Phá Vân 1

Chương 120




Chương 120

Editor: Sabi

Cha của K Bích?

Nghiêm Tà thốt lên: "Át Chuồn?"

Cục trưởng Lữ sửng sốt: "Át gì?"

Hai người trố mắt nhìn nhau, đôi mắt sau cặp kính lão của cục trưởng Lữ hiện lên vẻ nghi ngờ, chốc lát sau mới hiểu được ý của Nghiêm Tà, cục trưởng Lữ thực sự không biết cha của K Bích còn có cái biệt hiệu này.

Nói cách khác, mức độ hiểu biết về K Bích trong hệ thống công an quả thực quá ít ỏi, ít đến mức ngay cả chi tiết này cũng không biết!

Giây phút đó bên tai Nghiêm Tà vang lên lời Giang Đình thuận miệng nói với Tề Tư Hạo ở trong nhà khách huyện Cao Vinh:

"Gia tộc của K Bích là một tập đoàn tội phạm, cha chú thậm chí cả ông nội của hắn ta đều không hề sạch sẽ........Năm xưa ở biên giới Tây Nam gã được gọi là K Bích bởi vì cha hắn ta gọi là Át Chuồn, cứ như vậy mà tiếp nối........."

"Sao vậy?" Cục trưởng Lữ hỏi, "Sao cháu biết biệt hiệu của cha hắn ta, nghe Giang Đình nói?"

Sự thất thố vừa rồi của Nghiêm Tà chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong chớp mắt, sau đó lại khôi phục như bình thường, tựa như động tác đờ đẫn vừa rồi chỉ là ảo giác: "À, cũng không phải. Chỉ là cháu thấy tập đoàn của bọn họ có một K Bích, có J Rô, thì có một Át Chuồn cũng là chuyện bình thường, nên cháu đoán bậy đoán bạ ấy mà."

Cục trưởng Lữ nheo đôi mắt vốn cũng chẳng lớn mấy lại, ánh mắt càng thêm sắc bén, nhìn thẳng vào mặt Nghiêm Tà.

Nhưng khuôn mặt anh tuấn với đường nét cứng cỏi của người sau lại không hề kích động, vẫn rất điềm tĩnh nhìn lại cục trưởng Lữ.

"................." Cục trưởng Lữ như có điều suy nghĩ gật đầu, từ tốn nói: "Chúng ta biết rất ít về nội tình bên trong tập đoàn ma túy của K Bích, một mặt là căn cứ hang ổ của bọn chúng ở Miến Điện, thuộc kiểu tổ chức ma túy đa quốc gia ở nước ngoài; mặt khác, cũng vì vụ nổ nhà máy nhựa ba năm trước, khiến chúng ta mất đi rất nhiều cảnh sát lão luyện và nằm vùng xuất sắc, đó là một mất mát rất đáng tiếc................"

Nghiêm Tà im lặng vuốt vuốt chóp mũi.

"Thế nên, nếu Giang Đình có từng nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến K Bích, chú mong cháu nhất định phải lập tức báo cáo lại cho cục chúng ta, bởi vì đó đều là manh mối và tin tức tình báo vô cùng quan trọng, có lẽ ngoài y ra thì không còn ai biết nữa." Cục trưởng Lữ ngừng một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Đã hiểu chưa?"

Nghiêm Tà nâng mắt lên, nhìn thẳng vào cục trưởng Lữ.

Tầm mắt của hai người va chạm giữa không trung, đả kích nhau, nhưng trên mặt hai người vẫn ổn định không chút dao động. Qua mấy giây Nghiêm Tà mới gật đầu, nói: "Cháu biết rồi, cục trưởng Lữ."

Cục trưởng Lữ thở dài, dựa vào ghế, tháo kính lão xuống chậm rãi lau chùi.

"Tin tức do bộ công an truyền đạt xuống, chú chỉ báo cho lão Ngụy, đội trưởng Dư cùng với mấy người cục phó, chính ủy biết, sau khi rời khỏi đây cháu cũng phải chú ý kỷ luật bảo mật. Còn nữa, cho đến nay cháu chính là cảnh sát duy nhất trong hệ thống công an giao thủ chính diện hai lần với J Rô mà vẫn còn sống, rất có thể bọn chúng đang rất muốn mạng của cháu. Tự mình cẩn thận."

Cục trưởng Lữ phất tay, lòng bàn tay hướng vào trong, ý nói hắn có thể ra ngoài rồi.

Nghiêm Tà đứng lên, nhưng không rời đi ngay. Môi hắn giật giật, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Cục trưởng Lữ.........."

"Sao?"

"Chú tin tưởng Giang Đình sao?"

Cục trưởng Lữ nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng đeo kính lão lên, nghiêm túc nhìn hắn.

"Cháu hỏi chú cũng không có ích gì đâu, Nghiêm Tà. Vẫn là câu nói đó: Những nhân viên điều tra hình sự như chúng ta không tin người khác, thậm chí cũng không được tin chính mình. Cảnh sát là cảnh sát, cảnh trước sát sau, chúng ta chỉ nhìn vào bằng chứng."

Cảnh sát, cảnh [警] trong cảnh giác, đề phòng; sát [察] trong quan sát, xem xét

Nghiêm Tà im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng.

***

Cuộc họp đầu tuần vừa kết thúc, Mã Tường tranh thủ chạy xuống mua mấy cái bánh bao, vừa ngốn nga ngốn nghiến vừa chạy về văn phòng của đội hình sự, vừa rẽ qua hành lang thì đâm sầm vào Nghiêm Tà đang cúi đầu nhắn tin, lảo đảo hai bước: "Ối, anh Nghiêm!"

Nghiêm Tà ngẩng đầu lên: "À đúng rồi, hôm nay anh tạm thời phải ra hiện trường, buổi chiều không tới, chú giúp anh nói với mấy anh em trong đội một tiếng."

Hắn vừa nói vừa vòng qua người cậu ta muốn xuống lầu, ai ngờ Mã Tường lại nhào tới, liều mạng kéo hắn lại: "Hiện trường gì? Tại sao bây giờ ra hiện trường đều không đưa em theo? Lần trước rồi lần trước trước nữa anh đều dẫn theo Hàn Tiểu Mai, em có chỗ nào thua kém con nhóc kia sao? Em vẫn còn là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của anh chứ, anh Nghiêm?!"

Đúng lúc Hàn Tiểu Mai đang vừa ăn bánh bao vừa đi ra khỏi thang máy, vừa vặn gặp phải cảnh này, bị dọa sợ lập tức bịch bịch bịch lùi lại phía sau ba bước, luống cuống giấu bánh bao ra sau lưng.

"Cút cút cút, đừng gay như thế, cẩn thận cố vấn Lục tới cửa đánh gãy chân chú." Nghiêm Tà vội vàng đẩy Mã Tường ra, rồi dặn dò Hàn Tiểu Mai: "Xách cậu ta về đội cho anh, buổi chiều anh không tới, có việc gì thì gọi điện thoại nha."

Mã Tường bi thương: "Anh Nghiêm........Đừng vứt bỏ em nha anh Nghiêm.........."

Mã Tường thất tha thất thểu đuổi theo giữa gió bắc, hai hàng nước mắt giàn giụa theo gió tung bay về phía sau, Nghiêm Tà nhanh chóng chạy xuống lầu. Mãi cho tới lúc vạt áo khoác màu xám tro của hắn biến mất ở cuối hành lang, Mã Tường mới thình lình thu nước mắt lại, mặt vô cảm xoay người: "Buổi chiều anh cũng không tới."

Hàn Tiểu Mai: "Hả?! Anh đi đâu?"

"Liên hiệp chấp hành nhiệm vụ với chi đội phòng chống ma túy cách vách." Mã Tường bình tĩnh nói, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Tiểu Mai cắn bay nửa cái bánh bao, phồng miệng chui vào cửa văn phòng làm việc của đội hình sự.

***

Tút tút........Tút tút.........

"A lô," đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói vững vàng của Giang Đình, còn mang theo chút khàn khàn không rõ, hỏi: "Sao vậy?"

Giọng nói khàn và nhỏ xíu kia khiến trong lòng Nghiêm Tà hơi nóng lên, nhưng hắn không để lộ ra, băng qua bãi đậu xe của cục thành phố Kiến Ninh, mở của chiếc Phaeton ra chui vào, hỏi: "Em đang làm gì?"

Từ động tĩnh bên kia, có lẽ Giang Đình vừa vươn người duỗi eo: "Ngủ."

"Ngủ thì tốt, lần trước đi khám lại không phải bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng nhiều hơn sao, như vậy mới tốt cho bệnh ứ máu trong đầu. Hôm nay có rèn luyện không?"

Giang Đình hôn mê quá lâu, mà cơ bắp không suy thoái đã là rất hiếm thấy, sức lực và độ nhanh nhạy đều kém hơn trước kia rất nhiều. Bác sĩ kiến nghị nên khôi phục từ từ, không cần phải nóng lòng, tránh mệt nhọc và vận động kịch liệt, đời này cơ bản rất khó để khôi phục lại trình độ như trước khi hôn mê; nhưng Giang Đình luôn muốn đến phòng tập gym với Nghiêm Tà tập trung tấn công, mỗi lẫn Nghiêm Tà chỉ có thể kiếm cớ để không dẫn y theo.

Sau nhiều lần tranh chấp, Nghiêm Tà dứt khoát mua mấy cái máy tập thể dục đặt trong nhà, đồng thời tuyên bố tự mình sẽ làm huấn luyện viên cá nhân cho Giang Đình với giá trị hàng vạn tệ mỗi phút.

"Không." Giang Đình nói ngắn gọn, "Không có tinh thần."

"Sao lại không có tinh thần, là vì huấn luyện viên cá nhân không ở nhà sao?" Nghiêm Tà khởi động xe, trong đáy mắt vô thức hiện lên ý cười: "Không thì em xuống giường đi qua phòng uống trà một chuyến đi, tôi có để cho em một món đồ tốt ở trong đó á."

"........................" Giang Đình ở bên kia điện thoại im lặng nhướng mày, xỏ dép trong nhà đi vào phòng uống trà: "Đồ gì?"

"Mở tủ ra xem đi."

Giang Đình làm theo mở tủ ra, ngẩn người: "Sao anh.........."

Chiếc Phaeton chậm rãi rời khỏi cục thành phố, trong kính chiếu hậu phản chiếu nụ cười nơi khóe miệng Nghiêm Tà.

Trong hợp trà, bánh trà Lão Đồng Hưng thứ hai đã được mở ra, đặt ngay ngắn trên giấy dầu, cứ như sợ mình không được sủng ái vậy, còn bị Nghiêm Tà dùng dao khoét mất hai miếng nhỏ, mấy vụn bã trà rơi rớt xung quanh rõ ràng cho thấy một điều: cho dù có cho vào túi một lần nữa, cũng đã hoàn toàn mất đi giá trị sưu tầm.

"Hôm đó muốn nấu trứng luộc lá trà, không cẩn thận mở cái gói trà này ra." Nghiêm Tà mỉm cười giải thích, "Mở ra rồi thì thôi, trà là để cho em uống mà, không uống thì lấy đâu ra giá trị nữa? Suốt ngày nhét trong ngăn tủ chờ nó sinh ra bánh trà nhỏ sao?"

Bên kia điện thoại im lặng chốc lát mới truyền tới tiếng than thở dở khóc dở cười của Giang Đình: "Anh thật là..........."

Nghiêm Tà cũng bật cười.

Hai người không ai nói gì, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên, một lúc lâu sau Nghiêm Tà mới "Ài" một tiếng: "Giang Đình."

"Hửm?"

"Sau này đừng về Cung Châu nữa, đến Kiến Ninh nhé?"

"...................."

"Đăng ký chức vụ gì đó ở học viện cảnh sát, rảnh rỗi thì giúp cục xem xét chút hiện trường, làm việc vặt gì đó. Kết hôn rồi mà hai người ở hai nơi thì khó duy trì lắm, ở Kiến Ninh tiền lương cao vật giá thấp, khí hậu ấm áp khô ráo, em nói có đúng không?"

Giang Đình nhỏ giọng nói: "Ừm."

"Bớt chút thời gian ra nước ngoài tổ chức tiệc cưới, mời hết người nhà của chúng ta, em thấy sao?"

Giang Đình cũng cười lên: "Sao hôm nay anh nói nhiều vậy."

Nghiêm Tà lại rất kiên trì: "Có được không, hả? Hỏi em đó?"

"Được được được............ Muốn làm tiệc Mãn Hán toàn tịch gì cũng được, đều tùy anh."

"Vậy là coi như em đồng ý rồi đó, tôi sẽ nhớ kỹ."

"Ừ ừ, tôi đồng ý." Nói rồi Giang Đình chợt nhớ ra cái gì đó, bất ngờ bổ sung: "..............Nhưng anh không được mở cái bánh trà thứ ba nữa! Cứ giữ lại để bọn chúng sinh bánh trà nhỏ đi, tôi thật sự không thể uống cái thứ đồ chơi này nữa đâu!"

Nghiêm Tà bật cười nói: "Em mới là người nhiều chuyện á."

Đèn xi nhan phát ra tiếng tích tích nho nhỏ, hai tay Nghiêm Tà giữ vô lăng, trong mắt hiện ra hàng xe đang rồng rắn xếp hàng đi lên cầu vượt ở phía trước. Xa hơn nữa là khung trời xám xịt, mây mù mênh mông, gió luồn qua khe hở cửa kính xe thổi vào buồng xe.

"Anh đi đâu hả?" Giang Đình hỏi.

"Đi tới hiện trường, cách thành phố hơi xa. Tối nay có thể không về được."

"................."

"Có thể phải bận đến sáng mai, ài, chán quá." Nghiêm Tà dừng một chút, nuốt nước miệng, lại nói: "Nhớ ăn cơm đàng hoàng, tối gọi lại cho em, nhé?"

Giang Đình im lặng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được."

Đèn xi nhan vẫn còn kêu tích tích, Nghiêm Tà cúp máy, nụ cười nơi đáy mắt đến chính hắn cũng không ý thức được vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong lòng lại dâng lên từng tia lạnh lẽo mang theo đau đớn, tựa như cả người đang bị treo lơ lửng giữa vách đá, trên không đến trời dưới không chạm đất, chỉ có gió thổi vù vù từ lòng bàn chân thấm vào tứ chi bách hài.

Tiếng còi, tiếng ồn ào, tiếng động cơ và tiếng phanh xe vang dội ngoài cửa xe đột nhiên cũng trở nên vô cùng xa xôi, trong kính xe phản chiếu sườn mặt u ám của Nghiêm Tà. Một lúc lâu sau hắn mới mở danh bạ được kết nối với Bluetooth ở trên xe ra, nhẹ nhàng gọi cho một dãy số khác...........

"A lô a lô, phó đội trưởng Nghiêm? A lô?"

"Lão Tề." Ánh mắt của Nghiêm Tà u ám, nói: "Tôi đang trên đường đến Cung Châu, tôi sẽ báo cho anh sau khi tôi đến nơi, gặp nhau ở cửa tiểu khu Nhã Chí Viên."

***

Trại tạm giam thành phố Kiến Ninh.

Tiếng còng sắt truyền tới từ xa xa cuối hành lang âm u lạnh lẽo, Mã Tường và mấy đội viên bên đội phòng chống ma túy trông ngóng đã lâu cùng nhau tiến lên mấy bước, bị người canh giữ khó xử ngăn lại: "Cái này........."

"Hiểu hiểu," Mã Tường rút điếu thuốc ra đưa sang, đối phương trao cho cậu một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Cục thành phố cứ hai ngày ba bữa lại cử người tới, hễ là cảnh sát hơi có chút lý lịch, lúc có nhiều vụ án mỗi tuần đều phải chạy tới chạy lui vài lần, thẩm vấn khẩn cấp vào đêm khuya hay rạng sáng là chuyện bình thường như cơm bữa, đều là người quen biết đã lâu với mấy cán bộ quản giáo trại tạm giam.

Nhưng tình hình trước mắt không giống trước kia. Theo kỷ luật bọn họ không nên xuất hiện ở đây.............

Trại tạm giam báo cáo lên trên rằng Tần Xuyên muốn cung cấp manh mối quan trọng, sau khi cấp trên nghiên cứu thảo luận xong đã quyết định hôm nay sẽ chuyển giao cho sở.

Tiếng va chạm của kim loại càng ngày càng gần, trước cửa sổ cuối cùng của hành lang đột nhiên thoáng hiện ra bóng người lắc lư, Tần Xuyên bị hai người quản giáo áp giải, chậm rãi đi ra cửa.

"Là đội phó Tần............"

"Anh Tần!"

Tần Xuyên cũng không nghĩ tới sẽ có người tới, nhất thời hơi sửng sốt, nhưng bước chân vẫn không ngừng.

Mã Tường thản nhiên đón lấy ánh mắt quan sát tìm tòi của hắn ta, đầu lưỡi dâng lên từng đợt chua xót, nhưng cậu buộc mình nuốt trở lại. Mấy anh em trong đội phòng chống ma túy đứng bên cạnh cũng đang cố nén hơi thở nặng nề lại, chỉ có một cậu cảnh sát thực tập vừa được chính tay Tần Xuyên chuyển sang chính thức cách đây không lâu không nhịn được, mặc kệ sự ngăn cản của mấy người quản giáo, kích động tiến lên phía trước nửa bước: "Đội phó Tần, có phải anh bị oan không! Anh nói đi!"

Cậu ta vừa dứt lời, lại có người không kiềm chế được: "Đúng, đội phó Tần em không tin anh sẽ làm ra loại chuyện này đâu!"

"Anh chắc chắn bị oan, có đúng không?!"

"Anh nhanh nói cho bọn em biết đi!"

........

Tần Xuyên thu hồi tầm mắt, lướt qua vòng vây đi tới cửa tạm giam cách đó không xa, một chiếc xe Van đậu dưới bậc tam cấp, trên thân xe màu trắng quét mấy chữ "Trại tạm giam thành phố Kiến Ninh" màu xanh lam, ngoài ra còn có hai tên cảnh sát súng đạn sẵn sàng đợi trước cửa xe đang rộng mở.

Cuối cùng Mã Tường cũng không nhịn được nữa, cất tiếng khàn khàn nói: "Anh Tần................"

Bước chân của Tần Xuyên hơi ngừng lại, quay đầu mỉm cười nói: "Không phải."

Mọi người đều giật mình.

Tần Xuyên bước xuống bậc thềm, mấy người trơ mắt nhìn hắn ta lướt qua bên người, gần rồi lại xa. Mặt cậu cảnh sát mới tốt nghiệp kia đỏ bừng, toàn thân run rẩy, Mã Tường vươn tay ra kéo cậu ta lại nhưng không kịp, cậu ta sải bước lao xuống bậc thềm: "Anh đừng như vậy, đội phó Tần! Em không tin! Xin anh hãy nói với bọn em là anh bị oan đi, bọn em nhất định sẽ giúp anh lật lại bản án, bọn em nhất định............."

Mấy người còn lại cùng rầm rập chạy theo xuống bậc tam cấp, lần này ngay cả quản giáo cũng không ngờ tới: "Quay lại ngay!" "Mấy cái người này làm cái gì thế, này!"

"Anh Tần!"

"Về đi!" Tần Xuyên bỗng quay đầu lại quát lên.

Cơn gió lạnh lẽo vi vu qua đất cát, mấy tên cảnh sát phòng chống ma túy vừa ngang bướng vừa tuyệt vọng. Tần Xuyên đưa mắt nhìn bọn họ giây lát, rốt cuộc lắc đầu thở dài, nói: "Không có oan uổng gì ở hết, mọi chuyện đều do tôi làm, chỉ là đến lúc bị bắt thì bị bắt thôi. Thường dạo bên bờ sông nào có không ướt giày, hiện tại người ông đây không muốn gặp nhất chính là bản mặt ngu ngốc của mấy cậu, biết chưa? Đều vì tiền cả thôi! Không có gì khác! Cút về đi!"

"Nhưng mà........"

"Có muốn tôi thuật lại khẩu cung một lần nữa cho mấy cậu nghe không?!"

Quản giáo làm một động tác tay, đẩy mấy người bọn họ về phía sau, nhưng vẫn có hai ba người mắt ngấn lệ không muốn đi.

"Đã nói không muốn nhìn thấy mấy cậu nữa!" Tần Xuyên không chút nể nang bực bội: "Tránh ra! Cút xa chút!"

Mấy người tốp năm tốp ba cuối cùng bị kéo lùi trở lại bậc tam cấp, cậu cảnh sát nọ nghẹn ngào khóc nức nở, bị Mã Tường giữ chặt bả vai, giọng nói cũng nghẹn ngào chua xót khó tả: "Nghe anh, chú muốn tốt cho anh tần, thì khuyên anh ấy phối hợp khai ra nhiều hơn, tận lực lập công, cũng tiện.......Cũng tiện........"

Cũng tiện tranh thủ cơ hội miễn tử.

Cậu cảnh sát thất thanh gào khóc, át đi nửa câu cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.

Tần Xuyên lạnh lùng quay đầu lại, không hề quay lại phía sau lần nào nữa, khom lưng chui vào buồng xe phía sau. Hai người quản giáo nhìn mấy người cảnh sát phòng chống ma túy đang tràn ngập bi thương cách đó không xa, trên mặt hiện ra vẻ không đành lòng, lúc nhìn Tần Xuyên đều ẩn ẩn mang theo sự tức giận.

Cạch! Cửa xe đóng lại, chậm rãi khởi động.

"Này," Tần Xuyên liếc qua mấy quản giáo, hình như còn cảm thấy rất thú vị.

Quản giáo cắn chặt hàm răng, không ai để ý tới hắn ta.

"Các cậu trông coi lỏng lẻo quá đó, ai muốn vào thì vào, vậy cũng được hả?"

Vẫn không có ai đáp lời.

"Hỏi mấy cậu đó, đã làm đúng quy tắc quy trình áp giải chưa? Ầy, cậu," Tần Xuyên hất cằm về phía người quản giáo bên tay phải mình: "Mặc xong áo chống đạn chưa?"

Người quản giáo bị hắn chỉ đích danh còn tương đối trẻ tuổi, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn: "Anh mù mẹ rồi à? Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Tần Xuyên cũng chẳng thèm để bụng: "Nhắc nhở cậu chút thôi mà."

Hắn hoạt động xương cổ và bả vai, nhìn có vẻ rất nhàn nhã. Nhưng yên tĩnh chưa được nửa phút, hắn ta lại kiếm chuyện: "Ài, thật ngại quá. Có thể giúp tôi một chuyện không?"

Người quản giáo trẻ tuổi phát cáu, bị một người lớn tuổi hơn kìm lại, đúng mực hỏi: "Anh muốn gì?"

"Giúp tôi tháo kính ra." Tần Xuyên mỉm cười, thành khẩn nói: "Đeo lâu hơi khó chịu."

Xe cảnh sát trước trại tạm giam khởi động, bánh xe nghiền lên mặt đất tạo ra tiếng đôm đốp, mấy người cảnh sát phòng chống ma túy không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, đuôi xe chạy về phía đường cái dưới cái nhìn đau khổ của bọn họ.

Hai bên đường cách đó không xa, cây hòe rậm rạp rủ bóng, ven đường có mấy chiếc xe taxi đang đậu.

Đúng lúc này, mí mắt của Mã Tường đột nhiệt giật giật............

Thế giới như dừng lại nửa giây.

Bùm........!!

Không có dự báo trước, mấy chiếc xe taxi đồng thời nổ tung, làn sóng đè nén khiến mấy chiếc xe cảnh sát lật nhào!

Mấy người đứng trên bậc tam cấp cũng bị hất văng lên đập vào tường, còi báo động, tiếng la hét, tiếng thủy tinh vỡ vụn như nồi canh nóng đang sôi trào, thoáng chốc bắn tung tóe khắp thế giới. Có đến mấy giây Mã Tường gần như không nghe thấy gì, trước mắt cậu biến thành màu đen, ngay cả động tác bò từ dưới đất dậy thôi mà tay chân cũng như nhũn ra, sau đó đưa tay ra sau lưng theo phản xạ.

Không mang súng!

"...............Mẹ!!" Mã Tường khàn khàn bật ra một chữ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ từ xa đang nhanh chóng tới gần, cậu ngẩng đầu lên theo bản năng..........

Con người của cậu lập tức co chặt lại, thất thanh hét lên: "Anh Tần!! Đừng!!"