Phá Vân 1

Chương 143




Chương 143

Edit: Sabi

Băng qua triền núi được bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp thảm thực vật và những hàng cây đại thụ chọc trời, con đường mòn này đã trở thành con đường duy nhất thông lên đỉnh bàn cờ. Mấy chiếc xe việt dã nối đuôi nhau chậm rãi xuất hiện ở cuối con đường núi, giây lát sau đã rồ ga chạy như bay về phía đỉnh núi đang bị mây mù quanh quẩn bao phủ xa xa.

Vương Bằng Phi gần năm mươi tuổi, thân hình hơi béo, hai cổ tay quấn đầy tràng hạt bằng gỗ đàn, bích tỉ, ngà voi, mỗi cái quấn hai vòng. Có lẽ do sống ở vùng duyên hải đã lâu, không quen với cái lạnh thấu xương của rừng sâu núi thẳm, trên người khoác mấy lớp áo len lại thêm áo phao khiến hắn càng thêm to béo cồng kềnh, một mình hắn gần như chiếm hết cả hàng ghế sau, ép cho Lão Thái chỉ có thể dán sát vào cửa xe.

Giang Đình ngồi bên cạnh, sống lưng thẳng tắp theo thói quen, hai tay tự nhiên đặt trên đùi. Vương Bằng Phi hoài nghi quan sát anh, chắc là cảm thấy Q Cơ trong lời đồn quá gầy gò giản dị, một lúc lâu sau mới khụ một tiếng, cười hỏi: "Này, cậu mặc thế này không lạnh à?"

Giang Đình không nóng không lạnh trả lời: "Tôi là người bản địa, quen rồi."

Vương Bằng Phi cười gật đầu một cái, lại thăm dò: "Rừng sâu núi thẳm thế này lại phiền cậu phải đích thân tới đón, sao không dẫn theo vài người? K Bích cũng chẳng biết thương tiếc thủ hạ gì cả nhỉ?"

Lão Thái ngồi bên cạnh căng thẳng.

Giang Đình chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Bằng Phi, cười gàn một tiếng, nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác xuống, lúc này Vương Bằng Phi mới nhìn thấy micro mini kẹp bên trong cổ áo anh, sau đó thấy anh nhấn công tắc: "A lô, đang ở đâu?"

Kênh truyền tin bên kia xẹt xẹt mấy tiếng, sau đó vang lên giọng nói cau có của "Quỷ Kiến Sầu": "Đoàn xe mục tiêu vừa đi qua chặng đường thứ ba, chuẩn bị tiến vào chặng đường thứ tư, dự kiến khoảng nửa tiếng nữa sẽ chạy qua đỉnh bàn cờ, hết."

Vương Bằng Phi lập tức ngồi thẳng dậy.

"Dọc đường đều là người của K Bích, sẽ liên tục hộ tống chúng ta vào làng Vân Trung từ xa." Giang Đình sâu xa nói: "Mắt thấy chưa chắc là thật, ông chủ Vương, tôi cứ tưởng anh ở trong giang hồ nhiều năm vậy rồi chắc cũng phải hiểu chứ."

Vương Bằng Phi: "................"

Giang Đình khẽ mỉm cười với hắn, ra hiệu cho hắn nhìn tầng tầng lớp lớp rừng cây xanh biếc ngoài cửa sổ xe. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, hiện tại nhìn những tàng cây khẽ chập chờn trên ngọn núi kia, Vương Bằng Phi thực sự có chút cảm giác sợ bóng sợ gió rất kỳ quái.

***

Mã Tường lấy micro mini bên mép Cống A Trì đang bị còng tay ra, thuận tay lau lau lên áo, ra dấu ok cho người ngồi trên ghế lái. Qua kính chiếu hậu thấy Nghiêm Tà gật gật đầu, đưa tay kết nối với kênh truyền tin: "C11 chuẩn bị theo vào, C11 chuẩn bị theo vào, nửa tiếng nữa đoàn xe mục tiêu sẽ đi qua đỉnh bàn cờ, hết."

Trong kênh truyền tin vang lên tiếng sột soạt: "Tổ C11 đang theo vào! Hết."

Nghiêm Tà ném bộ đàm vào lại xe.

Chiếc xe cảnh dụng tạm thời điều động từ cảnh sát lâm nghiệp đã được đổi thành màu ngụy trang, đuổi theo điểm sáng định vị đại diện cho Giang Đình, ầm ầm băng qua núi rừng.

***

Vùng núi vào mùa đông trời tối rất sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã trở nên u ám.

Đoàn xe việt dã lần lượt dừng lại trên khoảng đất trống trước thôn trại, chiếc xe đầu tiên còn chưa dừng hẳn, Lão Thái đã nhảy xuống mở cửa xe đỡ Vương Bằng Phi xuống. Ngay sau đó Giang Đình cũng xuống xe, nhìn thấy Tần Xuyên đứng cách đó không xa đang rảo bước đi tới, cất cao giọng: "Đợi mọi người hơn nửa ngày trời! Cái thời tiết quái quỷ này lạnh chết mịa đi được, làm gì mà chậm chạp vậy?"

Tần Xuyên mặt áo khoác đi rừng, quần ôm sát và giày leo núi, súng và băng đạn giắt bên hông, trang phục xông xáo là vậy lại còn phối với mắt kính gọng vàng nho nhã lịch sự. Ban đầu Vương Bằng Phi không nhận ra hắn, đợi hắn đến gần mới tập trung nhìn kỹ, từ cái mắt kính gọng vàng kia mới đột nhiên tìm về được một đoạn ký ức sâu sắc, lập tức lùi lại: "Là mày?!"

Tần Xuyên dùng vẻ mặt vô tội trả lời.

"Á? Sao lại là mày?!"

Giang Đình ôn hòa khẽ khụ một tiếng: "Nhiều năm qua đội phó Tần đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều lợi ích, là một đồng minh rất đáng tin cậy. Nếu trước kia có từng qua lại như nào đó với ông chủ Vương, hoặc từng có hiểu lầm gì, cũng xin ông chủ Vương thông cảm cho."

Không biết lúc còn là cảnh sát Tần Xuyên đã làm gì Vương Bằng Xuyên, mà vẻ mặt của Vương Bằng Phi hệt như gặp quỷ, run rẩy chỉ vào hắn: "Thế, thế, thế bây giờ............"

"Hàng không ở đây, ở kho hàng nhà máy, cách thôn làng hai tiếng đi đường, tiếp theo đây sẽ do tôi dẫn đường." Hắn vừa dứt lời thì điện thoại ting một tiếng , Tần Xuyên ồ một tiếng: "Tới thật đúng lúc."

Hắn tháo găng tay ra, lấy điện thoại từ túi áo khoác bên phải ra, quả nhiên là tin nhắn của A Kiệt. Khóe mắt Giang Đình liếc nhanh lên màn hình điện thoại một cái, đúng lúc nhìn thấy một tấm bản đồ đừng đi chi chít chằng chịt hiện ra, Tần Xuyên tập trung nhìn kỹ mới cất điện thoại đi cười nói: "Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, nếu không đoán chừng trước khi trời tối cũng chưa lên được đến nơi."

Vương Bằng Phi chẳng ừ hử gì, tức tối xoay người lên xe.

Tần Xuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, vừa rất tự nhiên nhét điện thoại lại túi áo khoác, vừa quay sang cười nói với Giang Đình: "Tôi qua kia xem đã đổ xăng xong chưa, lát nữa gặp."

Ánh mắt Giang Đình khẽ động, đột nhiên nhấc chân đuổi theo: "Đợi đã!"

Tần Xuyên không biết chuyện gì, dừng bước.

Nhưng bước chân của Giang Đình cũng không dừng, rất tự nhiên dẫn Tần Xuyên đi về phía chiếc xe việt dã đang đổ xăng kia: "Trước kia cậu có quen biết Vương Bằng Phi?"

"Ờ..........." Tần Xuyên nghĩ nghĩ: "Ài, không có, tôi chỉ bắt được mấy tên buôn lẻ dưới tay hắn ta thôi, có thể là đã tịch thu của hắn vài lô hàng thôi, ai biết hắn ta lại phản ứng lớn như vậy chứ."

Hai người sóng vai băng qua khoảng đất trống cỏ mọc um tùm, Giang Đình nói: "Tính đa nghi của Vương Bằng Phi rất nặng, bề ngoài trông tùy tiện thế thôi, thực tế trong lòng lại thù dai. Lát nữa đi với hắn cậu cố gắng tránh va chạm trực tiếp, hết thảy đều phải lấy việc bình an đi đến địa điểm giao dịch làm ưu tiên."

Lấy thân phận của Giang Đình, dặn dò Tần Xuyên mấy lời này cũng dễ hiểu, nhưng y không phải người sẽ nói những lời này. Quả nhiên Tần Xuyên bật cười: "Ơ kìa đội trưởng Giang, đang yên đang lành lại dặn dò mấy việc này, nghe anh nói vậy tôi thực sự..............."

Giang Đình ung dung nói: "Bởi vì lúc nãy trên đường đi tôi suýt chút nữa tranh chấp với hắn, cho nên mới dặn dò cậu mấy câu thôi."

Bước chân Tần Xuyên chợt khựng lại.

Bầu không khí yên lặng không một tiếng động, Giang Đình thu hồi đầu ngón tay của mình khỏi mép túi áo khoác của Tần Xuyên.

Nhưng giây tiếp theo Tần Xuyên lại tiếp tục đi về phía trước, tựa như khoảng lặng vừa rồi chỉ là cảm giác ngoài ý muốn: "Hở? Sao lại tranh chấp?"

".............." Giang Đình thở dài: "À, mấy năm trước tôi cũng từng tiếp xúc với ông ta. Đó là lúc tôi còn ở Cung Châu, có lần cảnh sát bao vây địa điểm giao dịch của hắn, thằng cháu họ Vương này đẩy thuộc hạ của mình ra làm người chết thay, còn bản thân thì thoát khỏi họng súng của cảnh sát. Tôi vốn không định nhắc tới, nhưng hắn vừa thấy tôi thì toàn thân liền không thoải mái, cho nên mới nói qua nói lại đôi câu."

Tần Xuyên cười nhạo: "Hóa ra đội trưởng Giang cũng từng có lúc thất thủ nha, thất thủ thật hay cố tình thế?"

Cùng lúc đó, hai ngón tay Giang Đình đã kẹp được một góc điện thoại, nhẹ nhàng lôi nó ra khỏi túi áo của Tần Xuyên.

"Thất thủ thật," Giang Đình nhàn nhạt nói: "Vương Bằng Phi không có quá nhiều quan hệ hợp tác với Văn Thiệu, lại càng không qua lại với Ngô Thôn, tội gì phải thay hắn làm việc."

Lúc này hai người đã đi tới trước chiếc xe Hummer, tên đàn em đóng nắp bình xăng lại, thấy bọn họ đi tới thì lập tức đứng dậy: "Anh Tần, đổ xong rồi, chúng ta có thể lên đường rồi."

Tần Xuyên gật đầu, quay sang cười với Giang Đình: "Được rồi, như đã nói trước. Anh ở lại trại Vân Trung đợi ông chủ quay lại đúng không? Vậy hôm khác chúng ta lại.........."

Mí mắt Giang Đình chợt giật giật.

Chiếc điện thoại cứng rắn lạnh như băng đang dán sát vào cổ tay áo y, chỉ cần hơi nâng tay lên là có thể rơi ra ngay.

"............Đúng rồi," Giang Đình đột ngột cắt đứt lời hắn, nói: "Tôi vẫn còn chỗ không rõ về việc sắp xếp xuống núi vào đêm nay."

"Không rõ chỗ nào?"

Sau lưng Giang Đình đã rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng bề ngoài vẫn hời hợt bình thản như thường. Anh vừa định lên tiếng, còn chưa kịp mở miệng bịa chuyện, sau lưng đột nhiên có người gọi: "Ài! Thật ngại quá!"

Tần Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy Lão Thái chạy tới, thở hồng hộc kéo hắn lại: "Hì hì, em nói này anh Tần........."

Tần Xuyên sửng sốt.

Chỉ thất thần giây lát mà Lão Thái đã kéo hắn ra xa, mặt ủ mày ê nhỏ giọng nói: "Thực không dám giấu, ông chủ nhà chúng em bệnh cũ tái phát! Anh nói xem phải làm sao đây? Không phải bọn em muốn bỏ vụ làm ăn này, cũng không phải bọn em đùa bỡn hay muốn giở trò gì đâu, nhưng ổng ổng..........."

Tần Xuyên bị kéo qua bãi đất trống, mạnh mẽ rút tay lại dừng bước: "Rốt cuộc thế nào?"

"Ổng không muốn đi chung với anh!" Lão Thái giậm chân, chặn sau lưng Tần Xuyên, vừa khéo che khuất Giang Đình cách đó không xa: "Ông chủ nhà em nói, hai người đã từng có mâu thuẫn, anh đã từng buông lời muốn xử chết ổng, chuyện này có thật không?"

"................" Khóe miệng Tần Xuyên khẽ run rẩy.

"Tôi đi vệ sinh," Giang Đình vội vàng bỏ lại một câu, mặc kệ đám đàn em sải bước đi tới lùm cây sau nhà, đưa lưng về phía khoảng đất trống nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhập mật mã anh đã nhìn thấy từ trước. Điện thoại thuận lợi mở khóa, trên màn hình hiện ra bản đồ mà A Kiệt vừa gửi tới, Giang Đình lấy điện thoại của mình chụp hình lại rồi gửi đi.

Sau vài giây, bộ chỉ huy dưới chân núi, điện thoại di động của cục trưởng Lữ rung lên.

Tất cả các cấp lãnh đạo đang vô cùng sốt ruột chờ đời đồng loạt đứng lên.

Giang Đình cất điện thoại đi, làm như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi ra khỏi lùm cây.

"..........Nếu tôi thật sự muốn giết ông chủ Vương nhà mấy người, thì đã ra tay từ mấy năm trước rồi, không cần phải chờ tới bây giờ. Dù gì cũng chỉ có hai tiếng đi đường, đến địa điểm giao dịch tôi sẽ rút lui, nếu mấy người còn vớ va vớ vẩn nữa, thì vụ làm ăn này cũng đừng làm nữa, nha."

Tần Xuyên vỗ vỗ bả vai Lão Thái, không dài dòng nữa, đạp lên bãi cỏ đi về phía trước, đụng phải Giang Đình đang đứng đối diện: "Sao vậy?"

"Không có gì, thằng cháu họ Vương lằng nhằng thôi."

Điện thoại trong ống tay áo nhẹ nhàng trượt vào lòng bàn tay Giang Đình, anh nhìn thẳng vào mắt Tần Xuyên, nháy mắt đó hai người mặt đối mặt, cách nhau trong gang tấc.

Lão Thái sau lưng còn chưa thôi: "Ài, anh Tần............"

"Có thôi không?" Tần Xuyên nghiêng đầu.

Cổ tay Giang Đình lắc một cái, trong tích tắc điện thoại di động đã thần không biết quỷ không hay trượt vào túi áo phải của Tần Xuyên.

Lão Thái chớp mắt, nghẹn họng hai giây rồi bất đắc dĩ giơ tay lên: "Được được, vậy em quay lại khuyên ông chủ nhà em vậy. Ài! Ai biết ổng nổi khùng cái gì? Chuyện quái gì đây không biết!" Vừa nói vừa xoay người bước nhanh.

Tần Xuyên ngờ vực quay đầu lại, Giang Đình đã không nhanh không chậm thu tay lại.

Khuôn mặt của y lúc nào cũng thả lỏng bình tĩnh hoàn toàn không nhìn ra tình tiết chấn động lòng người vừa xảy ra, thậm chí ngay cả chân mày cũng không hề nhúc nhích, chỉ hơi cúi người xích lại gần, giơ tay che nửa bên mặt, đồng thời thì thầm vào tai Tần Xuyên: "Văn Thiệu đã cho người cho Lão Thái ít tiền, cho nên hắn sẽ khuyên tên họ Vương kia an phận, dọc đường đi cậu đừng ở một mình với gã là được, tránh việc gã sinh sự." Còn chưa nói xong, Tần Xuyên đã ngửa người về phía sau, kéo giãn khoảng cách, đáy mắt lóe lên tia hài hước: ".......Đội trưởng Giang."

Giang Đình: "?"

"Thằng em còn muốn sống thêm vài năm nữa, anh đại nhân đại lượng tha cho thằng em này một con đường sống đi."

Giang Đình: "......."

Tần Xuyên đầy chân thành thậm chí còn có chút tiếc nuối, lịch sự lễ độ khom người, nhấc chân lên xe.

***

Đoàn xe chậm rãi chạy dưới bầu trời âm u, trên khoảng đất trống Hummer xoay đầu, chạy về phía cổng thôn trại.

Tần Xuyên dẫn theo đội xe của Vương Bằng Phi chạy về phía nhà máy sản xuất ma túy chôn giấu dưới lòng đất đã lâu, sau khi hoàn thành giao dịch với K Bích lại dẫn về trại Vân Trung, sau đó bọn họ sẽ thừa dịp đêm khuya xuống núi.

Nhưng, hiện giờ tuyến đường đi tới địa điểm giao dịch đã được gửi cho trung tâm chỉ huy, tổng đội hình sự tỉnh S, chi đội hình sự Kiên Ninh, đội phòng chống ma túy, đội kỹ thuật và đại đội cảnh sát đặc nhiệm phòng chống chất nổ sắp điều động một số lượng lớn hỏa lực tinh nhuệ đi vào vây hiện trường giao dịch, liệu có thể tiêu diệt được tập đoàn buôn bán ma túy khổng lồ hoạt động nhiều năm này hay không, hãy theo dõi trận huyết chiến bất ngờ không kịp đề phòng tiếp theo đây.

Gió bắc hiu huýt thổi qua đỉnh núi, Giang Đình hít vào một hơi khí lạnh xen lẫn mùi gỉ sắt, phổi đau nhói tựa như bị dao dâm khiến anh run lên.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, vệ sĩ tiến lên xin phép: "Anh Giang, hay anh vào nhà sau nghỉ ngơi chút đi?"

Quả nhiên bọn chúng sẽ không để anh đợi một mình quá lâu.

Giang Đình không lên tiếng, xoay người đi về phía thôn trại, vệ sĩ đuổi theo sau lưng: "À đúng rồi anh Giang, anh có nhìn thấy nhóm anh Quỷ không? Sao không thấy về với anh nhỉ?"

"Chúng tôi chia ra hai xe, họ đi sau cùng."

Vệ sĩ không dám hỏi nhiều, chỉ ồ một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ vang lên trên con đường đất xa xa, vô thức thốt lên: "Ơ? Họ về rồi!"

Sao có thể? Giang Đình giật mình quay đầu lại.

Đúng là không thể, trở về không phải Cống A Trì và hai tên đàn em đã chết đến không thể chết hơn được nữa của gã, mà là chiếc Hummer vừa rời đi không lâu, Tần Xuyên!

Vệ sĩ hồ nghi nói: "Anh Tần quên đồ sao?"

Vẻ mặt Giang Đình thay đổi.

Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy chiếc Hummer kia quay lại, mí mắt y cũng đồng thời giật giật, tim chợt đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Một giây sau, bánh xe dừng lại trước mặt y, sau đó cửa kính xe hạ xuống.

Giang Đình ngước khuôn mặt vốn chẳng có nhiều huyết sắc lên, không ai chú ý tới giây phút này sắc mặt của anh lại tái đi. Ánh mắt cười như không cười của Tần Xuyên lộ ra sau cửa kính xe, tay cầm điện thoại, ý vị thâm trường quơ quơ trước mặt Giang Đình:

"Ài, đội trưởng Giang." Hắn cười nói, "Tôi đột nhiên có chuyện này muốn nói với anh."