*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chẳng lẽ…”, Tần Tiểu Điệp ngẫm đoán, có lẽ có Hàn Tuyết hay ai đó bên cạnh nên anh không dám nhận điện thoại.
“Đúng là một kẻ sợ vợ…”
Tần Tiểu Điệp khinh thường, nhưng chuyện đang gấp, cô ta nhất định phải để báo tin tức thuộc hạ báo cho mình cho Diệp Phàm biết.
Vì vậy, Tần Tiểu Điệp lại gọi đến cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm còn đang giải thích tâm tư mình, ngay lúc này lại có điện thoại gọi đến, Diệp Phàm lập tức sa sầm mặt mũi.
Khốn nạn, Tần Tiểu Điệp này đang làm cái trò gì vậy?
Lần này Hàn Tuyết nhanh tay hơn cầm luôn điện thoại của Diệp Phàm, thấy trên màn hình hiện dòng chữ “Tiểu Điệp”, sắc mặt lập tức chùng xuống.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Được đấy nhỉ, Tiểu Điệp, ha ha, gọi nhau thân mật gớm...”
Ngay sau đó, Hàn Tuyết liền gạt nút nghe.
“A lô, xin hỏi cô tìm ai?”
Tần Tiểu Điệp ở đầu dây bên kia chợt cau mày khi nghe trong điện thoại vang lên giọng nữ, cô ta thầm hỏi liệu có phải là Hàn Tuyết hay không?
Cô ta không dám chắc chắn, nói: “Tôi tìm anh Phàm”.
Giọng Tần Tiểu Điệp thỏ thẻ nhẹ nhàng, Hàn Tuyết nghe vậy liền trừng mắt nhìn Diệp Phàm đang giả làm đà điểu: “Cô tìm anh ấy có việc gì?”
“Cô đưa điện thoại cho anh ấy, tôi sẽ nói với anh ấy”.
“Diệp Phàm đang nằm nghỉ rồi, có việc gì cô nói với tôi cũng được”, Hàn Tuyết nói.
“Cô cứ đưa điện thoại cho anh Phàm đi, rất nhanh chỉ một phút thôi”, Tần Tiểu Điệp không xác định được người đang nói chuyện với mình là ai, nên đương nhiên sẽ không dám nói thẳng.
Hàn Tuyết cau mày cảm thấy người phụ nữ này thật to gan, khiến cô có chút không vui: “Cô nói với tôi cũng thế, nếu không có việc gì gấp thì tôi cúp máy đây”.
Nói rồi Hàn Tuyết định cúp máy, Tần Tiểu Diệp liền sốt sắng, vội vàng nói: “Cô cúp máy, Diệp Phàm sẽ chết đấy”.
Nghe vậy Hàn Tuyết liền sa sầm nét mặt: “Tôi mặc kệ cô là cái gì Tiểu Điệp, nhưng cô dám trù ẻo Diệp Phàm, tôi với cô không đội trời chung”.
Vừa dứt lời, Hàn Tuyết liền dập máy.
Đầu dây bên kia, Tần Tiểu Điệp nghe tiếng điện thoại tắt liền cảm thấy ấm ức, cô ta có lòng tốt báo tin, lại bị đối xử như vậy.
Thế nhưng, cô ta cũng không còn cách nào, cô ta nhất định phải nói việc này cho Diệp Phàm biết.
Ngộ nhỡ có một vài người thật sự muốn tới giết Diệp Phàm thì phiền phức lớn, nghĩ thế Tần Tiểu Điệp lại gọi lại lần nữa.
Trong phòng bệnh, điện thoại của Diệp Phàm lại vang lên, vẫn là Tần Tiểu Điệp.
Lần này không cần Hàn Tuyết phải nói, anh liền tắt máy luôn.
Tắt điện thoại xong, liền nói: “Lần này yên tĩnh rồi, thật sự anh không hề có bất kỳ quan hệ không chính đáng nào với Tiểu Điệp, chỉ là trước kia, một lần tình cờ anh giúp cô ta báo thù cho bố, cho nên cô ta vẫn luôn cảm kích anh, vì thế sau khi cô ta tiếp quản thế lực của chồng cũ cũng chỉ muốn đền đáp báo ơn mà thôi”.