "Giang Đình".
"Bạn hở?" Hoàng Hưng ngạc nhiên nói.
"......À, em hú nhân chứng đến ấy mà, vội quá nên quên người ta luôn."
Nghiêm Tà cướp bánh bao sữa đậu nành khỏi tay Hàn Tiểu Mai đang oan ức, nghĩ một lát bèn vội quay về quẳng lại, đưa túi vật chứng đựng di động của nạn nhân cho Hoàng Hưng, nói: "Điều tra người liên lạc thường xuyên nhất với nạn nhân sau khi đến Kiến Ninh, bao gồm cả người tên Đinh Đang, gọi lần lượt đến hỏi, lát nữa bảo lão Cao sửa sang lại bản ghi chép cho em." Sau đó hắn lại giật bánh với sữa về, quan sát Hàn Tiểu Mai, giận dữ: "——Đồng phục ăn mặc kiểu gì thế kia? Nhét áo vào trong quần cho tử tế đi!"
Hàn Tiểu Mai: "........................"
Nghiêm Tà cầm bánh bao, nghênh ngang biến đi.
"Đừng tính toán với thằng ngu này." Hoàng Hưng vỗ vai Hàn Tiểu Mai sắp bật khóc tới nơi, bĩu môi về phía Nghiêm Tà rời đi, "——Đàn ông hơn ba mươi mãi không tìm được vợ, bảo sao không có nguyên nhân cơ chứ."
***
Nghiêm Tà ngồi trên mép bàn làm việc, lắc lư túi bánh nóng hổi trước mặt Giang Đình, chớp mắt khi đối phương giơ tay cầm lấy thì rụt ngay về, "Bốp!" một tiếng, đặt báo cáo tình tiết vụ án lên bàn, nói: "Ài, làm việc trước đi."
Cánh tay của Giang Đình đang giơ ra, kế đó ung dung rụt về: "Không đọc."
Nghiêm Tà nói: "Anh bây giờ ấy, tính mạng bản thân đều nằm trong tay tôi, tôi khuyên anh vẫn nên thành thật nghe lời........"
Giang Đình ngẩng phắt đầu, sắc mặt trắng bệch tựa băng tuyết: "Không đọc."
Nghiêm Tà sợ ngất vì đôi mắt đen tuyền cùng gương mặt cắt không còn giọt máu của anh, ngây ra một lát, sau đó vội vã tự tay cắm ống hút vào hộp sữa đậu, xé lớp giấy gói dưới bánh bao, giơ hai tay đưa đến trước mặt anh.
Giang Đình im lặng lườm hắn mấy giây, cuối cùng chậm rãi rướn người, hút mấy hụm sữa đậu nành trong tay hắn, rộng lượng như kiểu sớm đã hiểu rồi.
Nghiêm Tà tự biết mình sai: "Sao anh không nói anh mắc chứng huyết áp thấp vào sáng sớm thế, trên đường đi cũng không thấy bảo tôi dừng xe mua đồ ăn cho, này có thể trách ai đây? À, chỗ tôi còn nửa gói bánh quy, anh thấy đấy, chả ai muốn để cố tình bị đói đâu anh xem có phải...."
"Phạm Chính Nguyên hít ma túy?"
Giang Đình vừa cắn bánh bao vừa lật xem bản phân tích tình tiết vụ án, dừng lại trên mấy khoản kết quả phân tích khám nghiệm.
"Hít với tiêm, dân nghiện nặng rồi, thế nào?"
Giang Đình chỉ vào một hàng trên bản báo cáo phân tích, nói: "Thế sao các anh lại cho rằng hợp chất amphetamine trong túi gã là do gã tự cắn?"
Câu hỏi của anh giống hệt với vấn đề Nghiêm Tà đã đưa ra trong cuộc họp phân tích tình tiết vụ án.
Nghiêm Tà càng thêm hứng thú nói: "Vì sao không phải do gã tự cắn?"
"Bình thường tiêm tĩnh mạch đều dùng heroin 4 dạng bạch phiến, sự kích thích giải phóng dopamine từ nơ ron thần kinh cực kì mạnh, sau khoảng thời gian tiêm, số lượng thụ thể dopamine trong não bộ sẽ nhanh chóng giảm xuống; vì thế để đạt cơn kích thích hiện có, tất cả con nghiện nặng đều sẽ liên tục tăng thêm lượng thuốc tiêm. Mà thành phần ma túy tổng hợp hay còn gọi là amphetamine trong cơ thể Phùng Vũ Quang chỉ ở mức nhẹ, có kích thích cực kì nhỏ bé đối với hệ thần kinh của Phạm Chính Nguyên, cho nên khả năng tự gã dùng sẽ không lớn."
Nghiêm Tà quan sát Giang Đình kĩ lưỡng, ánh mắt khẽ lóe, sau đó cười hơi cổ quái: "Sao anh biết, có lẽ gã thấy loại thuốc này tiện lợi, giá rẻ, nên coi thành đồ ăn vặt thì sao."
"Không thể nào." Giang Đình vừa lật báo cáo vừa hờ hững nói, "Heroin 4 bán đắt chỉ để lừa người ngoài nghề, tại thị trường thực tế không biết đã bị người khác pha chế bao nhiêu glucose cùng bột Talcum, giá cả không cao hơn so với ma túy tổng hợp. Hơn nữa, kích thích của morphine không cao, trộn với thứ khác rồi hít sẽ khiến con nghiện không phê được, Phạm Chính Nguyên không cần làm chuyện vô bổ đến vậy."
Trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng anh lật xem bản báo cáo tử thi, ngoài ra chẳng còn tiếng gì khác.
".......Anh rất hiểu về việc buôn bán ma túy đấy nhỉ," Một lát sau, Nghiêm Tà chợt nói.
Câu này rõ ràng rất vô lí, Giang Đình cuối cùng cũng nhận ra, mí mắt khẽ nhếch, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lẻm của Nghiêm Tà.
"——Nhìn cái gì?" Giang Đình hỏi ngược lại, "Tôi truy lùng ma túy hơn mười năm rồi, vì sao không rõ cho được?"
Nghiêm Tà vừa định nói gì đó, đột nhiên có tiếng chuông di động.
"Alo lão Tần, ờ, được ông nói............đúng đúng, tìm được rồi?"
Không biết Tần Xuyên nói cái gì, Nghiêm Tà nhảy khỏi bàn làm việc, vội vã lấy chìa khóa, cầm áo khoác: "Được, các chú đi khám xét nhà gã họ Phạm đi, chú cho anh cái địa chỉ, anh sẽ đích thân qua đó."
Giang Đình từ tốn ăn hết bánh bao của mình, lúc này túi nhựa bất thình lình bị Nghiêm Tà giật lấy: "Đừng ăn nữa, nhanh nhanh theo tôi, lên xe vừa ăn vừa đi."
Giang Đình cau mày: "Anh làm cái gì đó?"
"Đội ma túy tìm được một nơi ẩn náu khác ngoài căn nhà của Phạm Chính Nguyên, hiện đang chuẩn bị bố trí đội dẫn chúng ta đến đó." Nghiêm Tà liếc nhìn bánh bao trong túi, ghét bỏ bĩu môi: "Chậc, sữa trứng cơ đấy. Dạ dày cậu kén chọn nhể, có cần mong manh hơn nữa không?"
Hắn cầm bánh bao quay đầu chạy ra ngoài, sau đó bỗng nhiên khựng lại, cổ tay áo bị Giang Đình kéo về: "Đợi đã."
"Sao thế?"
Giang Đình ngồi im trên ghế bành, còn Nghiêm Tà thì đứng đó, chỉ thấy anh phe phẩy bản báo cáo trong tay, nói: "Hướng điều tra của các anh sai rồi."
Mọi thứ đều như đang tái diễn lại cuộc tranh luận trong phòng họp của ba tiếng trước, chỉ có điều vai diễn của Nghiêm Tà đã thay đổi, mà phía đấu lí đã biến thành Giang Đình.
Nghiêm Tà thầm cười, sắc mặt vẫn thế, cười lạnh nói: "Sai như thế nào?"
"Đội cảnh sát hình sự nghi ngờ ma túy liên quan đến Phạm Chính Nguyên, là bởi dựa trên cơ sở phát hiện được lượng thuốc tồn dư trên người gã, đồng thời còn là nghi phạm cầm súng cướp giật. Nhưng cả tôi lẫn anh đều biết, việc bản thân Phạm Chính Nguyên không liên quan đến chuyện cầm súng cướp giật, mục đích duy nhất của gã là muốn giết tôi, chỉ có điều giữa chừng thì đã bị người diệt khẩu."
"Vì thế....?" Nghiêm Tà cố ý nói.
"Người giết Phạm Chính Nguyên có thể cầm gì từ trên người gã thì cũng có thể để lại thứ gì đó. Sao anh biết ma túy tồn dư trong túi quần gã không phải do hung thủ để lại nhằm đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát?"
Nghiêm Tà khoanh tay đứng nhìn, hình như đang suy nghĩ, lát sau lười biếng nói: "Không được, suy đoán của anh gần như không dựa vào căn cứ sự thật nào, với cả cảnh sát chạy đến điều tra Phạm Chính Nguyên cũng không vấn đề gì, chả nhẽ hung thủ còn có việc dang dở ư?"
——Vấn đề này của phó cục trưởng Ngụy chính là điểm quan trọng bế tắc trong cuộc họp tranh luận của Nghiêm Tà, hắn muốn biết Giang Đình sẽ trả lời như thế nào.
"Có chứ," Giang Đình nói, "Giành giật thời gian."
Nghiêm Tà sửng sốt.
"Tôi đề nghị anh cử người đi theo con đường của Phạm Chính Nguyên, đồng thời tăng thêm cường độ phúc thẩm Hồ Vĩ Thắng, điều tra lại chỗ ở, tài khoản ngân hàng, bưu kiện của gã." Giang Đình nói: "Hung thủ dám giết người diệt khẩu ngay dưới mí mắt phó đội trưởng như anh, chứng tỏ với hắn mà nói, chuyện cần che giấu đã tới mức quan trọng. Nếu cảnh sát bị hắn dắt mũi, tốc độ điều tra sẽ giảm sút, như vậy thì cái chết của Phùng Vũ Quang rất có thể sẽ trở thành kết quả không rõ ràng giống với vụ án năm đó của Cung Châu."
Hai người mặt đối mặt một lát, Nghiêm Tà híp mắt: ".............Năm đó lúc anh tra án, cũng xuất hiện tình trạng tương tự?"
Giang Đình thờ ơ trước ánh nhìn chăm chú của hắn, đứng dậy cầm túi bánh bao từ tay Nghiêm Tà, ném vào sọt rác.
"Nguội rồi," Anh nói.
***
Nhà máy cơ khí cũ của thành phố Kiến Ninh, nơi từng là viên ngọc sáng của khu vực Tây Nam, vào năm 70 của thế kỉ trước, ở ngoại ô phía đông đã thành lập một khu công nghiệp khổng lồ sầm uất, dây chuyền sản xuất rầm rộ, những cơ sở hạ tầng cơ bản như bệnh viện, trường học, bưa điện đều được xây dựng độc lập. Công nhân nghỉ hưu, con cái lên thay, các doanh nghiệp nhà nước quản lý vé thực phẩm vé dầu, đồng thời họ còn phát hành vé xe đạp thậm chí vé tủ lạnh vào các ngày lễ tết, công việc ổn định truyền từ đời này sang đời khác, hơn nửa con gái thành phố Kiến Ninh đều thấy vinh quang khi được gả đến gia đình công nhân ở ngoại ô thành phố.
Sự vinh quang này diễn ra cho đến cuối những năm 80 mới dần tàn lụi, năm 1990 làn sóng thôi việc dấy lên, các nhà máy quốc doanh quy mô lớn từ đó về sau rơi vào cảnh phải đóng cửa.
Khu nhà khi xưa phồn hoa nhường ấy nay chỉ còn cảnh người không nhà trống, dưới ánh hoàng hôn, bức tường đổ nát chỉ còn lại tàn tích, trên đó vẫn còn viết đầy dạng chữ bói khổng lồ. Tấm banner quảng cáo mì ăn liền rực rỡ dán trên quầy ăn vặt bằng nhựa, một vài đứa trẻ bẩn thỉu ngồi bên sông chơi đùa, thỉnh thoảng lại có tiếng địa phương khẩu âm nặng the thé.
Vùng này cho dù có lái Ferrari cũng sẽ như xe ba bánh, Nghiêm Tà quyết định bỏ cuộc, vừa dùng tay phanh xe vừa tức giận nói: "Không được, lái thêm lát nữa thì thành chơi nhào lộn mất, thôi phiền đội trưởng Giang anh mệt nhọc đi hai bước vậy."
Kí túc xá khu công nghiệp là một tòa nhà hình ống kiểu cũ, bây giờ tuy không đến mức mười căn thì chín căn trống, song ít nhất cũng có năm sáu căn không có người ở. Mặc cho bên ngoài vẫn còn ánh nắng, trong tòa nhà lại tối om như mực, đi sâu vào trong một chút, mùi ẩm thấp cũ rích qua năm tháng cùng nấm mốc tranh nhau bay vào mũi, Giang Đình chợt rùng mình: "Hắt xìiiiii!"
Nghiêm Tà dùng đèn flash di động soi ở đằng trước, nói: "Anh yếu quá ấy nhỉ?"
Giang Đình không đáp.
Nghiêm Tà nghiêng người chen qua đống đồ đạc chất đầy một góc ở hiên nhà, cẩn thận giậm bước trên bậc thang, cuối cùng cũng leo đến tầng cao nhất——tầng 6. Hàng lang đối diện hiên nhà treo đầy quần áo chăn màn, mỗi cánh cửa đều khóa kín, bước đến căn thứ tư, cánh cửa gỗ màu vàng cũ kĩ được dán niêm phong của cảnh sát.
Giang Đình khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi quan sát hoàn cảnh quanh mình, đột nhiên Nghiêm Tà đưa cho anh một cái áo khoác xanh quân đội: "Ờm, này."
"Không cần." Giang Đình chả có ý giơ tay: "Cọ rách sẽ không đền nổi."
Nghiêm Tà chỉ mặc chiếc T-shirt ngắn tay màu đen, bờ vai rắn chắc cơ bắp rõ ràng, không thèm nói gì quẳng áo khoác lên đầu anh: "Thôi đi, nhỡ anh cảm lạnh thành bệnh gì, sau này tôi chẳng phải sẽ........."
Giang Đình bỗng dưng nói thật lòng: "Lần cuối anh giặt cái áo này là khi nào thế?"
Nghiêm Tà: ".................."
Hai người trợn mắt nhìn nhau, một lát sau, Nghiêm Tà dùng chìa khóa mở cửa, nói lạnh lùng: "Mặc vào đi, đừng có xàm xí nữa."
Trong căn phòng ẩm ướt đen kịt, vừa mới mở cửa một mùi hôi khó lòng miêu tả lập tức xộc tới. Nghiêm Tà bịt mũi đi bật đèn, ai ngờ công tơ đã bị hỏng, hắn chỉ đành tiếp tục dùng đèn flash soi sáng, chỉ thấy đồ đạc cùng rác rưởi rơi đầy đất, sau khi bị nhân viên điều tra khám xét hai lần, cả căn phòng trông rất thảm thương.
Giang Đình bước cẩn thận vào phòng, đứng bên cạnh ván giường thấp bé, khẽ nhíu mày quan sát chung quanh.
"Tổ nghiệp vụ điều tra đã khám xét hai lần, với thủ đoạn của lão Cao thì đến một con chuột trong phòng này cũng được ghi trên danh sách." Nghiêm Tà không khách sáo dùng cùi chỏ chọc anh: "Sao nào, đội trưởng Giang không biết đến hoàn cảnh sống khốn khó của nhân dân à? Có cảm tưởng gì không?"
Giang Đình nhận lấy di động của Nghiêm Tà, ngồi xổm trên đất, quan sát kĩ càng cả khe nối giữa mép giường và chân tường, trầm tư một lát.
Nghiêm Tà nói chế nhạo: "Hỏi anh đấy?"
"Không có cảm tưởng gì." Giang Đình bình thản nói, "Tôi cũng lớn lên tại nơi có điều kiện dân cư khó khăn như thế này."
Nghiêm Tà sững sờ.
Giang Đình đứng dậy bước đến cạnh bàn, chỉ thấy mấy cái phích nước nóng đặt song song nhau, đồ đạc cũ nát chất trên bàn nhựa không nhìn rõ màu sắc, mì ăn liền còn thừa cùng bình "ma túy đá"(*) san sát nhau, lớp dầu đã đông thành một lớp mốc trắng dày cộp.
Giang Đình đứng tại đó, có vẻ như đang gặp phải một vấn đề nan giải, lông mày đen huyền nhíu chặt, từ trán đến cánh mũi, đầu môi, thậm chí là cần cổ thon dài, trong ánh sáng hiu hắt tạo thành một đường cong ưu nhã rất đặc biệt.
Anh đột nhiên kéo cái ghế ngồi xuống, Nghiêm Tà không kịp ngăn cản, chỉ thấy anh ngồi thẳng người đối diện với đống bình ma túy cùng mì ăn liền bốc mùi, phảng phất như giơ tay định cầm đũa vậy.
"Ê, anh.........."
Giang Đình giơ tay, giọng nói của Nghiêm Tà chợt im bặt.
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn đăm chiêu về đằng trước, ánh mắt tự nhiên trông đến cửa sổ bị phá hoại tan tác đang được che kín tạm bợ bằng giấy báo.
Nghiêm Tà không biết anh đang nhìn gì, chỉ đành quan sát chăm chú theo. Mà Giang Đình thoắt cái bật dậy đến bên cửa sổ, soi đèn flash tìm kiếm kĩ lưỡng bệ cửa dính dầu bẩn thỉu cùng chấn song bằng gỗ, sau đó anh đột nhiên giơ tay đẩy mạnh cánh cửa.
Ầm!
Cửa sổ bị đẩy ra, gió đêm đột ngột thổi vào, nhất thời xua tan không ít mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn trong phòng.
"——Qua đây đi!" Giang Đình chỉ vào ngoài bệ, giọng nói vẫn bình thản, nói: "Tổ nghiệp vụ bọn anh làm việc qua loa quá."
(*) Bình ma túy đá: Tên gốc là bình "trượt băng" – Đây là cách gọi lóng của việc chơi ma túy đá.