Phá Vân 1

Chương 133




Chương 133

Editor: Sabi

Hàn Tiểu Mai khom lưng nấp bên ngoài hành lang, lén lút nhìn đông nhìn tây, nhân lúc không có ai chú ý rón rén chuồn vào phòng giám định dấu vết.

Mấy phút sau, vai khoác túi xách, hai tay đút vào túi áo, chân đi giày cao gót bước thấp bước cao, Hàn Tiểu Mai ngẩng cao đầu vờ như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi cục công an thành phố.

Kim chỉ giờ nhích đến gần mười hai giờ, Nghiêm Tà đang ngồi buồn xo trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu lên, giây kế tiếp chuông cửa vang lên.

"Ôi mẹ ơi, lúc em đi ra còn đụng phải chủ nhiệm Cẩu đang làm thêm giờ, còn hỏi em hơn nửa đêm còn chạy đến phòng giám định dấu vết làm gì, em đành phải nói dối là hôm qua xách theo rương khám nghiệm tới hiện trường mà quên đăng ký, em mới phải thừa dịp nửa đêm không có ai lẻn vào bổ sung!" Hàn Tiểu Mai lấy mấy cái chai lọ và bình xịt từ trong túi xách ra, khóc không ra nước mắt nói: "Chủ nhiệm Cẩu còn giáo huấn em mấy câu, nhỡ sáng mai anh ấy nói với đội trưởng Dư thì làm thế nào đây? Con đường làm quan tốt đẹp của em chỉ vừa mới bắt đầu đã để lại vết nhơ rồi sao!"

Nghiêm Tà không nói gì, vào phòng bếp lấy nửa cốc nước cất, sau đó quay lại đeo cái bao tay giám định dấu vết vào, trộn đều hỗn hợp Luminol bột Kali Hydroxit và nước cất lại với nhau, rồi đổ vào bình xịt đã được khử trùng bằng Hydrogen peroxide (nước oxy già).

"Anh Nghiêm, anh đang làm gì thế," Hàn Tiểu Mai cuối cùng cũng cảm nhận được sự sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Anh............Anh ở nhà cắt cổ tay vẫy máu xuống sàn nhà hả?"

"................"

Nghiêm Tà liếc cô một cái, sau đó đi tới cửa phòng tắm, hít vào một hơi.

Hàn Tiểu Mai rón ra rón rén đi theo, nhìn thấy Nghiêm Tà cầm bình xịt xịt xịt xuống đất, góc tường, bồn rửa mặt mấy chục lần, sau đó ra khỏi phòng tắm tắt đèn đi.

"Ớ..........." Hàn Tiểu Mai lập tức bịt miệng lại.

Trong bóng tối bồn rửa mặt phát ra đốm sáng li ti, dưới mặt đất chậm rãi xuất hiện một bãi ánh sáng xanh lam óng ánh bằng bàn tay, là phản ứng vết máu.

"Biết cái này là gì không?" Nghiêm Tà hỏi.

"Em........em em không nhìn thấy gì hết, em không biết gì cả!" Hàn Tiểu Mai dùng ta bịt mắt mình lại: "Đội phó Nghiêm, anh Nghiêm, ông chủ Nghiêm! Em xin anh, em xin thề sau khi rời khỏi đây em sẽ không nói với ai câu nào hết!"

"Chắc bọn em cũng đã được học trong sách giáo khoa của trưởng cảnh sát rồi, dung dịch Luminol được xúc tác bởi ion sắt trong máu, quá trình oxy hóa sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lam, vì thế nó được dùng để thăm dò vết máu tại hiện trường phạm tội. Nhưng nếu tại hiện trường còn tồn tại những chất oxy hóa khác mạnh hơn như chất tẩy trắng Axit clohydric hoặc phân và nước tiểu, ánh sáng huỳnh quang mạnh mẽ đó sẽ làm nhiễu việc phán đoán vết máu của nhân viên điều tra."

"Em..........em.........em...........bọn em có học qua," Hàn Tiểu Mai run run nói, "Ánh sáng huỳnh quang được xúc tác bởi Axit Clohydric sáng lên rất nhanh, còn ánh sáng huỳnh quang được xúc tác bởi ion sắt trong máu thì sáng lên từ từ, có thể phân...phân.........phân biệt bằng cách tiến hành chụp ảnh phơi sáng....."

"Nhưng trước kia việc quay phim chụp hình chưa phổ biến như bây giờ thì phải làm thế nào?" Nghiêm Tà hỏi ngược lại.

Đầu óc của Hàn Tiểu Mai điên cuồng chuyển động, nhưng khí tức mạnh mẽ và lạnh lùng của đội phó Nghiêm lại cản trở việc suy nghĩ của cô.

"Thực ra rất đơn giản." Nghiêm Tà cười nhạt, chậm rãi nói: "Chỉ cần phòng tỏa hiện trường, giữ cho nó khô ráo, đợi vài ngày sau chất oxy hóa đã bay hơi hết, còn thời gian để các ion sắt biến mất hoàn toàn sẽ lâu hơn, dù mấy năm sau thử nghiệm lại vẫn sẽ khiến cho Luminol phát sáng.

Hàn Tiểu Mai nói thầm: "Ồ........."

"Anh đi ba tuần, cho dù ngày đó có dùng bao nhiêu nước tẩy đi chăng nữa, thì ở trong điều kiện khô ráo thế này nó cũng sẽ bay hơi sạch sẽ. Nói cách khác, ánh sáng huỳnh quang lúc này không phải là axit clohydric mà là máu."

Ánh sáng huỳnh quang rất yếu, một mặt là do đã bị nước tẩy rửa trôi, mặt khác là vì lượng máu vốn dĩ cũng không nhiều, lại bị dội nước dẫn đến máu bị khuếch tán ra diện tích rộng. Hàn Tiểu Mai nghĩ nghĩ, đầu óc cô rối nùi, buột miệng hỏi: "Máu của ai?"

Vừa dứt lời cô liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình.

"Còn có thể là của ai," Nghiêm Tà nhìn ánh sáng huỳnh quang dưới sàn nhà và trên bồn rửa mặt, âm trầm nói: "Ngoài cái lão già khốn kiếp họ Lữ kia."

Hàn Tiểu Mai: "..................."

***

Chập tối.

Chiếc xe con Hồng Kỳ chậm rãi dừng lại dưới lầu, cục trưởng Lữ xuống xe, từ chối ý tốt muốn xác túi đồ lên lầu giúp ông của cậu tài xế, một mình tập tễnh bước vào cửa chính tòa nhà.

Sau đó lúc rẽ vào khúc ngoặt, ông lập tức thẳng eo ưỡn lưng lên, nhịp bước nhẹ nhàng tay chân linh hoạt, sải bước đi vào thang máy.

"Tôi về rồi!" Cục trưởng Lữ lạch cạch mở cửa, lớn tiếng hô lên một câu, treo cái cặp da kẹp dưới nách lên cửa ra vào rồi khom lưng thay dép. Trong phòng bếp vang lên tiếng bạn già đang xào rau, ông thích thú xoay người thả lỏng bả vai, giây tiếp theo động tác đó đột ngột dừng lại giữa không trung.

Nghiêm Tà ngồi chính giữa ghế sô pha trong phòng khách, vô cảm nhìn ông.

"Ông xem thằng nhóc này, tới thì tới, còn mua đồ chi không biết." Bạn già bê một đĩa thịt kho tàu đỏ au bóng nhẫy từ trong bếp ra, tươi cười nói: "Cũng không phải năm mới lễ lạt gì, còn vẽ chuyện tặng mỹ phẩm dưỡng da cho bà già này, cô thấy mấy thứ kia bôi lên cái khuôn mặt già nua này thì lãng phí lắm.........."

Bạn già vui vẻ trở lại phòng bếp nấu tiếp món nấm kim châm xào trứng, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại cục trưởng Lữ và Nghiêm Tà một đứng một ngồi đối mặt với nhau.

"Năm đó, Giang Đình cũng không mời mà đến thăm hỏi Nhạc Quảng Bình, chỉ vỏn vẹn nửa năm sau đó Nhạc Quảng Bình chết, Giang Đình cũng lên đường." Cục trưởng Lữ thở dài, lẩm bẩm: "Quốc gia thực sự nên đề xuất quy định cấm đội trưởng không được tùy tiện đến nhà trưởng cục công an làm khách, điềm báo này quá hung..................."

Cạch!

Cục trưởng Lữ đặt tách trà thủy tinh rót đầy trà cẩu kỷ hoa cúc đường phèn lên bàn đọc sách, sau đó "Ây da" một tiếng rồi nhét cái mông bự vào ghế xoay, vừa đeo kính lão vừa cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì? Nhưng nói trước, hiện tại cháu vẫn đang ở trong thời gian tạm đình chỉ công tác để thẩm tra, không được phép thăm dò mọi công việc hằng ngày cũng như các tin tức liên quan đến vụ án của cục thành phố, bằng không sẽ bị xử lý như vi phạm kỷ luật."

"Đêm hôm đó chú tới nhà cháu, là muốn cùng Giang Đình trù tính cái gì?"

Tay cục trưởng Lữ chợt khựng lại, "Cái gì là cái gì?"

Nghiêm Tà tỉnh bơ.

"............." Cục trưởng Lữ nâng tách trà lên: "Những gì nên nói chú cũng đã nói hết rồi, những việc còn lại không thể nói cho cháu được, có hỏi cũng vô ích. Chú không phải lão Ngụy, bị cậu làm nũng nhõng nhẽo đôi câu đã lập tức mềm lòng, quy định chính là quy định..............."

Cộp.......Nghiêm Tà lấy một ổ cứng di động từ túi áo ra vung lên bàn.

Cục trưởng Lữ suýt sặc nước trà: "Đây là gì?"

"Đêm chú bị Giang Đình đâm, video giám sát ở cửa sau tiểu khu Hồ Tân."

Trong thư phòng đột nhiên an tĩnh lại, tầm mắt hai người đều tập trung lên cái ổ cứng di động màu bạc nho nhỏ, bề ngoài xấu xí ở trên bàn, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Sau vài phút, cục trưởng Lữ mới chậm rãi nói:

"Đoạn video giám sát đã bị lấy đi niêm phong lưu trữ trong cục thành phố, theo quy định bảo mật, ngoại trừ nhân viên phá án ra, công ty bất động sản không được phép tự tiện phục hồi video gốc cũng như tiết lộ bí mật cho người không liên quan, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.............."

"Nhưng lãnh đạo nội bộ công ty có thể xem." Nghiêm Tà ngắt lời ông, nói: "Xin lỗi, hiện tại ông chủ mới của công ty bất động sản kia chính là ba cháu."

Cục trưởng Lữ: "...................."

Trên khuôn mặt mập mạp lúc nào cũng hi hi ha ha của cục trưởng Lữ cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm khó tả, tựa như đang kìm nén cái gì đó. Nhìn khẩu hình thì câu mà ông gắng gượng nuốt trở về là: "Bà nội cha nhà cậu!"

"Buổi tối ba tuần trước, chú đến nhà cháu gặp Giang Đình, đề xuất kế hoạch nằm vùng với anh ấy. Nhưng khác với tin tức chú truyền ra là, Giang Đình không cự tuyệt chú, anh ấy đồng ý."

Nghiêm Tà ngả người dựa lưng vào ghế, trong cặp mắt dưới đôi lông mày lưỡi mác lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Hai người bàn bạc để Giang Đình đâm chú một nhát, sau đó chạy trốn khỏi Kiến Ninh. Nhưng ở đây có một vấn đề vô cùng nguy hiểm, chính là Giang Đình cần ít nhất vài tiếng đồng hồ để chạy tới nơi mà trong chốc lát cảnh sát không thể tìm được, mà vết thương của chú dù đã tránh các mạch máu chính và nội tạng cũng rất khó kiên trì được mấy tiếng giữa đêm mưa giá rét, vậy nên hai người đã bàn bạc xong về khoảng thời gian chênh lệch."

Cục trưởng Lữ chống tay lên trán, bình tĩnh không lên tiếng.

"Giang Đình rời khỏi nhà vào khoảng chín giờ, nhưng chú lại đợi ở nhà cháu đến ở rạng sáng, áng chừng giờ đi làm của nhân viên vệ sinh, sau đó chú đứng trong phòng tắm, soi gương cẩn thận tìm chỗ xuống tay, tự đâm mình một dao. Thời trẻ chú xuất thân từ pháp y, số thi thể chú xử lý suốt mấy chục năm qua cũng phải hàng trăm hàng nghìn, nắm rõ kết cấu cơ thể và phân bố mạch máu như lòng bàn tay; còn vì sao không rời khỏi nhà rồi mới đâm, là vì đêm đó mưa to kéo dài tới rạng sáng ngày hôm sau, trước đó chú đã thăm dò được 'địa điểm bị đâm' vừa tối vừa hẻo lánh, nếu vì tầm nhìn thấp mà trượt tay, rất có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Sau khi dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ, chú mới rời khỏi nhà cháu đi tới địa điểm bị đâm, bóp vỡ túi máu đã chuẩn bị từ trước, thuận lý thành chương bị nhân viên vệ sinh phát hiện và đưa vào bệnh viện." Nghiêm Tà lãnh đạm nói: "Vết dao bị đâm và tự đâm khác nhau, nếu vết thương được kiểm tra cẩn thận thì sẽ bị phát hiện. Tuy nhiên, giám đốc Hồ, người phụ trách giám định thương thế của tổng đội kỹ thuật tỉnh là thầy của Cẩu Lợi đang làm việc trong cục thành phố chúng ta, chỉ cần ngầm ra hiệu trước, ông ấy sẽ không chạy tới giám định thật để làm lớn chuyện."

Cục trưởng Lữ muốn phản bác, nhưng Nghiêm Tà không cho ông ấy cơ hội: "Trừ việc đó ra còn có một thứ có thể dùng làm bằng chứng xác thực là camera giám sát của tiểu khu, nhưng video không được rõ nét lắm, mấy tháng trước lúc cháu bị Phương Chính Hoằng theo dõi, có một tối ông ấy đang theo dõi ở dưới lầu thì bị cháu phát hiện, sau đó cháu và Giang Đình đã xem qua video ghi hình từ công ty bất động sản. Đó cũng chính là lúc Giang Đình ghi nhớ các điểm mù của toàn bộ camera giám sát trong tiểu khu."

Cục trưởng Lữ xoa bóp thái dương đang giật giật, nghiêm túc nói: "Nghiêm Tà, chú hiểu cháu không muốn tin tưởng việc Giang Đình là kẻ phản bội thật sự. Nhưng thỉnh thoảng cháu có thể miễn cưỡng, khiêm tốn hạ mình xuống, tin tưởng lãnh đạo của cháu một chút được không?"

"Lãnh đạo?" Trong mắt Nghiêm Tà hiện lên vẻ chế nhạo, nói: "Từ đầu cục phó Ngụy và đội trưởng Dư đã biết được kế hoạch của chú rồi đúng không, nếu không lúc phát hiện ra cái túi máu bị bóp vỡ ở 'hiện trường vụ án' thì chỉ cần kiểm tra đo lường nồng độ thẩm thấu clo huyết thanh chẳng phải là lộ tẩy ngay sao?"

Cục trưởng Lữ: "..............."

Cuối cùng cục trưởng Lữ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.

"Nghiêm Tà, chỉ huy Nghiêm, đội phó Nghiêm." Ông bất đắc dĩ hỏi, "Sao cậu lại không chịu tin chứ, là Giang Đình ở nhà cậu đâm lãnh đạo của cậu một dao, sau đó nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, còn tại sao ông đây lại nói dối rằng mình bị đâm ở bên ngoài, không phải là vì bảo vệ ông trời con suốt ngày lên cơn thần kinh là cậu đây sao?!"

"Vì chỉ có chú mới dùng nước tẩy lau vết máu trong phòng tắm." Nghiêm Tà lạnh lùng nói, "Giang Đình sẽ không nhầm lẫn khăn mặt của cháu thành giẻ lau."

Đoán chừng có bị đánh chết thì một lão già lõi đời như cục trưởng Lữ cũng không thể ngờ sơ hở cuối cùng lại xuất hiện ở đây. Ôm trầm tư ngồi trên ghế xoay, khuôn mặt chỉ sau vài ngày chăm sóc đã tròn trịa trở lại gục xuống, chỉ có mí mắt giật giật muốn nhịn cũng không nhịn được.

"Chú còn có gì muốn nói nữa không?"

".........Có."

Nghiêm Tà trào phúng dùng tay làm động tác mời nói.

Rốt cuộc cục trưởng Lữ cũng không nhịn được nữa hỏi: "Mịa cha nhà chú, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như cậu, vẫn còn dùng cái khăn lông màu hường phấn đã cũ tới mức ố vàng đó để lau mặt?!"

Nghiêm Tà cong khóe môi nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Khăn cũ thấm nước tốt, nếu không chút mùi Axit Clohydric đó sao còn lưu lại được đến giờ chứ."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, vẻ mặt cục trưởng Lữ phức tạp, không biết là nên tán dương ý thức điều tra siêu quần của Nghiêm Tà, hay hối hận vì đến cuối cùng mình lại bại bởi một cái khăn mặt cũ. Đêm đó ông không dùng áo khoác lau đi chút nước tẩy cuối cùng kia, là vì ông sợ sợi vải sẽ dính vào kẽ hở giữa những viên gạch men, lưu lại dấu vết làm cho người khác nghi ngờ, nhưng không ngờ cuối cùng lại khéo quá hóa vụng, biến nó trở thành ý trời chân chính.

"..............Già rồi, già rồi!" Sau mấy giây giằng co, cục trưởng Lữ lắc đầu cảm khái: "Trở thành kẻ vô dụng rồi, ài!"

Nghiêm Tà dựa vào ghế, chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực: "Vậy nên Giang Đình thật sự không hề đâm chú?"

"................." Cục trưởng Lữ gật đầu.

"Cũng không phải chủ động dựa vào K Bích?"

Cục trưởng Lữ không thể làm gì khác, lại gật đầu.

Tựa như có thứ gì đó bóp chặt cổ họng của Nghiêm Tà, khiến cổ họng hắn nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào người ngồi đối diện.

"Giang Đình theo kế hoạch chui vào nằm vùng trong băng nhóm buôn bán ma túy của Ngô Tôn và Văn Thiệu, chuẩn bị tìm cơ hội san bằng toàn bộ con đường buôn lậu ma túy ngầm ở biên giới Miến -Trung và thậm chí là cả ở Kiến Ninh." Cục trưởng Lữ từ tốn nói: "Chuyện này có mức độ bảo mật cao, rất ít người biết, đã nhận được sự phê chuẩn của tỉnh ủy Lưu. Chúng ta đã đồng ý với Giang Đình, nếu cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, cậu ta có thể sửa lại án xử sai rửa sạch oan khuất, công bố chân tướng của vụ nổ 1009 vào ba năm trước ra khắp thiên hạ."

"Nếu cục trưởng Lữ không tìm đến tận cửa, tôi còn có thể vì anh duy trì sự giả dối thêm một khoảng thời gian nữa............."

"Anh còn tin tôi nữa không? Không tin là đúng rồi."

"..........Ngày sau lúc gặp lại nhau, đã là kẻ thù sống chết với nhau, mà cái chết chính là bộ lọc tốt nhất............."

".....Nghiêm Tà," toàn bộ biển mây trời cao phản chiếu trong mắt Giang Đình, còn y chỉ kiên định nhìn bóng dáng người yêu gần trong gang tấc, nói: "Tôi yêu anh."

......

Vô số tiếng vang đồng thời chấn động trong màng nhĩ, Nghiêm Tà cúi đầu, bụm miệng thở dốc. Niềm vui sướng điên cuồng và nỗi đau đớn tột cùng đồng loạt xé toạc lồng ngực hắn, chặt đứt ruột gan ra từng khúc, ........

Hai tay cục trưởng Lữ đan chéo với nhau, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén sau cặp kính lão:

"Cháu nên kiêu ngạo vì Giang Đình, Nghiêm Tà, cậu ta đã tuồn ra tin tình báo quan trọng đầu tiên cho chúng ta."