Phá Vân 1

Chương 147




Chương 147

 Sabi

Phía sau nhà xưởng, ba chiếc xe SUV chống đạn bóng loáng dàn hàng, màn hình giám sát lắp trên xe đang chiếu lại tình hình bên ngoài hành lang, hai tổ cảnh sát hành động đang cấp tốc chạy về phía này, sắp chạy đến cửa.

Đồng thời, trong tai nghe Bluetooth vang lên những tiếng đếm ngược sau cùng của A Kiệt: "Ba.....Hai......."

"Một."

Tên tài xế tắt thở, sau lưng là khoảng lặng.

"................" Tài xế sửng sốt, không nhịn được hỏi: "Ông chủ?"

Kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của K Bích: "Không vội, đợi thêm hai phút nữa."

Nhưng việc này có thể đợi sao? Đường dây số hai không nổ theo kế hoạch, đừng nói hai phút, chỉ cần chậm vài giây thôi đặc cảnh đã đuổi đến mông rồi!

Tài xế hoảng hốt lo sợ, theo bản năng muốn hỏi ông chủ xem có cần tự mình kích hoạt đường dây số hai không, nhưng đúng lúc này........Rầm!!

Cánh cửa đóng chặt phía sau khu nhà xưởng bị đá bay, đặc cảnh tràn vào như thủy triều:

"Ai?"

"Xuống xe, không được nhúc nhích!"

"Cảnh sát đây!"

"Bà mẹ!" Tài xế tức giận mắng to.

Cửa kính hai bên xe hạ xuống, vệ sĩ nhanh chóng rút súng tiểu liên mini ra. Chưa tới một cái chớp mắt, đặc cảnh đồng thời nổ súng, phía sau nhà xưởng nổ ra cuộc đấu súng ác liệt!

Kho hàng.

"Trung tâm chỉ huy! Trung tâm chỉ huy! Phát hiện ra ba chiếc xe tội phạm cầm súng chống cự phía sau nhà xưởng, đang giao chiến! Đang giao chiến!!"

Tạch tạch tạch tạch.....Tiếng súng tiểu liên dồn dập dội vào kênh liên lạc, Khang Thụ Cường trầm giọng quát lên: "Kiên trì! Tổ A lập tức tới chi viện!"

"Không, không nổ........" Cùng lúc đó, đặc cảnh xung quanh anh ta run run nói, sau đó lần lượt biến thành tiếng hét:

"Không nổ!"

"Nó không nổ!!"

"Người gỡ bom mau tới đây!!!"

Tuy hầu hết mọi người đều cho rằng, dù K Bích muốn kích nổ thì cũng không đến nỗi gã sẽ cho nổ ngay sau khi khách hàng vừa tiến vào hiện trường giao dịch, hơn nữa một khi dẫn tới cháy rừng, thì chính gã cũng chạy không thoát; nhưng xét thấy gã đã có tiền án trong vụ nổ nhà máy nhựa ba năm trước, cục trưởng Lữ vẫn kiên trì bố trí nhân viên chuyên gỡ bom đi theo tổ hành động, đề phòng việc gã phát rồ, thà mạo hiểm tính mạng cũng phải tái diễn tiết mục năm đó.

Mấy tên đặc cảnh dẫn theo nhân viên tháo dỡ bom mìn chạy tới, nhưng còn chưa đến gần đã thấy một tay Khang Thụ Cường ấn vào tai nghe, tay kia liều mạng ra hiệu cho bọn họ lùi về phía sau, đồng thời bí mật giao lão Thái cho đội phó: "Bom cộng tần, gỡ không kịp! Chỉ cần gọi điện sẽ nổ!! Tổ chống nổ theo tôi, những người còn lại nhanh chóng rút lui!!"

Từng chấm lá chắn lửa cấp tốc dựng lên, lấy bom trên người Ngô Thôn làm tâm điểm, hình thành một bức tường phòng hộ màu đen. Mấy người đặc cảnh còn lại kẹp Vương Bằng Phi và những tên tội phạm ma túy khác lao ra kho khỏi kho hàng, mãi đến khi đại đội rút hết Khang Thụ Cường mới khẽ thở phào: "Go! Go! Go! Tổ chống nổ theo tôi, tùy thời chuẩn bị tiêu diệt............"

"Anh, anh Khang," một tên đặc cảnh bên cạnh run rẩy gọi anh ta.

Khang Thụ Cường quay đầu lại, ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt đột ngột tắt ngúm.

".........Mau!" Khang Thụ Cường thất thanh: "Mau rút lui....."

Hai giây sau, bùm!!

Cơ thể lão trùm ma túy chia năm xẻ bảy, rất nhanh bị nuốt chửng trong ngọn lửa mãnh liệt. Cảnh sát đội chống nổ bay ra ngoài như diều đứt dây, vụ nổ cường độ cao do C4 khiến nóc nhà bị lật tung, sắt thép gãy vụn bay thẳng lên trời.

Vụ nổ nhanh chóng bị đẩy dọc hành lang, lan ra phía sau nhà xưởng, toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội trong làn sóng xung kích.

Vật liệu nhôm hợp kim chống đỡ vách tường lần lượt vỡ toang toác, sóng khí như cơn gió lốc đẩy cả thân xe địa hình về phía trước. Tài xế suýt nữa đập đầu vào kính chắn phía trước, cũng may được dây an toàn siết lại, đang lúc hoảng hồn thì nghe được ông chủ ngồi phía sau mỉm cười nói:

"Đấy, không phải nổ rồi sao?"

Mấy tấm bạt PVC ùn ùn bay tới rồi rầm rập rơi xuống, cảnh sát cơ bản không kịp rút lui, phút chốc mất đi sức chiến đầu. Ba chiếc xe chống đạn không bị ngăn cản, lập tức nổ máy, tông nát bức tường bao bên ngoài nhà xưởng, nghênh ngang rời đi!

***

"Báo cáo trung tâm chỉ huy! Hiện trường phát nổ, ba chiếc xe nghi là của mục tiêu chính đã chạy thoát! Ba chiếc xe nghi là của mục tiêu chính đã chạy thoát!!"

Trên màn hình giám sát vệ tinh trong xe chỉ huy khói đen cuồn cuộn bao trùm bầu trời, ánh sáng cực đại chiếu lên từng khuôn mặt ngưng trọng.

"Bà nội cha nó, thằng cháu này đang nghĩ cái gì vậy?!" Trong đời Trần Xử chưa từng thấy một tên trùm ma túy nào như K Bích, không thể tin nổi nói: "Hắn ta dùng khách hàng, nhà xưởng, cùng tất cả ma túy làm mồi nhử?! Không phải hắn ta cũng đang ở ngay hiện trường sao?! Hắn ta không sợ mình cũng bị nổ chết tươi hả?!"

Không ai lên tiếng trả lời, vì sự thật chứng minh hắn ta không sợ.

Cảnh sát không cách nào nhìn thấu một kẻ phản xã hội, hoàn toàn mất trí máu lạnh, lại có hỏa lực hùng mạnh, đặc biệt là một tên điên đến mạng cũng không cần này, nhưng cảnh sát lại bắt buộc phải xuất phát từ đại cục, tìm kiếm sự an toàn và ổn định mọi lúc mọi nơi.

Cục trưởng Lữ trầm giọng hỏi vào tai nghe: "Điểm quan sát C11 báo cáo tình hình, hiện tại đội xe mục tiêu chính đang chạy về hướng nào?"

Kênh liên lạc nhanh chóng gửi định vị về, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn vào bản đồ, cục phó Ngụy nhíu mày buột miệng: "Hóa ra là ở đây! Quả nhiên đây là đường xuống núi duy nhất của chúng, tôi sẽ đích thân dẫn người đi chi viện!"

Cục phó Ngụy cũng không sá gì, những hiện trường hành động căng thẳng thế này, những lãnh đạo ở độ tuổi bọn họ căn bản không nên tự mình ra trận.

"Khoan đã," đội trưởng Dư đột nhiên lên tiếng: "Con đường này không phải đã sắp xếp cho đội trinh sát số hai đánh bọc rồi sao?"

"Đúng, sao thế?"

Dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, lồng ngực đội trưởng Dư phập phồng, dường như muốn nói lại ngập ngừng, rồi hướng ánh mắt dò hỏi về phía cục trưởng Lữ.

Tính tình cục phó Ngụy nóng nảy, nhưng lúc này cũng phát hiện ra có gì đó không đúng: "Rốt cuộc là làm sao, không lẽ............."

"Ngộ nhỡ," cục trưởng Lữ chậm rãi nói: "Tôi nói là ngộ nhỡ."

Ngón trỏ mập mạp của ông di động từng tấc trên đường cong màu xanh sẫm đại biểu cho đường núi trên bản đồ, nói: "Liệu có khả năng đám tội phạm ma túy chôn đợt thuốc nổ thứ ba ngay eo núi này không?"

***

Kíttttt......chiếc mô tô im bặt dừng lại, đầu xe bốc lên rồi đập mạnh xuống đất.

Tần Xuyên cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn ngọn lửa bốc lên từ khu nhà xưởng, từng mảng mái nhà sụp xuống, tất cả phản chiếu vào con ngươi co chặt của hắn.

Ai kích nổ đường dây số hai, K Bích?

Nhưng sao có thể?!

Vì đề phòng việc Vương Bằng Phi liên lạc với bên ngoài, nên tín hiệu điện thoại trên toàn nhà xưởng đã bị chặn lại, chỉ có tần sóng vô tuyến riêng biệt mới có thể xâm nhập vào phạm vi hạn chế. Nói cách khác, nếu K Bích muốn đích thân kích nổ đường dây số hai, bắt buộc phải trang bị một cái điện thoại không dây khác chung hệ thống cộng tần, hơn nữa còn phải đột phá vòng vây của đặc cảnh để leo tường chạy ra sau nhà xưởng, nếu không thì không thể làm được.

Vậy nếu không phải K Bích, thì người kích nổ đường dây số hai là ai?

Vù!

Rõ ràng chỉ là âm thanh rất nhỏ của ống giảm thanh, nhưng sau lưng Tần Xuyên như mọc mắt vậy, chiếc mô tô lập tức nổ máy vút lên quay đầu lại, chân dài chống xuống đất Viên đạn sượt qua bàn chân, tóe lửa!

"Quả nhiên là mày," hắn nói.

Trên vách núi âm u xuất hiện một bóng người xốc vác, khói trên họng súng còn đang lượn lờ.......

Là A Kiệt.

"Câu này phải để tao nói mới đúng." Tay phải A Kiệt cầm súng, tay trái cầm điện thoại, cười cười nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên, vẻ mặt đó hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu: "Hoặc tao nên nói, quả nhiên là mày?"

Tần Xuyên thở hắt ra. Bắp vai căng cứng buông lỏng, bất đắc dĩ hỏi: "Có thể nói cho tao biết tao bị lộ từ lúc nào không?"

A Kiệt nhìn đồng hồ, bình thản chậm rãi nhả ra một chữ: "Súng."

Thời gian quay ngược về trước khi bắt đầu hành động.

"Súng của Tần Xuyên là cậu đưa hả?"

A Kiệt ở đầu dây bên kia sửng sốt, "Dạ, em đưa cho hắn một khẩu tiểu liên, sao thế?"

K Bích nhàn nhạt nói: "Trước ngực hắn còn có một khẩu 92."

"92? Lần này chúng ta không mang theo loại đó." A Kiệt suy tư chốc lát, sau đó nhớ ra: "À đúng rồi, chắc là khẩu súng năm Nhạc Quảng Bình làm mất ở Cung, lúc đi bắt A Chuồn ở Miến Điện có hôm gặp phải Tần Xuyên, hắn đột nhiên hỏi em muốn lấy lại khẩu súng này......"

"Thằng nhóc này hình như muốn trở quẻ."

"Cái gì?!"

"Cậu không cần đến chốt quan sát trên đỉnh núi nữa, lập tức quay lại nhà xưởng tìm người lấy thiết bị cộng tần vô tuyến dự bị, nếu Tần Xuyên lâm trận làm phản, cậu thay hắn kích nổ đường dây số ba. K Bích dừng một chút, có chút thổn thức: "Anh cứ nghĩ năm đó sau khi Nhạc Quảng Bình chết, một loạt biểu hiện của thằng nhóc này sao lại có thể lừa được cả con cáo già họ Lữ........Hóa ra đó vốn không phải giả vờ, mà là cảm xúc chân thân thật của hắn. Nếu hôm nay hắn không mang theo khẩu súng này thì chưa chắc đã lộ ra sơ hở, nhưng đoán chừng hắn cảm thấy đây là một trận sống mái cuối cùng, nên không nhịn được mang theo cùng."

"Ý anh là hắn muốn báo thù cho Nhạc Quảng Bình?!" A Kiệt không thể tin được.

"Không, hoàn toàn không phải."

A Kiệt mù mờ không hiểu, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo sự châm chọc của đại ca: "Anh lại cho rằng cậu ta đang muốn báo thù cho chính mình, hoặc là nói, một người thông minh đang phát tiết lửa giận khi phát hiện ra bản thân bị lừa........."

"Thật đáng tiếc, anh vốn còn cảm thấy hắn là loại người giống anh." K Bích cười cười, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối không thể che dấu: "Quả nhiên đồng loại sát hai lẫn nhau là chuyện không thể tránh khỏi."

***

Tần Xuyên bóp bóp thái dương, vừa bất đắc dĩ lại vừa tâm phục khẩu phục, bật cười nói: "Vậy nên tao mới bảo ông chủ của chúng mày sao phải đi buôn ma túy làm gì, sao không đi làm thầy bói, vừa được người khác kính trọng mà của cải cũng vào như nước? Thật đáng tiếc, giới huyền học lại mất đi một kỳ tài!"

A Kiệt rõ ràng không cảm được sự hài hước của hắn: "Mày cho rằng lập được công đầu thì có thể trở lại cục thành phố Kiến Ninh sao?"

Tần Xuyên vừa cười vừa hạ tay xuống đặt lên hai bên sườn mô tô, động tác này khiến cho thần kinh nhạy cảm của A Kiệt giật giật, ngọn lửa hừng hừng phía xa chiếu lên người hắn, khiến nửa người hắn như đang bốc cháy vậy.

"Khoảng thời gian đó đúng là đáng để hoài niệm, nhưng quả thật cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi." Tần Xuyên tiếc nuối nói, "Ông chủ của mày nói không sai, tao với hắn ta chính xác là một loại người......."

Còn chưa dứt lời, A Kiệt đã tháo ống giảm thanh ra vứt đi, lạnh lùng nói: "Tao thấy cuộc sống của mày cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi!"

Đoàng!

Bỏ ống giảm thanh đi có thể nâng cao độ chính xác khi bắn, phát súng đó ghi thẳng vào giữa lồng ngực Tần Xuyên, nhưng không thấy máu, hắn mặc áo chống đạn!

Đúng lúc này, chiếc mô-tô nổ máy, lao tới như tia chớp!

Khả năng tăng tốc của mô-tô đua hệt như tia lửa xẹt qua không khí, A Kiệt vẫn đứng im, đoàng! một phát súng bắn trúng vai Tần Xuyên, đoàng! Một phát súng nữa sượt qua cần cổ, vỏ đạn rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng......

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, con thú bằng sắt khổng lồ vọt lên, cái bóng đã đến trước mặt A Kiệt!

Phản ứng của người bình thường đều là xoay người bỏ chạy, nhưng sao có thể chạy thoát được, lực quán tính do đầu xe và người cầm lái sinh ra sức nặng đến cả tấn, đủ để nghiền chết con mồi thành bùn máu trong nháy mắt.

A Kiệt ngả người ra sau, toàn thân bị bao phủ bởi bóng đen ập từ trên trời xuống.

Thời gian dường như bị kéo dài vô tận, ngay cả không khí nóng bỏng, ánh lửa vặn vẹo, đá vụn cuốn theo tốc độ của lốp xe đều biến thành động tác chậm giữa không trung. Trong khoảng lặng ngưng lại đó, A Kiệt giơ súng lên, chĩa họng súng vào nơi nào đó trước đầu xe....

Đoàng đoàng đoàng đoàng!!

Mấy phát đạn trút xuống, đầu xe bốc cháy!

Hai chân Tần Xuyên đạp mạnh, tách rời giữa không trung, đáp đất lăn một vòng rồi bật dậy rút súng ra. Dù chỉ chậm một phần trăm giây cũng không kịp, đầu xe xoay tròn với tốc độ cực nhanh va vào vách núi, nổ tung toát ra ánh lửa kinh thiên động địa!

A Kiệt hất tay vứt khẩu súng rỗng đi, bước nhanh tới dùng cùi chỏ đẩy tần Xuyên đè lên tảng đá, sau đó giật lấy khẩu 92 trong tay hắn. Nhưng Tần Xuyên lấy đà bật lên hai chân đạp về trước, trọng lượng của cú đá kia không nhỏ, khiến A Kiệt bay ngược về phía sau hai mét.

"Hự!" A Kiệt tránh tảng đá phía sau, nhổ ra một ngụm nước miếng lẫn máu, đang định đứng lên thì đạn sượt qua đỉnh đầu ghim vào tảng đá.

Tên họ Tần này quả thực có bản lĩnh, suýt nữa đã bắn vỡ sọ gã. A Kiệt rút dao găm ra, lợi dụng bóng tối ép sát người vào sau tảng đá, đúng như dự đoán, Tần Xuyên tiếp tục bóp cò, viên đạn sượt qua người!

"Không biết tự lượng sức mình," A Kiệt lạnh lùng nhả ra mấy chữ, hất tay ném con dao găm đi.

Vù!!

Thân dao xoay tròn giữa không trung, giây tiếp theo tay Tần Xuyên tóe máu, khẩu 92 bị đập bay!

Keng!

Dao găm và súng lục đồng thời rơi xuống đất, Tần Xuyên phóng tới muốn chộp lấy, nhưng A Kiệt đã đến gần bắt lấy hắn cứ như biết trước hướng đi của đối thủ vậy. Hai người đàn ông cao hơn một mét tám, thể trọng cộng lại vượt quá một trăm năm mươi cân, quần nhau như hai con thú đực liều chết, lăn xuống sườn dốc rải đầy đá vụn, đập mạnh vào một cành cây nhô ra!

Cú va chạm đó thật khủng khiếp, nhánh cây to cỡ miệng bát gãy răng rắc, đập vào người hai người, nửa người Tần Xuyên nhất thời xuất hiện vô số vết máu.

Bốp! Tần Xuyên nghiêng đầu, quả đấm thép nện xuống mặt đất, sức gió chấn động màng nhĩ. Giây tiếp theo, bàn tay hắn bắt lấy nắm đấm của A Kiệt, vặn một cái, âm thanh trật khớp vang lên lanh lảnh.

A Kiệt hít vào một hơi, sau đó bị Tần Xuyên cong gối đạp bay ra ngoài, lùi lại mấy bước mới loạng choạng đứng vững!

"Ai không biết tự lượng sức mình?" Tần Xuyên đứng dậy lau đi vết máu bên khóe miệng, thở hổn hển cười nói.

Từ đỉnh sườn núi đến dưới sườn núi, trong đêm tối đất đá đầy đất loang lổ vết máu lúc bọn họ lăn xuống, thoạt nhìn khiến người ta sửng sốt.

Nhưng tố chất thân thể của sát thủ chuyên nghiệp quả thật giống như quái vật, A Kiệt căn bản không cảm thấy đau đớn, bẻ cổ tay trở về vị trí cũ, nheo mắt nhìn Tần Xuyên, con ngươi sắc bén lóe lên ánh sáng mà máu.

"Lúc Nhạc Quảng Bình chết," khóe môi gã chậm rãi cong lên, hỏi: "Mày gọi ông ta là ba sao?"

Nét mặt Tần Xuyên không nhúc nhích, nhưng ấn đường chợt giật giật.

"Mày nói ông ta uống thuốc độc do con trai ruột mình đưa, tâm tình trước khi chết là gì, áy náy? Hối hận? Kinh ngạc khó tin?"

A Kiệt nhìn chằm chằm mỗi một biểu hiện nhỏ nhất của Tần Xuyên, chậm rãi cử động cổ và vai, cơ bắp nổi lên, gân cốt kêu răng rắc:

"Hay là....hận?"

Chữ cuối cùng vừa dứt, gã đã nhấc chân xông đến.

Tần Xuyên giật mình tỉnh táo lại, nhưng vẫn chậm nửa giây, khuôn mặt lạnh lùng của A Kiệt đã đến trước mặt, cú đấm đủ nứt vàng vỡ đá, đánh bật hắn về phía sau!

Tần Xuyên nhổ ra nửa chiếc răng gãy, cũng may bản năng cận chiến làm hắn che mặt lại, nếu không lúc này nửa mặt dưới đã nát bấy. Nhưng dù may thế nào, thì màng nhĩ của hắn cũng tràn ra máu tươi, chỉ ngắn ngủi mấy giây mất đi năng lực phản kháng, A Kiệt đã bắt lấy hắn uốn gối thúc vào bụng, đầu gối cứng như thép đúc đủ để ép vỡ nội tạng!

"Phụt........"

Tần Xuyên phun ra một ngụm máu, sau đó bị đạp mạnh vào ngực, cơ thể bay ra đập vào vách đá!

"Tao nói rồi," A Kiệt lạnh lùng nói, "Cuộc sống của mày cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi."

A Kiệt bước tới, một tay túm lấy tóc Tần Xuyên một tay vươn tới cổ họng hắn, dựa vào sức bàn tay đáng sợ của gã, bẻ gãy cổ người cũng không khác gì bẻ cổ gà.

Nhưng gã không ngờ Tần Xuyên lì đòn hơn so với tưởng tượng của gã, vậy mà vẫn chưa mất đi ý thức, hắn nâng tay lên siết chặt cổ tay gã, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Chỉ dựa vào mày?" A Kiệt giễu cợt.

Tần Xuyên cắn chặt hàm răng.

Cuộc đọ sức không tiếng động kéo dài chốc lát, ngón tay A Kiệt vươn về phía trước từng chút một, đầu ngón tay đã chạm tới cổ đối thủ.......

Trong đêm tối đèn tín hiệu phía nhà xưởng xa xa đột nhiên sáng lên.

Đó là phương hướng đoàn xe của K Bích rút lui.

***

Vù!

Đèn pha chiếu rọi làm cho màn đêm xung quanh sáng tỏ như ban ngày, cách xa cũng có thể thấy rất rõ, tinh thần tên tài xế Miến Điện chấn động: "Ông chủ tới rồi!"

Cạch! Tiếng kim loại va chạm vang lên từ ghế sau, hình như có vật gì đó vừa được mở khóa.

Tài xế quay đầu: "Anh......."

Vừa dứt lời, gã đã nhìn thấy cái người trẻ tuổi vốn nhát gan nhu nhược kia đang rướn người về phía trước, gương mặt tuấn tú không cảm xúc, giữa các đốt ngón tay hình như kẹp một mũi kim nhọn sắc bén.....

Thái dương gã tài xế chợt lạnh toát, "kim nhọn" bị ngón cái của Giang Đình đẩy mạnh vào não.

".....Khục khục....Khục....."

Tròng mắt tài xế lồi ra, cổ họng phát ra tiếng co rút trào máu cứng nhắc, vài giây sau tê liệt gục xuống ghế lái.

Cho đến lúc chết gã cũng không biết, hung khí lấy đi tính mạng mình lại là một cây kẹp tóc được mài nhọn.

Giang Đình xuống xe, kéo thi thể tên tài xế ra vứt xuống đất, lục soát súng và điện thoại trên người gã, tiếp đó thuần thục lột áo khoác của đối phương mặc vào, rồi đóng sầm cửa nổ máy chiếc xe Jeep.

Con đường núi phía trước càng lúc càng sáng , đoàn xe phát tiến hiệu đang chạy về phía y.

Giang Đình ho khan không dừng, tay khẽ run rẩy, dù sao y đã không còn là một người khỏe mạnh nữa. Nhưng y lại rất tỉnh táo, ngay cả nhát chặt vào gáy của K Bích cũng chỉ khiến đầu óc y hơi nhói, không ảnh hưởng đến tốc độ suy nghĩ và đưa ra quyết sách.

Y bật thiết bị truyền tin trên xe lên, tin tức hỗn loạn của đoàn xe nhất thời vang lên.

"Anh Kiệt trả lời, chuẩn bị kích nổ......."

"Đường số ba đã sẵn sàng, đường số ba đã sẵn sàng..........."

Tạch, Giang Đình tắt thiết bị truyền tin đi, lấy điện thoại của tên tài xế ra gọi vào một dãy số.

Nhất định phải nhận, nhất định phải nhận........Trong lòng Giang Đình lặng lẽ mặc niệm, quả nhiên sau mấy giây có người nhận điện thoại. Bối cảnh bên kia điện thoại hỗn loạn, dường như có ai đó đang hét lên: "Đã kết nối chưa? Bắt đầu định vị!"

Đó là chủ nhiệm đầu hói họ Hoàng của chi đội kỹ thuật Kiến Ninh.

Giây phút khẩn cấp này, Giang Đình phát hiện bản thân mình vẫn có thể phân tâm dược, hơn nữa còn có thể nhận ra đối phương chỉ trong một chữ ngắn gọn.

Chợt giọng nói nghiêm nghị của một lão già vang lên: "A lô?"

".......Cục trưởng Lữ," Giang Đình khàn khàn nói, "Tôi bị lộ."

"!!!" Cục trưởng Lữ lập tức hỏi: "Cậu đang ở đâu? Mau định vị! Đừng sợ chúng tôi đã phái người đi cứu cậu, kiên trì!"

"Văn Thiêu gài bom trên đường rút lui, là 'Đường số ba'." Giọng nói của Giang Đình run run: "Các ông lập tức bảo kỹ thuật định vị số này, sơ tán tất cả xe cảnh sát dọc đường, bọn chúng sắp kích nổ rồi, động tác phải nhanh........Nhất định phải nhanh!"

"Cậu ở đâu? Cậu muốn làm gì? Ở yên đó đợi cứu viện, đội trưởng Giang! Đội trưởng Giang!"

Giang Đình cúp điện thoại, vứt lên ghế phó lái.

Sau đó y đạp chân ga, xe Jeep chậm rãi rời đi, chạy về con đường núi càng lúc càng sáng sủa phía trước.

***

Cùng lúc đó, bên vách đá.

Đèn tín hiệu rọi vào mắt A Kiệt, gã nhất thời như nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, sờ sờ cái túi rỗng tuếch, ngoảnh đầu lại quả nhiên nhìn thấy bên trong khe đá cách đó mười mét, có vật gì đó đang lóe sáng.

"........" Gã thở hắt ra, quay lại nhìn Tần Xuyên, vừa hung ác vừa không cam lòng:
"Xem như hôm nay mày gặp mày, cho mày sống thêm hai nữa."

Gã bỗng thu tay lại, không chút ham chiến, cất bước đi phía ngược lại.

"Khụ khụ khụ!!!"

Không khí tràn vào phổi, Tần Xuyên sặc ra một ngụm bọt máu, ho khan dữ dội. Đầu óc gần như trống rỗng trong lúc sinh tử đã hồi phục, đồng thời nảy sinh một vài ý nghĩ: Ý gì? Để mình rời đi? Gã muốn làm gì?

Lúc này hắn liếc thấy một đồ vật lóe sáng trong khe sáng, chợt hiểu ra:

Đó là điện thoại di động.

A Kiệt xoay người rời đi, là vì gã phải lập tức quay số đường dây số ba, kích hoạt bom ở eo núi!

Tần Xuyên đột nhiên quay phắt đầu lại, trong mứt hắn ánh lên ánh đèn cảnh sát lập lòe chiếu sáng một vùng bóng tối.

Chạy mau, một giọng nói trong đầu nói với chính hắn.

Hắn đã bị lộ, cho dù giết chết A Kiệt thì cũng đã mất đi cơ hội đánh lén K Bích duy nhất. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là chạy trốn, chỉ cần có thể thuận lợi thoát thân, mấy năm nay hắn đã sớm chuẩn bị xong đường lui cho mình, sau này vẫn còn có hội ngóc đầu trở lại.

A Kiệt đi tới bên khe đá cúi xuống.

Hắn không thuộc về nơi đó nữa, hắn đã vĩnh viễn rời khỏi đội ngũ đó rồi. Cho dù còn sống mà bị bắt thì nửa đời sau chắc chắn cũng phải trải qua sau song sắt, cho đến lúc rời khỏi thế giới này, kết quả như vậy còn không bằng trực tiếp chết đi.

Đúng vậy, hắn tự nhủ, còn không bằng trực tiếp chết đi.

Nhưng đồng thời lại có một giọng nói khác dần hiện lên từ trong tâm trí sâu thẳm:

Trên đời này còn có chuyện càng làm cho người ta khó tiếp nhận hơn so với cái chết.

Điện thoại sáng lên rồi tối đi mấy lần mới được A Kiệt nhặt lên, màn hình chiếu sáng gương mặt cương quyết của tên sát thủ.

Ánh đèn xanh đỏ chiếu sáng chiếu sáng đôi mắt Tần Xuyên, hắn xoay người.

Thật ra cho dù hôm nay hắn có chết ở đây, cũng không ai biết tại sao hắn lại chết.

0, 0, 3. A Kiệt lần lượt nhấn vào số máy lẻ, ngón tay cái di chuyển đến phím # trên điện thoại......

Đúng lúc đó.

Tiếng gió mạnh mẽ bổ nhào vào sau gáy, A Kiệt nghiêng đầu đi theo phản xạ, điện thoại di động bị đá bay!

"Đậu má!" A Kiệt mắng to, bị cùi chỏ của Tần Xuyên siết lấy từ phía sau. Sức lực như sắt thép, không thể lay chuyển, lực quán tính mạnh mẽ khiến cả hai đồng thời ngã xuống đất, đá vụn lập tức đâm vào da thịt, sau đó bọn họ lăn về phía sườn dốc!