Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 4 - Chương 50




Nếu bảo võ tướng trên khắp thiên hạ đồng loạt mặc giáp ra trận, lãnh binh giết nhau để phân cao thấp, thì kẻ sống sót cuối cùng nhất định chỉ có hai người, một, Lữ Phụng Tiên; hai, Triệu Tử Long.

Luận về quyết chiến bình nguyên, trên thế gian này ngoại trừ Lữ Bố thì không còn ai có thể ngang hàng với Triệu Vân nữa.

Kỵ binh của Lữ Bố thì tung hoành ngang dọc, toàn dựa vào sự dũng mãnh bạo dạn của tướng lĩnh quân, cùng với cảm giác sợ hãi của đối thủ mà tác chiến. Lữ Bố vĩnh viễn sẽ không gục ngã trên chiến trường, hắn không khác gì một thanh lợi kiếm, đủ sức làm suy yếu sĩ khí của tất cả kỵ binh phe địch, trong các chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn đã trở nên thần hóa.

Còn Triệu Vân thì minh mẫn sáng suốt hơn Lữ Bố rất nhiều, cũng cực lý trí, Triệu Vân có thói quen lấy số thương vong nhỏ nhất để đổi lại thắng lợi to lớn nhất, thận trọng từng bước, thỉnh thoảng hành hiểm, nhưng lúc nào cũng từ trong hiểm cảnh bất ngờ tiến hành một kích quyết thắng, dù bị truy sát cũng có thể toàn thân rút lui.

Cho nên Triệu Vân là sự lựa chọn tuyệt vời nhất cho kiểu chiến đấu nhiễu loạn.

Tư Mã Ý vừa thấy Triệu Tử Long giáp bạc tới khiêu chiến thì lập tức không dám tính kế với Tào Chân ngay trong hang ổ của mình nữa, tiếp viện Lạc Dương phái đi còn chưa tới, đành phải giao cho y ba ngàn kỵ binh để nghênh đón quân đội khiêu chiến của Triệu Vân.

Tào Chân suất lĩnh thuộc hạ phát động một trận truy đuổi với Triệu Vân ngay trên bình nguyên.

Thỉnh thoảng có giao chiến, nhưng vừa áp sát liền lui, phương thức tác chiến của song phương gần như nhất trí, song Triệu Vân tính toán giỏi hơn, phán đoán của y chuẩn xác thần kỳ, mỗi lần khởi xướng một trận xung phong, góc độ đều tuyệt đến đỉnh điểm.

Hơn ngàn kỵ binh như một con trường long linh hoạt không ngừng uốn lượn giữa chiến trường, thường hay xuất hiện ở một góc độ không thể ngờ tới nào đó, nhưng sau khi tách rời Ngụy quân xong thì đồng loạt lùi ra xa, rồi lại tập kết lần nữa, bắt đầu chuẩn bị vòng công kích tiếp theo.

Giả Hủ và Tư Mã Ý đều khẩn trương mà nhìn tình hình trên chiến trường.

Tư Mã Ý chợt cảm thấy không đúng, địch phương sao chỉ có mình Triệu Tử Long xuất chiến thế kia? Mấy chủ soái khác đâu? Chẳng lẽ đây cũng là âm mưu? Vì sao chỉ có mỗi Triệu Vân? Lưu Công Tự đâu? Khương Duy đâu? Hoàng Nguyệt Anh đâu?

Tư Mã Ý không khỏi lo sợ vạn phần, sống lưng phát lạnh, xoay người phái thám tử tản ra trinh sát khắp bình nguyên, ngẫm nghĩ thật lâu nhưng vẫn tìm không ra nửa điểm đầu mối.

Tư Mã Ý cực kỳ khẩn trương.

Trong thời gian này, A Đẩu đang ngáy o o trong trướng bồng.

Khương Duy nhìn A Đẩu ngủ, nhàm chán cầm tờ giấy gấp tới gấp lui, chờ hắn thức dậy, hai người sẽ cùng đi đổi thuốc cho Chung Hội.

Dưới ánh mặt trời ấm áp cuối xuân, Hoàng Nguyệt Anh ngồi trên một gò đất cao ở phía tây Ngũ Trượng Nguyên đóng đế giày cho Gia Cát Lượng.

Vu Cát kiễng mũi chân lục giá sách của A Đẩu tìm bánh ăn.

Căn bản không ai thèm để ý tới Tư Mã Ý.

Giữa trưa, trên bình nguyên đã nằm rải rác không ít binh sĩ Tào quân bị thương, Triệu Vân thấy tạm đủ rồi, bèn phát mệnh lệnh hồi doanh ăn cơm.

Thân binh của Triệu Vân xuất chiến ngàn người, trọng thương bốn người, bị thương nhẹ một trăm bảy mươi người, không ai tử vong!

Tào Chân kiểm kê lại kỵ binh Tư Mã Ý cấp cho mình, cư nhiên bất tri bất giác đã bị Triệu Vân tiêu diệt gần hai ngàn!

Hoàng Nguyệt Anh làm việc xong, giương mắt liếc, chiến trường thu hết vào đáy mắt, nói: “Được rồi, lên dây”

Hơn trăm binh sĩ phía sau xếp thành năm người một tổ, vặn cơ quan kêu răng rắc, chuyển hướng thiết nỏ công thành, mấy chục bệ cự nỏ chỉa về phía chiến trường.

Tư Mã Ý giận tím mặt, gần như muốn lôi Tào Chân trói lại phạt quân côn: “Lơ là khinh địch như thế! Ngươi dẫn binh làm sao vậy! Vốn không nghĩ rằng ngươi có thể thắng được tên này…Nhưng ngươi…ngươi cư nhiên đem binh lính dâng lên tận cửa…”

Lời này thật sự là xuất phát từ bản tâm, ở trong mắt Tư Mã Ý, Tào Chân giống như mang người cho Triệu Vân giết vậy.

Tào Chân cố gắng phân bua: “Từ trận đại bại lần trước sĩ khí quân ta đã kiệt, võ kỹ lại không tinh, kỵ vệ của Triệu Tử Long đều là thân binh do một tay hắn thao luyện, sĩ khí trào dâng, làm sao địch lại?! Quân lệnh như sơn, thừa tướng chỉ dặn Tử Đan xuất chiến, Tử Đan đã tận lực rồi…”

Tư Mã Ý đang định tìm lý do trừng phạt Tào Chân thì lại nghe binh sĩ ngoài trướng rối rít gào thét.

“Gì vậy?” Tư Mã Ý nhíu mày nói, vội vã ra ngoài trướng nhìn, tức khắc nổi trận lôi đình, quát: “Hay cho một bà nương ác độc!”

Tào Chân vừa đuổi theo vừa nói: “Nếu Triệu Tử Long lại tới quấy nhiễu, quân ta tử thủ mới là thượng đạo…” Lời nọ bị cắt ngang phân nửa.

Người quét dọn rời doanh quét tước chiến trường, cứu giúp thương binh phe mình cư nhiên đã chết sạch giữa bình nguyên!

Mấy chục giá thiết nỏ phía xa như hổ đói rình mồi nhắm chuẩn vào thi tràng, chỉ cần có người nhích tới một bước, rơi vào tầm ngắm sẽ lập tức không nói hai lời bắn chết toàn bộ người nhặt xác bên phía Ngụy quân!

“Chuyện quái quỷ gì thế này!” Tư Mã Ý gầm thét.

“Chuyện quái quỷ gì thế này!” Sau giờ ngọ, A Đẩu ăn uống no nê ra ngoài tuần tra một vòng, bị đống thi thể xếp lớp ngoài đồng hoang kia dọa không nhẹ. Nói: “Chết nhiều người vậy từ bao giờ thế?!”

Đang nghi hoặc thì thấy đối diện có một kỵ binh Tào doanh phi băng băng tới, giống như bi ai quá độ đánh mất luôn lý trí muốn đoạt thi thể đồng đội mình về, vừa khó khăn chạy đến rìa ngoài thi tràng thì phía xa một cây cự tiễn bay vèo tới, người nọ hét thảm một tiếng, cả người lẫn ngựa đều bị ghim trên mặt đất.

A Đẩu thấy mà sởn gai óc toàn thân, không nói hai lời hồi doanh tìm Triệu Vân.

“Việc này quá tàn nhẫn rồi! Sư phụ, cho rút tiễn đi”

Triệu Vân ngồi như khúc gỗ, A Đẩu nắm lấy y lắc lắc nói: “Sư phụ! Sao ngươi có thể ngay cả tử thi cũng không cho người ta thu! Đó là chiến sĩ a! Mặc kệ sinh tiền là binh của ai, đã chết rồi mà ngươi còn không cho người ta về nhà sao? Có lợi lộc gì cho chúng ta chứ! Không thể tàn nhẫn như vậy được!”

A Đẩu ra sức lắc Triệu Vân, chợt chừng động tác.

Hắn thấy nước mắt men theo gương mặt anh tuấn của Triệu Vân chảy xuống, hồi lâu sau, Triệu Vân nói: “Sư phụ sai rồi, phải rút về thôi”

A Đẩu bình tĩnh trở lại, cẩn thận hồi tưởng lại cuộc đối thoại nghe lén ngoài trướng hôm đó, bèn xoay người đuổi ra ngoài trướng.

“Ta biết rồi, ta thay đổi chủ ý, sư phụ!”

“Triệu Tử Long tướng quân!” A Đẩu trầm giọng gọi.

Triệu Vân mới chịu ngừng bước.

A Đẩu nghiêm túc nói: “Sư phụ, có tội nghiệt gì, chúng ta cùng nhau gánh vác, ta biết Giả Hủ muốn làm gì rồi”

Giữa Tào quân và Hán quân, hơn bốn ngàn cổ tử thi trải đầy gần cả dặm_____hai ngàn kỵ binh và hai ngàn chiến mã, trong Ngụy doanh lại có binh sĩ vi phạm quân lệnh lần lượt chạy ra đoạt thi thể về, đều bị chết dưới cung nỏ. Khiến nơi đó gần như trở thành một cái hố chôn lớn, ruồi nhặng bay vo ve khắp nơi.

Gió thổi mưa rào, dưới thời tiết xuân hạ giao mùa ấm áp, tử thi bắt đầu thối rữa, đồng thời dẫn tới vô số động vật ăn xác chết.

Hai phe Ngụy Thục lại bắt đầu giằng co dai dẳng, mùi thối theo gió tản ra khiến mọi người ngửi muốn nôn. Dưới yêu cầu của Hoàng Nguyệt Anh, Vu Cát tung ra một tấm bùa hóa thành vô số chuột xám vòng quanh hố thi như trải thảm.

Đám sinh vật biến ảo từ đạo pháp này trở thành chất xúc tác gây dịch bệnh tốt nhất.

Tào doanh hãy còn chưa biết mấu chốt trong đó, ngày nọ nhà bếp nấu cơm tối, lính đứng bếp thò muôi vào nồi khuấy khuấy, múc ra một con chuột chết ném sang một bên, xong rót thức ăn trong nồi vào chén của các binh sĩ đang xếp hàng lĩnh cơm.

Chúng binh sĩ đều đã quen, quân lữ khắc khổ, có cái ăn là tốt rồi, nếu đụng phải thiên tai hạn hán đầu năm thì càng không so đo những thứ này.

Nhưng trong Thục doanh lại như lâm đại địch, đốt lá ngải cứu khắp nơi, lấy nước sôi tiêu độc y vật, toàn quân thối lui mấy dặm, thức ăn càng được giám sát nghiêm ngặt.

Ông trời nổi gió tây, thổi mùi thối qua bên Tào doanh, điều này cũng nằm trong dự liệu của Giả Hủ.

Sáng sớm nọ, song phương Ngụy Thục giống như cùng hẹn trước mà đồng thời ngã xuống người đầu tiên, mở màn cho trận tai vạ càn quét Lạc Dương, Trường An, thậm chí cả bình nguyên Quan Trung_____sách sử gọi đó là khởi đầu của dịch Ngũ Trượng Nguyên.

Bệnh nhân đầu tiên trong Ngụy doanh là Tào Chân, còn bệnh nhân đầu tiên của Thục doanh là A Đẩu.

Tào Chân mấy lần cưỡi ngựa tới mép hố thi, không tiếc lấy tính mạng bản thân dò xét cường nỏ, để tìm được phương pháp loại trừ cơ quan của Thục quân.

Y dựa vào thuật cưỡi ngựa cao siêu, cùng với tốc độ của Trảo hoàng phi điện mà né tới né lui, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, từ trong đống thi bò ra, dần dần y lần mò ra được quy luật của nỏ tiễn, đồng thời đánh đấu từng cái trên địa đồ, chuẩn bị cho đêm thứ hai vòng qua thêm lần nữa, trả giá bằng sự hy sinh của một phần tướng sĩ để hấp dẫn nỏ tiễn, rồi xông lên núi nhổ sạch tiễn điểm.

Nhưng vào sáng sớm ngày thứ hai, y cảm thấy cổ họng đau rát, trán phát nóng, không cách nào rời giường được.

A Đẩu nỗ lực ngồi dậy, uống mấy hớp nước, nói: “Giờ nào rồi…cổ họng đau quá”

Hắn cũng không chú ý tới trong trướng có rất nhiều người, móc Thanh nang kinh ra nhìn một cái, chỉ vào một trang trong đó nói: “Kêu Bá Ước…chiếu theo toa này sắc thuốc”

Rồi nhắm mắt lại, thiếp ngủ.

Trong mộng nghe được giọng nói hoảng hốt của Hoàng Nguyệt Anh.

“Xích thố đâu? Bá Ước cỡi mang Giả Hủ về Thành Đô rồi!”

“Thuận đường đem…mang tới…”

“Không được! Hiện tại không được! Ngươi chậm đã, Tử Long sẽ giết Giả Hủ…”

“Phong tỏa tin tức, quyết không thể để người khác…”

A Đẩu không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác mình giống như bị người ta ôm tới rồi ôm lui.

Khi mở mắt ra thì bao giờ cũng là Triệu Tử Long, lần nào tỉnh lại cũng đều thấy y, diện dung y mỗi lần như càng mỏi mệt, tiều tụy hơn.

Giống như người mắc bệnh không phải mình, mà là y, A Đẩu mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy Tử Long như sắp bệnh chết rồi, cũng chẳng biết là ai ôm ai.

Mãi đến khi bàn tay lạnh lẽo phủ lên trán hắn, A Đẩu nghe được tiếng cười quen thuộc của Khổng Minh: “Mệnh số đã định, chân giẫm thất tinh, may mà năm đó đòi được toa thuốc ngàn vàng từ Trương Trọng Cảnh…”

Giọng nói vô cùng khàn của Triệu Vân cất lên: “Hắn uống không được”

Về Thành Đô rồi sao? Vứt Ngũ Trượng Nguyên không quản nữa ư?

A Đẩu gắng sức mở mắt trong mùi dược gay mũi, thấy Triệu Vân đang uống thuốc.

Triệu Vân rót thuốc vào trong miệng, ôm lấy A Đẩu hôn môi hắn, đồng thời mớm thuốc vào.

Dù suy yếu nhưng A Đẩu rất vui sướng, đứt quãng mà hôn trả Triệu Vân, uống hết chén thuốc kia, lát sau dựa vào trước ngực Triệu Vân ói đầy khắp người y.

Gia Cát Lượng lại nói: “Ôn chướng đã trừ, cần lấy thuốc bổ điều trị. Tử Long ngươi đừng sắc thuốc nữa, cố gắng nghỉ ngơi, ta đã định kế sách rồi, mai sau cùng ngươi đi phá Tào doanh”

Vẫn là Khổng Minh lợi hại, sớm biết vậy thì đã gọi ông ta đi chung rồi, nói không chừng đã xử lý xong Tư Mã Ý từ lâu…A Đẩu mơ mơ màng màng suy nghĩ rồi lại ngủ tiếp.

Đêm khuya, bên Tào doanh đèn đuốc lờ mờ, gần sáu ngàn tướng sĩ nhiễm ôn dịch, nằm bệnh không dậy nổi. Nhưng Tào Chân lại kỳ tích chống đỡ được, kế của Giả Hủ đã loại trừ đi cả vạn quân Tào, hơn nữa còn có vô số binh sĩ nguy kịch hết thuốc chữa, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ đem mầm bệnh vào Trường An, Lạc Dương.

Đại Ngụy như một bệnh nhân hấp hối, chỉ cần chỉ nhẹ một cái thôi là đã có thể triệt để đẩy bọn họ vào bình nguyên Quan Trung.

Trận chiến Ngũ Trượng Nguyên toàn thắng, đội nỏ tiễn không cần phải thủ trên đỉnh núi nữa, rút hết về doanh, nhưng lúc này bên trong lều rạp trên đỉnh núi lại có hai người từ Trường An tới.

Mâm bạc treo cao, đêm trăng thanh lãnh, tiếng sáo xa xăm từ đỉnh núi truyền đi khắp đại doanh lưỡng quân Ngụy Thục.

Tào Chân ngẩng đầu trông lên vầng trăng tròn vành vạnh, bóng đen ngồi trên tảng đá kia phân phó thuộc hạ: “Lên đường, trở về Trường An”

Tào quân lần lượt nhổ trại, tàn binh rời đi ngay trong đêm khuya.

Mảnh trăng tròn Trường An, vạn hộ giã y thanh, bao giờ bình Hồ Lỗ, phu quân thôi viễn chinh?

A Đẩu nằm trên tháp, miễn cưỡng chống đỡ thân thể: “Tiếng sáo? Ách ba về rồi sao? Hay do ta nghe nhầm”

Triệu Vân ngồi trước án, nói: “Ngủ đi! Thân thể còn chưa tốt đâu”

A Đẩu cười cười, nằm lại, nhắm hai mắt.

Triệu Vân vẫn miệt mài cắt khúc sâm Trường bạch như cũ, nói: “Đêm ngày nghe lục lạc, theo mộng về cố hương, trong tay ba thước kiếm…Báo đáp triều đình, hỏi ai theo. Tướng quân lệnh, từng nghe qua chưa?”

A Đẩu lẩm bẩm: “Ừm…khúc này thật êm tai” Hắn biết bên mình luôn có Triệu Vân canh giữ, tiếng sáo kia lại mang đến cho hắn một cảm giác an toàn ấm áp, tựa như cái ôm ấp của Cam Thiến trên dốc Trường Phản trước đây rất lâu.

Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khúc dứt, Tử Giác lẳng lặng đứng sau lưng Lữ Bố, dường như thấy được vô số oan hồn giữa chiến trường giết chóc an tĩnh lại dưới tiếng sáo vỗ về này.

Lữ Bố vác cự nỏ, lắp lên một cây đuốc lửa cháy lép bép, trở tay bắn ra, ngọn đuốc bay về phía chiếc xe mục nát giữa hố thi.

Thế lửa lan tràn, đống thi hài chất chồng như núi hóa thành tro bụi trong lửa đỏ.

“Chờ đó”

Lữ Bố đè một tay lên tảng đá, nhảy xuống đỉnh núi, hóa thành một cái bóng đen lẻn vào doanh địa Thục quân.

Đêm khuya, Thục doanh.

Ngọn đèn lay động, rèm trướng khẽ đong đưa, Gia Cát Lượng ngồi trước án lật ra một cây thủ nỏ từ trong tay áo, chỉa ra ngoài trướng.

Khổng Minh còn chưa lên tiếng thì Lữ Bố đã cười nhạo: “Dựa vào độ nhắm chuẩn của ngươi?” Lách mình rời trướng, biến mất vô tung.

Nguyệt Anh ở trên tháp trở mình, mơ màng hỏi: “Ai tới vậy?”

Khổng Minh xấu hổ đáp: “Không có gì, ngươi ngủ đi” Đoạn trở tay kéo kín chiếc chăn mỏng cho Nguyệt Anh.

Triệu Vân làm động tác “Suỵt”, Lữ Bố hiểu ý, trường ngoa giẫm lên thảm thật khẽ, đi tới trước tháp, đưa mắt nhìn A Đẩu, ngồi xuống nói: “Bệnh ư?”

Triệu Vân gật đầu, đáp: “Đỡ rồi, vừa mới ngủ”

Lữ Bố thấp giọng nói: “Giả Văn Hòa?”

Triệu Vân hỏi: “Không phải ngươi đang thủ ở Trường An sao?”

Lữ Bố trầm mặc không đáp, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của A Đẩu, Triệu Vân vung ngang ngân đao vỗ nhè nhẹ lên cổ hắn, Lữ Bố mới nói: “Bao giờ tới công Trường An? Chiến với ngươi một trận”

Triệu Vân cười cười, nói: “Đánh toàn lực một trận?”

Lữ Bố đang định nói thêm gì đó thì hơi thở A Đẩu khẽ nghẽn, Lữ Bố bèn vọt ra ngoài trướng.

A Đẩu trở mình, mơ màng hỏi: “Ai tới vậy?”

Triệu Vân cười nói: “Không có gì, ngươi ngủ đi” Đoạn trở tay kéo kín chiếc chăn mỏng cho A Đẩu.

Lữ Bố lên ngựa một mạch phi xa, trên gương mặt hắn mang theo một nụ cười mỉm thỏa mãn cực nhạt.

Hắn giục ngựa phi trên binh đạo, lướt quan đại quân đang trên đường trở về Trường An, phía xa lại có một chiếc xe đi tới, trên xe khắc gia huy của Tôn gia Giang Đông, Lữ Bố dừng ngựa quan sát, nghi hoặc nói: “Tiểu Kiều?”

Bia đá quan đạo Trường An đã xuất hiện bên đường, Lữ Bố vừa ra roi thúc ngựa, vừa suy nghĩ Tiểu Kiều tới Trường An làm gì, y thuật của nàng có thể giải được độc Thập nhật tán trên người mình hay không.

Chợt cảm thấy so với lúc tới Ngũ Trượng Nguyên hình như thiếu thiếu cái gì đó, nhưng mà nghĩ mãi không ra.

Nghĩ cả nửa ngày mới nhớ thì ra mình vứt bỏ tiểu quan lại trên núi rồi, đành phải phẫn nộ quay đầu lại đón.

Tư Mã Ý nhổ trại rời đi, ngay sau đó, Gia Cát Lượng bèn không khách khí chiếm luôn Ngũ Trượng Nguyên.

Mấy ngàn người trú lại, Khương Duy đảm nhiệm tiên phong, Triệu Vân lĩnh trung quân ùn ùn nhắm tới Trường An.

Gia Cát Lượng vừa tới lập tức trời quang mây tạnh, bệnh đỡ hơn, lòng cũng thoải mái hơn, các tướng sĩ thoạt nhìn đều dũng mãnh như Sparta*. [*chiến binh Sparta đó, ai coi phim 300 thì biết]

A Đẩu và Gia Cát Lượng, Hoàng Nguyệt Anh ngồi chung xe lắc lư lắc lư chạy về hướng tương lai tươi đẹp, chỉ cảm thấy cuộc sống không lúc nào mà không tràn ngập ánh dương rực rỡ.

A Đẩu cười tươi rói bíu vào Gia Cát Lượng sờ hết chỗ này tới chỗ khác.

Gia Cát Lượng nghiêm mặt giáo huấn: “Khỉ con! Đừng có đụng bậy đụng bạ”  Đoạn vung quạt lông vỗ vào ót A Đẩu, vỗ cho hắn lảo đảo.

A Đẩu cười xòa nói: “Tiên sinh, người vứt bỏ cái sạp Thành Đô mà đi như vậy, không có vấn đề gì chứ, không sợ có kẻ tạo phản à”

Gia Cát Lượng dở khóc dở cười nói: “Trong nhà vô sự, ngược lại trên đường bị cái con ngựa yêu dấu nịnh hót của ngươi lắc muốn chết sặc đây này”

A Đẩu cười nói: “Nó là của Trầm Kích đó, ờ, bất quá của hắn cũng là của ta…”

Gia Cát Lượng nói: “Đừng nói Ích Châu, cho dù là thiên hạ hiện nay, có kẻ nào dám phản ngươi?”

A Đẩu hớn hở nói: “Chưa chắc à, cho dù đạp đổ Tào Phi thì ông nhị cữu cà lăm kia của ta vẫn còn rất phấn chấn tinh thần đấy…” Nói là nói vậy thôi, nhưng được Gia Cát Lượng vỗ mông ngựa, trong lòng vẫn khó tránh khỏi rạo rực.

Gia Cát Lượng nghiêm nghị nói: “Trung lang Lý Nghiêm, Quân xu chủ bộ Lưu Thăng, Chinh đông tướng quân Ngụy Diên tọa trấn Thành Đô, Đốc chính Pháp Hiếu Trực, cứ yên tâm, nếu không chuẩn bị chu toàn thì sao dám rời Xuyên giúp ngươi. Chỉ cần bình định được Lạc Dương thì Đông Ngô không đáng để lo nữa, Tôn Quyền điên rồi, lưu đày Lục Tốn, bức tử Ngu Phiên…”

A Đẩu giật mình đánh thót, nói: “Cái gì? Tôn Quyền làm sao vậy?”

Hoàng Nguyệt Anh mỉa mai: “Hai sư đồ các ngươi cứ mặc sức nhảy nhót đi, coi chừng đụng đầu vô nóc xe, giúp ngươi thu dọn muốn xong hết rồi, giờ mới tới giành công?”

Gia Cát Lượng chuyển đề tài, cười nói: “Tôn Lượng đã chuyển biến tốt hơn rồi, vi sư lấy thuốc và châm cứu giúp hắn điều trị, qua vài tháng nữa chắc sẽ tỉnh, Quan Phượng hỉ đản lân nhi, ngươi đã có một tiểu ngoại sanh rồi”

Gia Cát Lượng báo toàn là tin tốt, nhưng khi nghe tới Quan Phượng, Lưu Thiện chợt nói: “Nha đầu Tinh Thải kia thì sao?”

Khổng Minh mỉm cười nói: “Quay về tự lo liệu rồi”

Xe ngừng, Triệu Vân ra lệnh hạ trại, cả nhà lớn nhỏ như đi chơi xuân xuống xe, Gia Cát Lượng và Lưu Thiện đứng bên bờ Phong Thủy, từ xa ngắm nhìn con sông đào bảo vệ thành và kiến trúc rộng lớn trong Trường An, không khỏi tâm tình đại sướng.

Tư Mã Ý vừa nghe quân Hán tới công, lại có Gia Cát Lượng bình sinh sợ nhất áp trận, đã sớm sợ mất mật, lập tức bày bố phòng tuyến công sự như thiết dũng xung quanh thành.

Gia Cát Lượng nhìn một hồi, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cánh cổng thành khổng lồ đóng chặt kia, nói: “Thời xưa kêu là ‘Bát thủy quấn Trường An’, Công Tự ngươi xem, thành Trường An tụ hội vương khí long mạch vào cùng một chỗ, quả đúng là chân long bảo địa trong phong thủy. Mai sau khi đóng đô có thể chọn chỗ này”

A Đẩu vội phụ họa: “Tiên sinh anh minh!”

Hai thầy trò này nói năng kiểu như coi phòng tuyến nước chảy không lọt của tướng lĩnh Ngụy quốc là vật vô hình vậy, giống như Trường An đã thành vật nằm chắc trong túi rồi.

Gia Cát Lượng nói: “Truyền lệnh xuống, vây thành, đợi Tư Mã Trọng Đạt ra hàng là được”

A Đẩu cười to, chỉ cho rằng Gia Cát Lượng đang nói giỡn.

Ai ngờ kế bên đại môn thành Trường An phía xa, tiểu môn rộng mở, một tiểu binh chạy ra hô: “Tư Mã thừa tướng thủ thư_____”

A Đẩu sững sờ tại chỗ, Tư Mã Ý cư nhiên phái sứ giả tới thật!

Nửa canh giờ trước, Tư Mã Ý viết một bức thư thân bút, giao cho sứ tiết đưa ra, dùng ngôn từ kích động Gia Cát Lượng, đề ra yêu cầu lưỡng quân quyết chiến ngoài thành, mỗi phe phái ra tướng lĩnh của mình, lập đội một vạn người, phát động hội chiến bình nguyên.

Nếu Thục quân thua thì phải rút về Ngũ Trượng Nguyên; còn nếu Tào quân thua thì phải rút về Lạc Dương, buông bỏ Trường An.

Phe mình có Lữ Bố làm tướng, đoán chừng tướng lĩnh tham chiến phe địch sẽ là Triệu Vân, phần thắng của Lữ Bố cực lớn.

Cho dù thua Tư Mã Ý cũng chẳng sợ, chỉ chờ Gia Cát Lượng chịu khích không nổi, đáp ứng hội chiến là Tư Mã Ý đã có thể triển khai hàng loạt kế hoạch đối phó sau đó.

Tư Mã Chiêu còn xúi giục Tào Chân viết một phong thư, trên thư bảo rằng chuyện ôn dịch khiến người người oán trách, quấy nhiễu dân lành, mong Lưu Thiện thối lui toàn quân trước, tạm thời nghỉ ngơi, để đại phu trong thành có thời gian xem bệnh, cứu tính mệnh bách tính, chớ nên đưa vạn dân vào dầu sôi lửa bỏng v.v…

Hai phong thư được giao tới cùng một lúc.

“A ha ha ha…” A Đẩu tiễn bước tín sứ, cười đến lăn lộn trên tháp, nói: “Tiên sinh, ngươi không có nhân hậu chút nào hết a…”

Gia Cát Lượng phì cười, một tay phẩy quạt, một tay cầm địa đồ, dương dương đắc ý không biết đang nghĩ chuyện gì.

Gia Cát Lượng nói: “Tên Tư Mã Trọng Đạt này vẫn có chút tâm kế, có thể lợi dụng hiềm khích giữa hắn và đám người Tào Phi, Trương Cáp để hạ kế phản gián, đợi ta nghĩ cặn kẽ đã”

Gia Cát Lượng lại nói: “Nếu đã đáp ứng Tào Tử Đan, thì ngươi phải hết lòng tuân thủ, không được nuốt lời, truyền lệnh toàn quân nhổ trại, lùi xa ba trượng là được”

A Đẩu cười muốn đau bụng, rảnh rỗi đảo tới đảo lui trong doanh, biết Gia Cát Lượng muốn nghiêm túc suy nghĩ, nên không dám cắt ngang, bèn nói: “Sư phụ bận luyện binh hạ trại, không vui gì hết, ta với Bá Ước đi dạo đây”

Khổng Minh cau mày nói: “Lại muốn đi gây họa?”

A Đẩu cười hắc hắc, Khổng Minh nói: “Thôi, không yên tâm cho ngươi và Bá Ước đi chung được, ngươi thỉnh Vu Cát tiên sư theo cùng đi. Đừng chạy xa quá đấy”

A Đẩu ậm ừ mấy tiếng, ra ngoài doanh, tha “Tiên sư” đang ngồi xổm dưới tàng cây đào hang kiến đi, hai cái sao gây họa vô mục đích dạo tới dạo lui ngoài thành Trường An, nào ngờ dạo một hồi liền dạo một hơi vào trong Trường An, rồi gặp phải chuyện phiền toái thiên đại luôn, chuyện này tạm gác lại, nói sau.

Lúc này hãy nói đến trong chính điện Trường Lạc cung, Lữ Bố ngáp dài một cái, có vẻ đêm qua ngủ chưa đủ, lười biếng dựa vào lưng ghế, một chân gác trên tay vịn kim ỷ, cà lơ phất phơ lắc lư không ngừng, mão Thái thú màu tím trên đầu lệch sang một bên, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.

Tư Mã Ý giận tím mặt, nhưng vẫn cứ không làm gì được Lữ Bố, đành không ngừng rảo bước trong điện.

Chúng thiên tướng dưới trướng nghị luận sôi nổi, đều thảo luận về chuyện Thục quân vây thành, hoặc ngấm ngầm hại người, hoặc chỉ chó mắng mèo, toàn chỉa mũi dùi vào Tào Chân đang xanh mét mặt mày, không nói được lời nào trong điện.

Tư Mã Chiêu nhịn không được nói: “Tử Đan huynh, lấy năng lực của Triệu Vân đối đầu với Ôn hầu thì như thế nào?”

Tào Chân biết Tư Mã Chiêu muốn kích Lữ Bố xuất chiến, bèn đáp: “Khó nói lắm, chiến lực lĩnh quân của Triệu Vân còn trên Tử Đan một bậc”

Lữ Bố cười nhạo: “Đồ bỏ”

Tư Mã Chiêu đạt thành gian kế, đang muốn nói tiếp thì Tào Tử Đan đã trầm giọng nói: “Tử Đan từng giao thủ với Triệu Tử Long, đánh giá này quả thật là xuất phát từ bản tâm”

Lữ Bố không thèm liếc Tào Chân lấy một cái, mỉa mai: “Cho nên mới nói ngươi là đồ bỏ”

Chúng võ tướng cười vang, sắc mặt Tào Chân càng khó coi hơn.

“…”

Lần này Tư Mã Chiêu trái lại không biết phải nói gì mới tốt, đang suy xét thì chợt nghe ngoài điện thị vệ lớn tiếng báo:

“Sứ giả Hán quân cầu kiến_____!”

Tư Mã Ý thấp thỏm vô cùng, nói: “Truyền”

Sứ giả Thục quân nọ là một tiểu lại, dùng mắt liếc Tư Mã Ý, rồi không ngừng nhìn Lữ Bố, bị đám võ tướng bao vây, toàn thân run lẩy bẩy, có vẻ hết sức sợ hãi.

Khóe miệng Lữ Bố lộ ra một nụ cười mỉm trào phúng, nói: “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả, giao thư ra đây, cam đoan ngươi toàn mạng trở về. Nói, chủ tử nhà ngươi có lời gì muốn công đạo?”

Tiểu lại kia móc một tấm hoàng cẩm từ trong ngực ra, nói: “Chủ công…sai ta hồi âm cho Tào…tướng quân” Nói xong lại lấy một cái hộp gỗ to ra: “Đây là…thư của tiên sinh Khổng Minh nhà ta giao cho Tư Mã thừa tướng”

Tư Mã Chiêu tiến lên tiếp lấy hộp gỗ kia, giao vào tay Tư Mã Ý, Tào Chân bị Lưu Thiện lừa quá nhiều lần, biết trên hoàng cẩm này chả phải lời tốt lành gì, vội vươn tay đoạt lấy, nhưng Lữ Bố lại lạnh lùng nói: “Đọc”

Tiểu lại co rúm bả vai, Lữ Bố giũ giũ vạt bào, ngồi thẳng người trưng vẻ mặt xem kịch vui ra nói: “Đọc thư, không thôi giết ngươi”

Khóe miệng Tào Chân hơi giật giật, đúng là quan to một cấp đè chết người ta đây mà. Lữ Bố là đại tướng quân do đích thân Hiến đế sách phong, tuy Tào gia soán vị đăng cơ, nhưng vẫn tuyên với bên ngoài rằng “Hiến đế nhường ngôi”, thế nên Tào Phi tất phải thừa nhận quan hàm Lữ Bố được Hiến đế sách phong ở triều trước, quân hàm này ngang hàng với Thái úy triều Hán, đồng cấp tam công với Tư Mã Ý.

Lữ Bố lãnh chức Thái úy Trường An, lại được phong Ôn hầu, tước vị còn cao hơn cả Tư Mã Chiêu nửa cấp, một đống quan hàm đè xuống, dù có là Tư Mã Ý cũng phải bó tay, chỉ nghe tiểu lại kia nói: “Đọc thì đọc”

Tiểu lại kia nơm nớp lo sợ, mở tấm hoàng cẩm, hắng hắng giọng, đọc: “Thượng thiên hữu mệnh, hoàng đế chiếu…viết, ngu phu, sinh ly tử biệt, lòng này thề quyết, tay nắm…tay nắm chặt tay, mới biết rằng cái chết…khó chịu quá, lệ rơi đầy mặt…chết không được…ta đi đây!”

“…”

Mấy chục tên võ tướng cố nén tiếng cười, nhưng Lữ Bố không thèm để ý tới mặt mũi Tào Chân, ngoác miệng cười ầm ĩ.

Tư Mã Ý vốn cùng trận doanh với Tào Chân, lúc này rắp tâm hoạch họe, nhịn không được nhạo báng: “Xem ra Tào Tử Đan tướng quân và chủ soái phe địch nói năng vui vẻ quá nhỉ?  Từng định duyên cầm sắt sao?”

Ánh mắt Tư Mã Chiêu ngừng trên cổ áo rộng mở của Tào Chân, bình thường Tào Chân đều rất cẩn thận kỹ lưỡng, y quan nghiêm chỉnh, nhưng giờ lại phanh cổ áo, thiếu mất một cái nút, hoàn toàn không giống tác phong ngày thường.

Tào Chân trầm giọng đáp: “Lời Lưu Công Tự có thể tin được, nếu đã bảo đi, thì hẳn địch quân đã nhổ trại rút lui rồi”

Lữ Bố cười xong nói tiếp: “Thừa tướng không ngại đọc luôn thư của Khổng Minh chứ?”

Tư Mã Ý hừ lạnh một tiếng, trên điện ánh mắt mọi người đều rơi xuống cái hộp gỗ kia, Tư Mã Ý không thèm liếc tới, giao cho Tư Mã Chiêu, nói: “Nhất giới quân sư như Khổng Minh mà lại đi dạy ra một tên đồ đệ lưu manh đến thế!”

Bèn liếc mắt ra hiệu cho Tư Mã Chiêu, Tư Mã Chiêu hiểu ý, biết muốn kêu mình đọc thư, như vậy, cho dù có lời lẽ sỉ nhục gì cũng có thể xuyên tạc thành thành ngôn từ a dua, không đến nỗi tổn hại mặt mũi lão ba nhà mình.

Nghĩ tới đây, Tư Mã Chiêu đã chuẩn bị tốt tâm lý, hết sức đắc ý mở cái hộp gỗ kia ra.

Nắp hộp vừa mở, chúng tướng thấy rõ mồn một, bên trong nửa cái phong thư cũng chẳng có, Tư Mã Chiêu khó hiểu, chấm hỏi đầy đầu mà xốc một cái yếm nữ từ trong hộp ra.