*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài, hai người Diệp Hạo bình tĩnh đợi tại chỗ, là kham bố của một chùa lớn nên công việc bận rộn cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này, vị lạt ma kia đã quay lại: “Hai vị thí chủ, kham bố Phổ Đà mời hai vị vào!”
Hai người nói tiếng cám ơn rồi đi theo vị lạt ma đó vào trong đại điện. Nhưng chỉ ở trong mười phút, hai người đã đi ra, ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn nhau.
Không ngờ được mọi việc lại được thuận lợi như vậy. Đối phương không chỉ nói cho bọn họ địa điểm đã tìm thấy quả Phật Tâm, thậm chị còn đồng ý để hai vị lạt ma dẫn nửa đường cho bọn họ, Diệp Hạo biết ơn vô cùng.
Đồng thời cũng cảm thấy thể diện của kham bố Nhân Khâm cũng lớn thật.
“Có phải rất kinh ngạc không?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nói.
Diệp Hạo gật đầu, Linh Hồ Uyển Nhi lại nói: “Cụ tổ tôi đã nói kham bố Nhân Khâm rất có uy quyền ở bắc Tây Tạng. Mỗi năm, ở khu vực Tây Tạng người đến vái lạy ông ấy cũng không biết là bao nhiêu”.
Diệp Hạo cũng tỏ vẻ đồng ý, lúc bọn họ đến chùa Barong thì đúng là thấy rất nhiều.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện, hai vị lạt ma đem theo hành lý đi tới, chuẩn bị dẫn đường cho bọn họ.
Họ nói với hai người: “Thí chủ, chúng ta sẽ xuất phát bây giờ, nhưng chúng tôi chủ có thể đưa mọi người đến ngay miệng núi, xin hãy hiểu cho!”
“Xin làm phiền hai vị!”, Diệp Hạo nói cám ơn, đối phương cũng không hề nói đưa bọn họ đi tìm quả Phật Tâm, nếu họ nói thẳng như vậy thì không chừng anh lại cảm thấy nghi ngờ.
Người tin Phật đều lương thiện, nhưng cũng không đến mức như vậy.
Bên cạnh đại điện không xa chính là phòng niệm kinh, Hàn Tuyết đang ở bên trong niệm Khổng Tước Minh Vương Kinh. Trong lúc mơ hồ, trong tâm cô được Phật hiệu lấp đầy, khiến đầu óc trống rỗng, như có một luồng không khí kỳ lạ tràn ra từ đỉnh đầu.
Một vị lạt ma ngồi xếp bằng gần đó cảm nhận được thì rất sợ hãi, vội đứng dậy mở cửa ra chạy đến đại điện chỗ Đức Tán Thượng Sư.
Hai người Diệp Hạo cũng nhìn thấy vị lạt ma đó hốt hoảng chạy vào đại điện, bọn họ cũng khá tò mò, nhất là Diệp Hạo, anh rất muốn đến phòng niệm kinh đó xem một chút.
“Đại sư, tôi có thể đến phòng niệm kinh đó tham quan một chút không?”, Diệp Hạo chỉ vào hướng phòng niệm kinh.
“Thí chủ, phòng niệm kinh bình thường đều không cho phép người ngoài tham quan…”, vị lạt ma nói vậy, nhưng biết hai người Diệp Hạo là khách quý của kham bố Phổ Đà, nên cũng hơi khó xử.
“Bản thân tôi rất thích Phật pháp nên chỉ cần tham quan một chút thôi, mong đại sư châm chước cho!”
“Vậy... được thôi, nhưng phải nhanh…”, vị lạt ma đồng ý, đưa hai người Diệp Hạo đi về phía phòng niệm kinh.
Trong lòng Diệp Hạo có chút kích động, hôm qua đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, không biết có phải là ảo giác không.
“Dừng lại!”
Bọn họ vừa đến trước cửa, đang định vén rèm lên một tiếng quát từ xa truyền đến, mọi người quay đầu đã nhìn thấy Đức Tán Thượng Sư cùng kham bố Phổ Đà đi đến, người nói chính là Đức Tán Thượng Sư.