Phá Vân 1

Chương 104




Chương 104

Edit: Sabi

Dương Mị giống như con mồi bị thú dữ nhìn chằm chằm, cô run rẩy lùi về phía sau nửa bước. Giây tiếp theo, tên đàn ông mặc đồ đen chống tay lên tay vịn lan can tung người nhảy xuống, như đại bàng vồ lấy gà con, ngoạm vào cổ cô, "Bịch!" một tiếng, gã tàn nhẫn quẳng cô lên tường!

"...................." Dương Mị cơ bản không kịp kêu cứu, thậm chí còn không thể phát ra tiếng. Hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay của người đàn ông nọ, nhưng vô ích, cô cảm thấy thân thể đang dán vào tường của mình bị xốc lên từng tấc từng tấc một, mũi chân gần như đã cách mặt đất một khoảng, sức nặng toàn thân treo trên cánh tay hung ác đang bóp trên cổ mình.

Trong mấy giây nghẹt thở khủng khiếp khiến mặt cô đỏ như máu, từ đỏ biến thành xanh, từ xanh đổi sang tím.

Anh Giang............. Cô mơ hồ nghĩ.

Xin lỗi, có lẽ em...........Có lẽ em sắp............

Cái suy nghĩ cuối cùng này dần dần trở nên mơ hồ, ngay trước khi cô hoàn toàn rơi xuống vực sâu, bỗng nhiên...............

"Ai?!"

Tên đàn ông đột nhiên quay đầu nhưng đã quá muộn. Cổ của gã bị một khuỷu tay cơ bắp rắn chắc siết chặt từ phía sau, đó là lực lượng khủng khiếp đủ để bẻ gãy xương cổ, lực lượng to lớn còn khiến gã và người vừa tới nặng nề ngã nhào xuống đất!

"Khụ khụ khụ khụ khụ!!..............."

Dương Mị khụy xuống đất điên cuồng ho khan, từng ngụm không khí trong lành từ phần xương cổ bị tổn thương tràn vào khí quản, ho mãi không ngừng đến mức phổi cũng suýt bị cô phun ra ngoài. Ho cỡ hơn một phút cô mới chật vật ngẩng đầu lên, lấy hai tay qua loa lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn, giọng khản đặc hoảng sợ hét lên: "Nghiêm Tà!"

***

Tầng hầm.

Tề Tư Hạo bị tên đàn ông mặc đồ đen vừa đánh hắn đẩy đi, nghiêng ngả đi qua một hành lang, trước mắt bỗng nhiên mở rộng, là hầm rượu dưới đất của hộp đêm. Giá rượu và thùng gỗ bày thành hàng kê vào tường, chính giữa có một khoảng đất trống, trên khoảng trống đặt một chiếc ghế.

"Mày..............." Tề Tư Hạo giống như nhận ra người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên ghế hút thuốc lá nọ là ai, không khỏi run lên: "Mày là................"

Chân phải của A Kiệt gác lên đầu gối chân trái, trong làn khói thuốc lượn lờ lạnh lùng nói: "Mày biết tao là ai?"

Tuy không biết, nhưng đã từng thấy, thậm chí đã từng bắt.

Tề Tư Hạo càng run rẩy kịch liệt hơn nữa, dùng mắt thường nhìn xuống gấu quần cũng có thể thấy rõ tần suất run rẩy của bắp chân. Đó là năm hắn vẫn còn là đội viên trong đội chống ma túy, cấp dưới của Giang Đình - một chỉ huy trẻ tuổi tài cao, một ngôi sao chói lòa rực rỡ như huyền thoại, khi đó hắn chỉ là một nhân viên chạy việc vặt nhận lương cố định; trong một lần hành động truy quét ma túy ở bến tàu, cảnh sát đặc nhiệm tuyến đầu cầm súng bao vây một chiếc siêu xe chống đạn đáng ngờ, sau đó bắt được người thanh niên trước mặt này từ ghế ngồi phía sau.

Lúc đó gã thanh niên này vẫn còn trẻ, cũng kiêu ngạo hơn, đối mặt với chục cái họng súng tiểu liên đen ngòm nhưng vẫn ung dung đứng đó cười giơ tay đón gió, gã ta lia mắt đánh giá từng tên đặc cảnh tại hiện trường, như đang ghi nhớ từng gương mặt của họ vào trong đầu. Đại đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm bị ánh mắt u ám của gã nhìn chòng chọc rất khó chịu, anh ta dùng bộ đàm thông báo với xe chỉ huy đã bắt được một kẻ tình nghi. Lúc ấy, Tề Tư Hạo nghe rõ giọng nói lạnh lùng của Giang Đình truyền tới từ đầu kia bộ đàm:

"Sao không bắn chết?"

"Hả?" Đội trưởng đại đội cảnh sát đặc nhiệm cho rằng anh nghe không rõ, tăng thêm ngữ khí lặp lại: "Báo cáo xe chỉ huy, một kẻ tình nghi đã đầu hàng, là đã đầu hàng! Xin chỉ thị."

Trong băng tần yên lặng một lúc lâu, mới nghe Giang Đình nói: "Vậy bắt về đi."

Sau khi hành động kết thúc, gã thanh niên nọ bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chòng chọc vào Giang Đình. Loại ánh mắt này khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, đặc cảnh định quát, gã lại đột nhiên mở miệng: "Nghe nói mày muốn bắn chết tao?"

Không ai biết làm thế nào mà gã lại nhận ra chỉ huy trưởng giữa một rừng cảnh sát như vậy, hoặc cũng có thể là do Giang Đình mặc bộ cảnh phục màu xanh đậm, trên vai lại là cảnh hàm cao nhất.

Giang Đình quay đầu lại, khuôn mặt quanh năm không biểu lộ cảm xúc nhìn chằm chằm vào gã, giống như đang quan sát một tên trộm cướp, một khách làng chơi. Trước ánh cái nhìn chăm chú trịch thượng đó, gã thanh niên trẻ tuổi đột nhiên nở một nụ cười méo mó, vươn đầu tới nói nhỏ bên tai Giang Đình.

Khi đó, Tề Tư Hạo đứng khá xa nên không nghe được gã nói gì, nhìn từ khẩu hình thì hẳn là một câu thô tục, phản ứng của đặc cảnh xung quanh tương đối gay gắt, mấy người cùng lúc lạnh lùng quát mắng kéo gã lại.

Ngược lại, Giang Đình lại rất bình thản hoạt động cổ tay, hỏi: "Mày lặp lại lần nữa?"

Gã thanh niên nọ vẫn cười, chậm rãi lặp lại, còn chưa dứt lời thì một tiếng bốp! vang lên, nửa người gã bị Giang Đình vả lệch sang một bên!

Lực tay của Giang Đình khẳng định không phải đang đùa, lúc đứng lên gã thanh niên trẻ tuổi hít vào một hơi, máu tràn ra khóe miệng.

"Lặp lại lần nữa," Giang Đình gằn giọng.

Tề Tư Hạo chắc chắn gã thanh niên này có bệnh, gã như bị một sự hứng thú rất lớn nào đó kích thích, lặp lại câu chửi thô tục kia một lần nữa.

Bốp!!

Tiếng bạt tai vang dội, đến người ở rất xa cũng giật mình ngó lại.

Giang Đình nói: "Lặp lại lần nữa."

"...................." Gã thanh niên thở hổn hển, tiếp tục đứng lên.

Lần này trong kẽ răng của gã cũng thấm máu, khiến hàm răng trắng trông càng đáng sợ, có ảo giác như cắn thịt uống máu vậy. Cảnh tượng nghịch lý đó khiến mấy đặc cảnh xung quanh ớn lạnh, có người vừa định tiến lên ngăn cản, lại thấy gã cúi đầu xuống bên tai Giang Đình, hàm răng dính máu khẽ khép mở, ngữ điệu có thể nói là nhẹ nhàng: "Sao phải tàn nhẫn thế nhỉ? Mày biết rõ tao sẽ được thả ra, tương lai vẫn còn dài, đúng không?"

Giang Đình nói: "Đúng vậy."

Sau đó Giang Đình - một người luôn bình tĩnh thản nhiên, lại vung tay nặng nề giáng xuống một cái bạt tai nữa, tát cho gã thanh niên đập đầu vào cửa xe cảnh sát!

"Lần sau ở hiện trường nhìn thấy nó, không cần cảnh cáo, không cần đợi phản kháng, bắn chết tại chỗ." Giang Đình rút một tờ khăn giấy khử trùng từ trong xe ra, chậm rãi ung dung lau tay, nói: "Tôi chịu trách nhiệm."

Anh quay người đi về phía xa, trong khi gã thanh niên trẻ tuổi bị cảnh sát đặc nhiệm ba chân bốn cẳng áp giải, thô bạo đẩy vào xe cảnh sát.

Mày biết rõ tao sẽ được thả ra.

Lúc ấy Tề Tư Hạo cũng giống như tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cho rằng đó chỉ là sự ngạo mạn lố bịch của gã, nhưng không lâu sau đó, lúc hắn đang sắp xếp lại hồ sơ vụ án thì phát hiện người này thực sự được bảo lãnh hậu thẩm vì không đủ bằng chứng, rồi được thả ra mà không bị định tội.

Lúc biết được việc này, Tề Tư Hạo đứng đực ra trong phòng làm việc hồi lâu, đợi sau khi cảm xúc ngạc nhiên, quái lạ, khó tin biến mất, một hình ảnh sâu sắc đi kèm với nỗi sợ hãi chậm rãi hiện ra trong lòng hắn...................

Cùng ngày hôm đó, lúc chiếc xe cảnh sát áp tải kẻ tình nghi lăn bánh, gã thanh niên nọ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đội trưởng Giang qua cửa sổ kính phía sau xe. Xe cảnh sát chạy càng ngày càng xa, nhưng cái nhìn chòng chọc độc địa của gã như còn ở nguyên tại chỗ, tựa như báo trước tai họa nào đó trong tương lai, khiến cho những ai chú ý tới điều này đều không rét mà run.

Mày biết rõ tao sẽ được thả ra.

Sau đó gã đã được thả ra, giờ phút này đang nhàn nhã hút thuốc, xuất hiện trước mặt Tề Tư Hạo.

***

A Kiệt búng tàn thuốc, giọng điệu bình tĩnh hơi khàn, nhưng lại khiến Tề Tư Hạo lần nữa run rẩy như bị điện giật: "Biết tại sao mày phải ở đây không?"

"Không, không.............Không............"

"Bình tĩnh đi, đứng thẳng lên, mày dù sao cũng là một đội trưởng đấy."

"Không biết, là do bọn họ xúi giục, thật sự đều là do bọn họ." Tề Tư Hạo hối hận đến xanh ruột, không ngừng lặp lại: "Tôi chỉ ký tên lên mà thôi, là tôi nhất thời hồ đồ, cũng do tôi nhất thời hồ đồ, tôi có thể trả lại toàn bộ tiền cho các anh.............."

"Tiền?" A Kiệt cười nói, "Trên cõi đời này, tiền là thứ không đáng giá nhất."

Tề Tư Hạo mù mờ luống cuống, nếu không phải đang bị tên sát thủ ép đứng, đoán chừng một giây sau anh ta đã ngã ngồi xuống đất.

"Vốn là mày muốn bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu....... Nếu như mày chưa từng bán thứ này."

A Kiệt lấy một bức ảnh từ trong túi quần ra, tiện tay ném về phía trước. Bức ảnh xoay vòng rơi xuống mặt đất, Tề Tư Hạo theo phản xạ cúi đầu nhìn, hình ảnh trên bức ảnh bất ngờ là một một gói bột màu xanh, được bọc trong một cái túi zip trong suốt, trên cái nhãn hiệu ố vàng bên dưới góc phải là dòng chữ đã phai mực: 7709 hòm 9 đội C được viết bằng bút máy.

Đây là cái gì?

Đúng như Tề Tư Hạo nói, hắn chỉ phụ trách ký tên, thao tác thực tế như mở rương lấy đồ, chuyển ra ngoài, tiếp thị, bán cho các đường dây............Những việc này đều không liên quan đến hắn, hắn không nhận ra cũng là điều bình thường.

"Biết đây là cái gì không?" A Kiệt chậm rãi phun ra một ngụm khói, trong mắt hiện ra vẻ chế nhạo: "Cái này có thể là vinh hoa phú quý nửa đời sau, hoặc cũng có thể là bùa đòi mạng của mày."

Đúng lúc này, cánh cửa ngầm khuất trong hầm rượu vang lên tiếng đóng mở, sau đó ả má mì quản lý vội vàng chạy tới: "Anh Kiệt!"

A Kiệt ngẩng đầu lên nhìn, ả quản lý ghé vào tai gã thì thầm mấy câu.

Tề Tư Hạo đang vô cùng sợ hãi, không nghe rõ rốt cuộc ả ta nói gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của A Kiệt hơi thay đổi sau khi nghe xong: "Sao?"

Quản lý hoảng sợ gật đầu.

"............Mạng cứng ghê nhỉ." A Kiệt nhẹ nhàng nói, cũng không biết đang nói đến ai, sau đó đứng dậy sải bước đi về phía cửa, lúc lướt qua bên người Tề Tư Hạo phân phó: "Trông chừng hắn ta, đừng để hắn chạy mất."

Sát thủ hiểu ý gật đầu.

***

Lối thoát hiểm.

"Khục khục khục................."

Tên đàn ông áo đen nằm trên mặt đất, liều mạng nắm lấy cánh tay của Nghiêm Tà, mười ngón tay bấm vào trong da thịt. Mấy vết máu thành dòng xuôi theo cùi chỏ chảy xuống cánh tay tụ lại trên cổ tay đang nổi gân xanh của Nghiêm Tà.

Chút đau đớn này vẫn chưa là gì với Nghiêm Tà, sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, một chân hắn quỳ trên đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt từ tím chuyển thành đen của người đàn ông mặc đồ đen, đến kêu cứu hay báo hiệu cũng không phát ra được, giãy đành đạch mấy cái như con cá mắc cạn, cuối cùng mềm nhũn không còn cử động.

Trong hành lang chật hẹp, không khí như đông cứng lại, Dương Mị cứng đờ bịt miệng mình lại.

"Phù...........Phù..........." Đến lúc xác nhận tên sát thủ đã tắt thở, Nghiêm Tà mới chậm rãi buông tay ra khỏi cổ của tên đàn ông áo đen, thở hổn hển đứng dậy.

"Nghiêm, Nghiêm Nghiêm Nghiêm Tà, anh anh anh.............."

Nghiêm Tà giơ tay lên ra hiệu cho cô im lặng, ngăn không cho cô hét lên, rồi chỉ lên lầu: "Đi nhanh."

"Thế, thế còn anh thì sao? Anh Giang, anh Giang..........."

"Đi nhanh!" Nghiêm Tà gằn giọng quát, thô bạo túm lấy cánh tay cô kéo lên, cô thân bất do kỷ bị xô đẩy đi lên cầu thang: "Đừng lải nhải, ra xe chờ, nếu mười phút sau chúng tôi không ra ngoài thì cô không cần chờ nữa, tự mình lái xe chạy đi!"

Dương Mị gần như buột miệng, nhưng sau đó, tầm mắt của cô vượt qua Nghiêm Tà cố định vào một cảnh tượng cách đó không xa, hàm răng run rẩy va vào nhau.

"...............Đi đâu?"

Một giọng nói âm độc vang lên, sau đó nở nụ cười, giống như một con thú dữ đang đói bụng cuối cùng cũng đánh hơi được mùi của con người tay không tấc sắt:

"Tao thấy khỏi cần đi đâu cho xa, cứ ở lại đây đi."

Nghiêm Tà đột ngột quay người.

Cuối hành lang xuất hiện một bóng người gầy gò nhanh nhẹn dũng mãnh, bóng dáng nọ quay đầu lại lộ ra gương mặt lạnh lùng kiêu căng. Khoảnh khắc đó, cơ bắp ở bả vai của Nghiêm Tà rõ ràng bị kéo căng, tầm mắt của hai người cách không va chạm vào nhau, A Kiệt chậm rãi mỉm cười nói từng chữ: "Tao đã nói qua, lần gặp tiếp theo chính là ngày giỗ của mày."

Môi Dương Mị run rẩy dữ dội vì sợ hãi, bám chặt vào vách tường bụi bặm như nắm chặt cọng rơm cứu mạng, mới miễn cưỡng đứng vững.

Lúc này, cô nghe thấy Nghiêm Tà chậm rãi cười nói: "Được thôi."

Ngay sau đó Nghiêm Tà bỗng nhiên phát lực bay lên, quơ lấy con dao nhỏ lúc trước tên đàn ông áo đen bỏ lại.....................

Cùng lúc đó A Kiệt cũng hành động, khom lưng rút con dao găm từ bắp chân ra rồi như tia chớp lao về phía Nghiêm Tà!

***

Hầm rượu.

Cánh cửa đã chặn lại tất cả âm thanh bên ngoài, trong hầm rượu yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng hô hấp. Tề Tư Hạo đứng không vững, mồ hôi trên lưng chảy hết lớp này đến lớp khác, cứ như vừa mới vớt từ dưới nước lên, tên sát thủ lấy thuốc lá từ túi quần ra châm lửa, lúc châm lửa thì buông anh ta ra, anh ta lập tức lảo đảo suýt chút nữa khụy xuống.

"Bây giờ biết sợ rồi, lúc trước còn làm làm gì?" Tên sát thủ hừ một tiếng giễu cợt, "Nếu mày cứ thành thực làm một tên cớm, thì cũng chẳng đến mức gặp phải chuyện này đâu, đều là mày tự tìm thôi."

Tề Tư Hạo ấp úng đáp lại.

"Lúc trước mày là thủ hạ của ai, đội hai chi đội chống ma túy?"

Lúc Giang Đình còn là chi đội trưởng tác phong làm việc rất cương quyết, người có tính cách giống như Tề Tư Hạo sẽ không bao giờ nhận được sự trọng dụng của anh ta, do đó sau này đoạn lịch sử bảo sao làm vậy trước kia vẫn luôn khiến Tề Tư Hạo cảm thấy nhục nhã, nên hắn chưa bao giờ nhắc đến.

Anh ta cẩn thận vâng vâng hai tiếng ứng phó, lại nghe tên sát thủ nọ thuận miệng nói: "Thằng Giang là đội trưởng của mày hả? Thằng cha đó rất khó chơi."

Tề Tư Hạo vừa "À" một tiếng theo bản năng, đột nhiên lại cảm giác có chỗ không đúng, khó chơi?

Cái gì là khó chơi?

Giang Đình không phải đã chết rất gọn gàng sạch sẽ sao?

"Có điều, sau đó nghe người ta nói vẫn phải chết," tên sát thủ hừ một tiếng: "Đó chính là kết quả khi chống lại ông chủ của bọn tao."

Trong lòng Tề Tư Hạo kinh ngạc khó hiểu, không biết tên sát thủ này là thuần túy uy hiếp hay là đang ám chỉ cái gì, chẳng lẽ do hắn đối nghịch với bọn buôn ma túy này, nên bây giờ cũng phải rơi vào kết cục giống như Giang Đình?

Bọn chúng muốn giết hắn ở đây sao?!

Tên sát thủ không chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Tề Tư Hạo, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhếch khóe miệng: "Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, lời này chính là dành cho đội trưởng Giang của bọn mày, mày còn từng là người của hắn, thật xui xẻo............."

"Không phải! Không phải!" Tề Tư Hạo thất thanh hét lên: "Tôi cơ bản không phải người cùng một đường với tên họ Giang kia, các anh không thể giết tôi! Chuyện các anh giết tôi sẽ không dễ dàng thu dọn!"

Tên sát thủ trào phúng: "Mày? Mày là thá gì, giết chết mày còn dễ hơn giết một con kiến. Đến thằng họ Giang kia năm đó cũng vậy, mày biết có biết nó cuối cùng cũng............."

Phụt.

Chỉ là một âm thanh rất nhỏ, nhưng động tác của tên sát thủ lại đột nhiên đình trệ, cơ thể lung lay đổ về phía trước, tàn thuốc từ giữa ngón tay rơi xuống đất.

Tề Tư Hạo sợ hãi trợn tròn mắt, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh cuối cùng lúc còn sống của tên sát thủ - gã như thể muốn quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào giết mình, nhưng sức lực đã không đủ để chống đỡ động tác cuối cùng này. Máu ở vị trí trái tim trên ngực trái của gã ồ ạt chảy ra, sau đó duy trì tư thế nửa quay đầu đó, bịch! Cụt hứng ngã xuống đất, bụi bặm trên đất bắn lên tung tóe.

"Ai....Là ai," Tề Tư Hạo hoảng sợ lùi về phía sau nửa bước: "Mau ra đây.......AAAAA............Có maaaa!!"

Sau khi thi thể đổ xuống đất lộ ra cảnh tượng phía sau lưng, giữa những dãy giá rượu, Giang Đình buông khẩu súng trong tay xuống, tiện tay ném chai nước khoáng dùng làm vật giảm thanh bọc ngoài họng súng đi, khom người nhặt vỏ đạn kim loại rơi ở dưới đất lên.

"Anh..... Giang, đội trưởng Giang....." Tề Tư Hạo nghi ngờ mình đang nằm mơ, mềm nhũn ngã lăn quay xuống đất, hoảng loạn lùi về phía sau: "Anh anh anh rốt cuộc là ma hay là......Hay là.............. Aaaaaaa đừng tới đây! Đừng tới đây!"

"Tôi với cậu quả thật không phải người cùng đường," Giang Đình bình thản nói.

Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng thẳng thắn và cương quyết y hệt như năm đó, anh bước lên trước, nửa quỳ bên cạnh thi thể ứa máu, ra lệnh: "Không muốn chết thì câm mồm."

Tề Tư Hạo thở hổn hển, tựa như đang chìm vào cơn ác mộng kinh hoàng. Hắn nhìn thấy Giang Đình rút một con dao xếp từ trong túi áo khoác ra, tách một tiếng , lưỡi dao bắn ra, đâm vào dấu đạn trên ngực trái của thi thể, phập, sau đó móc móc mấy cái, tiếng leng keng vang lên, anh khều đầu đạn dính đầy máu thịt từ giữa xương sườn ra.

Giang Đình nhặt viên đạn từ dưới đất lên, ra hiệu cho Tề Tư Hạo đang mê man: "Theo sát tôi."