Phá Vân 1

Chương 128




Chương 128

Editor: Sabi

"Đúng là không dễ dàng gì." K Bích hoạt động xương cổ của mình, có chút cảm khái cười nói: "Chỉ vì muốn được nghe câu này từ miệng cậu ta, mà ba năm trước chúng tôi suýt chút nữa sống mái với nhau tới nỗi...........Thoải mái thừa nhận sớm không phải tốt hơn sao."

Nghiêm Tà há miệng ra, nhưng chỉ có lồng ngực phập phồng run rẩy thở dốc, cổ họng như bị vật cứng chua xót chặn lại. Qua một lúc lâu, hắn mới vắt kiệt sức lực toàn thân thốt ra một câu:

".............Trong những lời em nói với tôi, chỉ có câu này là câu duy nhất tôi hi vọng em đang nói dối."

"Vớ vẩn!" Đúng lúc này miệng của chú Ba cuối cùng cũng được buông ra, rống lên: "Nói bừa, chúng mày đã bàn bạc với nhau hắt nước bẩn lên người Ngô Thôn! Văn Thiệu! Bây giờ mày đã đủ lông đủ cánh, muốn giết chết mấy lão già chúng tao, lại sợ giành ra tay trước bị người khác nói ra nói vào, cho nên mới kiếm cớ gây khó dễ cho Ngô Thôn! Mày là đồ bất hiếu!"

Mặt mũi của K Bích vẫn bất động: "Ồ, phải không?"

"Ngô Thôn đã lúc nào hại mày chưa? Ông ấy đối với đứa con trai như mày không đủ tốt sao?! Sớm muộn gì cũng có một ngày mấy lão già chúng tao nhường vị trí, hiện giờ chưa dám chuyển giao quyền lực, cũng chỉ vì lo lắng cho an nguy của gia tộc thôi! Thật ra chúng tao........."

"Ngô Thôn đúng là muốn giết anh ta."

Lời khuyên bảo tận tình của chú Ba bị đánh gãy, vẻ mặt nhất thời vô cùng buồn cười, trực tiếp nhìn thẳng vào Giang Đình.

Nhưng Giang Đình không nhìn lại ông ta, cũng không nhìn bất kỳ ai. Hàng lông mi dài của anh rũ xuống, tầm mắt rơi xuống vết máu tươi khô khốc trên bãi cỏ trước mặt, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt, nói tiếp: "Tuy hành động 1009 không phải do Ngô Thôn trực tiếp lên kế hoạch, nhưng ông ta quả thật có ra chỉ thị cho tôi giết chết K Bích. Toàn bộ vụ án truy quét tội phạm ma túy ở nhà máy nhựa, là chấp hành theo mệnh lệnh của ông ta tiến hành một vụ mưu sát nhắm vào K Bích."

Chú Ba chợt tiến lên nửa bước, vì không có thuộc hạ dìu nên suýt chút nữa trượt chân ngã nhào xuống bãi cỏ: "Mày câm mồm cho tao! Mày đã quên năm đó ai là người đã nhận nuôi đưa mày ra khỏi cô nhi viện rồi hả? Mày quên mất mình từng vẫy đuôi xin ăn như một con chó rồi sao?! Ngôn Thôn nuôi mày khôn lớn, không ngờ có ngày mày lại cấu kết với người ngoài ngấm ngầm mưu tính bôi nhọ ông ấy?!"

Giang Đình nhắm mắt lại hít vào một hơi, đôi môi mím chặt khẽ run rẩy.

K Bích trào phúng: "Nói chuyện thì cứ nói chuyện, ông kích động như vậy làm gì?"

Ông ta vẫn còn muốn chửi rủa, nhưng Giang Đình cũng đã kiềm chế được cảm xúc, nói: "Tôi biết, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, ông có thể lựa chọn không tin tôi."

Chú Ba giận dữ: "Sự thật? Ba năm trước lúc đối chất trước mặt tất cả mọi người mày không hề nói như vậy!"

Tai Nghiêm Tà ù ù, bất giác đưa mắt nhìn về phía Giang Đình.

Nhưng Giang Đình lại không hề lộ ra chút sơ hở nào, thậm chí còn không hề nôn nóng hay lo lắng. Y vẫn rất ung dung bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi sợ sau khi thừa nhận sẽ bị các ông diệt khẩu."

Ông ta sửng sốt.

"Chỉ cần tôi cắn chết không khai ra Ngô Thôn, các ông sẽ tìm cách cứu tôi ra khỏi tay K Bích, đây là mục đích chính của tôi. Còn về mối liên hệ giữa Ngô Thôn và hành động 1009, nếu thật sự muốn điều tra cũng có thể tra ra manh mối."

Giang Đình hơi ngừng lại, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn Nghiêm Tà: "Vốn dĩ tôi không muốn thừa nhận trước mặt anh, bởi vì tôi hi vọng cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể lưu lại một hình tượng không đến mức xấu xa trong lòng anh. Nhưng hiện tại xem ra đây cũng chỉ là hi vọng xa vời, không ai nghĩ tới anh lại xuất hiện ở Nguyên Long Hiệp, cũng là ý trời."

Nghiêm Tà kinh ngạc nhìn anh, giây phút đó trong lòng hắn thậm chí còn thoáng qua một ý nghĩ rất hèn mọn: Vậy thì đừng nói ra..............

Chỉ cần em không nói ra.............

Thế nhưng chút hèn nhát vừa ngóc đầu lên đó đã bị hắn kiên định bóp chết, Nghiêm Tà đứng yên nơi đó, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn lại khuôn mặt bình tĩnh của Giang Đình.

"Mọi bước chuẩn bị cho hành động 1009 đều được báo cáo lại cho Ngô Thôn thông qua email mã hóa." Dưới cái nhìn đột ngột thay đổi của chú Ba, Giang Đình thản nhiên nói, "Cái này chắc là đã có thể chứng minh Ngô Thôn ủng hộ vụ mưu sát này rồi chứ?"

".............Mày nói bậy, không thể nào.........." Ông ta tức giận tới mức mặt mày tím tái, rống lên: "Không có chuyện đó!"

Giang Đình không để ý tới tiếng gào lộn xộn của ông ta: "Mấy năm trước lúc K Bích từ Mỹ trở về, có mang về công thức của hợp chất Fentanyl kiểu mới. Khi đó sức khỏe của Ngô Thôn không đến nỗi kém như bây giờ, nên lúc ông ta phát hiện ra K Bích bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của các ông và phát triển thị trường riêng, ông ta cảm thấy bị uy hiến nên đã ra lệnh cho tôi kín đáo theo dõi. Tôi tra xét theo con đường Lam kim khoảng một hai năm, cuối cùng cũng tra ra được một nhà máy sản xuất ma túy ngầm ở biên giới Cung Châu, nhưng chẳng may lại bị bại lộ hành tung gặp phải K Bích."

Nói rồi anh chuyển hướng sang Nghiêm Tà: "Nghiêm Tà chuyện này tôi đã từng nói với anh, anh vẫn còn nhớ chứ?"

Cơn mưa gột rửa công xưởng tối tăm, vô số "Lam kim" với giá trị liên thành tùy tiện chất đống trên mặt đất. Loại ma túy mang lại niềm vui sướng tột độ cho con nghiện ở trần gian này được vận chuyển tới Nguyên Long Hiệp, đi qua biên giới Vân Nam, và bán sang từ Đông Nam Á cho tới Bắc Mỹ; chỉ tính riêng lợi nhuận của nhà máy này đã đem về cho K Bích sáu trăm triệu nhân dân tệ.

Đối mặt với địa ngục đâu đâu cũng lập lòe ánh sáng xanh thẫm u ám trước mắt, Giang Đình rốt cuộc cùng khàn khàn lên tiếng: "...............Vậy bây giờ anh muốn giết tôi sao?"

"Cậu là anh em duy nhất của tôi, hơn mười năm nay vẫn không hề thay đổi, tôi có thể chia đều tất cả quyền lực và tài sản của tôi cho cậu." K Bích mỉm cười đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng cùng họng súng lạnh lẽo tạo nên một sự tương phản cực kỳ châm chọc: "Đừng bán mạng cho Ngô Thôn nữa, Q Cơ, ở chỗ tôi vĩnh viễn có vị trí dành cho cậu."

"Nhưng lúc đó, K Bích vẫn chưa chiếm được thế thượng phong trong cuộc chiến tranh giành giữa hai cha con họ, nên tôi cũng không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Át Chuồn. Việc tranh chấp các loại lợi ích ở trong tổ chức cực kỳ rắc rối và phức tạp, chỉ cần hơi đi nhầm nửa bước là có thể tan xương nát thịt, loại cân bằng nguy hiểm này kéo dài cho tới ba bốn năm trước, cuối cùng Ngô Thôn cũng quyết định loại bỏ hoàn toàn người thừa kế của mình, chỉ thiếu một thời cơ mà thôi."

Chú Ba không nhìn được tiếp tục quát mắng: "Căn bản không có chuyện này! Mấy lão già chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho gia tộc thôi, Ngô Thôn chưa bao giờ có loại ý tưởng này!"

Âm thanh phản bác gay gắt của ông ta bén nhọn tới mức khiến mấy con chim trong rừng cách đó không xa sợ hãi bay lên loạn xạ, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới lời tự thuật của Giang Đình: "Ba năm rưỡi trước, Ngô Thôn quyết định tẩu tán mấy trăm kilogam hàng tồn kho, tôi chịu trách nhiệm phối hợp và sắp xếp công việc, K Bích đích thân tham dự cuộc giao dịch này. Tôi nhận ra rằng đây chính là cơ hội tốt nhất để mưu sát K Bích, nên đã nghĩ ra hành động 1009."

"Trong khoảng thời gian một hai năm đó, K Bích thâm nhập vào Cung Châu càng ngày càng sâu, tin tức cũng càng ngày càng linh hoạt nhanh nhạy hơn. Vì để phòng ngừa kế hoạch 1009 bị nội gián của anh ta tiết lộ ra ngoài, tôi cố ý sắp xếp đến mấy bước. Trước hết, 'Q Cơ' thông qua 'Đinh Tán' cùng một vài người nằm vùng truyền đạt lại một thông tin tình báo cho cảnh sát như sau: Bọn tội phạm ma túy sẽ áp dụng phương thức phân chia người, tiền, hàng ra ba hướng. Lực lượng trang bị vũ khí và địa điểm giao dịch của mấy trăm kilogam ma túy sẽ diễn ra ở một công viên sinh thái nào đó ở ngoại thành Cung Châu, còn người mua và người bán thì đợi ở nhà máy nhựa; vì vậy để ứng đối cục thành phố Cung Châu nên cắt cử phần lớn hỏa lực tinh nhuệ tới tiến hành công phá ở công viên sinh thái, lực lượng cảnh sát còn lại thì di chuyển tới nhà máy nhựa, tiến hành bắt giữ K Bích cùng song phương đang mua bán ở bên trong."

"Cùng ngày diễn ra hành động 1009, trừ tôi và Nhạc Quảng Bình ra, toàn bộ cục thành phố Cung Châu đều cho rằng tôi đích thân ngồi trong xe chỉ huy mang theo một nhóm lớn cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát chống ma túy chạy tới công viên sinh thái. Sắp xếp này của tôi chính là để đảm bảo tính cơ mật cho toàn bộ kế hoạch dưới tình huống nội bộ cảnh sát bị người của K Bích thâm nhập."

Đúng vậy, chút lý trí cuối cùng trong đầu Nghiêm Tà tự nhủ với bản thân rằng Giang Đình có thể làm được điều đó.

Anh vừa là người lên kế hoạch cho hành động 1009, vừa là Q Cơ thuộc nội bộ tập đoàn buôn bán ma túy; anh biết chính xác ai là cảnh sát nằm vùng bên trong tổ chức, vì vậy anh có thể dễ dàng thông qua mấy người nằm vùng này bắn thông tin tình báo giả cho cục thành phố Cung Châu.

"Đồng thời trong nội bộ tổ chức, tôi cũng phải đảm bảo giao dịch được tiến hành thuận lợi, vì vậy tôi đã sắp xếp ngược lại." Giang Đình nuốt nước bọt, nhưng vẫn không giảm bớt được giọng nói đa khản đặc, nói tiếp: "Tôi nói với họ vào ngày diễn ra hành động 1009, tôi sẽ dẫn theo một lượng lớn lực lượng cảnh sát tinh nhuệ tới vườn sinh thái trước, vì vậy hai bên kẻ mua người bán, lực lượng trang bị vũ khí và mấy trăm kilogam hàng chắc chắn đều ở trong nhà máy nhựa, còn ở công viên sinh thái chỉ có một phần ma túy vụn để ngụy trang mà thôi. Tất nhiên, tin tức này cũng chỉ có một số ít cán bộ cấp cao tham gia hành động biết được, những nhân viên viên ở tầng trung và thấp như 'Đinh Tán' sẽ không được tiếp xúc, cho nên, ngay cả khi K Bích thông qua nội gián cài trong cục thành phố để tìm hiểu tin tức, anh ta cũng chỉ có thể thám thính được tin tức trên bề nổi là cảnh sát đã sắp xếp hành động vây quét công viên sinh thái, theo lẽ đó anh ta sẽ không nghi ngờ sắp xếp của tôi đối với lần giao dịch này."

"................Chỉ có Nhạc Quảng Bình biết kế hoạch hành động thực sự," Nghiêm Tà nghe thấy mình chậm rãi nói, "Nhạc Quảng Bình phối hợp với em, một giây trước khi hành động đã vội vã gấp gáp điều lực lượng cảnh sát tinh nhuệ tới nhà máy nhựa..........."

"Đúng, mục tiêu cuối cùng của tôi là giết chết K Bích. Cho dù hành động 1009 thành công, cảnh sát thu được một lượng lớn ma túy đồng thời bắt giữ được cả người mua lẫn người bán, chút tổn thất này chẳng thấm vào đâu so với việc giết chết K Bích. Mỗi một bước chuẩn bị cho hành động 1009 đều được báo cáo cho Ngô Thôn thông qua email mã hóa, lúc ấy ông ta cũng tỏ vẻ...........khụ khụ khụ........"

Có lẽ do vừa rơi xuống nước, nói tới đây Giang Đình bắt đầu ho khan. K Bích xoay người sang, Giang Đình mới miễn cưỡng ngừng ho khan, ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tà: ".........Ông ta tỏ vẻ thông cảm."

Lỗ tai Nghiêm Tà lùng bùng, nhìn thẳng vào anh.

Giang Đình vô cảm nhìn lại hắn.

Sau mấy nhịp thở, anh mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía K Bích, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên, trong giọng điệu mang theo vẻ châm biếm:

"Sơ hở duy nhất trong vụ mưu sát này, chính là không ngờ tới đối tượng bị mưu sát lại đích thân chạy đi nằm vùng làm thủ hạ cho chính bản thân mình."

K Bích mỉm cười gật đầu: "Đâu có. Nếu không phải do Nhạc Quảng Bình, hành động 1009 sẽ thành công. Trời xui đất khiến thôi."

"Nhưng lúc đó mày đâu có nói vậy!" Chú Ba nghiêng ngả lảo đảo xông lên mấy bước, vệ sĩ cảnh giác ngăn trước người ông ta đề phòng biến hóa bất ngờ, ngón tay của ong ta cách không chỉ chỉ về phía Giang Đình, nước miếng gần như muốn bắn lên gò má lạnh như băng của anh: "Năm đó, lúc Văn Thiệu bắt mày đối chất trong căn phòng lớn ở khách sạn, nếu không phải mấy lão già chúng tao mở miệng cứu giúp, mày có thể được thả sao?! Nếu sự thật đúng như những gì mày nói, Ngô Thôn muốn ra tay sát hại con trai ruột, vậy sao lúc đó mày không dứt khoát làm theo ý của Văn Thiệu kéo Ngô Thôn xuống nước, mà phải đợi đến tận bây giờ?!"

Chú Ba tuy hấp tấp, nhưng câu hỏi này xem như hỏi đúng trọng điểm.

K Bích cần một lý do để trở mặt với cha hắn, khẩu cung này chỉ có thể do Giang Đình cung cấp. Nhưng K Bích cũng không phải loại người chỉ cần ngoan ngoãn làm việc theo ý hắn, thì hắn sẽ chừa lại đường sống cho đối thủ. Nếu hắn là người như vậy, thì ba năm trước Giang Đình đã có thể nói huỵch toẹt ra chân tướng rồi.

Cho nên ba năm sau, Giang Đình đột nhiên lật lọng kéo phe phái của Ngô Thôn xuống nước, mức độ tin tưởng đương nhiên bị giảm xuống rất nhiều.

"Mày tin tưởng nó sao? Văn Thiệu, trải qua nhiều chuyện như vậy mà mày vẫn không nhìn ra, nó đáng giá để mày tin được mấy phần?!" Chú Ba chỉ Giang Đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với K Bích: "Hiện tại nó có vẻ thành thật quay đầu nương tựa vào mày, nhưng nếu mấy lời nó nói là thật, vậy tại sao ba năm trước nó sống chết gì cũng phải bỏ chạy!"

K Bích mở miệng định nói gì đó, nhưng Giang Đình lại cắt ngang: "Bởi vì lúc đó Nhạc Quảng Bình chưa chết."

Anh nói không lớn, nhưng rất rõ ràng, khiến ông ta cứng họng: "Như vậy có thể chứng minh cái.........."

"Nhạc Quảng Bình còn sống, chứng tỏ đường lui ở chỗ cục thành phố của tôi không bị đứt đoạn. Chỉ cần thoát khỏi K Bích, là tôi có thể thuận lợi quay lại đội ngũ cảnh sát." Giang Đình chớp mắt, không buồn che giấu sự tự giễu: "Còn bây giờ Nhạc Quảng Bình đã chết, phía Cung Châu cho rằng tôi là hung thủ giết chết 'Đinh Tán', cục trưởng Lữ phía Cung Châu biết tôi là Q Cơ; còn Nghiêm Tà.............."

Tầm mắt của anh lưu chuyển, nhìn về phía Nghiêm Tà, lặng lẽ như lông vũ theo gió lướt qua.

Nghiêm Tà nhắm mắt lại.

"Tôi không nghĩ rằng niềm tin đội phó Nghiêm đặt vào tôi vẫn còn." Giang Đình nhẹ nhàng nói, "Nói cách khác, hiện giờ tất cả sự thật đều có thể chứng minh tôi là tên phản bội, trừ K Bích ra, tôi không còn bất kỳ đường lui nào nữa."

Hai tay K Bích đan chéo đặt trước người, đáy mắt hiện lên ý cười như hắn đã từng, ba năm trước hắn ta cũng mang theo vẻ mặt này nói ra lời đánh cuộc:

"Cho dù cậu có dùng miệng lưỡi khéo léo bịa ra lời giải thích hoàn mỹ tới đâu, cũng không có ai tin tưởng cậu, không ai bằng lòng nghe cậu nói, bởi vì sự thực đã chứng minh cậu là tên phản bội."

"Chỉ cần có một cảnh sát nguyện ý tin tưởng những lời cậu nói, cho dù chỉ một người, cũng xem như tôi thua cuộc."

"Còn cần tôi nói thêm nữa sao?" Giang Đình nghiêng mặt sang, mỉa mai nhìn vào lão già: "Tôi cứ tưởng một suy luận đơn giản như vậy căn bản không cần giải thích chứ."

Biểu tình trên mặt của chú Ba quả thật rất sinh động, nếu không có người ngăn cản ông ta, có lẽ hiện tại ông ta đã nhào lên xé xác Giang Đình rồi.

Thế nhưng vẻ mặt hung thần ác sát đó hoàn toàn không trấn áp được Giang Đình. Thể lực và tinh thần của anh đều đã đến cực hạn, gần như không còn chút sức lực nào nữa, cũng đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, vừa mệt mỏi vừa trào phúng lắc đầu cười:

"Năm đó các ông muốn cứu tôi từ trong tay K Bích ra, chẳng qua cũng chỉ muốn đưa tôi quay lại cục cảnh sát mà thôi, đúng không chú Ba? Việc mấy ông làm đối với tôi không phải là 'mở miệng cứu giúp', mà chỉ là lợi dụng, cả ông và tôi đều rất rõ ràng."

Đó là những chuyện xảy ra trong mấy tháng sau vụ nổ 1009 ở nội bộ tập đoàn tội phạm ma túy.

Nghiêm Tà cũng không biết tại sao mình còn có thể suy tính. Linh hồn của hắn giống như đang chậm rãi chìm xuống địa ngục lạnh lẽo, đồng thời lại bị dày vò trong chảo dầu đang sôi trào; nhưng đầu óc của hắn nhất quyết không chịu đi tuân theo sự chi phối và điều khiển, vẫn luôn ở trong trạng thái xoay chuyển ở tốc độ cao.

Phần suy nghĩ thuộc về bản năng của nhân viên trinh sát kia tựa như thoát khỏi thể xác, tách ra khỏi cảm xúc, trôi lơ lửng giữa không trung, máy móc lạnh lùng kéo tơ lột kén tất cả các manh mối nằm sâu trong đầu, phân tách lý giải từng sợi từng sợi một, bất chấp trái tim đang trải qua sự tuyệt vọng và thống khổ như bị xé rách.

Giọng nói khàn khàn của Giang Đình vang lên cách đó không xa:

"Nếu ông già rồi không nhớ rõ nữa, hay tôi thuật lại một lần nữa cạnh tưởng vào ba năm trước cho ông nghe, giúp ông nhớ lại?"

Con ngươi trong đôi mắt vẩn đục của lão già phát run, da mặt không nhịn được co rúm lại. Ông nhận ra được người thanh niên này nói không sai, cho dù là lúc đầu Ngô Thôn đưa cậu ta đến bên cảnh sát, hay sau này cứu cậu ta khỏi tay K Bích, thực ra cũng chỉ vì Giang Đình vẫn còn có giá trị lợi dụng.

Mà hiện giờ thế lực của Ngô Thôn suy bại, Giang Đình đứng về phía K Bích quay mũi giáo đâm lại một kích, nói rộng ra việc này có nghĩa là mấy lão già bọn họ đã hết hy vọng........

Hoặc là nói, tai họa ngập đầu sắp tới.

Ba năm trước, ngày 09 tháng một.

Trấn Mongla, biên giới Trung - Miến.

Trong căn phòng khách sạn rộng lớn đặt một cái bàn dài, hai bên ngồi đầy người, đếm sơ không dưới hai mươi người. Trong đó, ngồi phía bên trái đa số là mấy lão già, lớn tuổi nhất thì râu tóc bạc phơ, ít tuổi hơn nữa cũng đã hiểu biết hết thiên mệnh tri niên(1); bên phải phần lớn là thanh niên trai tráng, ăn mặc chỉnh tề nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mặt mũi đa phần đều mang theo đặc điểm huyết thống điển hình của người Đông Nam Á.

Người được chờ mãi chưa tới, tiếng nghị luận dần dần vang lên. Đúng lúc có người không kiềm chế đc đang định mở miệng hỏi thăm thì chốt cửa đột nhiên chuyển động, sau đó cửa bị đẩy ra.

(1)Thiên mệnh tri niên ý chỉ những người 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hóa, tức là hiểu được mệnh của trời. Ở tuổi này đã nắm vững quy luật tự nhiên và xã hội, biết được xu thế của thời cuộc, nên công việc thường thuận lợi và dễ dàng đi đến thành công.

Phút chốc tất cả âm thanh đều biến mất.

A Kiệt đẩy cửa ra liếc nhìn một vòng quanh phòng, rồi lui ra sau gật đầu một cái, tỏ ý không có điều khác thường, sau đó lùi về phía sau nửa bước.

Trong bầu không khí an tĩnh đến nghẹt thở, K Bích bước vào, tự mình kéo chiếc ghế cuối cái bàn dài ra, thản nhiên ngồi xuống trước ánh mắt của tất cả mọi người.

"Ông chủ........." Phía bên phải bàn dài có người đứng lên muốn chào hỏi, còn chưa kịp mở miệng, K Bích đã tùy tiện khoát tay một cái:

"Hôm nay tới đây chỉ muốn nói chuyện cho rõ ràng, khỏi cần mất công."

Mấy người kia dè dặt quay lại chỗ ngồi, K Bích hướng ra ngoài cửa vẫy tay một cái: "Dẫn vào đi."

A Kiệt nghe lệnh, chốc lát sau hắn tự tay áp giải một người trẻ tuổi vào phòng dưới cái nhìn chăm chú sáng rực của mọi người.

Bất kể ai nhìn thấy người trẻ tuổi nọ, đập vào mắt đầu tiên là sắc mặt cực kém, vô cùng yếu ớt, cho dù là tình trạng thân thể hay tinh thần đều đã suy yếu đến mức thấp nhất. Càng lạ hơn nữa là trên mắt anh che một miếng vải đen, không biết đã bao lâu rồi chưa tháo ra, càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn còn có cảm giác rất gầy gò.

"Đối chất thì đối chất, tại sao phải bịt mắt cậu ta lại?" Phía bên trái bàn dài có một lão già bất mãn mở miệng: "Có cần thiết phải làm vậy không?

Người trẻ tuổi bị A Kiệt áp giải vào phòng, kéo một cái ghế ra cho ngồi xuống. Tấm vải bịt mắt tương đối dày, còn biểu tình trên mặt gần như trống rỗng, đối mặt với tất cả mọi người ngồi quanh cái bàn dài.

K Bích không lên tiếng, mãi đến lúc anh ngồi vào chỗ của mình, gã mới quay sang lão già dẫn đầu gây khó dễ kia: "Đương nhiên là cần thiết."

"Mày............"

"Tước đoạt giác quan là phương thức thẩm vấn nhẹ nhàng nhất mà tôi có thể nghĩ ra, nếu dùng thủ đoạn khác sẽ tương đối dữ dội." K Bích nhìn mấy lão già ngồi bên trái, chậm rãi nở nụ cười: "........Cũng không đến nỗi hôm nay mới để cho cậu ta nói ra chân tướng."