Phá Vân 1

Chương 106




Chương 106

Edit: Sabi

Rào rào rào...............

Phòng tắm trong khách sạn, nước ấm từ trên đỉnh đầu dội xuống, từ đường cong rắn chắc chảy xuống bả vai, dội qua vô số vết thương chồng chất sau lưng, rửa sạch vết máu.

"Shh......" Nghiêm Tà không ngừng hít vào, có mấy vết thương do mảnh kính vỡ cứa vào khá sâu, lúc Adrenalin phụt ra thì không cảm thấy gì, đến lúc thả lỏng mới thật sự đau thấu xương.

Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Đình đi vào, trên tay là hộp thuốc và một chiếc chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn.

"Không sao chứ?" Giang Đình hỏi.

Nghiêm Tà thò đầu ra, hắt cằm, giọng nói bực bội vọng ra từ phòng tắm bằng kính: "Hai người kia đâu?"

"Ở bên ngoài."

Bọn họ đang nói đến Dương Mị và Tề Tư Hạo. Sau khi trốn khỏi hộp đêm, Giang Đình dùng thẻ căn cước của Dương Mị tìm một nơi nghỉ chân tạm thời, nghỉ ngơi bổ sung sức lực, chuẩn bị cho bước tiếp theo, sau đó sẽ hỏi han Tề Tư Hạo thật cẩn thận.

Thân thể cao ngất trần truồng của Nghiêm Tà như ẩn như hiện giữa làn hơi nước, hắn giang tay đè lên tấm kính, nhìn Giang Đình chằm chằm, híp mắt uy hiếp: "Em vào đây làm gì? Muốn xoạc?"

Giang Đình nhàn nhã dựa lưng vào tấm kính, nháy mắt pha trò: "Anh vẫn còn xoạc được? Chưa bị J Rô đá liệt hả?"

Nghiêm Tà "Hừ" một tiếng, nhìn anh nhếch khóe miệng, sau đó đóng vòi nước, tùy tiện rút khăn lông lau tóc, đẩy cửa phòng tắm ra, vẻ mặt xấu xa đi về phía Giang Đình.

"......................" Giang Đình nhướn mày, lui về phía sau nửa bước: "Xem ra J Rô không được việc rồi."

Anh đang định thoát ra, đã bị Nghiêm Tà ngang ngược ấn vào bệ kính, cơ thể và hai cánh tay tạo thành một nhà tù kín kẽ, hơi cúi đầu sát bên tai anh, khàn khàn nói: "Cái loại tốt mã giẻ cùi kia, em không tới thì sớm muộn gì tôi cũng giết chết gã. Đừng động, hôn một cái, để tôi làm................."

Giang Đình hạ giọng: "Làm gì mà làm, còn bôi thuốc không?"

"Bôi chứ bôi chứ, cơ mà để tôi lên trước." Nghiêm Tà bất giác siết chặt vòng vây: "Để tôi phổ cập khoa học cho em, em biết tại sao thời cổ đại binh lính sau khi đánh giặc xong đều phải cướp đàn bà không? Vì chuyên gia đã nói sau khi đánh nhau xong thì phải xoạc, xoạc xong mới có ích cho thân thể khỏe mạnh................Chúng ta nên nghe theo lời khuyên của chuyên gia, đừng động!"

Âm thanh sột soạt của nụ hôn và ma sát tràn ngập trong căn phòng tắm trống trải, tiếng vọng làm cho động tĩnh nhỏ nhất cũng trở nên đặc biệt rõ ràng. Không biết qua bao lâu, Giang Đình rốt cuộc phun ra hai chữ trầm thấp: "......Nghiêm Tà..........."

Cốc cốc cốc!

"Anh Giang......" Cửa phòng tắm bị gõ mấy cái, Dương Mị ở bên ngoài lớn tiếng: "Tên họ Tề muốn đặt bữa ăn của khách sạn..............!"

Giang Đình dùng lực đẩy Nghiêm Tà ra, nói với ra: "Em đặt đi, đừng để gã ta tiếp xúc với người phục vụ!"

Dương Mị nhận lệnh, bịch bịch bịch chạy đi.

Nghiêm Tà còn chưa thỏa mãn, không khỏi tiếc nuối nhìn khuôn mặt vô cảm của Giang Đình, lỗ tai anh đỏ lên, đang nhanh chóng cài lại cúc áo sơ mi.

"Năm carat của Dương Mị co lại thành bốn carat," kim chủ Nghiêm tuyên bố.

Giang Đình dở khóc dở cười, đá cái ghế trước bàn trang điểm về phía Nghiêm Tà, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó mở hộp thuốc ra bôi thuốc cho hắn.

Nghiêm Tà hậm hực nhìn mình trong gương, nửa người trên rắn chắc của hắn đếm sơ sơ thì có khoảng hai mươi vết thương lớn nhỏ khác nhau, mái tóc ngắn ẩm ướt đặc biệt đen nhánh, trên trán rỉ ra hơi nước màu đỏ, được Giang Đình dùng rượu tỉ mỉ lau sạch.

"Tên A Kiệt đó rốt cuộc đã chết chưa?"

"Không biết." Giang Đình tập trung tinh thần rắc thuốc bột Vân Nam lên, dừng một chút lại nói: "Lúc ấy hình như không có máu."

"Vãi, bắn không trúng?"

"Chắc thế, cũng có thể là mặc áo chống đạn."

Nghiêm Tà bất mãn: "Chu choa, tiếc mạng ghê vậy."

"Anh cho rằng ai cũng giống anh hả," đáy mắt Giang Đình hiện ra vẻ chế nhạo, sau đó đổi đề tài: "Tề Tư Hạo vừa khai báo, anh ta nói tối nay đến hộp đêm vốn là muốn bàn bạc với chủ nhiệm Lưu của phòng công chứng tỉnh, thảo luận về việc đưa thêm một ít lô hàng nữa ra ngoài. Nửa buổi ra ngoài đi vệ sinh, không nghĩ tới lúc quay lại tên họ Lưu đang bị giết, sau đó anh ta bị đưa đến hầm rượu dưới lòng đất, gặp được A Kiệt, anh ta cũng biết rõ nếu không phải chúng ta tới kịp, đoán chắc hiện tại mình đã chết."

Nghiêm Tà không tin: "K Bích thật sự muốn giết anh ta?"

"Tất nhiên là không rồi, muốn lôi kéo thì đúng hơn, nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa."

"Vậy bây giờ anh ta có bằng lòng hợp tác với chúng ta không?"

"Ý của anh là sao?" Giang Đình bôi thuốc lên tất cả mấy vết thương sâu hơn trên trán, sau cùng lấy băng gạc đắp thuốc lên, nhìn Nghiêm Tà trong gương cười: "Anh ta hợp tác với người khác trộm bán ma túy đợi tiêu hủy ra ngoài, nếu như bị truyền ra không chỉ sự nghiệp tiêu tan, mà còn phải ngồi tù, đồng thời phía K Bích lại muốn mạng của anh ta, hai đầu đều là ngõ cụt, trừ hợp tác với chúng ta thì còn có cách nào khác nữa?"

Hai người nhìn nhau trong gương, ánh sáng màu cam ấm áp trong phòng tắm của khách sạn chiếu vào mắt Giang Đình, giống như viên minh châu dịu dàng lấp lánh ánh nước. Đội trưởng Giang nghiêm khắc kiên cường, tác phong cương liệt cứng rắn tựa như bị nhiệt độ nào đó hòa tan từ trong ra ngoài, đến khuôn mặt hiếm khi bộc lộ cảm xúc cũng không thể che đậy được vẻ mặt dịu dàng và trẻ trung.

"..................." Nghiêm Tà há miệng, đột nhiên kéo tay y nói: "Em hôn tôi đi."

"Làm gì?"

"Chỉ hôn một cái thôi."

Giang Đình quay đầu nhìn cửa phòng tắm, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn lên miếng băng gạc tản ra mùi thuốc trên trán Nghiêm Tà, thấp giọng nói: "Lần sau không được liều mạng như vậy nữa, nếu anh xảy ra chuyện gì, anh muốn khiến tôi.........."

Anh dừng lại, không nói thêm gì nữa, nhưng Nghiêm Tà lại quấn lấy anh không buông: "Khiến em làm sao?"

Giang Đình nhướng mày không lên tiếng.

"Khiến em làm sao cơ? Goá chồng?" Nghiêm Tà vươn tay kéo y ôm vào trong lòng, không kiềm chế được cọ xát không ngừng, thở dài một hơi nóng bỏng, thì thầm: "Má nó, tên họ Tề đúng là kỳ đà cản mũi, nếu không có gã ông đây hiện tại nhất định sẽ.............."

Giang Đình không khỏi buồn cười, hỏi: "Chim lửa của anh khôi phục rồi?"

"Chim lửa đã biến thành J-31(1) rồi, không tin em thử lái đi?"

(1)Máy bay phản lực thế hệ thứ 5.

Cộc cộc cộc!

Cửa phòng tắm lần nữa bị gõ, Dương Mị ở ngoài gân giọng hét lớn: "Đồ ăn tới rồi! Anh Giang, anh vào bôi thuốc sao lâu vậy? Họ Nghiêm kia, anh rốt cuộc đang làm gì? Anh đừng có mà quá đáng!"

Nghiêm Tà giận tím mặt hét: "Bốn carat của cô bây giờ biến thành ba carat!!"

Giang Đình bật cười, xách áo choàng tắm lên ném vào ngực Nghiêm Tà, giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho hắn đừng kích động: "Bồi dưỡng cho tốt, trở về lại lái thử J-31 của anh............"

Nghiêm Tà bất mãn hừ hừ, nhưng cũng không còn cách nào khác, căm hận khoác áo choàng tắm lên đi ra ngoài.

Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng mà Tề Tư Hạo như già đi mấy tuổi, nhai cơm như nhai sáp, bộ dạng lơ đễnh.

"Di động của đội trưởng Tề đổ chuông hơn mười lần rồi," Dương Mị chỉ chỉ lên bàn trà, "Em bảo anh ta nhận mà anh ta không dám."

Nghiêm Tà xua Dương Mị lại góc ghế sô pha như đuổi gà, mình thì đặt mông ngồi xuống, cầm hộp cơm khách sạn đưa tới không nói không rằng bắt đầu ăn như hổ đói, còn múc một muỗng đút cho Giang Đình, Giang Đình khoát tay từ chối, cầm di động lên nhìn, nói: "Hộp đêm bị cháy nằm trong khu vực quản lý của đội một, chắc chắn là muốn báo cáo với đội trưởng Tề."

Vừa nói anh vừa liếc Tề Tư Hạo, đáy mắt mang theo ý cười như có như không: "Sao anh lại không nhận?"

Tề Tư Hạo mấp máy miệng, cuối cùng khó khăn cất tiếng: "..........Sao anh không chết?"

Giang Đình nhẹ nhàng ném trả di động lại cho anh ta, hỏi ngược lại: "Tôi chết, hôm nay ai tới cứu anh?"

Tề Tư Hạo đặt đũa xuống, hoàn toàn nuốt không trôi: "Sao anh lại cứu tôi, rốt cuộc muốn tôi làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không phải người đầu têu chuyện này, tôi chẳng qua chỉ nhúng một chân vào thuận tiện kiếm chút thu nhập thêm mà thôi, các anh có hỏi thêm nữa tôi cũng không biết..............."

"Chẳng ai hứng thú với chuyện xấu của anh cả, thay vì lo lắng bị chúng tôi uy hiếp lợi dụng, không bằng suy nghĩ xem bước kế tiếp K Bích sẽ làm gì thì đi."

"K Bích?" Tề Tư Hạo nghi hoặc hỏi.

Nghiêm Tà và Dương Mị không hẹn mà cùng đỡ trán, nghĩ thầm thằng cha họ Tề này đúng là người tài cao gan lớn, cái gì cũng không biết còn dám xuống nước mò tiền...............

Giang Đình kéo một chiếc ghế ra, ngồi đối diện với Tề Tư Hạo, gằn từng chữ: "K Bích là tội phạm ma túy."

Anh ngừng lại, nhìn vào đôi mắt giăng đầy tơ máu của Tề Tư Hạo, con ngươi không nhịn được run rẩy, chậm rãi lắc đầu nói: "Không, tội phạm ma túy cũng không chính xác, hắn là trùm buôn ma túy xuất khẩu hợp chất Fentanyl kiểu mới sang Đông Nam Á với thời gian lâu nhất, số lượng lớn nhất."

"...................." Môi Tề Tư Hạo run run, không biết qua bao lâu, anh ta mới lẩm bẩm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng: "Hắn không thể giết chết tôi dễ dàng như vậy, không thể dễ dàng như vậy được.........Tôi dù gì cũng là đội trưởng, không đến mức sẽ...........Sẽ..........Không rõ ràng.........."

Đúng lúc này tiếng rù rù vang lên, là di động của Tề Tư Hạo. Giang Đình cầm di động lên liếc qua, đưa cho Tề Tư hạo, ra hiệu cho gã: "Nhận đi, đội trưởng chi đội không thể biến mất quá lâu."

Kỳ thực Tề Tư Hạo vẫn luôn có một loại sợ hãi và phục tùng đã ăn sâu vào trong xương tủy đối với Giang Đình, có lẽ đến chính anh ta cũng chưa chắc đã phát hiện ra, đang lúc không biết làm sao, đã theo bản năng nhận điện thoại: "A lô?"

"Đội trưởng Tề đội trưởng Tề, trời ơi sao anh không nghe điện thoại thế? Hộp đêm Kim Huy xảy ra hỏa hoạn, chết ba người đàn ông, cấp trên của phân cục đang hỏi này!"

"A hả?" Tề Tư Hạo khô khốc nói, "Chết ba người."

"Một trong số đó là chủ nhiệm Lưu của phòng công chứng tỉnh chúng ta, em nghe người của phân cục nói là bị thiêu chết lúc hỗ trợ chữa cháy. Ài, anh nói xem chuyện này, chuyện này.............Đội chúng ta vừa phong tỏa hiện trường, phân cục nói sáng sớm sẽ cử người xuống hỗ trợ chúng ta điều tra nguyên nhân vụ cháy và các nguy cơ cháy tiềm ẩn. Em tranh thủ thông báo với anh một tiếng, sáng mai tám giờ............."

Bên kia điện thoại vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng Tề Tư Hạo đã không còn nghe thấy gì nữa.

Gã buông tay, cạch một tiếng, điện thoại còn đang trong cuộc trò chuyện rơi xuống bàn trà, chợt bị Giang Đình cúp máy.

Âm thanh hơi ngừng, trong phòng khôi phục sự an tĩnh, một lúc lâu sau Tề Tư Hạo mới lặp lại như bệnh thần kinh: "Hỗ trợ chữa cháy...............Hỗ trợ chữa cháy?!"

"Một xác chết trong phòng bao tầng hai bị hạ độc bằng Heroin tinh khiết, cũng có thể 'sống sót' biến thành anh hùng xả thân chữa cháy, còn anh chắc chắn cũng có thể là đội trưởng 'Anh dũng hy sinh' trong lúc thi hành nhiệm vụ nào đó. Lão Tề," Giang Đình vươn tay túm lấy gương mặt nhợt nhạt tái xanh của Tề Tư Hạo, khiến anh ta không thể không nhìn thẳng vào mắt mình: "Anh nhìn tôi, anh cho rằng vị trí đội trưởng này anh ngồi vững vàng hơn so với tôi sao? Tôi cũng có thể biến thành hắc cảnh sợ tội hy sinh vì nhiệm vụ, sao anh lại không thể?"

Tầm mắt tan rã của Tề Tư Hạo cuối cùng cũng dần dần tập trung lại, đầy khủng hoảng và sợ hãi; mà ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của Giang Đình đâm sâu vào mắt anh ta, tựa như có thể xuyên thấu đầu óc hỗn loạn, nắm giữ dây thần kinh cuối cùng sắp đứt phựt của anh ta.

Tề Tư Hạo sụp đổ:

"Sao lại là tôi? Tại sao?! Tôi chẳng qua chỉ ký tên thôi, cũng không nhận được bao nhiêu tiền............."

"Chỉ cần đụng chạm đến chuẩn mực của pháp luật‌, cho dù chỉ vượt qua một bước cũng không khác mười ngàn bước là bao. Đối với tội phạm là vậy, đối với cảnh sát phụ trách chấp pháp cũng là vậy." Giang Đình bình tĩnh nhìn anh ta, nói: "Anh vốn có thể về hưu với tư cách là một chỉ huy cấp Sở hưởng thụ tuổi già, nhưng nếu bảo hổ lột da(2), sẽ hoàn toàn phá hủy nửa đời sau của anh."

(2) Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định sẽ thất bại.

"...................."

Hai tay Tề Tư Hạo cào cào trên ống quần, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, tất cả móng tay đều đổi màu. Khoảng mấy phút sau, cuối cùng anh ta vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay ẩm ướt, nặng nề lau mặt mình như phát tiết, ngẩng đầu hỏi:

"Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ?"

Giang Đình nhìn Nghiêm Tà gật đầu.

Nghiêm Tà đứng dậy đi vào phòng ngủ khách sạn, trong phòng vọng ra tiếng chốt két sắt của khách sạn bị‎‎ mở ra, chốc lát sau hắn đi ra, ném một túi tài liệu xuống trước mặt Tề Tư Hạo.

"Dữ liệu về rãnh nòng súng này là một trong những bằng chứng quan trọng có thể dùng để đưa K Bích ra trước công lý." Ngón tay của Giang Đình gõ gõ lên túi hồ sơ, nặng nề nói: "Tôi muốn biết nó đến từ khẩu súng của người nào trong hệ thống Cung Châu."

***

Sáng hôm sau.

"Đội trưởng Tề."

"Chào buổi sáng, đội trưởng Tề!"

.........

Qua một đêm áo sơ mi của Tề Tư hạo đã nhăn nhúm, anh ta kẹp chặt cái cặp táp, lơ đễnh gật đầu, nhanh chóng đi vào phòng làm việc của đội trưởng, lạch cạch đóng cửa lại.

Cho đến lúc tiến vào phòng làm việc quen thuộc của mình, anh ta mới mơ hồ lấy được chút cảm giác an toàn, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta thả cái cặp xuống, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ ra định mở nắp ra uống, đột nhiên ngừng lại, lo lắng nhét chai nước kia lại tủ.

Có khả năng bị người hạ độc thì sao? Anh ta nghĩ.

Dù sau thì đó cũng là cách mà lão Lưu, người "hy sinh lúc hỗ trợ chữa cháy" bị giết.

Vừa nghĩ tới lúc lão Lưu bị giết mình ở ngay bên cạnh trơ mắt nhìn, Tề Tư Hạo như kiến bò trên chảo nóng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài cũng khiến cho anh ta bực dọc phiền muộn. Anh ta thậm chí còn bắt đầu hối hận tại sao hôm nay lại không xin nghỉ, mà dựa theo đội trưởng Giang - không, trước mệnh lệnh của đội trưởng Giang, ngoan ngoãn tới Cục, còn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Tên họ Giang sao lại chưa chết? Theo lý mà nói thì người bọn tội phạm ma túy muốn giết nhất rõ ràng là anh ta.

Từ tối qua cho đến sáng nay, trong lòng Tề Tư Hạo không tự chủ được toát ra lần thứ một trăm cái suy nghĩ này.

Reng reng reng.......!

Tề Tư Hạo sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại như lâm đại dịch, chấm đỏ trên máy bàn nội bộ đang nhấp nháy, là điện thoại của "Đội trinh sát kỹ thuật".

".......A lô?"

"Đội trưởng Tề, đã có kết quả về rãnh nòng súng mà sáng nay anh gửi tới, anh có muốn sang đây xem qua không?"

Tề Tư Hạo không kịp chờ đợi vọt thẳng vào phòng làm việc của đội trinh sát kỹ thuật, lúc vào cửa còn suýt làm đổ tách trà của cậu cảnh sát thực tập, bị mấy giọt nước nóng bắn lên áo sơ mi. Cậu cảnh sát thực tập nhất thời kêu một tiếng "Ối", sau đó hoảng hốt vội xin lỗi, nhưng đến tâm tư dừng lại cũng không có, gã vội vàng lau qua loa rồi bước ra ngoài.

"Đội trưởng Tề làm gì mà gấp thế," cậu kỹ trinh ngồi trước máy vi tinh giữa phòng làm việc cười nói: "Đang yên đang lành sao anh lại muốn đối chiếu rãnh nòng súng này, có vụ án gì hả?"

"À, án cũ thôi." Tề Tư Hạo không muốn nói nhiều, khoát tay đáp qua loa lấy lệ: "............Có kết quả rồi? Rốt cuộc là súng của ai?"

Nhân viên kỹ thuật đẩy màn hình về phía gã, nói: "Anh tự xem đi."

Màn hình âm u phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của Tề Tư Hạo, hắn đọc lướt nhanh như gió, đồng tử chậm rãi mở to.

***

Giang Đình đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nửa khuôn mặt phản chiếu trên tấm kính. Dưới chân y là Cung Châu đang dần dần thức tỉnh, khu trung tâm thương mại sáng sớm đã ngựa xe như nước, trên bầu trời xa xăm không có ánh mặt trời, mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời thành phố.

"...............Nhạc Quảng Bình?"

Trên ghế sô pha sau lưng, Nghiêm Tà bỗng nhiên ngẩng đầu.

".............Tôi biết rồi." Giang Đình đơn giản nói, "Cứ đi làm như bình thường, không cần sợ hãi, nhớ gọi điện thoại cho vợ. Lúc tan làm tôi sẽ cho Dương Mị lái xe tới đón anh."

Giang Đình cúp máy, quay đầu lại: "Rãnh nòng súng của đầu đạn kia phù hợp với khẩu súng của Nhạc Quảng Bình, bị mất vào ba năm trước trong lần hành động giải cứu tôi và 'Đinh Tán' sau khi vụ nổ nhà máy nhựa xảy ra."

Nghiêm Tà nhướng mày.

"Mất súng là chuyện lớn, theo lý phải tiến hành điều tra cặn kẽ, nhưng mới điều tra được một nửa thì Nhạc Quảng Bình chết, thông báo với bên ngoài là bệnh tim phát tác." Giang Đình bĩnh tĩnh, nói: "Nhưng rất nhiều cao tầng đều nghĩ rằng khả năng tôi giết Nhạc Quảng Bình là lớn nhất."

"...............Em?"

Giang Đình đón lấy tầm mắt của Nghiêm Tà, không trực tiếp trả lời vấn đề này. Nhìn từ bên ngoài khó mà nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu anh xoay mặt ra trước cửa sổ sát đất, trong tia sáng ngược chiều xuất hiện một bóng người thon dài.

Anh nói: "Chuyện này...........Phải bắt đầu nói từ lúc tôi được K Bích thả đi."