*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Thanh Đế lạnh lùng gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ báo thù cho sư huynh Hà và các đồng môn khác, chuyện này không cần sư huynh Dịch phải nhọc lòng!”
“Hy vọng được như vậy, bằng không với tính khí của tên điên đó, những đệ tử bình thường của Vạn Chung Môn chúng ta sẽ gặp phải sự uy hiếp!”
“Sư huynh Dịch nói rất có lý, sư đệ Thanh Đế phải nhanh chóng giết chết tên Diệp Phàm đó, bằng không chọc tức một kẻ điên không phải là việc có lợi gì cho Vạn Chung Môn chúng ta”.
“Không sai, tên điên đó đã giết sạch người của Hồn Thiên Môn, thì có đủ thấy hắn ta điên đến cỡ nào, sư đệ Thanh Đế phải cố lên đấy!”
Mỗi người nói một câu, vào thời khắc quan trọng lại không có ai đứng ra nói giúp hắn ta một câu, khiến hắn ta lòng trĩu nặng.
“Được, trước tiên cứ báo lại chuyện này lên trên đã, người của Vạn Chung Môn không dễ bị giết như vậy đâu!”, đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Thánh nữ...”
Người vừa lên tiếng chính là Thánh nữ Vạn Chung, nữ thần trong lòng tất cả các đệ tử nam của Vạn Chung Môn, song bọn họ chưa có ai từng được thấy dung mạo của cô ta.
Nhưng nghe nói, dung mạo tựa tiên nữ!
Cô ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người không ai nói gì nữa, ngay cả Dịch Nham Xuyên cũng ngậm miệng.
Ánh mắt không che dấu nổi sự ái mộ mà nhìn về phía Thánh nữ, thế nhưng ánh mắt của Thánh nữ Vạn Chung lại chỉ đặt ngang tầm, không để hắn ta vào mắt.
“Sư đệ, cùng tôi đi gặp sư phụ, báo lại chuyện này”.
“Vâng sư tỷ!”
Lâm Thanh Đế cùng Thánh nữ Vạn Chung rời đi, để lại một đám người đang ghen tị ra mặt ở phía sau.
Nhất là Dịch Nhan Xuyên, hắn ta hận một nỗi không thể bóp chết Lâm Thanh Đế đang đi cạnh Thánh nữ Chung Môn.
“Sư đệ, Hà Khôn đúng là bị anh phái đi để thăm dò sức mạnh của Diệp Phàm sao?”, trong lúc rời đi, Thánh nữ Chung Môn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Đế ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu: “Sư tỷ, tôi làm sao có thể đem tính mạng của các sư huynh đệ đồng môn ra để đi thăm dò sức mạnh gì chứ?”
“Có hay không trong lòng anh rõ nhất, anh phải nhớ kỹ, trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa, tự liệu sức mình mà làm!”, Thánh nữ Chung Môn vừa dứt lời, bước chân liền di chuyển nhanh hơn giống như lướt đi bằng kinh công.
Nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của Thánh nữ Chung Môn, Lâm Thanh Đế liền nổi lòng chiếm hữu.
Sau đó bước chân cũng nhanh hơn, đuổi kịp cô ta.
...
Nhà họ Hàn thành phố Cảng, Hà Khôn nghe tiếng Diệp Phàm, lập tức cảm thấy vô cùng bi phẫn.
“Diệp Phàm, Lâm Thanh Đế là Chuẩn Thánh tử của Vạn Chung Môn tao, ân oán giữa mày và hắn ta thì đi tìm hắn ta, liên quan gì tới tao?”, Hà Khôn tức giận gào lên.
“Ha ha, tao nói rồi những người có quan hệ tới Lâm Thanh Đế đều phải chết!”
Diệp Phàm túm chặt cổ hắn ta rồi quẳng tới trước ống kính, đanh mặt nói: “Ai động vào người thân bạn bè của tao, đều có kết cục như này!”