Phá Vân 1

Chương 140




Chương 140

Editor: Sabi

Roẹt!!!

Màn cửa đột nhiên bị vén lên, tên vệ sĩ vừa ra ngoài dò đường sải bước tiến vào: "Bên ngoài hình như....................Hả?!"

Thi thể trợn mắt nhìn thẳng vào gã.

Tên vệ sĩ đột ngột thu chân, theo bản năng xoay người. Nhưng đúng lúc này, Giang Đình đang nấp ở sau cửa bất ngờ tiến lên, đâm một nhát vào cổ gã!

Những người đi theo Giang Đình đều là A Kiệt đích thân chọn lựa, cấp bậc chuyên nghiệp cao hơn những tên tay sai thông thường, tên vệ sĩ nhanh nhạy cảm giác được hướng gió, chợt xoay người, lưỡi dao sượt qua cổ!

Máu tươi phọt ra, bắn lên ván cửa. Giang Đình không ngờ nhát dao này lại thất thủ, phút chốc tên vệ sĩ che cổ rống lên xoay người, hất văng con con găm!

Chân mày Giang Đình khẽ giật, thuận tay nhặt cái khăn bẩn lúc nãy anh vứt xuống thi thể kia lên quấn quanh tay, nhanh nhẹn tròng qua cổ tên vệ sĩ, chân đạp lên lưng gã, khiến gã lảo đảo quỳ rạp xuống, sau đó hai tay giao nhau siết chặt.

Răng rắc!

Mặt tên vệ sĩ nhanh chóng đỏ lên, tím tái, hai tay run run túm lấy cái khăn đoạt mạng mình, cổ họng phát ra âm thanh khủng bố khi xương cốt bắt đầu chầm chậm rời khỏi vị trí.

Toàn bộ bàn tay và ngón tay của Giang Đình đều biến sắc, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, càng siết càng chặt. Sự giãy giụa của tên vệ sĩ dần yếu đi, đúng vào thời khắc sinh tử quan trọng này, cửa lại bị kéo ra......

"Anh!" Cống A Trì xông tới, kinh ngạc hét ầm lên: "Dừng tay!"

Vừa dứt lời, rắc!

Tiếng xương cổ bị bẻ gãy giòn tan khiến người ta rợn tóc gáy, cổ tên vệ sĩ lệch sang một bên, thất khiếu chảy máu, đầu gục xuống một góc kỳ dị.

Giang Đình rút khăn lông về, thi thể cứ vậy mềm nhũn ngã xuống ngay trước mặt Cống A Trì.

Gian nhà sau không lớn phút chốc nhiều thêm hai cổ thi thể mời, bầu không khí đông cứng đến mức nghẹt thở, Cống A Trì nghiến răng trợn mắt nhìn Giang Đình, gằn từng chữ: "Là mày.........."

Giang Đình không đáp, trông thấy tay đối phương sờ soạng bên hông, lập tức lách mình nhào tới đoạt lấy con dao găm dưới đất!

Nhưng động tác của Cống A Trì nhanh hơn, ngay lúc ngón tay Giang Đình sắp chạm được cán dao, gã đã đá văng con dao ra xa, "Leng keng!" con dao xoay một vòng đập vào góc tường!

Giang Đình chụp phải khoảng không, nhưng động tác tay của anh hung hãn và tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với tướng mạo, nhìn thấy Cống A Trì muốn rút đồ từ sau lưng ra, phản ứng đầu tiên không phải co cẳng chạy ra khỏi nhà, mà là húc mạnh vai vào gã.

Cống A Trì mất cảnh giác, khẩu súng vừa rút ra bị hất ra xa, lực quán tính khiến hai người đồng thời đập lên rương gỗ, xung lực lập tức làm mấy cái ván rương bị chia năm xẻ bảy, ma túy rơi vãi xuống sàn nhà!

Rầm rầm, loảng xoảng!

Vụn thủy tinh, vụn gỗ, túi zip rơi đầy sàn nhà, Giang Đình trượt đi hai ba mét mới đụng vào góc tường, trước mắt nhất thời biến thành màu đen.

Anh cắn răng nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, khóe mắt liếc thấy khẩu súng nằm trên sàn nhà cách đó không xa, lập tức lao lên đoạt lấy nhưng đã muộn. Tiếng gió lướt qua tai, giây tiếp theo Cống A Trì hét lên quật ngã anh, hai người lăn lộn ép vỡ mấy bọc ma túy đá!

"Là mày gọi cảnh sát tới!" Cống A Trì như con bò đực khổng lồ bị chọc giận: "Ông giết chết mày, giết chết mày............."

Rầm rầm!!

Tiếng rương gỗ bị sập truyền tới nhà trước, lão Trương đang đĩnh đạc tán dóc hơi sửng sốt, mấy người đồng loạt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Chuyện gì vậy? Hà Tiểu Mai kinh hồn bạt vía dùng ánh mắt hỏi Mã Tường.

Mã Tường lắc đầu, trong lòng cũng rất ngạc nhiên nghi ngờ, đang đắn đo định mở miệng hỏi, đã nhìn thấy vợ trưởng thôn vội vàng chạy tới, vẻ mặt không che giấu được sự hoảng hốt, không thèm liếc mắt nhìn người ngoài lấy một cái, đã đi thẳng về phía trưởng thôn thì thầm mấy câu.

Chẳng mấy chốc, Mã Tường tròn mắt nhìn sắc mặt trưởng thôn biến đổi kịch liệt.

Xảy ra chuyện gì? Bị phát hiện rồi? Sau nhà bọn họ còn có đồng bọn ẩn náu nữa sao?!

Suy nghĩ của Mã Tường thay đổi xoành xoạch, chợt thấy trưởng thôn miễn cưỡng trấn định lại, đứng dậy cười nói: "Ngại quá ngại quá, bếp nhà chúng tôi bị sập, tôi ra sau xem sao, mọi người uống trà, uống trà đi." Nói rồi vội vàng theo vợ ông ta ra ngoài.

Một nỗi lo lắng vô duyên vô cớ xộc thẳng lên đầu, Mã Tường buột miệng: "Chờ đã!"

Dứt lời, trưởng thôn cũng không dừng lại, ngược lại càng bước nhanh hơn.

"Đứng lại!"

Mã Tường nhảy qua bàn trà, rầm một tiếng, cậu lật ngã bàn trà, vồ lấy trưởng thôn!

Ấm trà tách trà rơi khắp sàn nhà, lão Trương run rẩy đứng lên, người đàn kia lập tức hét lên: "Cậu làm gì? Buông ra! Buông ra!"

"Dừng tay!" Hàn Tiểu Mai đột nhiên kịp phản ứng, sải bước vượt qua đống mảnh sứ, ôm lấy cái eo to gấp hai lần eo của cô, cái xẻng nấu ăn suýt nữa bay qua đầu Mã Tường. Nhưng Mã Tường không kịp toát mồ hôi hột, vừa túm chặt lấy trưởng thôn đang không ngừng giãy giụa mắng chửi, vừa hét: "Lão Trương mau đi báo cảnh sát! Mau!!

Lão Trương lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng nhào ra cửa, nhưng chưa được mấy giây đã vọt lại: "Cửa bị khóa rồi! Mẹ bà nó! Chìa khóa đâu?!"

"Lũ cớm chó chết tụi bây, đừng hòng nghĩ tới chuyện chạy thoát!" Trưởng thôn thấy đã bị bại lộ, dứt khoát không thèm che giấu nữa, gân giọng rống lên: "Anh Quỷ! Anh Quỷ........!!"

***

Vù! Chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang lao xuống sườn dốc, lúc tiếp đất toàn bộ thân xe suýt nữa rơi rớt, sau đó lao nhanh về phía trước không ngừng, nghiền nát cây cối cỏ dại hai bên bờ ruộng cằn cỗi thành vụn.

"Tôi đang dẫn tổ trinh sát số một chạy tới vị trí 'Chìa khóa', nhắc lại tôi đang dẫn tổ trinh sát số một tới vị trí 'Chìa khóa'. Tất cả chú ý, không cho phép lái xe cảnh sát không cho phép hú còi báo động! Bao vây đột nhập bảo trì cảnh giới, toàn bộ lắp ống giảm thanh tốt nhất, tránh đánh rắn động cỏ với băng đảng tội phạm ma túy gần đó. Rõ chưa?!"

Trong bộ đàm đồng loạt vang lên: "Tổ một đã rõ!"

"Tổ chi viện đã rõ!"

Nghiêm Tà đặt bộ đàm xuống, hai tay đặt trên tay lái lao xuống đường núi, bánh xe dừng lại sau âm thanh ma sát chói tai, ngoài cửa xe là một tòa nhà ba tầng lầu xây bằng xi măng. Nghiêm Tà cầm súng bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cửa chắc chắn đã bị khóa lại, lòng khẽ chùng xuống.

Hàng xóm trong những ngôi làng thế này quan hệ rất gần gũi, giữa ban ngày ban mặt thường không hay khóa cửa làm gì, trừ khi trong nhà không có ai ở, hoặc là...........

Không muốn để người bên trong đi ra ngoài.

Từ lúc đó tới giờ Mã Tường cũng không gửi tin nhắn nào nữa, không lẽ người ở bên trong bị bại lộ rồi?!

Trên đường núi xa xa vang lên nổ của động cơ đang nhanh chóng tới gần, là tổ trinh sát số một và tổ chi viện.

Nghiêm Tà trầm ngâm nửa giây, lùi về phía sau lấy đà nhảy lên tường, giống như một con báo mạnh mẽ nghiêng người đáp xuống đất, một tay cầm súng khom người nép sát vào tường, bước nhanh qua khoảng sân trống trải tới cảnh cửa đóng chặt......

***

Anh Quỷ?

Giữa tiếng hô hoán của trưởng thôn, Mã Tường lập tức kịp phản ứng: "Cẩn thận! Phía sau có mai phục!"

Còn chưa dứt lời, bà vợ của trưởng thôn lập tức phát điên, trở tay bắt lấy cánh tay Hàn Tiểu Mai rồi ném cô ra ngoài!

Cho dù thân thể Hàn Tiểu Mai đã trải qua huấn luyện trong học viện cảnh sát cũng vô ích, có câu nói nhất lực thập hợp, dưới tình huống một người một ngựa không có vũ khí cô căn bản không phải đối thủ của người đàn bà đanh đá bưu hãn này, lập tức bị hất ngã va vào bàn trà. Người đàn bà kia nhân cơ hội xoay người chạy ra ngoài, trưởng thôn rướn cổ gào lên: "Mau đi gọi anh Quỷ! Gọi anh Quỷ tới hỗ trợ giết chết mấy thằng cớm này, mau!.............Á!"

Mã Tường bay lên đá văng lão trưởng thôn, cướp đường xông lên muốn ngăn bà vợ lại không cho bà ta đi gọi cứu binh, cổ chân đột nhiên bị trưởng thôn nắm lấy, nhất thời lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, nháy mắt người đàn bà kia đã nhào ra khỏi nhà.

"Cái đờ mờ, ngăn bà tà lại!"

"Đứng lại!" Hàn Tiểu Mai nhịn đau bật dậy, co cẳng lao ra ngoài.

Trưởng thôn còn định ngăn cản Hàn Tiểu Mai, máu nóng Mã Tường bốc lên, xoay người đá văng ông ta ra, đè xuống đấm túi bụi, đấm cho trưởng thôn mắt nổ đom đóm hai tai chảy máu, còn tiện tay nhặt cái nắp ấm trà vỡ dưới đất lên, hét một tiếng đập vào đầu lão!

Bộp!

Trưởng thôn nghiêng đầu, nắp ấm trà đập lên huyệt thái dương vỡ tan tành.

"Tiên sư chúng mày!!" Trưởng thôn nổi điên mắng té tát, lật người đè Mã Tường xuống đấm lại, đột nhiên nửa thân trên bị một sức mạnh đẩy về phía trước, suýt nữa phun ra máu, hóa ra ông ta bị lão Trường dùng chân ghế quất vào lưng, khiến ông suýt phun luôn dạ dày ra ngoài.

Mã Tường: "Đánh đẹp lắm!"

Cả cuộc đời lão Trương làm việc dưới cơ sở còn chưa từng nhìn thấy tình cảnh nào đánh nhau kịch liệt hơn mấy tên say rượu đánh nhau, tình cảnh hiện tại đã khiến ông sợ tới ngây người, cũng không thừa thắng xông lên. Chỉ mấy giây sững sờ ngắn ngủi đó, đã tạo cơ hội cho lão trưởng thôn bò dậy, rút một vật gì đó từ sau ghế sô pha ra, điên cuồng hét lên: "Bà mẹ tụi bây, ông giết chết đám chó X chúng mày......."

Đó là một khẩu súng săn ngắn.

Đầu óc Mã Tường trống rỗng, thân thể tự động đưa ra phản ứng, xoay người bổ nhào về phía lão Trương còn đang ngẩn người.

Đoàng!

Tiếng súng đầu tiên, viên đạn ghim vào bàn trà nằm lật úp dưới sàn nhà, vỏ đạn sượt qua cánh tay của Mã Tường, máu bắn ra.

Đoàng!

Tiếng súng thứ hai, cửa bất ngờ bị đá văng, người mới tới nhanh nhẹn giơ tay lên ngắm bắn, viên đạn bay đi ghim vào cánh tay trưởng thôn, khẩu súng săn rơi xuống đất.

Đoàng!

Tiếng súng thứ ba, viên đạn sượt qua người mới tới, ghim vào tường!

Mã Tường ngẩng đầu lên nhìn, mừng chảy nước mắt: "Anh Nghiêm!"

Người phá cửa xông vào chính là Nghiêm Tà, một giây sau, sau lưng hắn xuất hiện hơn mười tên cảnh sát mặc thường phục, vô số họng súng đen ngòm giương lên: "Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!"

Trưởng thôn ôm cánh tay chảy máu không ngừng nằm lăn lộn dưới đất kêu rên, hai tên cảnh sát nhanh chóng tiến lên đá bay khẩu súng săn đi, lục soát người sau đó xách ông ta lên, bịt miệng đưa ra ngoài, sợ ông ta hô hoán báo cho băng nhóm tội phạm ma túy có khả năng đang ở gần đây. Lại có người tiến lên đỡ Mã Tường đi kiểm tra thương tích, nhưng Mã Tường xua tay tỏ vẻ không sao: "Anh Nghiêm, phía sau có mai phục! Vợ ông ta vừa chạy ra ngoài gọi cứu binh, Hàn Tiểu Mai đang đuổi theo!"

Chân mày Nghiêm Tà giật giật, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người: "Mấy cậu đi theo tôi."

"Rõ!"

***

"Anh Quỷ! Quỷ............Á! Cút ngay! Con nhóc chết bầm! Cút ngay cho bà!!"

Tiếng hét chói tai của vợ trưởng thôn từ xa xa truyền tới, cùng lúc đó ở nhà sau, Giang Đình phát lực đẩy Cống A Trì ra, còn chưa kịp đứng vững đã cảm giác được sau ót bị tấn công.

Cánh tay Cống A Trì còn to hơn bắp đùi của người bình thường, cú đấm này đủ để đập nát đầu đối phương. Giang Đình không quay đầu, mà trở tay bắt lấy cổ tay của gã rồi thực hiện một cú quật qua vai cực trôi chảy, sức nặng hơn một trăm cân của tên sát thủ cộng thêm lực quán tính đã làm mấy chiếc rương gỗ vỡ tan tành!

"Mã cha mày!" Cống A Trì đau tới mức mắng ra tiếng, gã không ngờ một người nhìn gầy gò yếu ớt như Giang Đình lại có thân thủ nhanh nhẹn đến vậy, nhìn thấy y muốn cầm lấy khẩu súng từ dưới đất lên, gã lập tức trở mình bò dậy, từ phía sau ôm lấy eo y nhấc bổng lên rồi nện xuống đất.

Rầm! Xung lực khiến hai người cùng lúc ngã xuống va vào vách tường, khiến vôi và đá vụn rơi xuống ào ào.

Cống A Trì vô cùng tức giận: "Đồ chó chết, mày......."

Trong lúc xô xát, Giang Đình bị cùi chỏ của gã đập trúng thái dương, máu tươi nhất thời che mất tầm mắt. Nhưng Giang Đình vẫn chống trả, đau đớn nhưng không hề rên lên tiếng nào, lật tay sờ soạng nắm được nửa chai rượu vỡ, cầm lên bụp lên đầu Cống A Trì!

Máu tươi trộn lẫn mảnh vụn thủy tinh tuôn ra ồ ạt, Cống A Trì ngã ngửa về phía sau. Giang Đình nhân cơ hội miễn cưỡng tránh thoát, còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài vọng vào, sau đó mấy tiếng hét đồng thời vang lên:

"Ngồi xuống không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"

"Cảnh sát đây!"

Hàn Tiểu Mai hớn hở hét lên: "Anh Nghiêm!"

Giang Đình đột nhiên sững người.

Sau lưng anh, khắp mặt Cống A Trì đều là máu tươi, gã lảo đảo đứng dậy, khuỷu tay bất ngờ quắp lấy cổ Giang Đình!

"................"

Trước mắt Giang Đình biến thành màu đen, máu huyết cấp tốc chảy ngược lên đỉnh đầu, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Cơ bắp toàn cánh tay Cống A Trì gồ lên, dữ tợn đáng sợ, lực lượng như ác quỷ kia vẫn đang gia tăng từng chút một, xương cổ Giang Đình không chịu nổi gánh năng phát ra tiếng răng rắc.

Dưỡng khí nhanh chóng cạn kiệt, màng nhĩ ong ong.

Nhưng dưới tình huống nguy cấp như vậy, y vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài: "Áp giải bà ta xuống, bao vây lại.......Không được để ai chạy thoát....."

Là Nghiêm Tà.

Năm ngón tay Giang Đình co giật, cào ra mấy đường xiêu vẹo màu trắng trên sàn nhà.

"Tạm thời không phát hiện ra mai phục, tổ trinh sát số một tiếp tục bao vây tiến hành lục soát. Nhắc lại, tổ trinh sát số một tiếp tục bao vây lục soát.........."

Bên ngoài sân sau đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp, chỉ có Nghiêm Tà dẫn theo mấy cảnh sát hình sự cầm súng đột nhập vào trong sân. Hắn buông bộ đàm xuống, áp sát tường ra hiệu, cảnh sát lập tức hiểu ý, khom người bước nhanh tới phòng chứa củi theo hướng hắn chỉ, nhanh nhẹn phá cửa sổ vào, sau đó ló đầu ra hiệu có phát hiện lớn.

Quả nhiên mấy thiết bị sản xuất ma túy quy mô gia đình đều ở bên trong.

"Cử người canh giữ hiện trường, tạm thời đừng động vào, tránh dẫn tới sự chú ý." Nghiêm Tà hạ giọng nói: "Các tổ còn lại báo cáo tình huống, có phát hiện gì không?"

Trong kênh truyền tin vang lên tiếng hồi đáp: "Báo cáo đội phó Nghiêm, tầng hai không có ai, tạm thời an toàn!"

"Tầng ba phát hiện dụng cụ hút á phiện và một số súng ống ma túy! Tạm thời an toàn!"

Nghiêm Tà gật đầu, đảo mắt nhìn quanh sân sau.

Phòng chứa củi, phòng bếp, kho chứa đồ lặt vặt, lều trồng rau, chuồng gà vịt, nhìn hết sức lộn xộn bừa bãi, nhìn khắp nơi cũng không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Cuối hành lang sau nhà còn có một cánh cửa nhỏ, chắc là đường đi thông từ nhà sau lên tầng một, lúc này rèm cửa dường như vẫn còn đang khẽ lay động.

Tầm mắt Nghiêm Tà dừng lại, sự lo lắng vô duyên vô cớ xâm chiếm cõi lòng hắn.

"Anh Nghiêm?" Mã Tường đứng sau lưng hắn khẽ gọi.

Nghiêm Tà hoảng hốt tiến lên mấy bước rồi dừng lại.

Cùng lúc đó, trong nhà sau.

Cuộc giằng co trôi qua từng giây từng phút, cảnh sát đã bao vây nơi này, thời gian không còn nhiều, Cống A Trì hiểu rõ điều này.

Một cánh tay của hắn siết chặt cổ Giang Đình, tay còn tay đồng thời vươn ra cố gắng với lấy cây súng dưới sàn nhà, trong tình thế cấp cách muốn dùng Giang Đình làm con tin để thoát khỏi thiên la địa võng, nhưng không biết có phải do số kiếp đã định hay không, khẩu sứng kia lại bị kẹt sau mấy cái rương gỗ tan tành, với tư thế này gã căn bản không thể với tới báng súng.

"....Hộc, hộc......" Cống A Trì thở hổn hển, mấy chữ bật ra từ trong kẽ răng: "Con mẹ mày......Con mẹ mày chứ, mày đừng hòng nghĩ tới chuyện chạy thoát, cho dù xuống địa ngục ông cũng phải kéo mày đi cùng, tao kéo mày chết chung........."

Rắc! Xương cổ Giang Đình phát ra tiếng vang nhỏ.

Miệng Giang Đình hơi hé ra, như đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng hơi khép mở, giống như muốn hô hoán ai đó, nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng. Cơn choáng ma do thiếu oxy và thiếu máu cục bộ đang nhấn chìm ý thức của anh, linh hồn giống như đang từ từ thoát khỏi cơn thống khổ, lơ lửng rời khỏi thân thể, mất khống chế bay lên không trung.

Dù là người có định lực sâu sắc như Giang Đình, cũng không ngờ tới có ngày mình sẽ kết thúc sinh mệnh ở đây.

Hết thảy đều bất ngờ như vậy, nhanh tới mức kiến cho người không kịp từ nói lời từ biệt.

Nghiêm Tà.......Anh mơ hồ nghĩ.

Cảnh tượng cuối cùng trong khe núi Nguyên Long Hiệp, khi Dương Mị dùng tia laser chĩa vào đầu anh, thực ra anh rất muốn tiếp tục quay lại nhìn Nghiêm Tà thêm lần nữa, dù chỉ là một cái liếc mắt. Nhưng anh biết màn diễn xuất công phu tới đâu cũng có thể bị hủy bởi một chi tiết không đáng kể, vận mệnh chính là như thế, nó khiến những thứ bình thường không biết quý trọng, trở thành điều xa xỉ chẳng thể chạm tới lúc lâm chung.

Mười ngón tay bấm lên sàn nhà lạnh lẽo của Giang Đình dần buông thõng.

Nghiêm Tà......

Anh nhìn chằm chằm trấn nhà xám trắng, tầm mắt tan ra, đôi môi khẽ nhúc nhích, âm thanh cuối cùng chỉ có mình anh mới có thể nghe thấy.

Nghiêm, Tà........

Cùng lúc đó, bên ngoài rèm cửa, Nghiêm Tà bỗng dừng bước chân: "Có người gọi anh."

Mã Tường vô thức hỏi: "Gì cơ?"

Còn chưa dứt lời, đã thấy Nghiêm Tà quay phắt lại, nhìn về phía cuối hành lang trống rỗng cách đó không xa: "Cậu không nghe thấy?"

Mã Tường đang chuẩn bị dẫn người đến phòng bếp lục soát, còn chưa kịp hiểu ra tình huống gì, đã thấy Nghiêm Tà đột nhiên co cẳng vọt về phía bên kia.

"Trời đựu, anh Nghiêm!"

Roẹt!

Rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, đống rương bị sức lực khổng lồ xô ra. Cống A Trì nghiêng đầu, còn chưa thấy rõ người tới là ai, cả người đã bị kéo về phía sau, sau đó một cú đấm từ chính diện bay tới đấm cho gã phun máu mũi!

"Đờ cờ mờ........" Cống A Trì tức giận mắng ầm lên, chưa mắng xong đã bị người mới tới nắm tóc đập mạnh vào tường.

Đầu người dù có cứng tới mức nào cũng không cứng bằng vách tường, một lượng máu lớn theo lớp vữa rớt xuống. Cống A Trì sắp chết giãy giụa điên cuồng, tuy nhiên gã rất nhanh cảm giác được dù là lực bộc phát hay trình độ tàn nhẫn độc ác của đối thủ lần này hoàn toàn không thể tưởng tượng được, bàn tay cứng như thép nắm nguyên cái đầu của gã, tiếp tục đập vào bức tường xi măng!

Bịch! Bịch ! Bịch!

Vách tường nứt ra từng mảng lớn, máu tươi phun ra như mưa. Rốt cuộc cũng có thêm cảnh sát vọt vào phòng, ba chân bốn cẳng giật cơ thể không ngừng co giật của Cống A Trì ra, giữa những tiếng ồn ào chỉ nghe thấy Mã Tường quát lên: "Đánh nữa sẽ chết đó anh Nghiêm! Đánh nữa sẽ chết thật đó!!"

Mặt và cổ Cống A Trì toàn là máu trộn lẫn với vữa tường, bị mấy cảnh sát áp giải, trong mông lung gã cuối cùng cũng thấy rõ mặt người kia.

Tên cảnh sát đó bị người kéo lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng. Hắn rất cao, các khớp xương và mu bàn tay dính đầy máu tươi, khuôn mặt rõ ràng không hề có cảm xúc, nhưng lại còn đáng sợ hơn cả ác quỷ bò từ địa ngục lên đòi mạng.

Đầu Cống A Trì bị che lại, áp giải ra ngoài.

"Tỉnh tỉnh, Giang Đình........"

"Giang Đình! Tỉnh lại, em mở mắt ra nhìn tôi này!"

........

Một luồng không khí trong lành đột nhiên xông vào cổ họng, thân thể co giật của Giang Đình giống như được truyền điện, đột nhiên điên cuồng ho khan!

Trận ho khan này như trời long đất lở, Giang Đình cuộn người lại, máu và bọt máu lấm tấm phun đầy đất. Không biết qua bao lâu y mới ngừng ho, tay chân vẫn còn co rút mất khống chế, đến việc nâng nửa người dậy cũng không làm được.

"Tốt rồi........Nhìn tôi, nhìn tôi này Giang Đình..........."

Ai đang gọi tên mình?

Giang Đình hoa mắt, trong lúc mê man chỉ cảm giác được trong phòng có rất nhiều người.

Là cảnh sát, anh nghĩ.

Giờ nên làm gì đây? Bị bắt rồi sao? Hành động thất bại rồi? Tiếp theo mình nên làm gì?

Quá thảm, anh cũng đồng thời ý thức được, bộ dạng hiện tại của mình quá thảm hại, có lẽ cả đời này chưa có bao giờ khó coi đến vậy, không biết người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì.

Anh muốn giơ tay lên che mặt mình lại, nhưng cổ tay bị người khác dùng sức tách ra. Đến lúc này anh mới hoảng hốt cảm giác được mình không phải nằm trên mặt đất, mà là được người ôm vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đang không ngừng áp vào tứ chi bách hài qua những chỗ da thịt tiếp xúc.

"..........." Giang Đình bất giác muốn nói gì đó, nhưng lại không nhìn rõ, vừa run rẩy há miệng ra, liền cảm giác được mình bị một hơi thở quen thuộc khắc sâu vào xương tủy ôm chặt lấy.

"Là tôi, Giang Đình." Nghiêm Tà ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo kia vùi vào hõm cổ của mình, giọng nói run rẩy không thành câu: "Tôi tới đón em, tôi tới đón em đây.........Em nhìn thấy tôi chứ? Giang Đình?"

Giang Đình cuối cùng cũng nghe ra giọng nói bên tai là ai, từ từ sững lại.