Linh Hồ Uyển Nhi không hề động đậy gì nhưng đối phương lại liên tục lùi về sau mấy bước, suýt nữa đã xô ngã người đồng đội của mình.
“Vây giết người phụ nữ này trước, thực lực cô ta là cao nhất!”
Một đám người tiến lên bao vây muốn giết chết Linh Hồ Uyển Nhi, còn Long Linh thì lại liên tục tiến lùi trước sau, bận đến mức hoàn toàn chẳng thể giúp được gì.
Bị trúng một chưởng của Âu Dương Đạo Vĩ, thực lực Long Linh lúc này còn không bằng Lý Thanh Dương.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã thả ra tổng cộng mười bốn người, hai người đã chạy mất, một người đã chết, chín người còn lại đều đang ra sức chiến đấu.
Mục tiêu của Diệp Phàm không phải là tiêu diệt đệ tử nhà Âu Dương ở đây mà là mau chóng đưa Âu Dương Ngọc Quân rời khỏi ngục giam này.
Vù!
Diệp Phàm bị đánh trúng một chưởng ngay giữa ngực anh, tức khắc ho ra máu.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt hung hăng tàn nhẫn, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào mắt Diệp phàm.
Trước đó, từ khi người đàn ông trẻ tuổi này vừa bước vào hầm giam thì luôn đối phó với những người mà Diệp Phàm đã thả. Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiến đến trước mặt Diệp Phàm, bất ngờ đánh mạnh một chưởng vào ngực Diệp Phàm.
“Nhớ cho rõ, tao là Âu Dương Hiền Tuấn, hôm nay đến để lấy mạng của mày!”
Ánh mắt Âu Dương Hiền Tuấn đầy cay độc, hắn cất lời xong thì giây tiếp theo đã xông thẳng về phía Diệp Phàm, đánh thẳng một quyền vào mặt anh.
Thế nhưng nắm đấm vừa đánh ra thì một người đàn ông đã đứng chắn trước mặt Diệp Phàm, ngăn cản Âu Dương Hiền Tuấn.
“Cậu em, còn thiếu sáu người nữa thôi, mau đi thả ra mau!”. Người đàn ông này hét lớn, Diệp Phàm đáp lại một tiếng, lập tức nghiêng người chạy sang phòng giam khác.
“Lâm trận bỏ chạy, đồ hèn nhát!”
Âu Dương Hiền Tuấn rống giận, vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Phàm ít nhất cũng sẽ chiến đấu với mình, ai ngờ Diệp Phàm lại quay người đi mất!
“Ngọc Quân, tôi đưa cậu ra ngoài!”
Diệp Phàm nửa quỳ cúi người xuống, cõng Âu Dương Ngọc Quân trên lưng, trong tay cầm thanh đao Khai Sơn vừa mới cướp được.
“Các vị tiền bối không cần quá hiếu chiến, mục đích của chúng ta là từ ngục giam này xông ra ngoài!”
Diệp Phàm cõng Âu Dương Ngọc Quân sau lưng, vừa chạy về phía trước vừa rống lớn, những người được anh thả ra đều xôn xao mở miệng hùa theo.