“Bách Hào đừng về nhà, đường chủ võ đường đã tìm tới tận cửa báo thù rồi, chú hai con chết rồi, con cứ đi cùng với người đó đi...”
Vừa dứt lời, ông ta liền tắt máy.
Một bên khác, sau khi Hàn Bách Hào nhận được tin, chiếc điện thoại trong tay gã ta suýt chút rơi xuống đất.
Chú hai cứ thế mà chết rồi sao?
Mà từ đó cũng có thể thấy, Hàn Húc Đông đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Gã ta rất lo lắng cho Hàn Húc Đông, nhưng bây giờ mà gã ta tới đó thì chẳng khác nào tự tìm chỗ chết, hơn nữa để người đàn ông bên cạnh đi, sợ là sẽ khiến người ta cảm thấy bất mãn.
Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt ngồi bên cạnh gã ta, thấy sắc mặt Hàn Bách Hào không được tốt, liền hỏi: “Bách Hào, có chuyện gì cần xử lý sao?”
Hàn Bách Hào suy tính, cung kính nói: “Không có, tiên sinh không cần lo lắng, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào!”
“Vậy thì tốt, nhưng chuyến tối nay chắc không kịp rồi, đợi sáng mai rồi đi”.
Nói xong, người trung niên liền đứng dậy, nghĩ ngợi một lúc rồi đi về phía phòng mình.
Phòng của ông ta là phòng vip, cho nên trong có tới bốn năm gian, Hàn Bách Hào ở lại đây cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều đêm nay đối với gã ta là một đêm dài.
Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Húc Đông ngó vào từng căn phòng, có Hàn Vân Báo bên cạnh, chuyện này anh ta cũng đã biết.
Nhất là nghe Hàn Tại Dần trước đó đã từng tới khuyên bọn họ, nhưng không có ai tin, ngược lại còn chế nhạo cười cợt.
Cơn tức giận chợt dấy lên trong lòng ông ta, thế nhưng việc bọn họ không tin Hàn Tại Dần là sự thực.
Trên thực tế, ban đầu nếu như ông ta cũng có ở đó, sợ là cũng sẽ không tin lời của Hàn Tại Dần, cho rằng ông ta ăn nói linh tinh.
“Tại Dần à, ra ngoài đi, tính mạng của hai mươi mấy người nhà họ Hàn đều đang trong tay chú, đừng để anh cả thất vọng...”
Giọng của Hàn Húc Đông vang lên trong phòng khách, Hàn Tại Dần trên ban công tầng hai đang cắn chặt răng, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này ông ta cũng sẽ không tới.
“A...”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Tiết Trường Quân lại giết một người.
Nét mặt Hàn Húc Đông càng trở nên khó coi hơn nữa: “Tại Dần, chú có nghe thấy không hả, chỉ cần chú nói ra Diệp Phàm đang ở đâu, mọi người có thể tránh được kiếp nạn này”.
“Hơn nữa, thân thủ Diệp Phàm cũng rất cao, nói không chừng nó có thể khống chế được đường chủ võ đường, chú phải có lòng tin ở Diệp Phàm chứ!”
Lòng tin cái mẹ gì, đánh nhau với người khác sao tránh khỏi bị thương, hơn nữa lúc ông ta ra khỏi nhà, Diệp Phàm còn vừa mới đắp thuốc được một lúc.
Lại nói, những người vô ơn này dựa vào đâu mà để Diệp Phàm phải tới cứu bọn họ.
Hàn Tại Dần đảo mắt, từ ban công chạy vào trong, rồi lén trốn trong tủ quần áo.
Hàn Húc Đông tìm dưới tầng một một lượt nhưng không thấy Hàn Tại Dần đâu, liền lên tầng hai.