Phá Quân Mệnh
“Không có!”
“Thưa bà, nếu không đặt chỗ trước, vậy các vị chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, rất xin lỗi các vị".
“Không sao không sao, đai sảnh cũng được, như nhau cả thôi" Lưu Tú Cầm vội vàng tiếp lời, bà ta chỉ hận không thể nhanh chóng vào bàn ăn, chụp vài bức ảnh sống ảo đăng lên mạng cho bạn bè xem, để mấy bà bạn đánh bài kia đỏ mắt ghen tị môt phen.
Chốc lát sau, thức ăn từ từ được bưng lên chiếc bàn đá cẩm thạch, cá tôm hùm Boston, cá tuyết đáy biển, nấm truffle đen vùng Perigord, trưng cá muối…Lưu Tú Cầm toàn chọn những món ăn Tây nổi tiếng đắt đỏ.
Bàn ăn này, giá trị ít nhất cũng phải 10 ngàn tệ, Hàn Tại Dần ngồi một bên mấy lần nhắc bà ta bớt bớt lại, song đều vô ích.
"Me, nhiều quá rồi đấy, mẹ có ăn hết không?”, Hàn Tuyết cũng cạn lời với mẹ mình.
“ Đừng hoảng đừng hoảng, để mẹ chụp hình xong đã rồi nói!”, Lưu Tú Cầm cầm điện thoại xoay 360 độ chụp đủ mọi góc nhìn, đăng lên mạng trước, sau đó gửi vào group đánh bài, làm xong hết động tác đó mới thôi.
“Mẹ, đã ăn được chưa vậy?”, Hàn Tuyết sốt ruột hỏi.
"Được rồi được rồi.. Lưu Tú Cầm vội vàng nói, bữa ăn này ít cũng phải 10 ngàn tệ, có điều so với hoa hồng của hợp đồng 60 triệu kia thật chẳng thấm vào đâu.
Lưu Tú Cầm bận rộn trả lời tin nhắn trong group chat, ăn cũng chẳng bao nhiêu, ngược lại Diệp Phàm ăn rất khí thế.
Ngoài việc Lưu Tú Cầm thỉnh thoảng sẽ xỉa xói Diệp Phàm mấy câu không đau không ngứa, thì bữa ăn này xem ra vô cùng hài hòa.
Bọn họ ăn uống đã ồn ào, ở một chỗ khác còn ổn ào hơn.
Trong nhà hàng này có một phòng bao lớn, trên bàn thức ăn ngồn ngộn, Hàn Bách Hào đang chén thù chén tạc với một người đàn ông.
“Phó giám đốc Truơng, chuyện này nhờ cậy tất cả vào anh, nào, Bách Hào lại kính anh một ly nữa.
"Nói hay, nói hay lắm, chuyện mời ông Diệp, cứ để tôi lo cho!"
Người đang nói tên là Trương Kiến Nghiệp, là một phó giám đốc của tập đoàn Hoàng Minh, đây là quản lý cấp cao duy nhất mà Hàn Bách Hào phải vận dụng mấy lần quan hệ bắc cầu mới làm quen được.
Gã ta đuơng nhiên muốn gặp gỡ trực tiếp với Diệp Trung, nhưng biết làm sao được, một chút xíu cơ hội cũng không có.
Chỉ có thể lùi một bước, cầu cạnh cơ hội lần này, xuống tay ở đây.
Lời vừa dứt, Hàn Bách Hào chìa ra một tấm thẻ, mặt không cảm xúc đặt vào tay Trương Kiến Nghiệp, hai người nhìn nhau, cùng cười to khoái trá.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bàn ăn đầy ắp những món xa xỉ đắt tiến, hai người căn bản chẳng ăn bao nhiêu, việc đã xong liền đứng dậy, khiến cho Hàn Bách Hào xót hết cả ruột vì tiếc của.
“Hả? Sao trùng hợp vậy?” vừa bước từ phòng bao ra đại sảnh, Hàn Bách Hào liên ngẩn người.
Đúng là khéo quá đi mất, thế mà lại đụng cả nhà Hàn Tuyết ở day, việc này khiến gã vô cùng bất ngờ.
Nhưng khóe môi gã ta nhanh chóng cong lên một nụ cười ngả ngớn, quay sang nói với Truơng Kiến Nghiệp: “Phó giám đốc Trương, kia chinh là Hàn Tuyết của nhà họ Hàn chúng tôi, hay là chúng ta qua bên dó chào hỏi một tiếng nhé?"
"A, vậy sao? Có phải là Hàn Tuyết, đệ nhất nữ thần giới kinh doanh thành phố Cảng không?" Trương Kiến Nghiệp nhất thời sáng rực hai mắt.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu tiếc nuối: "Tiếc thật dấy, nữ thần nhà họ Hàn các cậu lại kết hôn rồi mới tức, nghe nói là một tên phế vật phải không nhỉ? Đúng là đáng tiếc quá, nhưng mà qua chào hỏi cũng được, nói gì thì nói, tôi vẫn chưa được ngắm nữ giới kinh doanh ở cự ly gần bao giờ, hô hô hô…”
Đàn ông đều đi guốc trong bụng nhau, hai người thong thả buớc dến bàn ăn của cả nhà Hàn Tuyết.
“Ây da, chú Tư, thím Tư cũng dùng bữa đây ạ?" Đột nhiên nghe thấy giọng nói, cả nhà Hàn Tuyết đang ăn uống giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Bách Hào.
“Thì ra là Bách Hào sao, trùng hợp, trùng hợp ghê" Hàn Tại Dần vôi vàng đáp.
Lưu Tú Cầm không thèm khách sáo, lạnh lùng nói "Hừ, đúng là xúi quẩy!"
“Ha ha ha, hình như thím Tư có thành kiến với tôi thì phải, tôi có ý tőt đến đây giới thiệu khách quý cho các nguời, sao lại phụ lòng tốt của nguời ta như vậy”.
Hàn Bách Hào đưa tay chỉ sang Trương Kiến Nghiệp bên cạnh, nói: “ Vị này là phó giám đốc Trương của tập đoàn Hoàng Minh, chuyên phụ trách tiếp thị và thu mua, có thể nói là vị trí chủ chốt, quyền cao chức trọng lắm đấy. Chỉ trong vòng vài năm nữa thôi nhất định sẽ được thăng chức tổng giám đốc, đây không chỉ là khách quý của tôi, còn là khách quý của nhà họ Hàn chúng ta!”
“Ha ha ha, cậu nói thế đúng là khách sáo quá rồi, được kết bạn với những người nhà họ Hàn là vinh dự của Trương Kiến Nghiệp tôi đấy chứ!”
Trương Kiến Nghiệp khiêm nhường đáp, nhưng biết cảm trên mặt lại cực kỳ ngạo mạn.
Hắn ta mới 30 tuổi đã ngồi vào ghế phó giám đốc của tập đoàn Hoàng Minh, đương nhiên hắn ta có cơ sở để kiêu ngao, tuy vậy, Hàn Bách Hào nói cái gì vài năm nữa nhất định sẽ được thăng chức tổng giám đốc, thì đó chỉ là chém gió mà thôi.
Muốn làm tổng giám đốc, trừ phi được nhà họ Diệp thủ đô công nhận tài năng, trở thành thân tín tâm phúc của họ, song việc này rất khó khăn, vô cùng khó khăn!
Những người có mặt đếu tỏ ra thờ ơ không quan tâm, ngoại trừ Lưu Tú Cầm, bà ta trưng vẻ mặt xởi lởi: “ Ây da, thì ra là giám đốc Trương, đúng là cơ duyên đưa đẩy, Tiểu Tuyết nhà chúng tôi vừa mới ký…”
"Giám đốc Trương, đây là Hàn Tuyết, em họ của tôi”.
Rõ ràng là Lưu Tú Cầm còn chưa nói xong, Hàn Bách Hào đã thẳng thừng cắt ngang, giới thiệu Hàn Tuyết với Trương Kiến Nghiệp, điều này khiến Lưu Tú Cầm bị sượng miệng, cảm thấy rất khó chịu.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Bách Hào tất nhiên biết Lưu Tú Cầm muốn nói cái gì, gã ta không ngần ngại cắt ngang một cách thô lỗ, không để cho bà ta nói tiếp.
Còn mục đích của Trương Kiến Nghiệp chỉ là chào hỏi Hàn Tuyết, hắn ta lịch thiệp cúi người về phía trước, vươn tay phải ra: "Trăm nghe không bằng một thấy, danh tiếng của cô Hàn như sấm động bên tai, bây giờ được gặp, đúng là danh bất hư truyền!"
Mắt Hàn Tuyết thoáng lóe lên, tay chỉ mới đưa ra một nửa, bất chợt có một cánh tay khác duỗi ra còn nhanh hơn cô, bắt lấy bàn tay của Trương Kiên Nghiệp.
Trương Kiến Nghiệp sững sờ tại chỗ, làm vậy là sao? Người đàn ông này là ai?
Trương Kiên Nghiệp có nghe nói Hàn Tuyết gả cho một chàng ở rể vô tích sự, nhưng rõ ràng hắn ta không quen biết Diệp Phàm.
"Ha ha ha, là phó giám đốc Trương phải không nhỉ, Tiểu Tuyết không tiện bắt tay cho lắm, để tôi thay cô ấy”.
“À, tôi là chồng của Tiểu Tuyết, Diệp Phàm!”
Mở bài thân bài kết bài, Diệp Phàm chỉ giải thích gọn trong một câu, Trương Kiến Nghiệp cười gượng: “Thế à, thế à..."
"Diệp Phàm, cậu làm vậy là có ý gì, đây là phó giám đốc Trương, không phải người mà cầu có thể trêu vào, mau xin lỗi cho tôi!", Hàn Bách Hào lập tức khiển trách, có điều trong lòng gã lại rất vui mừng, tên phế vật này ngay cả bắt tay cũng bốc mùi ghen tuông nồng nặc, cứ đà này chẳng cần gã cướp vị trí người phụ trách của Hàn Tuyết, thì vị trí đó đã bị Diệp Phàm xô đổ trước rồi.
“Ha ha ha, Hàn Bách Hào, vài chiêu khôn lỏi chẳng tác dụng gì đâu, còn nữa, có một số người, không nên chỉ vì lợi ích trước mắt, chơi dao có ngày đứt tay như chơi đấy!"
Diệp Phàm cười lạnh, rồi lại lãnh đạm nhìn sang Trương Kiến Nghiệp nói một câu như vậy.
Quả nhiên, rõ ràng là Trương Kiến Nghiệp biến sắc, chẳng lẽ Diệp Phàm biết hắn ta nhận hối lộ?
Ở tập đoàn Hoàng Minh, nhận hối lộ là chuyện vô cũng nghiêm trọng sẽ bị giao thăng cho cảnh sát, nhưng mà, Diệp Phàm làm sao biết được?
"Hừ, vớ va vớ vẫn, tổng giám đốc Hàn, tôi đi trước đây, công ty vẫn còn vài việc cần làm Trương Kiến Nghiệp hung tợn trừng mắt với Diệp Phàm, sau đó xoay người như chạy trốn.
Hàn Bách Hào vội vàng đuổi theo, đồng thời không ngừng xin lỗi, chỉ mong Trương Kiến Nghiệp đừng để bụng.
Tiễn Trương Kiến Nghiệp đi rồi, Hàn Bách Hào quay trở vào, nhìn thấy Diệp Phàm liên cười lạnh: “Diệc Phàm, ngay cả phó giám đốc Trương mà cậu cũng dám chọc giận, có điều chẳng sao cả, sau này việc hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh để tôi làm là được, mấy người cứ từ từ mà ăn, nếu chưa đủ no thì trong phòng bao vừa rối của tôi còn đây đồ ăn thừa đấy, hô hô hô …”
"Khốn nạn, Hàn Bách Hào đúng là thứ cặn bã, ỷ được bà cụ thương yêu, lúc nào cũng chống đối nhà chúng ta, ăn bữa cơm thôi cũng đụng phải sao chổi, đúng là xúi quẩy hết sức"
Hàn Bách Hào vừa đi, Lưu Tú Cầm liền vỗ bàn chửi ầm lên.
“Thôi được rồi, bà bớt nói lại vài câu cho tôi nhờ, vừa rồi Hàn Bách Hào nói vậy là có ý gì? Hợp đồng là Tiểu Tuyết ký, sao lại trở thành nó phụ trách? So với Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần quan tâm đến mấy câu Hàn Bách Hào nói vừa rồi hơn.