*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âu Dương Lăng Vân tức giận gầm to, rút ra một con dao nhỏ trên người, rồi phóng qua hướng Âu Dương Ngọc Quân.
Âu Dương Ngọc Quân không chịu yếu thế, cậu ta cầm thanh kiếm bị gãy của mình lên, hai người xông vào nhau.
Long Linh thì đỡ hơn nhiều, người phụ nữ đấu với cô sức lực cũng không kém nhau, ai cũng không làm gì được người kia.
Chỉ có Linh Hồ Uyển Nhi đứng cách bọn họ không xa, tự do tự tại đứng một bên nhìn bọn họ đấu nhau.
Ở bên này bóng dáng hai người nấp ở chỗ tối quan sát trận chiến, một trong hai người đó có một cô gái xinh đẹp cả người mặc đồ đen chỉ tay vào Diệp Hạo.
“Sư phụ, lúc nãy là do anh ta cản con lại!”
Lúc nãy hai người giao đấu trong một khoảng thời gian ngắn, mặt nạ che mặt của cô ta bị Diệp Hạo gỡ xuống, vẻ đẹp tuyệt mỹ cũng đã bị Diệp Hạo nhìn thấy rõ ràng.
Người phụ nữ bên cạnh cô ta mặc trang phục như một đạo cô, trong tay cầm một cây phất trần, nghe lời của cô ta nói thì dường như người này có chút suy tư.
“Thất Tinh Kiếm Quyết, đó là người của Thất Tinh Tông…”, đạo cô khẽ nói, bà ta nhận ra được kiếm thuật của Lương Hồng.
Nhưng công pháp của Diệp Hạo thì bà ta vẫn chưa nhận ra được, nhưng nhìn thấy thanh đao trong tay Diệp Hạo thì bà ta chợt cau mày.
Nhìn thấy thanh đao này, dường như bà ta nghĩ đến một người, một người được các tông phái chính nghĩa gọi là ác ma, nhưng giờ bà ta vẫn chưa chắc chắn.
Trong trận chiến, Thất Tinh Kiếm Quyết của Lương Hồng như mây bay nước chảy buộc Diệp Hạo phải liên tục lùi về sau.
Nhưng sắc mặt gã ta lại không có vẻ gì là tươi cười mà ngược lại rất lạnh lùng.
Bởi vì cho dù gã ta có tấn công Diệp Hạo như thế nào đi nữa thì cũng không phá vỡ được phòng ngự của Diệp Hạo, anh cứ như một cái mai rùa vậy.
“Cũng gần được rồi, tiếp theo đây là đến phiên tôi ra tay!”, Diệp Hạo cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, khí thế trên người anh đã biến đổi, cả người cũng bắt đầu thay đổi, sắc mặt trở nên điên cuồng.
Thập tam đao Phong Ma, đao thứ nhất, Quần Ma Loạn Vũ
Giết!
Diệp Hạo xoay Bá Binh Hoàng Tuyền một vòng, gầm một tiếng, cả người như trở nên điên cuồng bắt đầu phản kích tấn công Lương Hồng.
Có thể nhìn ra đao pháp của anh rất lộn xộn, không hề theo nguyên tắc gì, thậm chí có thể nói là rất nhiều sơ hở.
Nhưng Lương Hồng lại giống như thanh kiếm sắc bén mà không đâm thủng được, mỗi một chiêu kiếm đánh ra như thể đã được Diệp Hạo đoán được trước.
Kỳ lạ hơn là, dưới sự chém giết điên cuồng của Diệp Hạo, kiếm thuật của gã ta lại trở nên loạn xạ, giống như cũng bị ảnh hưởng bởi Thập tam đao Phong Ma.
Lương Hồng rống lớn liên tục bước về sau, nhìn đao pháp của Diệp Hạo như nghĩ đến gì đó.