Âu Dương Ngọc Quân tức đến bật cười, khẽ gầm nói: “Thanh Dương, cậu hồ đồ quá rồi. Tôi biết cậu muốn anh ấy đến giúp tôi nhưng nhà Âu Dương quá phức tạp, anh trai tôi mà bước vào chắc chắn chết không còn đường sống!”
“Không sao, tôi với anh trai cậu cùng đi vào!”
Lý Thanh Dương như một tên lưu manh, Âu Dương Ngọc Quân vừa tức vừa giận, nhưng biết là Lý Thanh Dương cũng chỉ vì mình mà thôi.
“Thanh Dương, nhà họ Lý của cậu bây giờ tổn thất rất nặng, tôi nhất định phải đến đó mới có thể ngăn được trận chiến. Mạng của tôi là mạng, mạng nhà họ Lý cậu cũng là mạng mà!”. Âu Dương Ngọc Quân đành phải gào lên như vậy.
Lý Thanh Dương đột nhiên có chút hoảng nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Bọn họ là người nhà họ Lý, được nhà họ Lý nuôi dưỡng, bây giờ gia tộc gặp chuyện bọn họ cũng phải nên ra sức chiến đấu!”
“Cho dù cậu có nói thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu tự chui đầu vào lưới, cậu đã từng cứu tôi, lần này tôi nhất định phải cứu cậu!”
Lý Thanh Dương gồng mình, nói mấy lời khiến Âu Dương Ngọc Quân xém chút muốn hộc cả máu.
Lý Thanh Dương càng như vậy thì cậu ta càng không thể có lỗi với nhà họ Lý, vì cớ gì lại khiến nhà họ Lý chịu sự đau khổ như vậy?
Lúc này, một làn gió thổi đến, Lý Thanh Hà cũng đuổi kịp.
Vẻ mặt Âu Dương Ngọc Quân cầu xin nhìn sang Lý Thanh Hà nói: “Chị Thanh Hà, cản Thanh Dương lại đi. Tôi không muốn khiến nhà họ Lý đắc tội người khác đâu!”
“Chị hai, nếu chị dám cản em thì chị em gì cũng làm!”. Lúc này Lý Thanh Dương nghiêm túc nói.
Ầm!
Lý Thanh Dương bị gõ một cái vào đầu, vẻ mặt Lý Thanh Hà hung dữ nói: “Dám nói với chị hai như vậy, chị thấy là em muốn bị đánh đấy!”
Ba người kẹt cứng ở đây, mà trước cửa lớn nhà họ Lý không xa, tình hình chiến đấu vô cùng thảm khốc.
Thực lực Trần Thiên Hằng vô cùng mạnh, một mình đấu với bốn vị trưởng lão mà không bị lép vế chút nào.
Những người lão ta đem theo còn dũng mãnh, tàn nhẫn hơn nữa, họ đều là những người tinh nhuệ nhất nhà họ Trần, nhà họ Lý có thể nói là bị thiệt hại vô cùng nặng nề.
Âu Dương Ngọc Quân nghe thấy âm thanh bi thảm đó trong lòng lại càng áy náy hơn.
Bỗng nhiên, cậu ta nghiến chặt răng, nhảy bật lên đánh mạnh một chưởng vào ngực Lý Thanh Dương.
Ầm!
Lý Thanh Dương không kịp đề phòng đã bị đánh bay, Âu Dương Ngọc Quân vội quay đầu chạy đi.
“Cậu..”
Lý Thanh Dương trừng lớn hai mắt, gào lớn: “Chị hai, giúp em cản cậu ấy lại!”
Lý Thanh Hà lập tức nhấc chân chạy đuổi theo Âu Dương Ngọc Quân.
Lúc này Âu Dương Ngọc Quân dồn lực vào huyệt đan điền, quát lớn: “Âu Dương Đạo Vĩ, ông đây đến rồi đây, con mẹ nó, ông dừng tay lại cho tôi!”
Người còn chưa đến nhưng Âu Dương Ngọc Quân đã gầm lớn.