Phá Quân Mệnh

Chương 987






Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mày kiếm, mắt sáng, dáng người cao ráo khỏe mạnh, cả người khí chất bình tĩnh thản nhiên bước vào.  

“Đại sư huynh!”  

Mọi người đồng loạt làm lễ, Linh Hồ Tinh Phong không thích người khác gọi mình bằng xưng hô nào khác ngoài đại sư huynh.  

Như vậy, chỉ cần mỗi người biết hắn ta là đại sư huynh của gia tộc Linh Hồ thì đều sẽ hiểu ngầm hắn ta chính là người đứng đầu trẻ tuổi nhất của gia tộc Linh Hồ.  

Có thể nói Linh Hồ Tinh Phong đã tạo vị thế từ rất sớm để phát triển gia tộc Linh Hồ trong tương lai!  

“Chúc mừng đại sư huynh, chúc mừng đại sư huynh! Đại sư huynh sau này chắc chắn sẽ dẫn đầu giới võ đạo Hoa Hạ!”, Linh Hồ Ngọc Nhu chạy đến, vẻ mặt sùng bái nịnh nọt.  

Hiện giờ không thể nhìn ra cô gái này là người lúc nãy đã nói muốn xem hình phạt bào cách.  

“Ha ha ha…”  

Linh Hồ Tinh Phong khẽ vỗ nhẹ tay Linh Hồ Ngọc Nhu, ý nói cô ta không cần phải ôm chặt cánh tay mình như vậy, rồi cười nói tiếp đón mọi người: “Các sư đệ không cần khách sáo, cố gắng tu luyện, mọi người đều có thể trở thành tông sư!”  

Rõ ràng chỉ mới đạt đến tiểu tông sư nhưng lại bị hắn ta nói thành tông sư, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mọi người nịnh nọt, Linh Hồ Tinh Phong đi về phía trước, mọi người theo đuôi đi sau.  

Ra ngoài sân lại nhìn thấy treo khăn đỏ mừng chuyện vui, trên mặt hắn ta lóe lên sự tàn nhẫn.  

“Mộc Thanh, tên tép riu kia ở đâu? Dẫn anh đến gặp hắn!”  

Linh Hồ Mộc Thanh khẽ nhướng mày: “Đại sư huynh, ngày đó, lúc em tìm được anh xong, quay về đã bắt đầu tìm tên nhãi đó, qua ba ngày rồi, đến giờ cũng chưa gặp được hắn”,  

“Mất tích rồi sao?”, Linh Hồ Tinh Phong hơi nhíu mày.  

“Hừ, em nghĩ là có khi là tên nhãi đó nghe danh đại sư huynh, sợ hãi quá rồi chạy trốn cũng nên, ba ngày nay, có khi đã rời khỏi núi rồi, xem như hắn gặp may”, Linh Hồ Ngọc Nhu hừ giọng nói.  

“Nếu vậy thì tốt, nhưng dù là trốn ở đâu đó, anh cũng tìm bắt được hắn!”  

Linh Hồ Tinh Phong bình thản nói nhưng cũng mang đầy sát khí: “Mọi người bận việc riêng thì đi đi, anh đến gặp Uyển Nhi!”  

Mọi người dần tản đi, nhưng Linh Hồ Mộc Thanh và Linh Hồ Ngọc Nhu thì vẫn nán lại đây.  

Mọi người đi hết rồi, Linh Hồ Ngọc Nhu không nhịn được nữa mà nói: “Hừ, chị Uyển Nhi cũng thật là, biết rõ đại sư huynh một lòng một dạ với mình mà vẫn ra ngoài kiếm rể, đúng là quá đáng! Em thấy là do cụ tổ chiều chị ấy quá nên chị ấy muốn làm gì thì làm!”  

chapter content