Phá Quân Mệnh

Chương 1478




Mọi người nhà họ Hàn bắt đầu mắng chửi, nước bọt bắn tứ tung.  

“Gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu giúp tôi…”  

Người đàn ông bị gãy cánh tay lẫn cổ tay gào thét ở đằng sau, đau đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngất ra đó.  

Trong một diễn biến khác, tại Tứ Phương Tông, Hoắc Thanh Thanh đang luyện võ, ba người đàn ông đi vào, thấy người đi tới, Hoắc Thanh Thanh lộ ra nụ cười.  

Cô ta thu lại thanh kiếm, cười nói: “Lục sư huynh, anh đến rồi!”  

“Thanh Thanh, anh đến là có chuyện muốn hỏi em”, Lục Thần mỉm cười, sau đó vội vàng hỏi.  

“Lục sư huynh, anh hỏi đi, em biết gì sẽ nói!”  

“Em có gặp Trần Húc không?”  

“Sư huynh Trần Húc?”  

Hoắc Thanh Thanh nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Anh không nói em cũng chẳng để ý, đúng là mấy ngày nay em không thấy anh ấy rồi, sư huynh Trần Húc sao vậy?”  

“Trần Húc mất tích rồi!”, Lục Thần trầm giọng nói.  

“Mất tích rồi?”  

Hoắc Thanh Thanh kinh ngạc, một người đang sống sờ sờ sao lại mất tích chứ?  

Con người Trần Húc không tồi, có quan hệ rất tốt với Lục Thần, là một người nhiệt tình.  

“Đúng vậy, mấy ngày rồi, anh đã hỏi tất cả mọi người, ai cũng không gặp cậu ấy. người gặp cậu ấy gần đây nhất là sư đệ Phùng Lâm. Tối hôm đó em ấy gặp Trần Húc đến phòng rượu của tông môn để lấy rượu, từ đó trở đi không gặp lại nữa…”  

Lục Thần hỏi tất cả những người có khả năng gặp Trần Húc nhưng không nhận được tin tức có ích nào, sống không thấy người, chết không thấy xác.   

“Lục sư huynh, vậy anh có báo lên tông môn chưa, sắp diễn ra trận đấu võ rồi, đột nhiên biến mất một người như này là chuyện rất bất thường”, Hoắc Thanh Thanh trầm giọng nói.  

“Vẫn chưa báo lên nhưng Trần Húc không tham dự vào trận đấu võ lần này, cho dù có người nổi lòng ác cũng không cần phải động đến cậu ấy chứ…”, Lục Thần cũng từng có những ý nghĩ về âm mưu này, chỉ là không có mục tiêu nào cho anh ta chọn.  

“Ấy, sư tỷ, chị đến rồi thì qua đây, vội chạy đi đâu?”, Hoắc Thanh Thanh đột nhiên cao giọng gọi.  

Ba người Lục Thần đều quay đầu lại, thấy Phương Dao đứng ở cửa, quay nửa người lại rõ ràng đang muốn rời đi.  

Nghe thấy Hoắc Thanh Thanh gọi, Phương Dao nghiến răng ken két. Cô ta quay lại lấy đồ, ai ngờ lại thấy Lục Thần đang hỏi về Trần Húc, trong lòng bỗng hoảng loạn nên định rời đi ngay.  

Bởi vì Trần Húc chết trong tay cô ta, nói đúng ra thì chết trong tay cô ta và Tiêu Mộc Sanh.  

“Sư muội Phương Dao, cô đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn hỏi cô”, Lục Thần không muốn nhìn mặt Phương Dao cho lắm nhưng lúc này cũng đành gọi một tiếng.  

Lục Thần lên tiếng, Phương Dao không thể rời đi, bỗng cô ta nở một nụ cười hiền hoà, sải bước về phía Lục Thần, nhẹ nhàng nói: “Anh Lục Thần, anh cứ gọi em Dao Nhi là được, có chuyện gì Dao Nhi nhất định sẽ nói hết cho anh biết”.  

“Buồn nôn, giả bộ cũng hay đấy…”, Hoắc Thanh Thanh thầm khinh bỉ.  

Khoé mắt Phương Dao giật giật, trong lòng dấy lên sát khí.  

Lục Thần bất lực, trầm giọng nói: “Sư muội Phương Dao, cô có gặp sư đệ Trần Húc không?”  

“Em không gặp. Anh Lục Thần, sư huynh Trần Húc sao vậy?”