Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 2 - Chương 21




A Đẩu cười nói: “Trà ở Giang Nam này cũng không ngon như ở Thành Đô, uống vào vừa chua vừa chát, trong phủ có trà Phổ Nhĩ do Vân Nam cống, chờ ca dẫn ngươi về nhà, ngươi sẽ biết”

Vu Cát liếc nhìn sắc trà xanh biếc trong ly, ngửi ngửi như một chú chó con, hai tay cầm ly uống một hớp, cười nói: “Sư huynh rất thích mời người khác uống loại trà có hương vị này”

A Đẩu hiếu kỳ nói: “Ngươi còn có sư huynh nữa hả?”

“Ừm” Vu Cát gật gật đầu, chân thành nói: “Một lão già, bộ dáng như cây khô, sư huynh sư đệ của ta đều là lão già”

A Đẩu vội nói: “Sư huynh sư đệ ngươi nổi danh không? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi bị Tôn Sách chém phăng đầu mà cũng không chết, có phải là thuật mượn vật thay hình trong phong thủy học hay không? Hay là dời hoa nối cây gì đó?”

Vu Cát mặt mày hớn hở, nói: “Sư huynh tên Tả Từ, sư đệ tên Hoa Đà” A Đẩu vừa nghe lời này suýt nữa té ghế, Vu Cát, Tả Từ, Hoa Đà là đồng môn?

Tiểu thần côn lại lúc la lúc lắc nói: “Haizz, hai người bọn họ đều không được, suốt ngày dựng râu trợn mắt, chả thú vị gì cả, vẫn là sư thúc chơi vui nhất”

A Đẩu hỏi: “Các ngươi đều cùng một sư phụ dạy dỗ sao?”

Vu Cát cười đáp: “Đương nhiên không rồi, sư phụ của Tả Từ là một con hồ ly, sư phụ ta là một cây đàn tỳ bà, còn sư phụ Hoa Đà là một con gà_____!”

Khóe miệng A Đẩu run rẩy, dở khóc dở cười nói: “Tả Từ và Hoa Đà đều già như vậy rồi, ngươi mấy tuổi?”

Mông Vu Cát xê dịch trên ghế dựa, lắc lắc, thản nhiên nói: “Cái này ngươi không biết đâu, trước kia ta cùng sư thúc chơi bắn táo, chọc thủng một cái lỗ trên mặt đất…”

“…”

Mặt mày Vu Cát tươi rói, kể cho A Đẩu nghe chiến tích huy hoàng của hắn hết nửa ngày, A Đẩu mới hiểu, thì ra sư thúc của Vu Cát chính là con “Mẫu kê tiên thái cổ”, y thuật của kê tiên thái cổ độc nhất vô nhị, đắc đạo còn trước cả giáo tổ Thiên Sư giáo – sư phụ Trương Đạo Lăng của Gia Cát Lượng nữa, nghe nói đồng lứa với Quảng Thành Tử, đã tu thành địa tiên chi thể, quả thật là ẩn thế cao nhân. [gà tiên là em Hồ Hỉ Mị đó, còn hồ ly thì chắc là Đát Kỷ rồi, tỳ bà là Vương quý nhân]

Kê tiên từng hái linh khí thiên địa, luyện vài viên “Hỗn nguyên trường sinh” cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão, bảo trì dung nhan vĩnh viễn, nhưng lại không ăn, cứ để đó. Những thần tiên tu đạo này ngày ngày chơi bời lêu lỏng, vô công rỗi nghề, ngày nọ cao hứng, ngủ trưa thức dậy đụng phải Vu Cát, hai người liền chụm đầu chơi bắn táo, đào ra vài cái lỗ trên mặt đất, dùng ngón cái nhặt quả táo hình bầu dục bắn tới bắn lui…

“Chờ chút chờ chút!”A Đẩu nghe tới đây đã cảm thấy sét đánh ngang tai, nỗ lực nuốt nước bọt, nói: “Ngươi cứ như vậy mà thắng được một viên tiên đan bất lão bất tử sao? Sau đó ăn nó?”

Ý niệm đầu tiên của A Đẩu chính là nghĩ tới Triệu Vân, theo lời của Vu Cát, Hỗn nguyên trường sinh đan tuyệt không chỉ có mỗi một viên, kê tiên có thể coi như kẹo đậu mà làm phần thưởng kia mà, cho dù mình không cần tính mạng, cũng phải lừa Vu Cát dắt đi xin một viên về cho Triệu Vân ăn! Trong lòng A Đẩu mừng như điên, uống ly trà nhuận nhuận cổ họng, hỏi tiếp: “Sư thúc ngươi biết luyện tiên đan, vậy Hoa Đà là đồ đệ nàng, không phải cũng biết sao? Sư phụ của ba người các ngươi đều là nữ nhân à?”

Vu Cát mờ mịt lắc lắc đầu, nói: “Hoa Đà có lẽ không biết đâu, tìm vật liệu kia khó lắm…Ta còn nhớ thời điểm hắn xuất sư môn, sư thúc đã cho hắn hết cả bốn viên Hỗn nguyên trường sinh”

“Về sau nghe nói hắn thu nhận mấy tên đồ đệ, Trường sinh đan đã bị tên này lừa mất một viên, tên kia lừa mất một viên…Thế nên…cái gì ta cũng…không biết nữa” Vu Cát rốt cuộc phát hiện dị trạng, sợ hết hồn, hô: “Ca ngươi không sao chứ, mới nãy trong mắt ngươi toàn là vàng bạc bay tới bay lui…”

A Đẩu hồi thần, nghiêm giọng nói: “Không sao không sao” Lại hiếu kỳ hỏi tiếp: “Ăn vào là có thể bất tử bất lão hả?”

Vu Cát bật cười nói: “Làm sao có thể chứ, nhân mệnh đều phải nghe theo thiên ý, phàm nhân ăn vào cùng lắm là trẻ ra hai ba chục tuổi, đạo sĩ ăn vào sẽ không già đi, người bị đánh gần chết ăn vào sẽ khỏe lên, đợi đến khi dương thọ dùng hết, chết thì vẫn phải chết thôi”

A Đẩu gật gật đầu, thầm thở dài, xem ra ăn thuốc này chỉ trẻ được bên ngoài, không biết thằng nhóc Vu Cát này bao nhiêu tuổi, chợt nhớ Điêu Thiền từng nói là đã bái Tả Từ làm sư, lại hỏi: “Hoa Đà biết y thuật, vậy Tả Từ biết gì?”

Vu Cát cười nói: “Hắn biết mị thuật, phòng trung thuật*! Chân khí song tu, hắn thu hai đồ đệ, chuyên dạy các nàng trợn mắt, trợn như vầy nè…” [*thuật phòng the]

Nói xong Vu Cát nỗ lực trợn mắt.

“Ngươi sẽ bị nàng mê hoặc, lừa lên giường…Khỏi cần uống trà cũng đổ”

A Đẩu thè thè lưỡi, nhấc bình lên, rót một ly cho mình. Nhìn nhìn sắc trà xanh biếc kia, ý thức được nửa câu cuối của Vu Cát, bèn hỏi dò: “Ngươi nói trà này…?”

Vu Cát: “Trà xuân”

A Đẩu: “?”

Vu Cát: “Uống vô sẽ nảy mầm”

A Đẩu: “…”

“Nhà này là hắc điếm? Chẳng phải hắc điếm đều hạ mê dược ư? Sao lại hạ xuân dược?” A Đẩu rốt cuộc cũng giác ngộ.

Vu Cát ngờ nghệch nói: “Cái người sau lưng ngươi đang chờ ngươi nảy mầm đó, chờ đến sốt ruột luôn”

A Đẩu phải mất khí lực thật lớn mới có thể kềm chế được, không quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau giả chết…Xem thử hắn muốn làm gì”

“Một, hai, ba”

Đếm xong, A Đẩu và Vu Cát gục xuống bàn cùng lúc, bất động.

Cam Ninh tiến lên, kinh ngạc nhìn một hồi, tiếp theo rón ra rón rén ôm ngang eo A Đẩu, chưởng quầy nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, còn tiểu đạo sĩ này thì sao?”

Cam Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Ném sông…Thôi bỏ đi. Tạm thời quăng vào phòng chứa củi nhốt lại”

Vu Cát bị ném vào phòng chứa củi, bên ngoài khóa chặt, Vu Cát liền lộn vòng đứng lên, nhặt cây phướn trên mặt đất, bíu vào bệ cửa sổ nhìn nhìn, rồi gõ nhẹ phướn lên tường, vách tường vô thanh vô tức xuất hiện một cánh cửa, bỏ chạy.

Hắn chạy một mạch tìm đến quán trà, cầm phướn chọt chọt Ách thị đang ngồi đưa lưng về phía mình uống trà, nói: “Này người cao to, bảo bối nhà ngươi bị người ta bắt cóc rồi kìa. Mau đi tìm hắn, bằng không hắn sẽ nảy mầm đó”

Ách thị đành phải đứng dậy, Vu Cát tiến lên lấy chén trà của hắn, ừng ực uống hơn nửa chén.

Không biết đi bao lâu, cánh cửa “két” đẩy ra, bị Cam Ninh đạp nhẹ một cước lên.

A Đẩu uống hết một ly trà, mê dược ít nhiều đã sản sinh chút ảnh hưởng, nhưng lúc này thần trí vẫn thanh tỉnh như trước.

Hắn chỉ cảm thấy người nọ đặt mình lên chiếc giường mềm mại, Cam Ninh dời một chiếc ghế dựa qua, ngồi một hồi, có lẽ đang ngắm hắn. A Đẩu vất vả nhịn cười, muốn mở mắt nhưng không dám, hồi lâu sau, Cam Ninh xoay lưng đi lục tủ chén, không biết lục ra được vật gì.

A Đẩu ti hí mắt, liếc liếc hắn, Cam Ninh quay người qua, A Đẩu lập tức nhắm mắt lại.

Râu trên gương mặt khí phách của Cam Ninh đã được cạo đến xanh xám, mặc một chiếc áo ngắn, lộ ra cánh tay trần. Không biết trên cánh tay vẽ hoa văn gì, nhìn như giao long, lại như cá, trên mặt hắn có một vết đao mờ mờ, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn hết sức lưu manh của hắn.

Đúng là rùa đen nhìn trúng ba ba, ưng ý rồi…A Đẩu thầm nghĩ, bị tên mao tặc này coi trọng, quả thật chính là bi kịch của mình mà.

Lại nghe loạt soạt loạt soạt, bận rộn một trận, Cam Ninh lần nữa ngồi xuống, nuốt nước miếng, đưa tay cởi y lĩnh A Đẩu, bàn tay hắn thô ráp, nhưng động tác của các ngón tay lại cực kỳ nhẹ nhàng, dường như sợ đánh thức A Đẩu.

Đến nước này, A Đẩu thầm nghĩ, giờ không tỉnh còn đợi tới chừng nào nữa. Ai muốn bị phá cúc chứ, thứ đồ chơi của ngươi cũng…nhỏ quá đi. Nghĩ tới đây, rốt cuộc nhịn hết nổi, phì cười một tiếng, trở mình ngồi dậy, nói: “Ê! Xong chưa?”

Cam Ninh thình lình bị dọa cho la làng, suýt nữa bật ngửa, lồi mắt nói: “Ngươi ngươi ngươi…Ngươi tỉnh rồi!”

A Đẩu ngồi dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, mê dược lúc trước vừa dâng lên não, Cam Ninh thấy thế cười nói: “Cha mi, dọa lão tử nhảy dựng”

Cam Ninh nguyên quán là Ba nhân, nói giọng Ba Thục, A Đẩu ở Thành Đô mấy tháng, lúc này nghe thấy ngữ âm Xuyên Du, ngược lại cảm thấy thân thiết, dở khóc dở cười nói: “Ngươi mang ta đến đây làm gì? Đồng bạn ta đâu?”

Cam Ninh vui mừng, lúng ta lúng túng ngồi trước giường, xuất ra thủ đoạn lừa thiếu niên từ trước tới giờ, đáp: “Bị bắt vào phòng củi rồi, đây là một hắc điếm, hai ngươi bị chuốc thuốc mà không biết, suýt nữa đã bị đem đi làm bánh bao thịt người…”

A Đẩu ráng nhịn cười, cảm thấy tên mao tặc này thật thú vị, bèn duỗi thẳng đầu lưỡi nói: “Biến! Ngươi có biết lão tử là ai hay không?” [*nguyên văn “Ba” (cút, tránh ra), này là tiếng địa phương Tứ Xuyên]

Cam Ninh cũng cảm thấy thú vị, lấy làm lạ hỏi: “Yo, ngươi cũng là người Xuyên à, hiếm thấy!” Thiếu niên mỹ mạo này không giống như đám nam hài yếu đuối vừa mở mắt đã lệ nóng lưng tròng bị bắt tới đây lúc trước, thật sự là ngoài dự liệu của Cam Ninh.

Cam Ninh cười xấu xa nói: “Lão tử không biết ngươi là ai, người qua đường? Huynh đệ, ngươi nói xem? Biết lão tử là ai không?” Nói xong lấy ngón cái chỉ chỉ vào mình.

Lúc trước A Đẩu hấp tấp liếc thoáng qua, chưa kịp nhìn kỹ, giờ tử tế quan sát lại, chỉ cảm thấy tên hãn phỉ này nhìn không giống phường trộm cướp lắm. Tuy mặt mày thô lỗ, trên mặt lại có một vết thương mờ xéo xéo, nhưng không thể che giấu được khí thế binh nhung. Thổ phỉ chuyển nghề chăng? Hay bị chiêu hàng? Tên này hẳn là mao tặc mới phải, nhìn cái vẻ hất hàm sai khiến kia, lúc nói chuyện lại xem mình như tiểu đệ, có lẽ thường ngày ngồi ghế lão đạo hơi bị nhiều rồi.

Đại lưu manh cảm thấy thân thiết bội phần với A Đẩu, A Đẩu cũng cảm thấy người này so với đám võ tướng Triệu Vân, Mã Siêu tiếp xúc hàng ngày khác xa nhau. Cam Ninh xoay người đi mở một cái hộp trên bàn, lấy viên thuốc ra đưa cho A Đẩu, nói: “Nuốt nó vô, giải dược, bằng không não ngươi sẽ chẳng dùng được. Nuốt xong đại ca nói cho ngươi biết, lão tử là ai, hắc hắc”

Ba hồi đại ca ba hồi lão tử, cái kiểu xưng hô lộn xộn này cũng chỉ có A Đẩu từng ở qua Thành Đô mới hiểu nổi, A Đẩu nhận thuốc, nghĩ nghĩ, đưa tới bên miệng, chợt ngừng lại, nói: “Đây là đâu vậy, vẫn còn ở Ngư Dương lâu sao?”

Cam Ninh hơi há miệng, thúc giục: “Đây là nhà lão tử, nuốt đi, chút nữa đại ca dẫn ngươi ra ngoài uống rượu, ăn cơm”

A Đẩu vừa nghe nói ăn cơm, trong bụng liền sôi ục ục, cầm lấy viên thuốc, đưa sát tới miệng chút nữa, nói: “Bằng hữu ta, tiểu đạo sĩ kia, bị nhốt trong phòng củi Ngư Dương lâu hả?”

Cam Ninh nhướng mày, lại nghĩ tới gì đó, kiên nhẫn nói: “Phải, chút nữa đại ca dẫn ngươi đi cứu người”

Trong lòng A Đẩu đã cười đến muốn chết dở, giả vờ muốn nuốt, lại không nuốt, nói: “Đại ca, ngươi tên gì?”

Cam Ninh trầm mặt, A Đẩu ngơ ngác nói: “Lỡ thuốc này có độc thì sao, ngươi nuốt trước đi?”

A Đẩu thấy sắc mặt Cam Ninh bất thiện, liền nói: “Hảo hảo, ta nuốt ta nuốt, ta tin đại ca ngươi là người tốt!” Xong nhét thuốc vào miệng, đè nó dưới đầu lưỡi, làm động tác nuốt, thở ra.

Cam Ninh bị gán cho cái mác người tốt, vẻ mặt phấn chấn, trở tay kéo hộp qua, ánh mắt nhìn thẳng A Đẩu, nhỏ giọng nói: “Chờ tí” Lại lấy ra một viên thuốc màu lam tự nuốt vào.

Khóe miệng A Đẩu co giật, cái gì vậy? Xuân dược còn có vụ phải ăn hai phần sao?

Nào biết dược hoan hảo này của Cam Ninh quả đúng là hai phần, một phần kêu là “Mắt đẹp”, chuyên uy cho người bị đè; phần còn lại kêu là “Chân nhũn”, chuyên uy cho vị nhân huynh đè người kia. Thuốc này xưa nay Cam Ninh tiếc không dùng, nay thấy Lưu Thiện mới lấy ra, chuẩn bị chơi từ giữa trưa cho tới hừng đông.

A Đẩu vốn định giấu thuốc trong miệng, đợi tới chừng Cam Ninh tiến lên hôn sẽ hòa tan nửa hôn nửa đút qua, để cho bản thân hắn bị hành hạ ra trò, còn mình thì xuống giường bỏ trốn. Chỉ không biết trộn chung dược tính của chân nhũn cùng mắt đẹp, tự mình công mình sẽ có hậu quả gì…

Cam Ninh nuốt thuốc xong, A Đẩu nói: “Đói bụng quá à, đi ăn trước ha?”

Hơi thở của Cam Ninh hơi nặng nề hơn chút, nói: “Đừng vội, chờ…lát đã” Chợt xông lên như một trận gió, một tay chống sau lưng A Đẩu ngồi xuống, giơ ngón tay nhu nhu mi tâm A Đẩu, kề sát mặt lại nói: “Người huynh đệ, ngươi thấy đại ca thế nào?”

Thuốc kia đã tan ra trong miệng, A Đẩu không dám nói chuyện, chỉ sợ bất cẩn nuốt xuống là coi như đi tong, ưm ưm vài tiếng, khuôn mặt đẹp trai của đại lưu manh kia đã áp cực sát, hai người đưa mắt nhìn nhau một hồi, hơi thở đan xen, trong hơi ấm A Đẩu thở ra đã mang theo hương vị ngọt ngào của xuân dược.

Hô hấp của Cam Ninh nặng nề, môi khẽ run, mấy lần muốn hôn, nhưng dường như kiêng dè gì đó, A Đẩu tự giác nhắm mắt lại, Cam Ninh bèn đè hắn dưới thân, hôn lên.

Khí tức nam tử trên người Cam Ninh, trải qua sự chưng cất của dược lực kia, A Đẩu ngửi vào, khiến người sau không tự chủ mà rung động tâm thần. Môi lưỡi của Cam Ninh nóng rực, một tay vòng quanh eo A Đẩu, ôm hắn thật chặt, nghe không rõ là đang lầm bầm cái gì, liền xé y phục.

A Đẩu bị vuốt đến tâm phiền ý loạn, mình thì ở phía dưới, mấy lần nhém bị xuân dược trong miệng làm cho sặc, tới khi hôn đến cơ thể đều nóng lên, hắn vậy mà lại có chút mê luyến cảm giác nóng rực này.

“Ưm…” A Đẩu hơi nghiêng người qua, mở hai mắt, nhìn thấy ánh mắt của Cam Ninh liền ngẩn người.

Ánh mắt hắn cư nhiên có chút tương tự Tử Long, giống như đang nhìn một món đồ mà mình không nỡ chạm vào. Món đồ mình thích nhưng không dám đụng tới.

Cam Ninh vốn là một tay lão luyện trên giường, trêu ghẹo đến nỗi A Đẩu kìm lòng không được, tay kia liên tục sờ loạn, kéo ngoại bào của A Đẩu xộc xệch, rồi đưa tay vào trong tiết y, ngón tay lần xuống, sờ vào giữa hai đùi hắn.

Ngón tay hắn thô ráp, còn da dẻ A Đẩu thì mềm mại, trong lúc ma sát mang đến khoái cảm dị thường, ngón tay Cam Ninh dò đến hậu đình A Đẩu, lại mơ mơ hồ hồ nói: “Khó chịu không, đại ca hảo hảo thương ngươi…” Sau đó xoa nhẹ, thử cắm hai ngón vào.

“A!” A Đẩu không kịp ngẫm nghĩ nữa, đã sắp luân hãm vào nụ hôn thô lỗ nóng bỏng nửa cưỡng ép nửa dụ hoặc của Cam Ninh rồi. Mấy lần gần như không thể khống chế mà chìm đắm vào.

May mà cuối cùng còn lưu lại một phần lý trí, gắng sức đút xuân dược trong miệng cho Cam Ninh.

Ngay sau đó, sự tình mà ai cũng không hề nghĩ tới đã phát sinh.

Bóng đen chợt lóe, Ách thị một tay vịn mái hiên lầu hai, lượn vòng ba trăm sáu mươi độ ngoài không trung, mượn lực xoay, từ cửa sổ đạp vào một cước, xoay người hung hăng đá trúng Cam Ninh, đá cho hắn từ trên người A Đẩu bay thẳng ra ngoài!

Cam Ninh kêu to một tiếng, từ trên giường bay lên, đụng cửa phòng vỡ thành mảnh vụn văng ra ngoài, lưng lại đâm vào lan can lầu hai, sau đó như đạn pháo bay ào xuống lầu, nện lên cái bàn ngay chính giữa đại sảnh, đè cái bàn thành phấn vụn.

“Ách ba?!” A Đẩu giật mình, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ách thị xoay qua, vươn tay về phía hắn, A Đẩu mới hoảng hốt nói: “Ngươi…Lần tới đừng có khoa trương như vậy, muốn hù chết người ta sao?” Chợt ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Không biết từ lúc nào mình đã nuốt luôn xuân dược vào bụng!