*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đó là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, cầm trong tay một cây thước, vừa nói vừa huơ huơ cây thước.
“Bà ơi, cháu nghe thấy thật mà, bà mau để cháu đi đi!”. Cô bé kiên trì muốn đi ra, cô bé sẽ không nghe nhầm được.
“Láo toét, mày mà cũng dám cãi lời tao à!”
Bốp!
Người phụ nữ trung niên kéo tay cô bé, vung thước đánh vào.
Bàn tay trắng mịn nhỏ bé bị đánh liền ửng đỏ, âm thanh lanh lảnh khiến những đứa trẻ khác giật mình đến rụt cả cổ.
Nhưng cô bé không hề khóc mà vẫn van nài: “Bà ơi, cháu nghe thấy thật mà, bà để cháu ra xem một chút, chỉ một chút thôi…”
“Mới có bây lớn mà đã bắt đầu không nghe lời rồi!”
Bốp bốp bốp!
Người phụ nữ trung niên đánh ba cái liên tiếp, bàn tay trắng mịn lập tức sưng đỏ lên.
Cánh tay cô bé bị đánh đau, khẽ run rẩy, gương mặt khẽ mếu, nước mắt rơi xuống.
Nhưng cô nhóc vẫn không khóc ra tiếng, mà ngoan cố nhìn người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên tức giận, lúc này đột nhiên một cậu bé chạy tới kéo cô bé lại: “Hy Hy, cậu phải nghe lời của bà, mau về chỗ với mình đi…”
Cô gái nhỏ chính là Hy Hy, cô bé thật sự nghe thấy tiếng của Âu Dương Ngọc Quân nhưng lại không đi ra được nếu không sẽ còn bị đánh, cậu bé túm chặt kéo cô bé về.
“Hừ, nếu còn không chịu nghe lời thì còn bị đánh nữa!”
Người phụ nữ trung niên răn dạy một câu, nhíu mày lại: “Tất cả đọc thuộc nội dung thứ bảy cho bà, lần tới bà sẽ kiểm tra!”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên mở cửa đi ra, đồng thời đóng lại khoá cửa từ bên ngoài.
Vừa đi chưa được mấy bước bà ta đã nhìn thấy hai người đang ghìm Âu Dương Ngọc Quân đi về phía phòng giam của gia tộc.
“Cái thứ đó đúng thật là nghe thấy rồi, chuyện này không tốt chút nào…”. Người phụ nữ trung niên lầm bầm một câu, bước nhanh về phía phòng khách lớn mà Âu Dương Ngọc Quân vừa rời đi.
Trước cửa lớn nhà họ Lý ở thành phố Côn, một chiếc xe taxi chạy đến dừng lại, ba người Diệp Phàm, Linh Hồ Uyển Nhi và Long Linh bước xuống.
Ra khỏi sân bay ba người bọn họ lập tức chạy thẳng đến khu nhà họ Lý.
“A, mùi máu nồng nặc thật!”
Diệp Phàm cau chặt mày nói, bảng đá trước cửa lớn đã được lau dọn sạch sẽ, trông có vẻ như vừa mới được rửa sạch.
Nhưng vẫn còn chút ít mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí. Diệp Phàm quan sát kỹ hơn, một ít đất dưới mấy gốc cây đều là màu đỏ đậm.