Phá Vân 1

Chương 145




Chương 145

Edit: Sabi

Giang Đình chợt vùng ra, nhưng Văn Thiệu lại nhanh hơn đè anh vào thân cây, tay đồng thời vươn ra sờ lên tai phải anh, không khỏi "Hở?" một tiếng.

Bên trong vàng tai không có gì cả.

Hắn ta lại trở tay sờ tai trái, thành thạo kéo chiếc khăn quàng lông cừu màu xám tro của Nghiêm Tà ra, vung tay vứt xuống đất không thương tiếc. Gió rét thổi vào khiến Giang Đình run cầm cập, Văn Thiệu mặc kệ sự phản kháng, mạnh mẽ luồn tay vào vạt áo của anh, sờ dọc cổ, nhưng đều trống rỗng không có gì.

Sao có thể?

Trong xe chỉ huy, Nghiêm Tà đón lấy cái nhìn chăm chú sáng ngời của các cấp lãnh đạo, trầm tĩnh thốt ra hai chữ: "Không có."

"...........Cái gì không có?" Cục phó Ngụy không nhịn được: "Không phải cậu vẫn luôn giữ liên lạc với đội trưởng Giang sao, cái gì gọi là không có?!"

"Chúng tôi đã cắt đứt liên lạc rồi."

Thoáng chốc không những cục phó Ngụy, mà cả đám người đội trưởng Dư, Trần Xử, cục trưởng Lữ cũng thiếu chút nữa đứng bật dậy: "Cái gì?!"

Ba tiếng trước, đỉnh bàn cờ.

Đoàn xe của Vương Bằng Phi chậm rãi xuất hiện ở cuối đường núi, còn Giang Đình một mình đứng trên vách đá cao, một tay đè lên máy liên lạc mini, tiếng Nghiêm Tà cẩn thận dặn dò vang lên giữa tiếng gió rít và tiếng dòng điện sột soạt: "Sau khi đến làng Vân Trung, nếu em cảm thấy tình hình không ổn hoặc cảm thấy có nguy hiểm, thì hãy nghĩ cách hủy thiết bị liên lạc hoặc chôn đi. Trung tâm chỉ huy sẽ cử một nhóm người lẻn vào làng Vân Trung tiến hành tìm kiếm và giải cứu em, cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ đến tìm em, hiểu chưa?"

Tiếng động cơ càng lúc càng gần, Giang Đình nói: "Hiểu rồi, tôi chờ anh."

Sau đó y chình tóc che lại vị trí lỗ tai, nghênh đón đoàn xe đang chạy tới.

Hai tiếng trước, làng Vân Trung....

Tần Xuyên bị Lão Thái phân tán chú ý, vừa quay đầu lại đã thấy Giang Đình cúi người tới gần, gần như dán sát vào tai hắn, tay đồng thời nâng lên che lại lai nửa bên gò má của mình: "Văn Thiệu đã cho người đưa cho Lão Thái ít tiền, cho nên hắn sẽ khuyên họ Vương an phận......"

Dù nhìn từ góc độ nào thì việc Giang Đình nâng tay trái lên cũng chỉ để che đi khẩu hình của mình, đề phòng có người nghe lén mà thôi.

Nhưng không một ai phát hiện ra, cùng lúc đó ngón áp út của anh lại nhẹ nhàng quệt vào vành tai, thần không biết quỷ không hay tháo cái nút liên lạc mini xuống:

"Dọc đường đi cậu đừng ở một mình với tên họ Vương, tránh cho hắn ta gây chuyện..........."

Tần Xuyên ngửa người về phía sau, khoảnh khắc đó hắn không thấy ngón áp út Giang Đình lướt qua khóe miệng, giống như dùng răng ngậm gì đó.

"Đội trưởng Giang, anh đại nhân đại lượng, thằng em còn muốn sống thêm mấy năm nữa, anh tha cho thằng em một con đường sống đi..........."

Giang Đình đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, tựa như không hiểu cái vẻ mặt đầy chân thành giễu cợt của Tần Xuyên là ý gì. Cách đó hai bước có vệ sĩ đang cảnh giác nhìn Giang Đình chằm chằm, nhưng lại không phát hiện cổ họng anh khẽ động một cái, nút cái máy liên lạc xuống.

...

"Anh nghi ngờ tôi báo tin cho cảnh sát?" Giang Đình nghiêng đầu qua, trong mắt bùng lên vẻ giận dữ: "Bằng chứng đâu? Tôi báo tin gì? Hay anh chỉ rảnh rỗi không có gì làm nên muốn bới cho ra lỗi của tôi?"

Tư thế áp chế này khiến cho Văn Thiệu đã cao lại càng cao hơn, khi nhìn cao trên xuống, thậm chí còn có chút ác nghiệt cùng thích thú tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng rồi sự tàn bạo kia dần dần biến thành dịu dàng khiến lòng người sợ hãi.

"Tôi không cần tìm chứng cứ gì cả, Giang Đình." Hắn ta tiếc nuối nói, "Giống như cậu hiểu tôi thì tôi cũng hiểu cậu."

Chân mày Giang Đình giật giật, nhưng đã muộn, Văn Thiệu vung tay lên, đánh vào gáy anh, Giang Đình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm!

"Năm đó cậu từng nói đó là niềm vui đầy mong đợi nhất trong cuộc sống của cậu." Văn Thiệu dán vào vành tai lạnh lẽo của anh thì thầm, "Thực xin lỗi, để cậu phải đợi nhiều năm như vậy, tất cả sẽ ổn thôi."

Ánh chiều tà đỏ như máu bao trùm bầu trời, bên dòng suối nhỏ hai đứa trẻ chân trần dạo bước trên mặt nước, tiếng cười trong trẻo theo làn gió chiều bay thẳng lên trời cao, sao mai lấp lánh sáng ngời.

"Sao trông cậu lúc nào cũng vui vẻ thế?"

"Làm gì có!"

"Nhưng nhìn cậu đúng là rất vui vẻ."

"Đó là vì gặp được cậu!" Cậu bé hắt nước lên, thấy cậu bạn nhỏ của mình tránh né cười khanh khách nói: "Kể từ khi quen biết cậu, mỗi ngày đối với mình đều là một niềm vui!"

Không phải như vậy, không phải......

Ý thức của Giang Đình nhanh chóng trôi đi, anh cố sức muốn vươn tay chạm vào cậu bé nô đùa trong hư không, nhưng lại bỏ lỡ trong phút chốc.

Một giây sau anh nhắm mắt lại, rơi xuống vực sâu tăm tối.

***

Giang Đình ngã xuống, lập tức bị ôm lấy. Văn Thiệu kiểm tra hơi thở và mạch đập, sau mấy giây mới hơi buông lỏng.

Hắn ta trở tay cõng Giang Đình lên, cũng không cảm thấy nặng nề gì, nhìn vết bầm nơi cổ họng đã biến thành màu tím đen do mất đi khăn quàng cổ che chắn, không khỏi thương xót chậc chậc hai tiếng, lẩm bẩm: "Thật đáng thương."

Giang Đình đã mất đi ý thức, trong giấc ngủ mê man hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt lại.

Văn Thiệu cũng không để ý, cứ thế cõng Giang Đình xuống sườn dốc, nhìn thấy Tần Xuyên đang dẫn người đi ra từ nhà máy, nhìn thấy hắn ta liền bước nhanh về phía trước nói ngắn gọn: "Đã xong."

"Cậu dùng lý do gì để ra ngoài?" Văn Thiệu vừa đi vừa hỏi.

"Tôi nói thiếu cân để kiểm hàng, muốn ra ngoài hỏi Kim Kiệt, nếu không cân sai có thể xảy ra án mạng."

Văn Thiệu gật đầu.

"Còn có......."

"Có gì?"

Tần Xuyên có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn cất tiếng: "Trong kho hàng vẫn còn người của chúng ta....."

Văn Thiệu bật cười, hỏi ngược lại: "Nếu người của chúng ta đều ra ngoài hết, Vương Bằng Phi còn ngoan ngoãn chịu ở yên trong đó sao?"

Tần Xuyên nhất thời nghẹn lời.

Có một chiếc xe Jeep đậu trên bãi đất trống xa xa, tài xế đã cung kính đợi sẵn. Tần Xuyên tiến lên hai bước, mở cửa sau.

Văn Thiệu đặt Giang Đình đang bất tỉnh nhân sự vào ghế sau, sau đó lấy chiếc còng tay từ trong hộp đựng đồ lặt vặt ra, còng tay anh lại.

"Nếu tôi không dẫn theo bọn họ, vài năm trước cũng đã chết ở Ngõa Bang rồi." Văn Thiệu phủi phủi tay, nói: "Cậu làm lâu sẽ thấy, đôi khi không chết vài người thì chuyện sẽ không thành."

Có thể do Văn Thiệu còn tương đối trẻ, làm một ông chủ phần lớn thời gian tựa như cũng không tỏ vẻ ta đây quá nhiều.

Nhưng đó cũng chỉ là tựa như, hắn ta vẫn luôn có một khía cạnh tàn nhẫn chân thật không thể hiện ra.

Tần Xuyên gật đầu nói có lý, không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhường đường cho Văn Thiệu.

Song ngay lúc hắn nghiêng người, báng súng trong bao súng giắt sau lưng lộ ra dưới lớp áo khoác, tầm mắt của Văn Thiệu rơi xuống, tựa như phát hiện ra thứ gì đó, mí mắt khẽ giật giật.

Trong tích tắc Tần Xuyên đã xoay người, cúi đầu hỏi: "Tiếp theo làm thế nào, vẫn tiếp tục tiến hành theo kế hoạch chứ?"

Văn Thiệu đứng bên xe Jeep, cách cửa kính xe chính là Giang Đình hôn mê bất tỉnh trên băng ghế sau. Gã không trả lời ngay câu hỏi xin chỉ thị của cấp dưới, mà trâm ngâm chốc lát, mới phân phó tài xế: "Trước khoan hẵng chạy vội. Đợi cậu ấy tỉnh rồi hãy lái xe đi theo lộ trình tôi đã đưa."

Tài xế trả lời bằng tiếng Miến Điện: "Vâng ông chủ, tôi biết phải làm gì!"

Tần Xuyên đứng bên cạnh trong lòng hiểu rõ, ý của hắn ta muốn Giang Đình ở trong xe chứng kiến toàn bộ quá trình.

Dặn dò xong Văn Thiệu mới cất bước đi về phía kho hàng, vừa đi vừa lấy bao thuốc lá ra, rút cho mình một điều, rồi đưa cho Tần Xuyên một điếu.

"Tôi cai rồi," Tần Xuyên từ chối không chút do dự.

Văn Thiệu có vẻ hơi buồn cười, cũng không ép, tự mình châm thuốc: "Cậu không thản nhiên được như Giang Đình."

"............"

"Lần đầu tiên tôi đưa thuốc cho Giang Đình, cậu ấy đã thẳng thắn nhận. Cậu ấy chưa từng chủ động xin, nhưng cũng không cự tuyệt. Cậu nhìn người ta đi."

Tần Xuyên bật cười: "Ông chủ, vậy không gọi là thản nhiên, đó gọi là vứt bỏ để thoát ra. Còn tôi thực sự chỉ muốn bảo vệ tính mạng để phát tài, ngay từ lúc bắt đầu mục tiêu đã không giống nhau, sao có thể so sánh với nhau được?"

Văn Thiệu nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt như có ý cười.

"............Này," gã đột nhiên hỏi, "Cậu còn nhớ mẹ mình không?"

Tần Xuyên không theo kịp tốc độ chuyển chủ đề của hắn ta, "Nhớ chứ, sao vậy?"

"Hỏi vậy thôi, tôi không nhớ." Văn Thiệu chỉ về chiếc xe Jeep ở sau lưng, ý là chỉ Giang Đình: "Cậu ta chắc vẫn còn nhớ, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng nhắc tới, che giấu kỹ lắm."

Tần Xuyên nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Có lẽ là vì không quan trọng. Hơn nữa cũng đã là quá khứ, nhắc lại cũng không có ích gì."

Văn Thiệu gật đầu không nói.

Trùm ma túy trước mặt đút hai tay vào túi, bước qua con đường đá gồ ghề, bước chân vững vàng không chút do dự. Từ bóng lưng của hắn ta hoàn toàn không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, không nhìn ra vui buồn, cũng không có dấu hiệu tiếp tục giữ nguyên kế hoạch hành động.

Lòng bàn tay Tần Xuyên có chút ẩm ướt, hắn nhéo mạnh một cái, mang theo vẻ nghi ngờ và do dự vừa đủ khụ một tiếng:

"Đúng rồi, trước đó không phải bảo tôi phụ trách bấm cái đó........."

Lúc này hai người đã đi tới trước kho hàng, từng căn lều bằng hợp kim nhôm màu xanh thẫm đứng sừng sững dưới vòm trời, lấm tấm đốm sáng, xa hơn nữa là khe núi sâu hun hút và cây cối xanh um tươi tốt bao quanh bốn phía, gió rét thổi qua đong đưa chập chờn, hệt như vô số cánh tay khô quắt vẫy gọi trong bóng tối.

Văn Thiệu đột nhiên dừng bước.

Giọng nói của Tần Xuyên cũng đột ngột khựng lại.

"Cậu từng làm cảnh sát," chợt nghe Văn Thiệu cười nói, "Cậu nói xem với địa thế này, nếu cảnh sát đang theo dõi chúng ta, thì bọn họ sẽ bố trí điểm mai phục ở đâu?"

"......Hả?"

Trên cao cách đó vài trăm mét, trong ống nhòm, hai bóng người đứng trước kho hàng, từ động tác có thể lờ mờ phân biệt được họ đang trò chuyện.

Nhưng khoảng cách quá xa, không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện là gì.

"Điểm quan sát A19 gọi xe chỉ huy, gọi xe chỉ huy." "Mục tiêu chính lại lần nữa xuất hiện cùng một người trong phạm vi quan sát, xin chỉ thị!"

Mấy tên chuyên gia sở và tỉnh đưa mắt nhìn nhau, cục trưởng Lữ túm lấy micro: "Người đi cùng là 'Đinh Tử' sao?"

"Không phải." Đặc cảnh quan sát viên trong nấp trong tán cây lập tức phủ nhận, "Tôi sẽ gửi hình ảnh tại hiện trường về!"

Hình ảnh tại hiện trường chậm rãi xuất hiện trên màn hình vệ tinh trong xe chỉ huy, tất cả mọi người đều sáp tới. Hoàng Hưng không cần cục trưởng Lữ phân phó, lập tức tiến hành điều chỉnh hình ảnh cho rõ nét, nhưng thao tác này còn chưa hoàn thành, thì đám người cục trưởng Lữ, cục phó Ngụy đã nhận ra người đi bên cạnh Văn Thiệu là ai, tất cả cùng thốt lên:

"Tần Xuyên?!"

".......Đinh Tử đâu?" Trần Xử thất thanh, "Đinh Tử đâu?!"

Cục trưởng Lữ bỗng quay đầu, không chút ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt Nghiêm Tà cũng ngưng trọng giống hệt ông, ngay khi tầm mắt của hai người cảnh sát một già một trẻ đụng nhau, cục trưởng Lữ liền dùng tay ra hiệu.

Nghiêm Tà gật đầu, không nói gì xoay người lao ra khỏi xe chỉ huy.

"Nghiêm đội!"

"Anh Nghiêm!"

Đám người Cao Phán Thanh, Mã Tường chạy từ ngoài vòng cảnh giới vào, nhìn thấy Nghiêm Tà bước đi như bay, một tay đè súng một tay mở cửa xe, Mã Tường chỉ kịp bám vào cửa sổ kính bên ghế phụ: "Sao vậy anh Nghiêm? Lục.........Anh Giang sao rồi?"

"Gần như đã xác nhận bại lộ, chúng ta cần lập tức gập rút tới hiện trường." Nghiêm Tà trầm giọng nói, đầu cũng không quay lại chui vào xe: "Xuất phát!"

Chỉ vài giây ngắn ngủi, đèn pha của xe cảnh sát đồng loạt sáng lên, động cơ phát ra tiếng gầm nặng nề, sau đó xông ra khỏi vòng cảnh giới!

"Nếu là tôi?" Từ trong mấy giây ngắn ngủi không hiểu gì Tần Xuyên trấn định lại, nheo mắt đánh giá bốn phía, qua mấy phút sau mới nói: "Hướng mười hai giờ trước mặt, hướng hai giờ phía đông bắc, dưới khe nứt hình thành từ nham thạch trong khe núi, cùng tất cả hốc cây bị hạn chế tầm nhìn.......Những chỗ này đều là nơi có thể mai phục."

"Vậy nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?" Văn Thiệu hỏi.

Tần Xuyên trả lời không chút do dự: "Phóng hỏa đốt núi."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt sau tròng kính của Tần Xuyên lóe lên vẻ kiên định lạnh lùng.

Mỗi một giây đồng hồ tựa như bị kéo dài đến vô tận. Tần Xuyên mặc rất ít, nhưng sau gáy lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, bị gió lạnh thổi buốt thấu xương. Nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào tên trùm ma túy không rõ buồn vui trước mặt, suốt thời gian hút xong một điếu thuốc, Văn Thiệu mới tiện tay ném tàn thuốc đi, mỉm cười nói: "Thủ đoạn này của cậu tàn nhẫn quá!"

Hơi thở nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng thoát ra ngoài, Tần Xuyên cười, dùng khớp xương tay đẩy kính lên, "Vậy giờ tôi đi làm ngay?"

Hắn hết sức khéo léo nắm bắt góc độ âm điệu, vừa không tỏ ra quá gấp gáp, lại vô cùng chân thành thản nhiên, nếu Văn Thiệu gật đầu nói được, hắn nhất định sẽ lập tức xoay người đi chuẩn bị thùng xăng.

"Không cần," Văn Thiệu thờ ơ nói, "Tôi đã sai người dọn dẹp xung quanh đây rồi, cho dù cảnh sát có theo dõi chỗ này, điểm quan sát gần nhất cũng chỉ có thể bố trí ở........"

Gã hất cằm về phía trước.

Động tác này phản ánh lại một cách trung thực trong tiêu điểm của ống nhòm, một tên quan sát viên giật giật, dùng ánh mắt hỏi người chiến hữu đang mai phục ở bên cạnh: "Người này không phải đang nhìn chúng ta chứ?"

"Trời đậu," đặc cảnh nhẹ giọng nói, "Hắn ta đang làm gì vậy?"

"Trừ nơi đó ra những chỗ khác đều sạch sẽ, nói cách khác, góc độ và phạm vi quan sát của cảnh sát hết sức có hạn, hơn nữa dù tổ hành động bất chấp nguy cơ bị bại lộ mai phục tuyền đầu, thì cũng cần ít nhất sáu phút để xông lên hiện trường."

Tần Xuyên bị mấy câu nói ngắn ngủi này của Văn Thiệu làm cho biến sắc.

"Cậu sao thế?"

".......Không có gì," Tần Xuyên chậm rãi nói, "Chỉ đang nghĩ.....Cũng may mấy năm tôi làm cảnh sát chưa từng giao thủ với anh."

Văn Thiệu tựa hồ rất vui vẻ: "Cậu tất nhiên chưa từng. Dốc sức bắt tôi chỉ có một mình Giang Đình mà thôi."

Từ sau khi vứt tàn thuốc đi hai tay hắn ta vẫn luôn đút trong túi quần, cũng không biết đang cầm cái gì. Chính sự nguy hiểm mờ mịt này đã khiến Tần Xuyên vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ từ nãy đến giờ, mà phút này cuối cùng cũng thấy gã hành động, tay trái cầm một mảnh giấy từ trong túi quần ra đưa tới, vẫy vẫy trước mắt Tần Xuyên: "Cầm đi."

Trên tờ giấy kia là một dãy số điện thoại di động.

Thịch! Trái tim nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng rơi trở lại lồng ngực.

".........Được," Tần Xuyên bình tĩnh nhận lấy tờ giấy bỏ vào túi áo trước ngực: "Khi nào nhận được tín hiệu, tôi sẽ gọi ngay đến số này."

Văn Thiệu gật đầu, vỗ vỗ vai Tần Xuyên:

"Hai ta quen biết mười năm, vẫn luôn tin tưởng lẫn nhau. Hy vọng vào thời điểm quan trọng, năng lực của cậu có thể xứng với sự tin tưởng này đôi phần."

Tần Xuyên gật đầu, Văn Thiệu cười nói: "Đi đi."

Tần Xuyên dứt khoát đáp lại một tiếng vâng, rồi cất bước đi về phía xưởng sản xuất. Văn Thiệu nheo mắt lại nhìn hắn đi càng lúc càng xa, mãi đến khi cách mấy chục mét, gã mới chậm rãi móc điện thoại từ trong túi quần bên phải ra, gọi cho một dãy số:

"A lô."

Người ở đầu dây bên kia là A Kiệt: "Đại ca?"

Văn Thiệu xoay người đi về phía kho hàng mà đoàn người Vương Bằng Phi vừa đi vào, không thèm để tâm tới việc bày lưng ra cho người quan sát viên đang mai phục gần đó, gã hỏi: "Cây súng hôm nay của Tần Xuyên là cậu đưa à?"

Không biết A Kiệt nói gì, Văn Thiệu nheo mắt lại, trong đôi mắt tối om sâu như vực thẳm mơ hồ hiện ra huyết sắc.

"Anh biết rồi. Đợi lát nữa cậu cứ làm như anh đã sắp xếp......."

***

Trong ống nhòm, Văn Thiệu dẫn người đi vào kho hàng tối như bưng, sau đó mấy tên đàn em hợp sức đóng cánh cửa hợp kim nhôm lại.

"Báo cáo xe chỉ huy! Báo cáo tổ hành động!" Quan sát viên vội vàng nói: "Mục tiêu chính đã tiến vào hiện trường, bắt đầu giao dịch rồi!"

Sở trưởng Trần siết chặt nắm đấm gật mạnh đầu, giọng nói trầm ổn của cục trưởng Lữ đồng thời vang lên trong mỗi một chiếc xe cảnh sát đang lao vun vút, và mọi kênh truyền tin tại mỗi điểm phục kích trong vòng bán kính mấy trăm mét của đặc công:

"Hành động!"

Mặt trời lặn xuống nhường chỗ cho màn đêm tăm tối. Nhìn từ trên cao xuống, mười mấy đội hình cảnh, nhóm đặc công từ bãi đất bằng phẳng giữa rừng núi mù mịt lao ra, mượn bóng tối bước nhanh xông về phía giữa sườn núi.....

Cùng lúc đó, tất cả cảnh lực đã phong tỏa kho hàng.

Xoảng! Vương Bằng Phi rốt cuộc không nhịn được nữa ném vỡ ly trà, cả giận đứng phắt dậy: "Tên họ Tần đâu rồi? K Bích có tới hay không? Không đúng, dù các ngươi có lam kim cũng không thể thế này được, vứt khách hàng ở đây là có ý gì?!"

Hai tên vệ sĩ Tần Xuyên dẫn vào cũng trố mắt nhìn nhau, không biết gì cả, người lớn tuổi hơn cầm điện thoại ra muốn gọi điện hỏi, nhưng sau đó: "Hả?"

"Sao thế?"

"Không có tín hiệu."

Lão Thái đứng phía sau Vương Bằng Phi, tim đột nhiên đập đặc biệt nhanh, gần như biến sắc, hắn lập tức lén véo mạnh vào đùi, ổn định sự run rẩy không lý do.

"Chúng tôi đàng hoàng mang theo tiền, dẫn theo người tới giao dịch! Không muốn làm ăn nữa thì cũng phải nói một tiếng chứ, cớ sao phải đùa bỡn tôi đây chứ?!" Vương Bằng Phi mặc kệ sự ngăn cản của vệ sĩ, giận đùng đùng đi tới cửa: "Tôi muốn ra ngoài tìm ông chủ của các ngươi, chuyển hàng gì mà chậm vậy? Không lẽ các người chuyển cả container hàng tới luôn sao?!"

Lão Thái vội đuổi theo: "Ài ông chủ, ông chủ, chúng ta đợi thêm chút nữa......"

Vương Bằng Phi hất hắn ra: "Đừng cản tôi! Cùng lắm thì không làm nữa, tôi là người không thể chờ đợi kiểu này........"

Hắn chợt khựng lại, đôi mắt vẩn đục chớp chớp, hoài nghi hỏi: "Tiếng gì thế?"

Trong kho hàng chợt an tĩnh, ánh đèn u ám khi tỏ khi mờ, chỉ nghe thấy tiếng gió núi gào thét chợt gần chợt xa ở bên ngoài.

".....Ô.....Ô ô....."

Âm thanh the thé như khóc như cười chậm rãi truyền ra từ trong tĩnh mịch, không chỉ Vương Bằng Phi, mà ngay cả thuộc hạ của hắn cũng lập tức nổi da gà: "Tiếng, tiếng gì thế?"

"Ô ô ô....Ô......."

"Ai ở đó giả thần giả quỷ?" Vương Bằng Phi tức giận, thoáng nhìn vào một góc xó xỉnh u ám nhất trong kho hàng, nhất thời tức lộn ruột, không hề nghĩ ngợi vọt tới: "Ai, ra đây cho tao!"