Phá Quân Mệnh

Chương 1517




Diệp Phàm cười điên cuồng, mở hết nội lực, Long Lân trong tay phải của anh chuyển động, Trích Tinh Thủ ở tay trái tung chiêu liên hồi.  

Đệ tử nhà họ Âu Dương đang ngăn cản anh bị đánh như ngả rạ, máu tươi đã ướt đẫm trên bộ trang phục của Diệp Phàm.  

Bên ngoài địa lao, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy một đám người trước mắt, liền nở nụ cười.  

Nhà họ Âu Dương không hổ danh là gia tộc tài phiệt, cho cả người canh gác ở kho xăng.  

“Bỏ thứ trong tay của cô xuống, lập tức dừng lại, đưa hai tay ra sau đầu, khai báo rõ họ tên quê quán!”  

Người đàn ông đứng đầu chỉ về phía Linh Hồ Uyển Nhi nói lớn, nửa đêm canh ba lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy, lại còn đúng lúc nhà họ Âu Dương đang gặp loạn, đương nhiên sẽ khiến bọn họ phải nâng cao cảnh giác tới mức cao nhất.  

“Anh đẹp trai à, tôi nói tôi bị lạc đường nên đi tới chỗ này, anh có tin không?”, Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười nói.  

Nụ cười làm say lòng người cộng với giọng nói vô cùng nhẹ nhàng dễ nghê, khiến những người đang đứng ở đây đều phải ngớ ra.  

“Hừ!”  

Người đàn ông đứng đầu lạnh lùng hừ mạnh một tiếng, gã ta cũng đã bước sang độ tuổi trung niên rồi, còn gọi là anh đẹp trai cái gì không biết.  

Tiếng hừ này đã khiến tất cả người trong đội của gã ta kịp phản ứng lại, còn lúc này Linh Hồ Uyển Nhi co chân nhẹ nhành di chuyển tấn công người đàn ông đứng đầu.  

“To gan!”  

Người đàn ông đó hô lên một tiếng, bước lên một lước rồi tung cú đấm mang theo cả tiếng gió rít mãnh liệt.  

Rầm!  

Linh Hồ Uyển Nhi sử dụng Trích Tinh Thủ, những ngón tay thon dài của cô ta dường như có sức mạnh vô hạn, đối đầu với cú đấm mãnh liệt của người đàn ông kia.  

Trong khoảng khắc hai cú đấm va vào nhau, sắc mặt người đàn ông chợt tái nhợt: “Cô là ai hả, tới kho xăng là định tiêu diệt gia tộc chúng tôi sao?”  

Linh Hồ Uyển Nhi nói cười vui vẻ, thế nhưng trong giọng nói dịu dàng đó lại chứa đầy sát khí.  

Gương mặt người đàn ông trở nên giận dữ: “Cô vọng tưởng quá rồi đấy, cho dù tôi có chết, cũng sẽ không để cho cô qua!”  

“Vậy được thôi, anh đi chết đi!”  

Soẹt!