*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó, cô nhìn sang một chiếc xe khác, chính là xe của Diệp Hạo, nhưng kí hiệu bên trên lại cho thấy là xe ở Tỉnh Hồ, cô nhìn vài lần rồi không nghĩ ngợi nhiều mà quay lại đội ngũ.
“Thí chủ Hàn, nhớ là sau khi đi vào, tất cả đều phải làm theo yêu cầu của chúng tôi, đừng có hành động một mình”, Đức Tán Thượng Sư không yên tâm, lại dặn dò.
Sau đó, nhóm người bắt đầu đi vào núi tuyết hùng vĩ, cũng đi qua cây cầu đá rộng chưa đầy hai mét.
...
Trong núi tuyết, Zado sốt cao đến mức hôn mê, thậm chí còn bắt đầu nói mớ, Long Linh ở bên cạnh lo lắng không thôi.
Nhưng trong này không có tín hiệu, nói chuyện cũng phải gào lên, chiếc máy tín hiệu thu nhỏ mà cô ta để lại cho Hàn Tuyết sẽ không có tác dụng, nếu không cô ta sớm thông báo cho Hàn Tuyết là phải cẩn thận với Kham Bố Phổ Đà và Đức Tán Thượng Sư.
Long Linh thỉnh thoảng lại đút cho Zado một chút nước để khi cậu ta sốt cao, cơ thể sẽ không xuất hiện tình trạng mất nước.
Thời gian trôi qua, phải hơn một giờ sau Âu Dương Ngọc Quân mới trở lại.
"Đi, tôi tìm thấy một cái hang ở đằng kia, một cái hang rất lớn..."
Giọng nói Âu Dương Ngọc Quân đầy bất ngờ, trời không tuyệt đường người, cậu ta không chỉ phát hiện ra hang động, mà bên cạnh động đó còn có một con sông trong vắt, còn có cá bơi lội.
Họ thu dọn đồ đạc, Âu Dương Ngọc Quân cõng Zado trên lưng, sau khi đi bộ hơn bốn mươi phút thì một chiếc hang động khổng lồ xuất hiện trước mắt họ.
Cửa hang rất lớn, bên trong có cây cối, có sông, Long Linh hét lên mấy tiếng vì phấn khích.
Có được hang động này, lại có nước, có đồ ăn, thì họ có thể sống trong một thời gian dài, và sẽ đủ thời gian để tìm được đường ra.
Chỉ có một điều duy nhất khiến họ vẫn lo lắng không yên chính là Hàn Tuyết vẫn còn ở trong chùa.
Dù vậy, họ cũng không nới lỏng cảnh giác, tìm một góc tương đối khuất trong hang, dựng lều.
Sau đó, lại nhặt vài cành cây, dựng một cái vỉ nướng, ở bên sông rửa sạch những chiếc chân sói mà họ đã mang đến, và đặt chúng lên trên để bắt đầu nướng.
Hai đống lửa bùng lên, một bên để nướng thịt, một bên để đun nước, Zado được cho uống một ít nước nóng thì dần dần tỉnh dậy sau trạng thái hôn mê.
“Anh Âu Dương, chị Long Linh,...”
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, nếu còn không tỉnh thì chỉ có nước lên gặp Phật tổ thôi”, Long Linh trêu ghẹo nói.
Zado vò đầu, xấu hổ cười: “Làm liên lụy đến hai người rồi, em đúng là phế vật...”
Rõ ràng cậu ta là người quen thuộc với Bắc Tây Tạng, nhưng không ngờ sau khi đến đây thì lại phải khiến đám người Âu Dương Ngọc Quân lần lượt chăm sóc, điều này khiến cậu ta vô cùng xấu hổ.
“Nói linh tinh cái gì thế”.
Âu Dương Ngọc Quân cười rồi mắng một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc chân sói đang được nướng: “Thịt sắp được rồi, chuẩn bị ăn thôi...”