Phá Vân 1

Chương 122




Chương 122

Editor: Sabi

Thông Sơn, biên giới tỉnh S.

Nghiêm Tà xuống tàu vào đêm muộn, xếp giường ngủ một đêm trong phòng trực của đồn công an thị trấn, tờ mờ sáng ngày hôm sau chủ nhiệm Cẩu cuối cùng cũng dẫn theo đội kỹ thuật chạy tới. Trời vừa tảng sáng, mấy người ngáp dài ngáp ngắn lấy lại tinh thần, nghiêng ngả leo lên chiếc xe Santana duy nhất của đồn công an chuẩn bị lên núi.

Đầu óc điên cuồng dạo gần đây của Tề Tư Hạo chắc là bị gió lạnh buốt giá thấu xương trên núi thổi cho tỉnh táo lại, liên tục bày tỏ mình có thể đợi ở đồn công an, đợi bọn họ xuống núi rồi tụ họp cũng được. Tuy Cẩu Lợi không biết tại sao đội trưởng Tề của Cung Châu lại xuất hiện ở đây, nhưng cậu ta rất ghen tị việc Tề Tư Hạo có thể đợi ở dưới chân núi sưởi ấm, hận không thể đổi chỗ với đối phương.

"Toàn thân em trên dưới là một lớp mỡ dày, bốn mùa xuân hạ thu đông ăn ngon uống ngon nuôi dưỡng chúng, cung phụng chúng, kết quả chúng nó báo đáp em như vầy nè! Béo cho lắm đến lúc cần dùng mới hận là còn ít!"(1) Cẩu Lợi đau lòng ôm đầu, quấn tấm thảm co lại trong góc: "Lão Nghiêm!"

(1)Câu gốc là: Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, sự phi kinh qua bất tri nan.

Có học nhiều mới biết ta còn dốt, có bắt tay vào làm mới biết việc ta làm là khó.

Anh Cẩu chế lại thành ngữ.

Nghiêm Tà đang ngồi hút thuốc bên cửa xe mở toang: "Gì."

"Anh mặc vậy không lạnh hả?"

Nghiêm Tà quàng chiếc khăn quàng cổ do cục công cục công an cấp, một chiếc áo khoác mỏng ôm dáng màu xám đậm chất liệu nhìn qua có giá không rẻ, đường cắt may cầu kỳ phác họa đường nét thân hình tháo vát, nghe vậy thờ ơ nói: "Vì độ dày của cơ bắp lớn hơn mỡ, nên chỉ số chống lạnh cũng khác nhau."

Cẩu Lợi: "................"

Ngoài cửa sổ xe là rừng cây mùa đông giữa núi non hiểm trở, đội khám nghiệm hiện trường cùng cảnh sát địa phương, cảnh sát lâm nghiệp và mười mấy con chó nghiệp vụ lập tức tản ra, đi sâu vào núi từ khắp các hướng tiến hành lục soát.

"Em vẫn còn thắc mắc," Cẩu Lợi ụn cái mông đến gần, chỉ về phía xa: "Anh nói lãnh thổ nước mình lớn như vậy, dân số lưu động không có chỗ ở cố định với mức độ nguy hiểm cao giống như Đằng Văn Diễm lại nhiều như thế; nếu tên tội phạm nào đó giết người rồi vứt xác vào trong núi sâu rừng già hẻo lánh hiếm dấu vết của con người như này, rồi chỉ cần mười tám năm không có ai khai ra, liệu có phải vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm được?"

Nghiêm Tà kỳ quái liếc cậu ta một cái: "Sao thế được?"

Cẩu Lợi vô tội nhìn lại hắn.

"Dù là dân lưu động không có chỗ ở ổn định vẫn sẽ có những mối quan hệ xã hội nhất định, chỉ cần lưu lại dấu vết một khi mất tích chắc chắn sẽ có người phát hiện ra. Còn về việc vứt xác, núi sâu rừng già đúng là nơi người bình thường căn bản không thể đi tới, nhưng những điều kiện khách quan như phương tiện giao thông, sức người có hạn, thi thể thối rữa v.v.. sẽ trở thành các yếu tố hạn chế." Tay Nghiêm Tà kẹp điếu thuốc, chỉ về hướng có tiếng chó sủa trong rừng rậm: "Cho dù một tập đoàn buôn bán ma túy có tiền, có nhân lực, có hỏa lực đến mấy đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng thực hiện vứt xác mà không lưu lại chút dấu vết nào. Cậu nhìn chỗ chúng ta đang đứng đi, tuy thực sự có phần hẻo lánh, nhưng cũng không thể tính là rừng rậm nguyên thủy được."

Cẩu Lợi như có điều suy nghĩ "Ờ" một tiếng.

"Vết bánh xe của một đội xe việt dã sẽ tạo ra mức độ phá hoại cực lớn đối với cây cối trên mặt đất, còn có sự chứng kiến của dân cư nơi đó nữa....... Càng huy động nhân lực vào núi rừng vứt xác, thì càng lưu lại nhiều manh mối có thể lần theo." Nghiêm Tà dụi tàn thuốc xuống dưới chân, tiện thể dập tắt: "Phạm tội mà không lưu lại dấu vết thực sự là chuyện không tồn tại, chỉ cần nhìn trình độ đầu vào của lực lượng cảnh sát, cùng sự phát triển của công nghệ điều tra tội phạm tới giai đoạn nào là rõ thôi."

Như để khẳng định lời hắn, bộ đàm trên xe bỗng kêu lên xẹt xẹt, hai người đồng thời quay đầu lại.

"Các nhóm nhỏ chú ý, các nhóm nhỏ chú ý!" Trong băng tần vang lên giọng nói của nhân viên giám định dấu vết: "Cách khu vực lục soát số thứ tự 012 ở hướng ba giờ sáu trăm mét phát hiện tình huống cây cối bị phá hoại quy mô lớn do con người gây nên, nhắc lại, cách khu vực lục soát số thứ tự 012 ở hướng ba giờ sáu trăm mét phát hiện tình huống đột phá, xin đuổi theo! Hết!"

Nghiêm Tà và Cẩu Lợi nhìn nhau một cái, nhặt bộ đàm lên: "Đã biết, lập tức đuổi theo!"

***

Sương sớm trong rừng rốt cuộc cũng chậm rãi phân tán, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu sáng mảnh rừng tối tăm. Xe cảnh sát đậu dưới sườn núi cách đó không xa, mấy tên cảnh sát địa phương cầm xẻng vây quanh một bãi đất trống, đang ra sức đào lớp đất bùn bị lá cây mục nát che mất phân nửa lên.

"Thấy rồi, thấy rồi!" Không biết người nào đột nhiên kêu thành tiếng: "Nhân viên pháp y đâu, nhanh gọi chủ nhiệm Cẩu tới đây!"

Dưới hố đất thấp thoáng lộ ra một góc vải vóc, mấy cái xẻng lập tức dừng lại, Cẩu Lợi vội vàng dẫn theo hai pháp y thực tập chạy tới. Lúc này cậu ta cũng không đoái hoài tới cái lạnh nữa, tự tay nhận lấy cái xẻng đứng giữa hố, chậm rãi bới một vật cứng dưới lớp đất lên. Quả nhiên, xúc thêm mấy cái thì một cái xương tay đã hóa trắng chợt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Cẩn thận! Nhẹ thôi!"

"Một hai.......ba!"

Hai cổ thi thể oan khuất ba năm ròng rã không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng lần lượt được đào lên, phơi bày trước mắt mọi người.

Không biết khi còn sống đã thế hay là sau khi chết mới cố ý bị sắp xếp thành vậy, Đằng Văn Diễm và Vương Duệ tay nắm tay nằm thẳng trên tấm vải nilon, khắp người đều là bùn đất, hai hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng lên bầu trời u ám. Quần áo trên người đã bị phân hủy không còn nhìn ra hình dạng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra màu cái áo Vương Duệ mặc là màu xanh lam, Đằng Văn Diễm mặc áo cổ tròn không phân biệt được màu sắc, dưới chân là đôi giày thể thao tả tơi mục nát.

Sau khi bên hình sự chụp ảnh hiện trường xong, Cẩu Lợi sai người trải mẫu khảo sát ra, ra lệnh cho tất cả những ai không phải nhân viên kỹ thuật đứng trên hố không được nhảy xuống, sau đó mới thay một cái bao tay mới, nhận lấy cái rương khám nghiệm tử thi từ tay nhân viên trợ lý, trước hết ngồi xổm bên cạnh thi thể Vương Duệ kiểm tra chốc lát.

"Đầu nạn nhân bị va đập, phần xương chẩm của thi thể có cả đường tròn đồng tâm và vết rạn tỏa ra, là vết lõm do chấn thương điển hình. Tâm điểm của đường tròn đồng tâm rất rõ ràng, giữa mấy vết rạn không có hiện tượng ngắt đoạn đan xen, mà là một đường kéo dài từ xương chẩm lên tới đỉnh đầu; do đó kết luận sơ bộ hung khí có thể là cục đá hoặc một loại khí cụ kim loại cùn, hơn nữa chỉ đập một lần duy nhất."

Cẩu Lợi ra hiệu cho nhân viên trợ lý lật thi thể lại, giây lát sau ngẩng đầu lên, nói: "Mặc dù cũng có hiện tượng gãy xương cột sống từ đốt C6 tới T1, nhưng chắc là do nạn nhân ngửa mặt lên trên lúc bị đẩy xuống hố gây ra, nguyên nhân tử vong chính vẫn là tổn thương sọ não."

Cậu ta kiểm tra, trợ lý đứng bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại. Hiện trường khám nghiệm tử thi nhiều người là thế, nhưng trừ tiếng chim chóc trong rừng ra, thì xung quanh không có bất cứ ai đi lại hay nói chuyện.

"Thái độ của hung thủ đối với nạn nhân tương đối thô bạo, sau khi đập dầu thì lập tức đẩy xuống hố, hắn hoặc là vô cùng tự tin đối với việc nạn nhân sẽ mất mạng ngay tại chỗ, hoặc là không quan tâm đến khả năng bị chôn sống." Cẩu Lợi đứng lên, thở hắt ra: "Nói tóm lại là một kích toi mạng, hung thủ tàn nhẫn máu lạnh, lực tay rất lớn. Từ chiều dài của bàn chân và xương ống chân có thể suy đoán, trước khi chết nạn nhân cao một mét bảy hai một mét bảy ba, lại suy tính thông qua góc độ tấn công thì chiều cao của hung thủ là...........Ừm........"

"Chưa tới một mét tám lăm, nặng khoảng tám mươi kilogam, là một người thuận cả hai tay rất hiếm thấy."Nghiêm Tà nhàn nhạt nói.

Cẩu Lợi "Hả?" một tiếng: "Sao anh biết?"

Ánh mắt Nghiêm Tà u ám, không trả lời.

Không chỉ biết, hắn còn từng giao thủ với người hành hung ba lần.

Cẩu Lợi nhìn ra hắn không muốn nói, bèn nhún vai không hỏi nữa, đi tới quỳ bên cạnh thi thể của Đằng Văn Diễm, trước tiên lấy mẫu bùn đất và vải vóc bám trên thi thể bỏ vào túi vật chứng, bỗng nhiên khẽ ơ một tiếng.

"Sao vậy?"

"..............Rất sạch sẽ, quá sạch sẽ."

Cảnh sát địa phương tại hiện trường không hiểu gì, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

"Hộp sọ nguyên vẹn, có thể loại trừ khả năng bị va đập; xương móng(1) và sụn tuyến giáp hoàn hảo, cũng không phải bị bóp cổ chết. Xương sườn, xương ống, xương chậu........... Ngay cả cột sống cũng không có tổn thương rõ ràng." Cẩu Lợi quan sát xương cốt toàn thân Đằng Văn Diễm, nghi ngờ nói: "Cô bé không bị đẩy xuống hố một cách thô bạo như nạn nhân nam, mà là được cẩn thận đưa xuống hố, nhẹ nhàng đặt nằm ngang trên mặt đất."

(2)Xương móng (tiếng Latin os hyoideum) là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.

Trợ lý không nhịn được hỏi: "Vậy nguyên nhân tử vong là gì?"

Cẩu Lợi dùng kìm cẩn thận gắp mấy thứ bám dính trên ấn đường ra, chỉ chỉ: "Đây."

Trợ lý ngây ngẩn, đó là một lỗ đạn tròn trịa trống rỗng rõ rệt.

"Thủ đoạn hung thủ giết hại nạn nhân nữ, cùng với cách hắn đối đãi và xử lý thi thể của nạn nhân nam hoàn toàn khác nhau, đều cho thấy mối liên hệ tình cảm rất rõ ràng." Cẩu Lợi lắc đầu, nói: "Quả thực rất kỳ lạ, có lẽ top ba hung thủ có tâm lý kỳ quặc nhất mà tôi từng gặp."

Không có gì kỳ lạ ở đây cả, Nghiêm Tà nghĩ thầm, trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.

Đối với K Bích, nạn nhân nam bị hành hình chính là hình ảnh phản chiếu của bản thân gã, là một bản thân mà hắn chán ghét, hối hận và mong muốn tiêu diệt, còn người hành hình chính là thế thân thay mặt cho Giang Đình của thời niên thiếu.

Hắn ta cẩn thận chọn những thiếu nữ xinh đẹp ưu tú để trình diễn vở kịch điền vào nội tâm thiếu sót của mình, việc tồn tại mối liên hệ tình cảm đối với diễn viên đóng vai Giang Đình là điều rất bình thường, ngay cả đối với thế thân thất bại như Đằng Văn Diễm cũng không khác là bao.

Nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn chưa có câu trả lời: Tại sao lại chọn Đằng Văn Diễm?

Cô bé này chỉ là một nhân viên gội đầu có trình độ văn hóa tiểu học, có điểm nào trùng hợp với hình tượng của Giang Đình trong lòng K Bích?

"Sao vậy lão Nghiêm?" Cẩu Lợi cất tiếng hỏi: "Giờ sao đây?"

Nghiêm Tà lấy lại tinh thần: "Chú dẫn nhân viên giám định dấu vết kiểm tra xung quanh xem còn manh mối gì không, tốt nhất là đầu đạn vỏ đạn năm đó lưu lại dưới đáy hố, anh quay lại xe gọi điện báo cho cục thành phố một tiếng."

Cẩu Lợi phất phất tay.

***

Có lẽ do dạo gần đây số lần nói chuyện điện thoại với cục trưởng Lữ nhiều lên, kéo xuống một loạt cuộc gọi trong nhật ký đều là số máy của phòng làm việc cục trưởng. Nghiêm Tà cũng không nghĩ nhiều, nhiệm vụ này là nhiệm vụ cục trưởng Lữ đích thân phân phó cho hắn, bây giờ gọi điện báo cáo trực tiếp với ông ấy cũng không có vấn đề gì, ai ngờ trong điện thoại vang lên một loạt tiếng tút dài rồi chuyển qua hộp thư thoại.

"?" Nghiêm Tà suy nghĩ một lát, lại bấm số điện thoại phòng thư ký, hỏi: "Thư ký Trương có đó không?"

Thư ký Trương là thư ký đứng đầu của cục trưởng Lữ, chẳng biết tại sao giọng điệu của nhân viên trực điện thoại nghe có vẻ căng thẳng, nói: "Thư ký Trương........Thư ký Trương có việc ra ngoài rồi."

"Vậy còn cục trưởng Lữ?"

"Cục trưởng Lữ hôm nay không đi làm."

Không đi làm?

Nghiêm Tà khẽ ngạc nhiên, truy hỏi: "Cục trưởng Lữ đi họp hả? Lúc nào ông ấy về phòng làm việc?"

"Không, không biết." Người đầu dây bên kia ấp úng trả lời, hỏi ngược lại: "Đội phó Nghiêm có chuyện gấp muốn nói luôn bây giờ sao?"

Thực ra việc cục trưởng Lữ đi họp dẫn theo thư ký là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao dây thần kinh nào đó sâu trong đầu óc Nghiêm Tà khẽ động một cái, một nỗi sợ hãi vô hình chậm rãi lan ra.

".........Không, không có gì." Hắn ho khan một tiếng, nói: "Lát nữa tôi gọi lại sau."

Nhân viên nhận điện thoại ở đầu dây bên kia lập tức kết thúc cuộc điện thoại.

Nghiêm Tà ngồi trên xe một lát, vuốt ve điện thoại di động hết lần này đến lần khác, tâm trạng có chút bồn chồn khác thường. Qua cửa kính xe có thể thấy đám người Cẩu Lợi đang bận rộn xung quanh hố đất, chó nghiệp vụ bị cảnh sát lôi kéo thở hồng hộc, tạm thời không có ai chú ý tới bên này.

Hắn do dự một lúc, bèn gửi tin nhắn Weixin cho Giang Đình:

"Dậy chưa? Ăn gì chưa?"

Đã mấy phút trôi qua mà Giang Đình vẫn không hồi âm.

"Lão Nghiêm.....! Có phát hiện!" Cẩu Lợi đứng lên, ngoắc ngoắc tay.

Nghiêm Tà nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn chưa đến chín giờ sáng, có lẽ Giang Đình vẫn chưa dậy.

Hắn thở hắt ra, xóa tin nhắn Wechat kia đi, nhét di động vào túi quần, chui ra khỏi xe.

***

"Chai nước khoáng." Cẩu Lợi ưỡn bụng xoa eo, trên trán lấm tấm mồ hôi, đứng dưới hố đất giơ một cái chai nhựa rỗng đã ngả vàng dính đầy bùn đất lên, hướng về phía Nghiêm Tà lắc lắc: "Quả nhiên! 'Chữ ký' của tên sát nhân giết người hàng loạt có thể đến trễ, nhưng sẽ không có chuyện không đến........Ài!"

Tuy cậu ta đang thổn thức không thôi, nhưng cảnh sát địa phương không có ai biết đến mấy chi tiết của vụ án bắt cóc liên hoàn 619, tất cả đều vô cùng kinh ngạc nhìn cái chai nước khoáng rỗng kia. Cẩu Lợi cũng không giải thích, cho cái chai nhựa vào túi đựng vật chứng ra hiệu cho trợ lý cất đi, nói tiếp: "Không có đầu đạn, không có vỏ đạn, thời tiết và độ ẩm trong rừng rậm khiến hiện trường bị thay đổi nghiêm trọng, đã vậy còn không tìm được dấu chân có giá trị nhận dạng cùng vật liệu sinh học nào. Bó tay rồi, hai người qua đây giúp tôi chuyển hài cốt lên, đợi xuống núi làm tiếp một bước khám nghiệm tử thi nữa."

Cảnh sát địa phương vội vàng đáp lời, hai người sột soạt trượt xuống hố. Nghiêm Tà cởi áo khoác ra xắn tay áo lên, cũng đeo bao tay bao chân vào rồi nhảy xuống hố, chỉ huy mấy cảnh sát chia ra mỗi người ở mỗi góc để nhấc tấm vải nilon lên, cố gắng giữ hài cốt của Đằng Văn Diễm cho thẳng rồi nâng lên.

Soạt soạt.......

Tấm nilon vừa xê dịch, bụi đất bùn cát rào rào rơi xuống, ánh mắt Nghiêm Tà bất giác rơi xuống quần áo phía ngoài hài cốt, toàn thân hắn đột nhiên chấn động: "Đợi đã."

Mấy người cảnh sát kia không nghe thấy, vẫn tiếp tục khiêng tấm nilon đi về phía trước.

"Đợi đã! Dừng lại!" Nghiêm Tà quát lên: "Đặt cô bé xuống!"

Tất cả mọi người rối rít quay đầu, mấy cậu cảnh sát đang khiêng hài cốt kinh hãi, luống cuống ba chân bốn cẳng đặt lại tấm nilon xuống đất.

Cẩu Lợi hì hà hì hục bước tới: "Lão Nghiêm, anh sao vậy?.........Này! Anh làm gì đó!"

Nghiêm Tà đưa tay ra định lật cái xác lại, nhưng lại bị Cẩu Lợi kéo lại, suýt nữa phủ đầu cho hắn một cái tát: "Anh muốn chết hả! Anh muốn làm gì!"

"Lật cô bé lại cho tôi, nhanh!"

Cẩu Lợi hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng nhìn thấy ấn đường nghiêm nghị lạnh lùng của Nghiêm Tà, lập tức bảo mấy nhân viên pháp y cẩn thận lật hài cốt tan tành vụn nát lại, để lộ phần lưng.

Lúc nãy khi Nghiêm Tà quay lại xe gọi điện thoại Cẩu Lợi cũng đã xem sơ qua phía sau thi thể, phủi sạch bụi đất ở bên ngoài, chỉ còn lại mấy cục bùn khô ráo đông cứng, vì vậy khi lật thi thể lại, lớp quần áo phía sau lập tức lộ ra trước mắt tất cả mọi người, cùng với đó là đôi mắt bỗng co rút lại của Nghiêm Tà.......

Đằng Văn Diễm mặc một chiếc quần yếm, áo ngắn tay cổ tròn nhạt màu, trên mặt vải sau lưng có in một hoa văn màu đỏ nhạt đã phai màu đến mức gần như không thể nhận ra.

Đó là một nửa vòng tròn phủ trên một đường ngang, bên ngoài nửa vòng tròn loáng thoáng nhìn thấy mấy tia màu đỏ.

Ngay cả đối với những người lớn có trí tưởng tượng phong phú nhất, thì đây cũng chỉ là nét bút nguệch ngoạc vẽ mặt trời mọc của trẻ con mà thôi. Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm phải, Nghiêm Tà lại bất ngờ nhắm mắt lại, một chiếc áo thun giống hệt xuất hiện từ sâu trong đầu óc của hắn...........Chiếc áo trẻ con dính máu được A Kiệt để lại hiện trường bắn lén trong vụ án sản xuất ma túy 502.

Là chiếc áo Giang Đình từng mặc lúc còn ở cô nhi viện.

"Anh sao vậy lão Nghiêm, anh có phát hiện gì à?"

Lồng ngực dưới lớp áo sơ mi của Nghiêm Tà lên xuống dồn dập, hắn khoát tay tỏ ý mình không sao, giơ lên điện thoại lên hướng về phía bộ xương chụp mấy tấm ảnh rồi lặng lẽ leo lên khỏi hố đất. Cẩu Lợi vẫn rất lo lắng, đuổi theo phía sau lớn tiếng hỏi: "Anh không sao chứ, ê!"

"Anh muốn gọi điện thoại xác nhận một chút." Nghiêm Tà khàn khàn nói: "Các cậu làm việc trước đi."

Tiếng nghi ngờ và bàn luận xôn xao nhanh chóng xa dần, đầu óc Nghiêm Tà hỗn loạn, bước nhanh tới bên cạnh chiếc xe cảnh sát, rút điện thoại di động ra, gần như theo phản xạ bấm dãy số của Giang Đình.

Em có biết mình và Đằng Văn Diễm đều đến từ một cô nhi viện không?

Là nơi năm đó em và K Bích bị bắt cóc cùng nhau, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi em có còn nhớ được thông tin của cô nhi viện đó không?

Vô số nghi ngờ hóa thành lưỡi dao sắc bén xé toạc não hắn, nhưng khi màn hình điện thoại vừa hiển thị bắt đầu cuộc gọi, âm thanh báo chờ còn chưa vang lên, hai bên thái dương đột nhiên co giật đau đớn khiến Nghiêm Tà tỉnh táo lại, hắn bất thình lình ấn nút ngắt cuộc gọi.

Bầu không khí tựa như đông cứng lại, không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào huyên náo và tiếng bước chân của đám đông mới dần dần truyền tới từ hiện trường phía xa, thâm nhập vào đầu óc.

Nghiêm Tà rũ đôi mắt có hình dáng sắc bén xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của bản thân trên màn hình điện thoại.

Một lúc lâu sau yết hầu của hắn di chuyển một cái, lại lần nữa mở khóa màn hình điện thoại ra, tìm tên của Mã Tường từ danh bạ Wechat:

"Tra giúp anh cách đây hai mươi năm ở quanh khu vực Thông Sơn tỉnh S có cô nhi viện nào không," Nghiêm Tà ấn nút gửi tin nhắn thoại, trầm giọng nói: "Tra xong thì gửi địa chỉ chi tiết cho anh."

***

Xương cốt của nạn nhân chìm trong oan khuất ba năm ròng rã cuối cùng cũng được đưa lên khỏi hố đất, bọc lại cẩn thận, sắp xếp lên xe để chuẩn bị vận chuyển xuống núi, đến nhà tang lễ thị trấn làm thêm một bước giải phẫu chi tiết nữa. Cẩu Lợi không ngại phiền chỉ huy nhân viên pháp y thực tập giữ vững thăng bằng, cố gắng di chuyển cẩn thận, đặt vào sau xe rồi tự tay phủ tấm vải trắng lên cho hài cốt, niệm hai câu A Di Đà Phật rồi mới đóng cửa xe lại.

Trợ lý lao tới như một làn khói: "Cẩu Đầu, điện thoại di động của anh đang đổ chuông!"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi sau chữ 'đầu' phải thêm âm uốn lưỡi!"(3) Cẩu Lợi xoạt xoạt tháo bao tay ra nhận điện thoại: "A lô, cục phó Ngụy?"

(3) Chữ 'đầu' [头] - thêm âm uốn lưỡi [儿化] thành [头儿化], nghĩa là người đứng đầu, sếp.

Tín hiệu điện thoại ở nơi này rất bình thường, nhưng bối cảnh ở đầu dây điện thoại bên kia lại vô cùng ồn ào, Cẩu Lợi đi mấy bước vòng qua bãi đất trống mới nghe thấy cục phó Ngụy trầm giọng hỏi: "Cậu đang ở một mình chứ? Nghiêm Tà có ở bên cạnh cậu không?"

Cẩu Lợi kiễng chân nhìn ra xa, chỉ thấy Nghiêm Tà đang đứng nơi cách mình khoảng mười mét, cau mày cúi đầu, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

"Ở bên cạnh, cháu đi gọi anh ấy nhé?" Cẩu Lợi thong thả nhấc chân đi về phía Nghiêm Tà, ai ngờ vừa dứt lời thì trong điện thoại vang lên tiếng quát bảo dừng lại: "Đừng, cậu đứng yên đó!"

"Hả?"

Cục phó Ngụy hít vào một hơi thật sâu, bình ổn giọng nói sắc bén khác thường của mình lại:

"Cậu nhớ kỹ cho tôi, những lời tôi nói tiếp theo đây một chữ cũng không được nói cho Nghiêm Tà, trước khi trở cục cấm được để cho nó biết."

"Hiện tại tôi đang ở trong bệnh viện, cục trưởng Lữ xảy ra chuyện."

Mí mắt của Cẩu Lợi lập tức giật giật!

"Cục trưởng Lữ bị tấn công ở tiểu khu gần nhà Nghiêm Tà, bởi vì sự việc xảy ra ở nơi vắng người, kéo dài tới rạng sáng nay mới được nhân viên vệ sinh phát hiện và báo án. Hiện giờ tất cả mọi người đều đang ở trong bệnh viện, vừa thoát khỏi nguy hiểm."

"............." Cẩu Lợi vừa mở miệng môi liền run lên: "Ai làm?!"

Trên hành lang bệnh viện, cục phó Ngụy nhìn cánh cửa phòng bệnh mở toang hoác, mấy chuyên gia của tổng đội hình sự sở và đám người Dư Châu của cục thành phố đang vây quanh giường bệnh, nhìn đôi mắt đục ngầu đang chậm rãi mở ra của cục trưởng Lữ, trên mặt mỗi người đều không che giấu được vẻ lo lắng sốt ruột.

Chỉ sau một đêm mà cục trưởng Lữ như già đi mấy tuổi, trên khuôn mặt sưng phù xám ngoét vẫn còn đeo mặt nạ hô hấp, mỗi lần phát ra một âm lại thở ra một luồng hơi trắng: "...........Tôi nhìn thấy mặt cậu ta, không thể.......Tuyệt đối không thể nhận nhầm.........."

Lời còn chưa dứt từ trong lồng ngực của ông lại bộc phát một chuỗi tiếng ho khan, tất cả mọi người đều la hoảng lên, mặt mũi của mấy vị chuyên gia trắng bệch: "Là ai? Rốt cuộc là ai?!"

"Hộc, hộc, hộc........." Cục trưởng Lữ há miệng thở dốc, gắng gượng nói: "Là Cung Châu, chính là cái người của đội phòng chống ma túy Cung Châu đã chết đó........"

"Là Giang Đình."

Thời gian bỗng nhiên dừng lại, kim đồng hồ nhanh chóng quay ngược, trở lại mười tiếng trước.......

Trong đêm mưa, tiếng rào rào vang lên không dứt, sau con hẻm vắng vẻ đưa tay lên không thấy rõ năm ngón. Tiếng xe cộ chạy qua trên đường phố phía xa, ánh đèn thấp thoáng chợt lóe lên rồi biến mất, vũng nước lấp lánh lập tức bắn lên chia năm xẻ bảy.

Vạt áo khoác ngoài màu đen phấp phới theo từng bước chân của Giang Đình, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng ẩn dưới chiếc ô màu đen, tiếng "leng keng!" vang lên lúc anh rảo bước rẽ lối.

Con dao gấp anh thường mang theo bên người bị ném gần thùng rác, lưỡi dao rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn, một vệt máu chậm rãi tan ra hòa vào vũng nước bẩn, ồ ạt chảy xuống cống thoát nước cách đó không xa.