Trong gương, hiện lên dung mạo một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải dáng vẻ vốn có của Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, sờ mặt mình, miệng há to, dường như không có chút không thoải mái nào.
“Uyển Nhi, cái này của cô không còn gọi là dịch dung thuật nữa rồi…”, Long Linh nói.
“Hừ, đây thế nhưng là bí thuật mà năm đó bản cô nương dùng để hoành tẩu giang hồ”, Linh Hồ Uyển Nhi có chút tự hào nói.
Kinh ngạc qua đi, Hàn Tuyết lau chùi một khẩu súng lục nhỏ, là lúc đầu Diệp Phàm để lại cho cô.
Lúc đầu dùng vài viên đạn, sau này Long Linh lại tìm thêm vài viên cho cô.
“Hàn Tuyết, nếu chúng ta đi, tới hiện trường phải nghe lời tôi và Uyển Nhi, không được tự ý hành động, biết không?”, Long Linh cẩn thận phân phó.
Nếu họ dẫn Hàn Tuyết theo thì phải an toàn đem cô trở lại.
“Được!”
Hàn Tuyết đặc biệt mặc một chiếc áo gió, bỏ súng vào túi, tiếp đó đeo lên một chiếc kính râm.
Tổng bộ võ đường, khách quý chật nhà, các đệ tử ở cửa chào đón các vị khách từ khắp nơi với nụ cười trên môi.
Hôm nay, bất kể bạn có quen biết nhau hay không, chỉ cần bạn đến, võ đường đều hoan nghênh.
Dù sao bọn họ cũng không có gửi thư mời, võ đường lại có địa vị vô cùng cao tại thành phố Cảng, các võ quán hay thế lực lớn nhỏ, một vài gia tộc đều sôi nổi tâng bốc.
Tuy nhiên, cũng có một số tốp năm tốp ba không hòa nhập với xã hội hiện đại, có vẻ rất kỳ quái.
Hầu hết đều là những người trẻ tuổi, thậm chí còn có người cầm theo đao kiếm với dáng vẻ hung ác, nhưng võ đường vẫn chào đón họ, hoặc là nói họ mới là những người được hoan nghênh nhất.
“Thủ đoạn này của võ đường thực sự khiến tôi phải khâm phục, lấy em vợ của Diệp Phàm làm mồi dẫn, anh nói xem tên rùa rụt cổ đó có xuất hiện không?”
“Có lẽ sẽ tới thôi, nếu như không tới, thì truyền nhân của ma đao thật sự là thứ rác rưởi, có lỗi với danh xưng truyền nhân này”.
“Tôi lại không cho rằng như vậy, rõ ràng tới chính là chết, võ đường đã sắp xếp một trận thế lớn như vậy, anh ta há dám đến?”
Hầu hết mọi người đều biết mục đích của võ đường, mặc dù không quen biết nhưng từng người đều bắt đầu thảo luận.
Thậm chí có người còn mở ra ván cá cược, đánh cược xem Diệp Phàm có dám tới hay không, cược Diệp Phàm tới rồi có chết hay không!
Ở sâu trong núi Bắc Mang, Diệp Phàm khẽ tỉnh dậy trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ven hồ.
Anh cử động thân mình ngồi dậy, khớp xương cả người kêu răng rắc.
Toàn thân có một cảm giác thông thấu khó tả, giống như mọi chất ứ đọng trong cơ thể đã được phá vỡ.
“Ôi, thối quá…”
Anh hoàn toàn tỉnh dậy, mũi dùng sức hít hai lần, một mùi khó ngửi tràn ngập trong khoang mũi.
Diệp Phàm trực tiếp xuống giường chạy ra ngoài, cách sân không xa là một cái hồ nhỏ.
“Ha ha ha…”