Phá Quân Mệnh

Chương 1356




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Dật Phi hung hăng gào lên: “Tay tao cho mày rồi đấy, mày đã đồng ý thả ông nội tao ra rồi, bây giờ thả bọn họ ra!”  

“Can đảm đấy!”  

Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Chuyện tôi đã đồng ý, đương nhiên tôi sẽ làm, nhưng nếu như anh hoặc là Lăng Tiêu Sơn còn nhắm vào người nhà của tôi, thì tôi sẽ giết nhà họ Chung đầu tiên, cho dù có liên quan tới anh hay không!”  

Bộp!  

Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền đập bàn một cái.  

“A a a...”  

Chung Dật Phi điên cuồng gào thét, việc này khác nào sự ràng buộc, nếu đã như vậy, sau này gã ta thậm chí còn phải âm thầm bảo vệ cho người nhà của Diệp Phàm.  

Uất ức, tức giận, thù hận chồng chất lên trong thâm tâm gã ta.  

“Diệp Phàm, Chung Dật Phi tao cũng không kém hơn người khác, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết mày...”  

Nhặt cánh tay của mình lên, Chung Dật Phi chạy ra ngoài, rồi lập tức đi điều trị vết thương.  

Một bên khác, Chung Thánh Thủ đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, mày ác lắm!”  

“Ác sao?”  

Diệp Phàm lắc đầu cười: “Tôi chỉ đang tự bảo vệ mình và người nhà mà thôi”.  

Ngay sau đó nét mặt liền sầm xuống, đổi giọng: “Tôi đồng ý thả các ông, đương nhiên sẽ thả các ông ra, thế nhưng tội chết có thể miễn xong tội sống khó tha, vì sự an toàn của người nhà tôi, sau này các ông hãy làm một người bình thường đi”.  

“Ý mày là sao?”, lúc đó tất cả mọi người cùng hô lên, đây đều là những người bạn già được Chung Thánh Thủ mời tới.  

“Thì chính là ý đó đấy!”  

Diệp Phàm ra tay với ông ta đầu tiên, bước lên một bước, giơ tay lên rồi đánh thẳng vào đan điền.  

Phù!  

Người đàn ông mở miệng ho ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh hãi: “Mày...mày phế võ công của tao...”

Người đàn ông hoảng sợ rống lớn lên, thế nhưng Diệp Phàm vẫn không chút lưu tình ra tay phế bỏ ông ta.  

Ông ta chẳng qua chỉ là đến giúp thôi mà!  

Nhưng Diệp Phàm cũng sẽ không để lại tai họa về sau. Không giết chết bọn họ đã là ân huệ rồi, trở thành người bình thường cũng xem như là anh đã ban ơn rồi.  

Diệp Phàm ra tay quyết đoán, hai người đến giúp đỡ khác cũng bất chấp đau đớn, lập tức nhảy lên chạy thẳng về hướng cửa lớn.  

Xoẹt!  

Tốc độ của Diệp Phàm lại nhanh hơn, anh dùng động tác mà Âu Dương Ngọc Quân dạy cho mình, di chuyển như sấm sét xuất hiện trước mặt hai người họ.