*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ma đầu, hôm nay phải dùng gậy gi ết chết ngươi, để trả thù cho lạt ma chùa ta, phật môn không phải là nơi ngươi có thể giở thói ngang ngược!”
Phổ Đà gầm hét liên tục, bóng gậy đầy trời đập về phía Diệp Phàm.
So về lực chiến đấu chân chính, Diệp Phàm không phải là đối thủ của Phổ Đà, suy cho cùng đối phương cũng đã tiến vào cảnh giới tiểu tông sư đã nhiều năm nay.
“Không được, cứ như vậy mình sẽ thua mất, không có một cơ hội chiến thắng nào cả, hơn nữa chiếc chùy hàng ma kia có chút kỳ lạ…”
Trong lúc kháng cự, Diệp Phàm suy nghĩ chớp nhoáng tìm cách phá giải.
Khi chùy hàng ma của Phổ Đà vung chuyển, chiếc vòng đồng trên đó tạo ra một âm thanh kỳ lạ, khiến tâm trí anh bị ảnh hưởng.
Loại cảm giác này rất khó nói, đao Hoàng Tuyền của anh mặc dù bá đạo, nhưng anh vẫn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, Thập tam đao phong ma của anh mới luyện được đao thứ nhất mà thôi.
Tại lối vào của chùa, Âu Dương Ngọc Quân và những người khác nghe thấy tiếng gầm thét từ bên trong, tinh thần của từng người trở nên căng thẳng, Diệp Phàm bị vây hãm phải chiến đấu bên trong, bọn họ lại không có cách nào giúp đỡ.
“Chúng ta phải làm sao đây?”, Long Linh lo lắng hỏi.
"Đợi, tôi tin đại ca!”, Âu Dương Ngọc Quân hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
“Nếu Diệp Phàm chết tôi sẽ khiến tất cả người của chùa Đạt Mẫu phải chôn theo!”, Linh Hồ Uyển Nhi hời hợt nói, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
“Tôi khuyên mấy người nên thả tôi ra ngay lập tức, kham bố Giới Thành sẽ tha tội cho mấy người!”, một vị lạt ma nhịn không được mà mở lời.
Bụp
Ông ta vừa dứt lời, Âu Dương Ngọc Quân đã đá vào chân ông ta, lạt ma kia liền đau đớn rú lên.
Với cú đá này, Âu Dương Ngọc Quân trực tiếp đá gãy chân của ông ta.
Tiếng hét thảm thất thanh vang truyền trong chùa Đạt Mẫu, vẻ mặt của Phổ Đà, người đang chiến đấu bỗng trở nên hung ác.
“Ma đầu, để người của cậu thả họ ra, nếu không tất cả các người sẽ phải xuống địa ngục!”
“Ha ha, bớt khoác lác đi, cho các người giết, các người dám sao?”
Diệp Phàm giễu cợt cười lớn: “Nói cho các người biết, giết tôi rồi các người vẫn ngày ngày đốt hương, tụng kinh niệm phật như thường, nhưng người bên ngoài, một là đại tiểu thư của nhà Linh Hồ, một là cháu gái của Hắc Long chủ- một trong ba đại long chủ của ám long Hoa Hạ, một là cậu chủ nhà Âu Dương, các người thực sự dám giết sao?”
Diệp Phàm nói xong, kham bố Giới Thành đang ngồi khoanh chân lập tức nhíu mày, không ngờ cả ba người đều có lai lịch lớn như vậy.
Ông ta đương nhiên biết nhà Linh Hồ, đó là gia tộc siêu cấp có tông sư, nhưng nghe nói ông cụ Linh Hồ không ra khỏi nhà Linh Hồ, chỉ cần ông ta không gi ết chết Linh Hồ Uyển Nhi, thì không cần lo lắng.
Về nhà Âu Dương thì ông ta có chút hiểu biết, mặc dù lớn mạnh nhưng nghe đồn nội đấu ác liệt.