Phá Vân 1

Chương 114




Chương 114

Editor: Sabi

Phòng cấp cứu.

Bánh xe sắt lăn lọc cọc qua sàn nhà, lao thẳng vào cửa kính, đèn trong phòng cấp cứu sáng lên. Trên hành lang người đến người đi, Nghiêm Tà thở hổn hển, dựa vào tường từ từ trượt xuống ngồi trên nền nhà lạnh lẽo.

Tai nạn xe, máu tươi, túi vật chứng, còi báo động từ xa tới gần............Vô số tiếng ồn ầm ĩ đan xen trong đầu hắn, giống như một tấm lưới trời khổng lồ bao phủ khắp biển sâu đang run rẩy, đôi mắt dữ tợn của ác ma chăm chú nhìn hắn đang chậm rãi nổi lên từ dưới đáy biển.

Là ai đã động tay động chân vào xe của Phương Chính Hoằng?

Đồ trong túi vật chứng kia rốt cuộc là cái gì?

Tiếng mấy đôi giày da bước nhanh từ xa tới gần, tất cả mọi người trên hành lang rối rít quay đầu lại để nhìn cho kỹ, chỉ có mình Nghiêm Tà là tựa như không nghe thấy gì. Mãi đến khi bước chân dừng lại trước mặt hắn, Nghiêm Tà mới ngẩng đầu lên, một người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng trước mặt hắn, bầu không khí xung quanh như lâm vào đại địch.

"Xin lỗi, đội phó Nghiêm." Người dẫn đầu giơ thẻ cảnh sát ra: "Anh biết rõ trình tự, mời anh đi theo chúng tôi."

Trên mặt mấy tên cảnh sát đầy vẻ cảnh giác, tựa như rất sợ Nghiêm Tà sẽ phản kháng bất ngờ, một tên trong số đó thậm chí còn đưa tay ra sau lưng giữ lấy còng tay.

Nhưng lo lắng của bọn họ đã không trở thành sự thật.

Nghiêm Tà liếc qua từng khuôn mặt khẩn trương kia, hơi hơi mỉm cười, đứng lên phủi vạt áo.

"Đi thôi," hắn nói.

***

Cục thành phố Kiến Ninh.

Phòng thẩm vấn có vẻ tối hơn so với bình thường. Vài tia sáng có thể tắt đi bất cứ lúc nào lọt qua khung cửa sổ bằng sắt, chiếu rọi những hạt bụi đang lơ lửng bay chầm chậm trong không khí, kéo dài cái bóng vặn vẹo của ghế thẩm vấn và đèn bàn, cái bảng trắng đã hơi hiện ra dấu vết của năm tháng trên bức tường phía đối diện viết tám chữ lớn "Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị".

Xa xa mơ hồ vang lên tiếng ồn ào huyên náo: "Anh Nghiêm của chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng cho chúng tôi đưa cốc nước nóng vào chứ............"

"Xin lỗi, chúng tôi có quy định, cho dù là ai cũng không được vào!"

"Đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là hiểu lầm, này các người.........."

Lạch cạch lạch cạch.....

Tiếng người ầm ĩ biến mất, tiếng va chạm của cánh cửa sắt vang vọng thật lâu trên hành lang trống trải, truyền tới chỗ sâu nhất trong phòng thẩm vấn.

Nghiêm Tà ngồi thẳng trên ghế, bóng tối không thể che khuất được đường nét gò má thâm thúy, kiên cường và chính trực của hắn, làn da trên sống mũi phản chiếu một tầng ánh sáng nhạt.

Không biết lại qua bao lâu, rốt cuộc cũng có hai ba tiếng bước chân từ cuối hành lang từ từ đi tới trước cửa, người canh chừng mở cửa ra, một bóng người mập mạp đầy đặn, không nhanh không chậm đón lấy cái nhìn chăm chú của Nghiêm Tà, xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.

Cục trưởng Lữ.

"Được, tôi biết rồi, tất cả ra ngoài đi."

Cục trưởng Lữ đi vào phòng, tiếp đó phân phó cho cảnh sát canh chừng, đối phương theo lời khóa cửa rời đi, ông bưng ca trà ngồi xuống cái bàn thẩm vấn đối diện, nhấc cái mí mắt rủ xuống vì nếp nhăn lên, nhìn Nghiêm Tà, nói:

"Xe của lão Phương bị phá hỏng hệ thống tăng tốc và phanh, bị thương ở đầu, trước mắt vẫn đang cấp cứu."

Đây là câu nói đầu tiên của ông ấy.

Nghiêm Tà trầm mặc thật lâu, không khí trong căn phòng chật hẹp lạnh lẽo như pha lê, bao phủ lấy hai người.

"Cuối tháng tám, vào đêm sinh nhật cậu, cậu từng gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát giao thông chặn một chiếc xe con theo dõi cậu ở phía đông Đại Lộ Công Nhân, chiếc xe đó là chiếc Hyundai Elantra màu xám bạc, kiểu dáng và đặc điểm giống với chiếc xe xảy ra tai nạn ngày hôm nay của lão Phương. Trải qua điều tra, biển số chiếc xe đêm đó theo dõi cậu là biển số bắt chước, mà biển số bị bắt chước là biển số xe của một người chỉ điểm từng được đội chống ma túy sử dụng qua trong một lần hành động."

Cục trưởng Lữ hơi ngừng lại, chậm rãi nói: "Nói cách khác, cậu biết rõ việc Phương Chính Hoằng theo dõi cậu."

Vẻ mặt của Nghiêm Tà lạnh lùng và cương nghị, nhả ra mấy chữ: "Tôi biết."

Cục trưởng Lữ gật đầu, rồi nói:

"Sáng hôm nay, tại khách sạn Tứ Hải huyện Cao Vinh, thành phố Cung Châu, có một nhân viên phục vụ trong lúc đi đưa khăn tắm, suýt chút nữa bị Phương Chính Hoằng đang kích động từ phía đối diện đâm vào. Theo như lời kể của nhân viên phục vụ, thì lúc đó cậu đang đứng trước một cửa phòng mở toang, mà lão Phương thì đang vô cùng phẫn nộ, hét lớn: 'Họ Nghiêm, tôi không hề có suy nghĩ làm hại cậu, cái đêm tay súng xảy ra chuyện tôi không có bằng chứng vắng mặt, chờ điện thoại của tôi!', có chuyện này không?"

"................" Nghiêm Tà nói: "Có."

Bên ngoài tấm kính một mặt, cục phó, chủ nhiệm, và nhân viên thẩm vấn nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lóe lên vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Cục trưởng Lữ hỏi: "Nói cách khác, mấy tiếng trước khi Phương Chính Hoằng xảy ra chuyện, cậu là người cuối cùng tiếp xúc với ông ta, còn xảy ra tranh chấp nghiêm trọng trước mặt người ngoài?"

"..................."

Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh giây lát, cục trưởng Lữ thay đổi cách hỏi: "Cậu có thể giải thích việc tại sao cậu lại xuất hiện ở huyện Cao Vinh, có mấy người đồng hành, mục đích là gì, cùng với lý do và nội dung xảy ra tranh chấp với Phương Chính Hoằng không?"

Nghiêm Tà im lặng không lên tiếng.

Sự im lặng và kháng cự cứng như đá này là tình huống mà nhân viên thẩm vấn không muốn đối mặt nhất, cũng là một trong những căn cứ quan trọng để suy đoán đối tượng bị thẩm vấn có thực sự có tội hay không.

Nói cách khác, thái độ của Nghiêm Tà quả thật đã khiến cán cân trong lòng tất cả mọi người đang nghiêng dần về phía bất lợi.

"Nghiêm Tà," cục trưởng Lữ nhìn hắn, mỗi một chữ đều có sức nặng khôn xiết, ông nói: "Cậu là một cảnh sát hình sự lão luyện hơn mười năm, tính chất sự việc bây giờ dù không thú nhận cũng có thể buộc tội, chắc là tôi không cần phải giải thích thêm nữa. Nếu cậu không chịu giải thích, việc điều tra và suy đoán của chúng tôi sẽ tương đối bất lợi đối với cậu, cậu hiểu chứ?"

Vô số ánh mắt từ bên trong ra đến bên ngoài đều đổ dồn về phía Nghiêm Tà, đến động tác mím chặt môi như lưỡi dao của hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một lúc lâu sau hắn nói: "Tôi hiểu."

"Cậu hiểu." Cục trưởng Lữ tăng thêm ngữ khí lặp lại, gật đầu: "Vậy ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết, tại sao lúc Phương Chính Hoằng xảy ra chuyện, cậu lại ở dưới lầu nhà ông ấy?"

Rõ ràng là một vấn đề rất đơn giản, nhưng Nghiêm Tà lại trầm mặc rất lâu, thân thể hắn vẫn ngồi sau bàn thẩm vấn nơi ánh mắt của mọi người tụ lại, nhưng linh hồn lại không biết đang trôi lơ lửng ở chốn nào, tựa như đang treo giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mỗi một người trong ngoài phòng thẩm vấn.

Nhân viên thẩm vấn sốt ruột.

Bên ngoài cửa kính một mặt, trán cục phó Ngụy gần như dán sát vào trên kính, gò má căng thẳng đến mức méo mó, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm.

"Không thể." Nghiêm Tà đột nhiên lên tiếng, nhưng từng chữ nhả ra từ giữa đôi môi mỏng kia đều khiến tim người rơi xuống vực sâu vô tận, hắn nói: "Tôi không thể nói cho ông biết."

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, cục phó Ngụy nhất thời đứng không vững, lảo đảo mấy bước!

Ca trà trong tay cục trưởng Lữ "Cạch" một tiếng đập mạnh xuống bàn, ngả người dựa vào ghế, thở ra một hơi.

"Nếu cậu đã biết rõ hậu quả của việc che giấu là gì, mà còn kiên quyết lựa chọn làm như vậy, thế thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa." Cục trưởng Lữ chậm rãi gật đầu, nói tiếp: "Được, được, được lắm.........Nghiêm Tà, tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, nếu cậu thực sự không muốn nói, tôi cũng hết cách. Người cuối cùng đơn độc tiếp cận chiếc xe của Phương Chính Hoằng lúc vụ tai nạn xảy ra, là cậu sao?!"

Không phải.

Nghiêm Tà im lặng như một pho tượng, quay lưng về phía tia sáng mỏng manh giữa các song sắt, trong đầu tự động hiển hiện đáp án của vấn đề này: Giang Đình.

Hắn nhắm mắt lại, qua vài giây mới trầm giọng nói: "Là tôi."

Cục trưởng Lữ bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

"Đợi đã."

Chẳng ai nghĩ tới vào lúc này Nghiêm Tà sẽ lên tiếng, bên ngoài tất cả mọi người đều sửng sốt, cục phó Ngụy đang cuống cuồng chạy ra ngoài chuẩn bị chặn đường tóm lấy cục trưởng Lữ chợt quay ngoắt người lại một góc chín mươi độ, trên khuôn mặt già nua nhất thời lóe lên tia sáng mong đợi.

Nhưng hào quang đó lập tức phai nhạt đi......

Cục trưởng Lữ quay đầu nhìn về phía bàn thẩm vấn, Nghiêm Tà hơi giương cằm lên, lúc hắn nhìn lên như vậy khuôn mặt vốn góc cạnh, cần cổ thon dài rắn chắc và bờ vai rộng của hắn đều vô cùng bắt mắt, giống như một vòng xoáy u ám ngược sáng.

Hắn hỏi: "Là chú sao?"

Ba chữ này rất nhẹ, không ai biết hắn có ý gì.

"..................Cậu hỏi tôi?"

Mí mắt cục trưởng Lữ run lên một cái, tựa như cảm thấy rất buồn cười. Ông hừ một tiếng, hỏi ngược lại giọng nói cực kỳ nghiêm nghị: "Cho dù tôi nói phải hoặc không phải, dưới tình huống khuyết thiếu bằng chứng cứ có thể tin tưởng được sao? Nghiêm Tà, cậu còn có dù chỉ là một chút xíu tố chất cơ bản của một cảnh sát hình sự nữa không?!"

Trong và ngoài phòng thẩm vấn nhất thời an tĩnh.

Lạch cạch lạch cạch, tiếng cửa sắt vang dội, cục trưởng Lữ đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi ra ngoài.

Ngụy Nghiêu xoay tại chỗ một vòng, giống như đột nhiên mất phương hướng, liếc nhìn thấy cục trưởng Lữ từ trong phòng thẩm vấn đi ra ngoài, liền vội vã nghiêng ngả nhào tới, túm chặt ông ta, nói như súng bắn liên thanh: "Lão Lữ, ông nghe tôi nói! Chuyện của Phương Chính Hoằng nhất định phải điều tra cho cẩn thận, thật sự không phải là Nghiêm Tà đâu!.............."

"Cục trưởng Lữ cục trưởng Lữ," thư ký Trương vội vã chạy tới, cắt ngang cục phó Ngụy đang đỏ mặt tía tai: "Điện thoại của cục chúng ta sắp nổ tới nơi rồi cục trưởng ơi, tỉnh ủy Lưu vừa gọi đến ba cuộc, nói là sẽ trực tiếp tới gặp ông để giải quyết vụ việc, tình hình hiện tại........"

"Không gặp."

Thư ký Trương: "Hả?"

Giọng điệu của cục trưởng Lữ không hề dao động, nhưng khuôn mặt trắng trẻo mập mạp và phúc hậu như Phật Di Lặc lại tựa như sinh ra biến hóa, từ Bồ Tát khép hờ biến thành Kim Cang trừng mắt, khiến trong lòng những người đang nhìn ông đều cảm thấy sợ hãi.

"Không gặp." Ông bình tĩnh lặp lại giữa sự im lặng tĩnh mịch của thư ký Trương, cục phó Ngụy và những người còn lại, "Từ giờ trở đi, đồ ăn thức uống của Nghiêm Tà đều do tôi tự mình cắt cử người đưa tới, bất kể ai muốn tới thăm cũng phải được tôi ký tên và phê duyệt. Trước khi vụ án được điều tra rõ, cho dù là chủ tịch tỉnh tới cũng đừng mong gặp được."

Xung quanh lặng ngắt như tờ, cục trưởng Lữ đảo mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói:

"Ai cũng không được phép bước vào cửa sắt của phòng thẩm vấn nửa bước!"

***

Đêm hôm đó.

Một chiếc Toyota màu đỏ chạy qua cổng lớn phồn hoa của KTV Bất Dạ Cung, rẽ vào hẻm nhỏ, sau đó dừng lại ở đầu hẻm cách cửa sau không xa.

Một cô gái trẻ tuổi mặc áo Hoodie có mũ, quần Jean và giày thể thao trắng vội vã xuống xe, xách túi xách chạy qua con đường nhỏ mờ tối. Phía trước mơ hồ có chút ánh sáng hắt ra từ cửa sau KTV, Dương Mị khoác chiếc túi xách nhỏ bằng lông thú, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, vui mừng khôn xiết: "Tiểu Hàn!"

"Chị Mị Mị!"

Cô gái trẻ vén cái mũ trùm đầu lên, lộ ra gương mặt mộc trẻ trung nôn nóng, chính là Hàn Tiểu Mai mà Dương Mị đã đợi cả buổi tối.

"Cục trưởng Lữ nói vậy thật hả?"

Khu làm việc trên lầu KTV, Hàn Tiểu Mai đói rã người, vừa ngoạm một miếng Hamburger lớn vừa gật đầu: "Ừm ừm ừm........" Dương Mị vội vàng khui chai Coca cho cô, Hàn Tiểu Mai lập tức ngửa đầu tu ừng ực, cuối cùng cũng tranh thủ mở miệng.

"Vâng, ông ấy nói vậy đó, hiện tại đã truyền khắp cục rồi. Vì chuyện này mà ông Lưu tỉnh ủy còn đích thân xuống cục bọn em cơ, kết quả bị cục trưởng Lữ ngăn lại không cho gặp, nói anh Nghiêm là nghi phạm ở mức độ cao, thân phận nhạy cảm lại có bối cảnh, ai gặp cũng có khả năng cản trở.......Ợ! Cản trở công bằng tư pháp!"

"...........Ông ta làm vậy là có ý gì," Dương Mị kinh ngạc khó hiểu, "Sao cứ như đang đề phòng kẻ muốn mạng Nghiêm Tà vậy?"

Hàn Tiểu Mai nhét Hamburger vào đầy miệng nhún vai.

Hai người đi tới cửa phòng xép, Dương Mị gõ cửa: "Anh Giang?"

"Vào đi."

Trước mặt vị cố vấn Lục vừa trẻ tuổi vừa dịu dàng này Hàn Tiểu Mai không dám suồng sã, theo bản năng rướn cổ nuốt miếng Hamburger trong miệng xuống, rụt rè theo Dương Mị đi vào phòng. Trong phòng, Giang Đình đang đứng dưới ngọn đèn bàn, trên bàn bày đầy đồ, đến gần mới thấy rõ là mấy mấy tấm thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng, di động mới và thẻ sim tất cả đều khác nhau..............

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của Hàn Tiểu Mai, Dương Mị cười khổ giải thích: "Tất cả đều do anh Giang chuẩn bị từ mấy năm trước, đề phòng có ngày gặp bất trắc."

Hàn Tiểu Mai líu lưỡi không nói nên lời, nghĩ thầm chẳng trách lúc nãy không gọi được cho cố vấn Lục, thì ra ngay lúc phó đội trưởng Nghiêm vừa xảy ra chuyện y đã đổi một loạt cả di động lẫn thẻ sim, cái gọi là cẩn thận ở cấp bậc chuyên nghiệp, cũng chỉ đến thế này thôi.

Giang Đình không nói gì, đeo găng tay, lôi cái quần cũ màu xanh đậm - manh mối mấu chốt mà Phương Chính Hoằng lưu lại đặt trên tấm vải nylon rồi cẩn thận xem xét kiểm tra.

"Không tìm được gì hết." Giây lát sau Giang Đình niết qua đường chỉ cuối cùng, nói: "Không có giấy tờ, chữ viết, không có vết may chồng hay mùi gì khác thường, cũng không có bất kỳ dấu vết nào có thể giám định bằng mắt thường. Nếu Phương Chính Hoằng đã nhận định đây là manh mối mấu chốt thì nhất định có lý do của anh ta, tốt nhất vẫn nên gửi đi làm giám định dấu vết và phân tích lý hóa chuyên nghiệp."

Dương Mị chỉ chỉ gian ngoài, hỏi dò: "Vậy để tên họ Tề kia mang về Cung Châu giao cho đội kỹ thuật của bọn họ?"

Giang Đình lắc đầu, "Không kịp, hơn nữa anh cũng không thể để vật chứng rời khỏi tầm mắt. Hàn Tiểu Mai?"

Hàn Tiểu Mai lập tức đứng nghiêm: "Có có có!"

"Em có quen bạn học nào làm bên phía kỹ thuật ở đồn công an không?"

Hàn Tiểu Mai gật đầu như gà mổ thóc bày tỏ có có có.

"Lập tức liên hệ với đối phương, sáng sớm ngày mai lập tức đưa đi giám định, anh sẽ đích thân đi theo."

Hàn Tiểu Mai nghĩ thầm anh hình như không biết tỷ lệ nam nữ ở trường cảnh sát bọn em bây giờ rồi, anh có đi theo hay không không quan trọng, nhưng chị Mị Mị thì khác nhé, chị ấy mà đi sẽ mang đến sự khích lệ và cổ vũ to lớn cho mấy bạn học của em đó..........

Giang Đình cởi găng tay ra, nặng nề xoa mặt. Mãi đến lúc này, anh mới để lộ ra chút mệt mỏi, ngồi bên mép giường, ngẩng đầu hỏi Hàn Tiểu Mai: "Anh Nghiêm của mấy đứa sao rồi?"

Câu hỏi của anh nghe có vẻ như thờ ơ, nhưng chẳng biết tại sao, Hàn Tiểu Mai chợt có cảm giác, sau khi hỏi xong toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung trên người mình.

"Tình huống của đội phó Nghiêm..............Chắc vẫn ổn," Hàn Tiểu Mai bối rối thuật lại một lần nữa thông tin vừa nói với Dương Mị lúc nãy, dè dặt nhìn Giang Đình: "Tuy hướng gió hiện tại có hơi bất lợi đối với Nghiêm đội, nhưng mọi người đều tin tưởng anh ấy không phải người sẽ làm chuyện tổn thương đội trưởng Phương. Hơn nữa, ai biết chiếc xe của đội trưởng Phương bị động tay động chân lúc nào, cũng không thể vì lúc vụ án xảy ra phó đội trưởng Nghiêm vừa vặn ở hiện trường, thì có thể vu khống cho anh ấy là hung thủ được, đúng không? Đúng là quá đáng! Quá vô lý!"

Hàn Tiểu Mai phẫn nộ, Giang Đình gật đầu: "Vậy tối nay hắn ăn gì?"

"Hả?"

Giang Đình lặp lại: "Tối nay hắn ăn gì?"

".............." Hàn Tiểu Mai nói: "..........Bánh, bánh bao với trứng luộc..........."

Giang Đình nhắm mắt lại, trên khuôn mặt bình thản hời hợt của anh cất chứa cảm xúc sâu xa nào đó, anh vùi mặt vào lòng bàn tay. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã lại khôi phục được vẻ tỉnh táo kiên định không chút sơ hở, như thể khoảnh khắc yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Biết rồi." Anh nói, "Tối nay ngủ lại đây đi, sáng mai lên đường đi gặp bạn học của em."

Hàn Tiểu Mai trợn tròn mắt, thầm nói cái gì? Em mất công dò hỏi một đống tin tức tình báo, còn chuẩn bị cả một bài diễn thuyết an ủi các kiểu, soạn sẵn một lô một lốc trong đầu, kết quả anh chỉ hỏi đội phó Nghiêm buổi tối ăn gì? Tin tưởng em thêm chút nữa đi mà!

Dương Mị vẫn còn hơi lo lắng: "Anh Giang, anh không sao chứ?"

Dù không muốn thừa nhận, nhưng lý trí đã khiến cô nhận ra một điều, từ sau khi Nghiêm Tà gặp chuyện thì trạng thái của anh Giang quả thực đã thay đổi, các bước điều tra của anh ấy vẫn tỉ mỉ như mọi khi, sự trấn định, bình tĩnh, và chuyên nghiệp cũng không có gì khác thường, nhưng tâm tình hoặc là nói khí tràng quanh người đã xảy ra biến hóa khiến người khác kinh hãi.

Giang Đình đứng lên nói: "Không sao, anh thì có thể có chuyện gì được."

Dương Mị lo âu muốn nói lại thôi.

"Đi ngủ đi." Giang Đình nhàn nhạt nói, "Nếu phương hướng suy đoán của anh không sai, thì chúng ta đang cách hung thủ rất gần rồi."

Dương Mị cho rằng Giang Đình sẽ trắng đêm không ngủ, nào ngờ sau đó lúc cô không yên tâm tới gõ cửa, lại phát hiện Giang Đình đã tắt đèn.

"Ngủ rồi?" Cô nghĩ thầm, đồng thời khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cũng rồi, cũng tốt, anh ấy nên nghỉ ngơi nhiều chút............"

Ngoài cửa sổ mưa gió vần vũ, gió bắc rít gào thổi qua cửa sổ, đêm đen kéo dài vô tận.

Cô không biết, giờ phút này Giang Đình đang nằm trong bóng tối, trợn mắt nhìn khoảng không trôi nổi như sông dài. Anh như bị cô lập khỏi thế giới này, mối quan hệ và liên kết duy nhất đã bị đứt đoạn, ngay cả cảm nhận của anh đối với thế giới bên ngoài cũng dần bị phai mờ.

Giang Đình giơ tay chạm vào bên cạnh mình, đầu ngón tay lập tức đụng phải ga giường trống không lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau anh mới nằm thẳng lại ngửa đầu lên, nhắm mắt, khe khẽ thở dài.

***

Thực ra để bạn học ở trường cảnh sát của Hàn Tiểu Mai hỗ trợ không phải là thượng sách, thứ nhất, chỉ cần ở trong phạm vi hệ thống công an Kiến Ninh, kiểm nghiệm vật chứng chắc chắn sẽ lưu lại ghi chép, cũng chính là lưu lại đầu mối để truy tra; thứ hai, Hàn Tiểu Mai dù sao cũng vừa mới tốt nghiệp, bạn học của cô cũng là tay mơ, tuyệt đối không thể có được kỹ thuật chuyên nghiệp xuất hóa nhập thần như chủ nhiệm Hoàng Hưng của cục thành phố được.

Nhưng chuyện đã tới bước này, tất thảy đòi hỏi phải nhanh, nhân mạch của Hàn Tiểu Mai quả thực là đường tắt duy nhất mà Giang Đình có thể nhờ cậy vào lúc này.

Người anh em tốt nhất của Hàn Tiểu Mai lúc còn đi học, đồng hương kiêm bạn cùng trường của cô được phân đến trung đội kỹ thuật ở đồn công an trực thuộc phân cục Phú Dương, thằng nhóc sáng sớm nhận được cái quần này, khó xứ bày tỏ sớm nhất cũng phải hai hôm nữa mới có kết quả. Đến trưa sau khi được ăn bữa cơm do chị gái xinh đẹp Dương Mị mời, tên nhóc đó mới bày tỏ bản thân đột nhiên phấn khích dấy lên nhiệt huyết đối với công việc và cuộc sống, rốt cuộc cũng hì hà hì hục đưa ra được kết quả phân tích trước khi hết giờ làm, nghi ngờ hỏi Hàn Tiểu Mai: "Mà rốt cuộc là vụ án gì thế, bà chắc chắn không cầm nhầm vật cần hóa nghiệm chứ?"

Hàn Tiểu Mai chột dạ: "Không........Không đâu?"

"Đây chỉ là một cái quần bình thường thôi, tôi đã tất cả các xét nghiệm mà tớ có thể nghĩ ra rồi, phản ứng vết máu, dấu vết khói thuốc súng, làm hóa nghiệm chất độc cũng không thấy có gì bất thường, đại khái chỉ có thể phân tích ra thói quen vệ sinh của người này tương đối bình thường, ngoài ra trong đường may vướng mấy sợi lông chó. Trời ạ, bà lấy nhầm vật chứng rồi đúng không, nếu không sao bà không đưa đến cục thành phố, lại cầm tới giao cho tôi kiểm nghiệm? Bà tiêu đời rồi Hàn Tiểu Mai! Bà sắp bị cục thành phố trả hàng rồi đấy!"

Hàn Tiểu Mai khóc không ra nước mắt, nói: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi nha."

Tuy nói vậy, nhưng Hàn Tiểu Mai vẫn nghi ngờ chụp lại bản báo cáo phân tích gửi vào di động của Dương Mị, giây lát sau di động của cô đổ chuông, người gọi tới là Dương Mị, kết quả lúc bắt máy lại là giọng nói của Giang Đình đổ ập tới: "Tất cả kết quả phân tích chỉ có nhiêu đây?"

Hàn Tiểu Mai đứng trên đường lớn trước cửa đồn công an, xung quanh là tiếng còi xe cộ và tiếng ồn ào huyên náo của người đi đường liên tục không ngừng, cô che ống nghe lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Gần như có thể chắc chắn bữa ăn cuối cùng lúc đội trưởng Phương mặc cái quần này là bánh kẹp thịt (1), gần nhà có thể có mấy con chó hoang, thói quen vệ sinh không tốt lắm! Bây giờ phải làm gì đây?!"

(1)Bánh kẹp thịt - Roujiamo - bánh kẹp thịt Thiểm Tây hay còn được gọi là Hamburger Trung Quốc. Loại bánh này khá nổi tiếng.

Tâm tư của Hàn Tiểu Mai hoàn toàn bị bao phủ trong sự tuyệt vọng, cô không thể tưởng tượng nổi nếu mình rơi vào hoàn cảnh này, còn có tâm tư để phân tích căn nguyên từ bánh kẹp thịt và chó hoang hay không, sẽ lo lắng và bất lực đến thế nào.

"Anh biết rồi."

"À vâng, hả?" Hàn Tiểu Mai nghĩ thầm anh biết? Biết cái gì?

"Anh phải ra ngoài một chuyến, nhớ giữ liên lạc."

"Anh muốn.......A lô? A lô?"

Giang Đình cúp máy, đặt di động xuống, xoay người cầm lấy áo khác, chìa khóa xe, mang giày vào rồi đi thẳng xuống lầu. Dương Mị thất kinh đuổi theo, lớn tiếng gọi: "Anh Giang, anh muốn đi đâu? Em đi với anh!"

"Anh đi ngoại tỉnh." Giang Đình đẩy cửa ra: "Suy nghĩ của Phương Chính Hoằng rất đúng, hiện tại chỉ cần một bước nghiệm chứng cuối cùng, là gần như có thể chắc chắn đáp án."

"Thế thế thế anh chờ em chút! Em không trang điểm nữa, chúng ta đi luôn!"

Dương Mị lao đi thay quần áo, nhưng sau đó mọi động tác của cô bị đình chỉ bởi một câu nói của Giang Đình: "Không, đừng đi theo."

Dương Mị sửng sốt.

Giang Đình đứng trước cửa quay đầu lại, một bên mặt như hòa vào sắc trời đầu đông ảm đạm, bình tĩnh nói: "Nguy hiểm đối với em có thể sẽ tương đối lớn."

Dương Mị có vắt hết óc cũng không nghĩ ra Giang Đình đã nhìn ra cái gì từ trong mấy trang báo cáo phân tích ngắn ngủi kia. Buổi tối Hàn Tiểu Mai tới KTV, hai cô gái mặt ủ mày ê ngồi chống đầu gối, trong lòng chất chứa lo âu thấp thỏm.

Nghiêm Tà ở trong phòng giam cục thành phố có an toàn không?

Giang Đình chạy xe suốt đêm đi đâu?

Thực ra không chỉ có Dương Mị và Hàn Tiểu Mai, trong thành phố Kiến Ninh rộng lớn, còn có rất nhiều người trằn trọc trở mình, trắng đêm khó ngủ giống hai cô. Mãi cho đến lúc chân trời phía đông chậm rãi chuyển sang sắc xanh, Dương Mị mới mơ hồ chợp mắt được mấy tiếng đột nhiên bị tiếng chuông đánh thức, cô bật dậy cầm lấy điện thoại di động............

Sáu giờ rưỡi sáng, một tin nhắn chưa đọc gửi tới từ dãy số mới của Giang Đình, tin nhắn chỉ có vài từ ngắn ngủi:

"Anh biết hắn là ai."