Phá Quân Mệnh

Chương 1360




Vẻ mặt Chung Dật Phi vô cùng kinh ngạc, bên ngoài ngọn núi phía sau của Lăng Tiêu Sơn chính là dãy núi hoang sơ, ngoại trừ cây cối cũng chỉ có mấy động vật nhỏ.  

Phần lớn khu vực đều ở trạng thái nguyên sơ, căn bản chưa từng được khai phá.  

Người phụ nữ trung niên này sao có thể ở chỗ này?  

“Lăng Tiêu Sơn?”  

Người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Lăng Tiêu Sơn là cái gì?”  

Chung Dật Phi sững người, người phụ nữ này đứng ở khu vực núi sau của Lăng Tiêu Sơn mà lại hỏi Lăng Tiêu Sơn là cái gì?  

Là muốn làm nhục Lăng Tiêu Sơn này sao?  

Chung Dật Phi nổi giận, tuy là người phụ nữ chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thế giết chết mình nhưng gã ta lại có tình cảm sâu sắc với Lăng Tiêu Sơn.  

Hơn nữa, bây giờ gã ta phải dựa vào Lăng Tiêu Sơn để báo thù nên càng phải bảo vệ Lăng Tiêu Sơn.  

“Tiền bối, chỗ bà đang đứng chính là khu đất của Lăng Tiêu Sơn, tiền bối đã đến đây rồi mà lại nói không biết, là muốn làm nhục Lăng Tiêu Sơn tôi sao?”  

Chung Dật Phi khẽ gầm nhìn người phụ nữ trung niên.  

Người phụ nữ trung niên cũng không nói chuyện mà nhìn Chung Dật Phi đang tức giận.  

Bà ta thật sự không biết đây là khu đất của Lăng Tiêu Sơn nhưng bây giờ cũng biết rồi, thế nhưng nhìn bộ dạng kích động của Chung Dật Phi có chút buồn cười.  

“La lối om sòm với tôi vậy không sợ tôi giết chết cậu sao?”  

Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói, đồng thời một luồng sát khí bao phủ lấy cả người Chung Dật Phi.  

Chung Dật Phi đang tức giận thì lạnh run cả người, sát khí, sát khí này khiến gã ta như rơi vào hầm băng vậy.  

Nhưng gã ta vẫn nghiến răng nói: “Tiền bối, Lăng Tiêu Sơn là tông môn của tôi, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ nó!”  

“Vậy sao?”  

Người phụ nữ cười nhạt có ý châm chọc, một luồng khí mạnh mẽ xông về phía Chung Dật Phi.  

Ngay lập tức Chung Dật Phi đã cảm thấy sau lưng mình như có thêm một ngọn núi nhỏ.  

Gã ta kinh sợ trong lòng, đây là đã vận dụng sức lực đến cực điểm, khí kình hóa hình.  

Tuỳ ý tuỳ lúc có thể hóa thành tất cả mọi thứ vô hình hữu hình để giết kẻ địch.  

Gã ta bắt đầu cong hai gối quỳ xuống đất.  

Chung Dật Phi vốn dĩ đã mất máu nhiều vì cánh tay đứt cụt nên mặt trắng nhợt, bây giờ lại bị đè đến đỏ bừng nhưng gã ta vẫn nghiến chặt răng kiên trì.  

Người phụ nữ trung niên thản nhiên nhìn vẻ mặt chịu nhục của gã ta, nhìn gã ta quỳ xuống từng chút từng chút một.  

Ngay khi hai gối Chung Dật Phi gần như chạm xuống đất thì bỗng nhiên áp lực trên người gã ta biến mất toàn bộ.  

Ngay cả bản thân gã ta còn chưa kịp phản ứng cả người đã nhảy thẳng lên thật cao.  

“Rất tốt, rèn luyện thêm có thể trở thành người tài!”